Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Gia sư


G

ia sư? Lập trình?


Tư Nịnh nhìn người trước mặt, trong đầu hiện ra “Tuyết trên núi Phú Sĩ”, lại hiện ra tin đồn lập trình viên thường hói đầu, suy nghĩ có chút rối loạn.

“Cháu về rồi sao?” Lúc này Trình Hàng đi tới, thấy hai người đứng ở hoa viên, đặc biệt là Tư Nịnh, cảm thấy kỳ lạ: “Cháu về từ lúc nào? Cậu ở trong nhà không thấy cháu.”

Tư Nịnh thu hồi tầm mắt, gác lại suy nghĩ lộn xộn, nói: “Cháu vừa mới về. Chắc cậu không chú ý đến.”

“…”

Trình Hàng cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Biệt thự không lớn, hai bên trái phải đều không có lối đi, muốn vào sân sau chỉ có thể đi qua phòng khách, nhưng mình cũng không thấy Tư Nịnh ở trong nhà. Vậy nó vào bằng cách nào?

Tư Nịnh ngoan ngoãn đứng đó, không nói lời nào, một bộ dạng cô không hề nói dối.

Nhưng Trình Hàng miễn nhiễm với bộ dạng “ngoan” của cô, hỏi lại: “Có phải cháu…..”

“Hoa đã chuẩn bị xong.” Quý Minh Thần đột nhiên nói: “Cậu có muốn qua xem không?”

Bị ngắt lời, mạch suy nghĩ của Trình Hàng bị đứt đoạn, lười suy nghĩ chuyện vừa rồi, nói: “Không cần, hiếm khi anh tới đây một chuyến lại còn làm phiền anh chuyện này.”

Quý Minh Thần mỉm cười: “Chỉ tiện tay thôi mà.”

“Giới thiệu với anh.” Trình Hàng nói, “Đây là cháu gái của tôi, Tư Nịnh.”

Sau đó quay sang Tư Nịnh: “Quý Minh Thần, phó giáo sư khoa Toán của *HKUST. Trước kia cậu với anh ấy là bạn cùng phòng và cũng là bạn tốt. Về sau sẽ dạy cháu lập trình.”

HKUST

Tư Nịnh chậm rãi dời ánh mắt sang Quý Minh Thần. Vẻ mặt Quý Minh Thần ôn hoà nhìn Tư Nịnh, gật đầu với cô.

“Gọi thầy Quý đi.” Trình Hàng nói.

Tư Nịnh mím môi im lặng.

Thấy Trình Hàng mất kiên nhẫn muốn thúc giục cô, mới nói: “Cậu lừa cháu.”

Năm nay Trình Hàng hai mươi sáu tuổi, nếu là bạn cùng phòng thì anh ta ước chừng cũng hai mươi sáu tuổi.

Mới hai mươi sáu tuổi đã là phó giáo sư? Còn từ HKUST. Hơn nữa Trình Hàng học tài chính, không phải toán học hay công nghệ thông tin.

Trình Hàng cười rộ lên: “Rất thông minh.”

Quý Minh Thần và Trình Hàng là bạn cùng phòng, nhưng chỉ có hai năm.

Khi đó Trình Hàng đang học năm thứ hai, Quý Minh Thần đang học liên thông thạc sĩ và tiến sĩ năm thứ hai. Vì kí túc xá sau trường đại học thiếu giường nên bọn họ chuyển đến đây ở cùng với sinh viên trường đại học Kinh tế.

“Cháu hiểu chưa?” Trình Hàng hỏi, “Sau này phải nghe lời thầy Quý…”

“Vậy cũng không đúng.”

“Chỗ nào không đúng?”

Tư Nịnh nhìn xuống mũi giày, nhỏ giọng nói: “Trông anh ấy trẻ hơn cậu nhiều.”

Trình Hàng: “…”

Quý Minh Thần: “ …”

Theo lời kể của Trình Hàng, khi cậu học năm thứ hai, đối phương đang học liên thông thạc sĩ và tiến sĩ. Chắc chắn hai người chênh lệch tuổi tác rất nhiều.

Nhưng khi đứng cạnh nhau thì…

“Ý cháu là anh ấy nhìn trẻ hơn cậu?” Trình Hàng nheo mắt lại “Cháu nói lại rõ ràng cho cậu nghe.”

Tư Nịnh không nói gì, đảo mắt giữa hai người một vòng. Trên mặt yên lặng viết mấy chữ “Không phải rõ ràng rồi sao.”

“Có người trời sinh đã già.” Cô thật lòng an ủi, “Không sao đâu.”

Trình Hàng: “…”

Quý Minh Thần không ngờ lại nghe được lời này, cúi đầu cười nói: “Tôi lớn hơn cậu em một tuổi.”

Cô gái có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, một sợi tóc mai bay bay theo gió lướt qua đôi môi hồng phấn.

Thấy bộ dạng không thể tin được của cô, Quý Minh Thần tiếp tục giải thích: “Lúc đi học tôi đã nhảy lớp. Sau đó, để tiết kiệm thời gian, tôi tiếp tục học liên thông thạc sĩ và tiến sĩ.”

“…”

“Còn chuyện 27 tuổi đã làm phó giáo sư…”

Khi nói chuyện, anh có thói quen dựa theo chiều cao người khác, sẽ cúi xuống một chút. Từ góc độ này, Tư Nịnh có thể nhìn rõ hơn các đường nét trên khuôn mặt điển trai của anh.

“Có lẽ là do năm tôi đến, HKUST thông báo tuyển dụng tương đối gấp.” Khi anh cười, trong mắt như có những ngôi sao sáng vụn vặt.

Tim Tư Nịnh đập thình thịch, quên không đáp lại, có chút bối rối cúi đầu xuống.

“Cháu đã hiểu chưa?” Trình Hàng tức giận nói.

Tư Nịnh buồn bực đáp lại: “Vâng.”

Trình Hàng ‘hừ’ một tiếng: “ Cậu trông già thế sao? Rõ ràng là anh ấy nhìn trông trẻ”.

Nói xong, Trình Hàng có chút hâm mộ lại có chút tức giận nhìn Quý Minh Thần: “Anh lên lớp, có phải hay không còn có không ít tình huống nữ sinh cho rằng anh là học sinh, rồi đến gần bắt chuyện?”

“…”

“Gương mặt anh đúng là phô trương lại còn gạt người.”

Quý Minh Thần lắc đầu cười: “Cậu mời chúng tôi vào nhà đi nào.”

Lúc này, Trình Hàng mới nhớ tới mục đích đến đây, cũng không so đo lời nói vừa rồi, nói: “Vào ăn cơm thôi. Chúng ta vừa ăn….Tay anh đang cầm cái gì thế? Kem que?”

Những cảm giác khó hiểu đó lập tức biến mất. Tư Nịnh thoáng chốc tỉnh táo lại.

Trình Mạn rõ ràng cấm cô ăn đồ lạnh, chứ đừng nói kem không chỉ lạnh mà còn là đồ ăn vặt. Hơn nữa thời tiết hôm nay lại lạnh như vậy…Nếu như bị phát hiện, chính là mắc vô số tội, thể nào cũng bị phạt nặng.

Tư Nịnh cau mày, cố duy trì vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt, suy nghĩ làm thế nào để Trình Hàng không nói chuyện này ra. Cô vừa muốn mở miệng liền nghe— —

“Vừa nhặt được.”

Tư Nịnh: “…”

Trình Hàng nói: “Đang yên đang lành nhặt cái đó làm gì?”

“Từ nơi đó thổi tới.” Quý Minh Thần chỉ hàng rào “Tôi cũng định thuận tay ném đi.”

“Ồ, chắc là đứa nhỏ nhà nào vứt rác lung tung.” Trình Hàng thuận miệng nói, Tư Nịnh nhướng lông mày “Cậu còn tưởng cháu vi phạm lệnh cấm, cậu tuyệt đối sẽ không bao che cho cháu đâu.”

Tư Nịnh: “…”

Tâm sinh tướng, cậu xứng đáng nhìn trông già.

Câu chuyện như vậy kết thúc, mọi người vào nhà ăn cơm.

Quý Minh Thần đi ngang qua người cô, Tư Nịnh cẩn thận liếc mắt nhìn lén một cái.

Người đàn ông biểu tình tự nhiên, như thể những gì anh nói là sự thật.

*

Tháng này Trình Mạn đi công tác.

Ngoài Tư Nịnh, trong nhà chỉ có dì Trương phụ trách chăm sóc cô.

Trình gia lắm quy củ, dì Trương không được ăn ở bàn chính. Nhưng hôm nay Tư Nịnh có chút không được tự nhiên khi đối mặt với việc bàn ăn đột nhiên có nhiều thêm hai người.

Trong quá trình, chủ yếu là Trình Hàng nói, Quý Minh Thần trả lời.

Thông qua cuộc trò chuyện của bọn họ, Tư Nịnh cũng hiểu tại sao Quý Minh Thần đến làm gia sư cho mình.

Năm ngoái Quý Minh Thần phụ đạo cho con của một đồng nghiệp trong một cuộc thi lập trình. Từ một học sinh đứng thứ chín, bây giờ đã đạt được điểm cao nhất, giành giải nhất toàn quốc.

Sau khi Trình Mạn biết chuyện này, bà ấy cũng biết mối quan hệ giữa Trình Hàng và Quý Minh Thần, bảo Trình Hàng giải quyết.

“Học cho tốt, biết chưa?” Trình Hàng nói với Tư Nịnh: “Có biết bao nhiêu người cầu còn không được muốn xin vào lớp của thầy Quý. Cháu coi như được đãi ngộ, hãy trân trọng nó.”

“…”

Ai cầu thì cứ đi, cô cũng không cầu.

Tư Nịnh gắp rau, nhìn người đối diện.

Chỉ thấy người nọ đối với thái độ không phản ứng của cô cũng không có tức giận, thong thả ăn, không phát ra tiếng động. Khiến người thường được dạy về các lễ nghi trên bàn ăn như cô phải xấu hổ về bản thân.

Tư Nịnh nghĩ thầm, nếu người này mở lớp dạy lễ nghi, đại khái cũng có thể dạy ra được một nhà vô địch quốc gia.

Cơm nước xong, ba người ra phòng khách.

Một mình Tư Nịnh ngồi ở ghế sô pha lớn nhất , Quý Minh Thần ngồi ở ghế bên phải, đối diện với Trình Hàng.

Ăn hoa quả được một nửa, Trình Hàng đi sang phòng khách nhỏ bên cạnh nghe điện thoại.

Lúc đầu bầu không khí vốn không mấy thoải mái, bây giờ lại càng lúng túng.

Tư Nịnh rũ mắt xuống, do dự có nên rời đi hay không.

Không ngờ đối phương lại nói trước: “Tôi nghe cậu em nói, em đang học Olympic toán học đúng không?”

Gật đầu.

“Thích toán học?”

Lắc đầu.

Tư Nịnh cho rằng anh sẽ hỏi tại sao, nhưng anh không hỏi.

Anh chỉ ngồi thẳng người, vẻ mặt hoà nhã, không tò mò muốn dò xét ý tứ của cô, cũng không nói dạy học sinh thi Olympic là giỏi như những giáo viên nổi tiếng mà cô từng tiếp xúc trước đây. Anh tự tin nói với cô: “Không sao, học được một thời gian em sẽ thích nó thôi.”

Tư Nịnh cảm thấy Quý Minh Thần có chút khác biệt so với những người khác.

Nhưng muốn nói về sự khác biệt đó thì chưa thể nói được, vì họ mới ngồi với nhau trong 1 giờ.

Trình Hàng nghe điện thoại không thấy trở lại.

Khoảng thời gian im lặng quá lâu, Tư Nịnh chủ động hỏi.

“Vì sao lại giúp tôi?”

“Hả?”

Tư Nịnh quay đầu nhìn hoa viên, ngập ngừng nói: “Cái vỏ.”

Quý Minh Thần hiểu ra, trả lời: “Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mọi người.”

“…”

Rõ ràng là lời nói dối, lại nói một cách đường hoàng như vậy.

Tư Nịnh chọc miếng xoài trong đĩa, không biết nên tiếp tục nói gì.

Quý Minh Thần đặt cốc trong tay xuống, hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói có phần trầm thấp: “Có thể nói cho tôi biết tại sao em lại ăn kem không?”

Cô liếc nhìn phòng khách nhỏ, có chút so đo việc anh không nói nguyên nhân cho cô biết, phụng phịu nói: “Không thể”.

Quý Minh Thần nghe xong, cười không nói gì.

“…”

Người này cười cái gì mà cười.

Tư Nịnh căn bản nhìn không ra được người trước mắt này, lười duy trì lễ nghi cơ bản, chuẩn bị về phòng làm bài tập.

Nhưng đúng lúc đó Trình Hàng nói chuyện điện thoại xong đã trở lại.

Trình Hàng xem đồng hồ, giọng điệu có chút gấp gáp: “Lần sau lên lớp hai người sẽ hiểu nhau rõ hơn. Minh Thần để tôi đưa anh về.

“Tôi bắt taxi về là được rồi.” Quý Minh Thần đứng dậy, “Cậu đang bận mà.”

Trình Hàng không đồng ý, đi ga-ra lấy xe và kêu Tư Nịnh tiễn anh ấy đến cửa.

Ban đêm, bầu trời đen kịt không có lấy một ngôi sao, cũng không có trăng.

Theo yêu cầu, Tư Nịnh tiễn Quý Minh Thần và đứng chờ ở cửa. Mặc dù cô không biểu hiện vẻ không tình nguyện, nhưng tuyệt đối không phải là vui vẻ.

Hơn nữa cô nghĩ người này không nói cho cô biết sự thật, nên không vui lắm.

Nhưng sau khi nghĩ lại, dù sao anh ấy đã giúp cô. Vậy tại sao cô lại không vui chứ? Cô không thể hiểu được.

Một cơn gió lạnh ập tới, Tư Nịnh hắt hơi một cái.

Cô cuống quýt che miệng lại, không dám nhìn người bên cạnh. Chỉ hận mình không biết trước để kịp thời lấy khăn giấy ra.

Không vui và bực bội, Tư Nịnh hoàn toàn không còn kiên nhẫn, dứt khoát chạy lấy người. Kết quả chiếc khăn tay kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

“Lau đi.” Vẫn là giọng nói ôn nhu đó.

Tư Nịnh nhìn chiếc khăn tay màu vàng nhạt được gấp gọn sạch sẽ, nhớ tới vừa rồi mình có làm phật ý anh, giờ cảm thấy xấu hổ khi nhận lòng tốt.

“Dùng không quen sao?” Quý Minh Thần suy nghĩ một chút, “Tôi đi lấy…”

“Cảm ơn.”

Tư Nịnh vội vàng nói rồi cầm lấy khăn tay quay người đi.

Tiếng còi xe vang lên, Trình Hàng lái xe tới trước cửa, ra hiệu Quý Minh Thần lên xe.

Tư Nịnh muốn đi tiễn, nhưng Quý Minh Thần nói: “Không cần, vào nhà đi. Trời đang lạnh…”

Anh ngừng một chút: “Chú ý giữ ấm.”

Nói chú ý giữ ấm, không phải đừng bị cảm lạnh.

Mặc dù không chắc chắn nhưng trực giác mách bảo Tư Nịnh anh đang ám chỉ chuyện cô ăn kem.

Tư Nịnh đề phòng, nói: “Có phải chốc nữa anh muốn cáo trạng tôi đúng không?”

Quý Minh Thần ngẩn người, khẽ cười: “Chỉ có học sinh cáo trạng với giáo viên. Em đã thấy giáo viên cáo trạng học sinh chưa?”

“Gặp rồi.” Sợ anh không tin, còn cố ý nhấn mạnh, “Rất nhiều.”

Nghe vậy, Quý Minh Thần cúi người ngang tầm mắt với cô, trong mắt mang theo ý cười, nói: “Vậy thì em có chút xui xẻo.”

“…”

Anh mới xui xẻo.

Trình Hàng tiếp tục ấn còi.

Tư Nịnh nhìn Quý Minh Thần, không biết anh ta đang biểu lộ sẽ không cáo trạng hay chỉ đang chơi chữ để lừa cô.

Quên đi, cho dù tố cáo thì thế nào? Cùng lắm thì bị mắng và phạt, sao cũng được.

Khóe miệng Tư Nịnh nhếch lên, xoay người vào nhà, chợt nghe: “Không nói cho ai biết đâu.”

“…”

“Nhưng thời tiết thật sự rất lạnh.”

“…”

Cô không kìm được mà quay đầu lại.

Ánh trăng màu bạc chiếu lên khuôn mặt người đàn ông, phủ lên người anh tầng tầng lớp lớp màu sắc nhu hòa, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Anh vẫy tay với cô, nói: “Lần sau gặp lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro