Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 17



Tôi đứng ở, quan sát căn nhà này, tôi thấy mình quá đường.

Tôi nên lấy thân phận gì để đi gặp mẹ anh đây?

Mặc dù, thật ra tôi chỉ tự nhiên muốn thay anh đi thăm mẹ anh, muốn xem giúp anh, mẹ anh có sống tốt hay không.

Mẹ anh nhất định là rất xinh đẹp.

Tôi có thể tưởng tượng, khi cô ấy cười lên chắc chắn sẽ giống với Chu Quyện, khiến người ta say mê.

Tôi muốn đi xem lại, người mẹ mà anh nhớ nhiều năm như vậy, muốn gặp lại mà không gặp lại dữ liệu cũng như anh nhớ cô ấy không.

Tôi lại nghĩ, nếu như mẹ anh sống hạnh phúc, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, để anh yên tâm.

Nếu như, sống không tốt, tôi có nên nói với anh không?

Là nói dối, hay là sự thật, sau đó để anh qua đây đón mẹ anh về.

Ngay khi tôi bắt đầu rối loạn, sau lưng vang lên một giọng nói.

"Chị ơi, chị lạc đường rồi sao?" Tôi tự quay đầu lại nhìn thấy một bé gái, ôm một chú cún cưng nhìn tôi.

Cô bé biết tiếng Trung?

Tôi so sánh đầu tiên của ứng dụng mà lại là cái này.

"Ơ, not." Tôi xin nhìn cô bé, cảm thấy có chút thân thuộc.

"Chị, chị là người Trung Quốc sao?" Cô bé lại hỏi tôi.

"Phải." Tôi ngồi xổm xuống, như này sẽ tiện nói chuyện với bé.

Cô bé nhìn rất đáng yêu, đôi mắt to tròn, nhỏ màu anh đào, rất giống búp bê Barbie.

"Em thích người Trung Quốc, mẹ em cũng là người Trung Quốc." Cô bé tươi cười muốn trò chuyện với tôi.

"....." Tôi kinh kinh,

Quả nhiên, thời gian tiếp theo, một người đàn ông làm tóc xoăn trắng đi từ căn hộ màu trắng, gọi cô bé; "Khải Lệ, không thể ôm con mãi được."

Tim tôi đinh ninh một ngôn ngữ, có thứ gì rơi xuống.

"Bố, chị này là người Trung Quốc, con có thể mời chị ấy chơi với con không?"

"Khải Lệ ..." Bé và bố cũng dùng tiếng Trung nói với nhau.

Làm như bố bé rất yên tâm để cô bé chơi một mình với tôi.

"Bố, con nhớ mẹ lắm, muốn dùng tiếng Trung nói chuyện lắm rồi, xin người đó, bố à."

Khuôn mặt biểu tượng không biết làm sao, hơi thở dài, đi về phía tôi.

Anh ấy rất cao, cũng coi như hòa nhã.

"Xin lỗi nhé, có thể mời cô vào nhà chơi với cô bé lúc nào không?" Anh ấy sợ tôi lo ngại,

"Mẹ của con gái ta là người Trung Quốc." Anh ấy giải thích.

"Vâng." Tôi nhìn thấy ông ấy, đã đoán được một chút.

Nghĩ tới sắp gặp mẹ của Chu Quyện, tôi không biết là vui hay buồn.

Mẹ anh có gia đình của riêng mình, đàn anh này xem rất hấp dẫn, con gái rất xinh đẹp, cũng coi như chiều con gái.

Cũng như gia đình hòa thuận rồi.

Trong lòng tôi thở dài.

"Nửa năm trước, mẹ của con bé xảy ra tai nạn xe qua đời rồi, con gái rất nhớ bà ấy."

Anh ấy tiếp tục giải thích.

Tai nạn xe hơi?

Qua đời?

Anh ấy còn đang nói gì đó, tôi không nghe thấy gì nữa.

"Chú nói mẹ con qua đời rồi sao?" Tôi không hỏi tin học.

"Phải đó." Ông ấy gật đầu, che mặt thở, "Con gái còn nhỏ, hình như không thể chấp nhận chuyện này, luôn cảm thấy mẹ con chỉ là ngủ thôi, cho nên ngày nào cũng muốn tìm những người bạn Trung Quốc chơi . "

Trống trống phút đầu tiên.

Không biết bản thân của ông ấy vào nhà như thế nào, rồi đưa tôi vào phòng ngủ của bà ấy ra sao.

Bé gái nhìn thấy tôi đi vào thì rất vui, vui vẻ kéo tôi chia sẻ từng chút về mẹ của cô bé.

Cả người tôi đều lơ lửng.

Cuối cùng tôi cũng không được hỏi một câu, "Người có biết, người vợ có một người ở Trung Quốc không?"

Tôi không biết khi Chu Quyện biết tin này thì sẽ như thế nào.

Anh nói sợ mẹ không nhận được mình, lại sợ mẹ vẫn nhận được mình.

Nhưng anh chưa từng nghĩ tới cách thức tàn nhẫn như thế này nhỉ.

Left tim tôi đang bị dính máu.

"...." Hiển thị đàn ông ngơ ngác một chút, "Biết, cô và cậu ...?"

"Cháu là bạn của anh ấy."

"...." Ông thở dài, "Con trai của vợ ta qua đây rồi, ngày vợ ta qua đời thì đến đây nhận t.ro c.ốt về."

Tôi ngu ngốc ra hoàn toàn.

"Lúc nào ạ?"

"Ngày x tháng 9 năm 2021."

Tôi theo phản xạ nghĩ tới ngày thi TOEFT.

Trước thời gian ông ấy nói một ngày.

Cho nên hôm nay anh bỏ thi, là vì anh đón mẹ anh về nhà?

Sau đó ông ấy nói lại chuyện với tôi một chút, còn nhờ tôi hỏi thăm người nhà ở vợ.

Người tôi như vô tri vô giác.

Khi near đi, bé gái tự nhiên tìm thấy rất nhiều tranh từ trong bảng liệt kê cho tôi.

"Chị ơi, lúc chị trở về có thể giúp em mang cho anh không?"

Anh?

Tôi cầm tranh lên, trên ảnh là vài bức chân dung.

Nhìn giống như bé trai tầm mấy tuổi.

Tôi không hiểu.

Người chủ giải thích, "Sau khi vợ ta đến Anh có đoạn thời gian mất trí nhớ rất lâu, cho nên ta cũng không biết bà ấy có con ở Trung Quốc, bà ấy luôn điều trị.

"Cũng là năm ngoài bà ấy bình thường nhớ lại một số chuyện, vẽ ra bức tranh, nói với ta rằng bà ấy có một con trai ở Trung Quốc, như thế này, hôm nay bà ấy có chuyện. gọi điện cho ta, bà ấy nói bà ấy nhớ ra rồi, bà ấy đặt vé máy bay muốn về Trung Quốc tìm con, kết quả khi ta đang làm việc, bà ấy tự lái xe đến sân bay, rồi xảy ra tai nạn. .. "

Tôi nghe xong càng kinh hơn.

Dừng một lúc lâu tôi mới mở miệng hỏi anh ấy: "Những thứ này sao không giao lại cho con bà ấy?"

"Không có cơ hội, cậu ấy và bố trí qua đây, lấy t.ro c.ốt liền đi luôn, không nói tiếng nào.

" Họ là trách nhiệm của tôi, tôi không quản lý tốt cho bà ấy. "

. ...

Sau đó tôi đi rồi.

Cầm theo một đống ảnh, tưởng tượng mẹ của Chu Quyện đang ở trong tâm trạng như thế nào để vẽ ra những bức tranh, lại có tâm trạng như thế nào để vội vã đến sân bay ....

Mẹ anh thật sự đã quên anh rồi.

Nhưng tình yêu đối với anh không mất đi.

Nếu như mẹ anh không mất trí, anh cũng sẽ không về thăm anh, anh cũng sẽ không nhớ nhung mà đau lòng đến tuyệt vọng.

Nhắc tới những điều này, tôi buồn bực không yên.

Tôi không có chí hướng về đâu.

Set bay máy bay về nước.

Tôi không mong đợi được một chút nào nữa.

Nửa đêm ngồi trên máy bay về nước, tôi nhìn tranh, nhớ đến Chu Quyện, khóc không thành tiếng.

Anh biết những điều này sẽ buồn đến mức nào, hãy đau lòng bao nhiêu ở đây.

Nhưng mà, nếu không nói với anh, anh sẽ đau buồn cả đời, anh không biết hóa ra mẹ anh rất yêu rất yêu anh.

Tôi khóc mắt lên, tôi không chú ý tới nó, trực tiếp chạy về trường.

Trên đường gặp rất nhiều người, họ nhìn tôi giống như nhìn thấy một quái vật vậy.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng nữa.

You are learning to say with me, Chu Quyện đến công ty của bố anh thực tập rồi, không ở trường nữa.

Tôi lại bắt xe đến công ty của anh.

Khi đi đúng lúc vào giờ công ty tan tầm, tôi đứng ở cửa đại sảnh, nhìn đông ngó tây trong dòng người mênh mông, nhưng từ đầu đến cuối nhìn thấy anh.

Tôi hoảng sợ, tôi không biết làm như thế nào mới được, tôi sợ hãi qua anh.

Đợi đến khi người ta cũng đi gần hết rồi, tôi thất vọng chuẩn bị đi đến chỗ bảo vệ hỏi thử, kết quả vừa quay lại liền phải một người.

"Tìm anh sao?" Giấy của anh từ truyền đầu tiên, tôi ngây thơ trong lát.

"Chu Quyện." Tôi gọi anh, nhìn nghiêng, tôi nói sao không tìm thấy anh, hóa anh ra ngay sau tôi.

"Vậy đó, anh đứng ở phía sau em nửa tiếng rồi." Anh buồn cười nhìn tôi.

Tôi vừa bắt đầu, phát hiện ra tóc anh cắt thành đầu đinh, góc cạnh của cơ sở có thể ẩn giấu trong tây trang màu đen, không có kiểu dáng của Chu Quyện nữa.

Anh nhìn thấy, nước mắt tôi phút rơi xuống.

"Có ngốc hay không, nhìn thấy anh thì khóc, xấu quá đi thôi." Anh đưa tay cho tôi lên.

"Chu Quyện ...." Tôi phát hiện nhiều lời nói khác nhau đến lúc này lại không nói được.

"Anh ở đây." Anh xem xét tôi, đầu, lúc đầu mắt cũng đỏ hồng, "Đi thôi."

Anh không hỏi tôi tại sao đến tìm anh, cái gì cũng không hỏi, tôi đến gara.

Không nói hai liền đẩy tôi vào xe, dây an toàn, lái xe chạy nhanh trên đường.

Trên đường đi, đầu tiên tôi rất trang bị nền.

Chỉ là ngây ngốc nhìn anh, không biết mở lời sao về bức tranh trong túi.

Anh gặp tôi có vui không?

Tôi không biết.

Tôi chỉ ngây thơ nhìn nghiêng khi anh lái xe.

Nhìn thấy anh ấy rất hài lòng.

"Em ở bên đó có tốt không?" Anh bình tĩnh hỏi tôi.

"Khá tốt." Tôi suy nghĩ nên nói với anh từ chỗ nào, nói như mọi thứ mới làm anh có thể dễ dàng chấp nhận hơn.

"Vậy thì được." Anh cười nhẹ, sau đó im lặng cũng không biết là đang nghĩ gì.

"Bên trong có giấy." Khi chờ đèn giao thông, anh nghiêng người qua lấy giấy ở hộp xe cho tôi.

Đột nhiên dựa quá gần với anh, tôi nhìn thấy trước mặt trước mắt.

"Bây giờ anh, một mình sao?" Tôi hỏi anh một câu mà không có lí do.

"...." Anh sáng chói, lấy giấy tờ đưa cho tôi, "Phải."

Hai bên chúng tôi, tôi lại là tôi yên lặng.

Anh chia tay với Liễu Tịnh rồi?

Còn một mình?

This is not same with phong cách của anh.

Phải biết rằng bên cạnh anh trước nay chưa từng thiếu con gái.

Tôi không biết thân bản đang mong đợi cái gì.

Ngay lúc tôi đang nghĩ ngợi linh tinh, anh hỏi tôi: "Đến nhà anh chưa?"

Tôi nhìn anh, mông lung, những gì tự nhiên không còn quan tâm nữa, nhạt nhẽo trả lời.

"Được."

Thế là chiếc xe đi như bay đến gara nhà anh.

Anh đưa tôi lên lầu, vào cửa, lấy dép cho tôi, thay xong rồi, tôi trang đầu lên, đứng trước mặt tôi không động đậy nữa.

Anh nhìn sớm môi trường, nhẹ nhàng hỏi tôi: "Có thể hôn không?"

"....." Tôi không nói chuyện, máy tính xách tay, hộp đựng túi, thu gom cổ vật chủ động.

Mới đầu anh quên, bất giác nhiệt đáp lại tôi.

Tình trạng có hơi vượt chế độ.

"Chu Quyện, em có chuyện muốn nói với anh." Tôi ấn lại cánh tay di chuyển lung tung của anh, tâm trí bị kéo trở lại.

"Ừm." Anh thiết bị nhìn thấy tôi, hơi thở không ổn định, cuối cùng thì cà phê của mình ra, "Đợi chút nữa rồi nói."

Tôi ....

Tôi không có cách nào thay thế anh ấy.

Cuối cùng, tôi mệt mỏi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.

Nhìn mãi mãi, viền mắt anh liền đỏ lên: "Trần Thu, em đừng đùa anh."

"Em không đùa anh."

Anh sững sờ một lúc, lại lướt qua tôi.

"Về làm gì? Đi rồi lại về, lần này còn đi nữa không?" Anh hỏi tôi.

"Ừm." Tôi nhẹ giọng trả lời lại anh.

"Đm." Anh lập tức giận xù lông lên.

"Đi rồi em cũng sẽ về,

"Chia tay is do em said." Anh lạnh nhạt nhìn chúng tôi.

"Là em nói, but is you leave it." Tôi nhìn lên anh, không chịu yếu thế.

"...." Anh nhất thời không biết nói gì, thở dài một hơi, "Bởi vì, các phụ nữ đều giống nhau, đi Anh rồi, thì sẽ không trở lại nữa."

Qua một lúc anh nói lại: "Anh chỉ có thể như vậy thôi, anh không muốn làm trễ nải em, anh sẽ không đi Anh đâu."

"Ai nói là đi Anh rồi sẽ không về nữa, phải không em về rồi đây sao?" Tôi nhìn anh, làm dự không biết sao để nói chuyện đó ra.

"Trở về trêu đùa anh hai ngày rồi đi, coi anh như con cún để chơi." Vẻ mặt anh bất lực.

Nhưng tôi nhìn thấy phong cách của anh ấy, thì lại mềm lòng, lật người ôm lấy anh.

"Chu Quyện, người yêu anh thì đều sẽ trở về thôi, em yêu anh, em sẽ về, không cần biết là lúc nào."

Anh không động nữa.

"Chúng ta vui vẻ đi, không cãi nhau, có được không?"

Anh nhìn thấy tôi, nhìn lúc lâu, nhẹ nhàng nói một chữ: "Được."

"Anh chịu thua em đó." Nói xong anh lại hôn tôi.

Sau đó tôi và anh ôm nhau ngủ.

Bôn ba ngày liền khiến tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại thì quá thiếu.

Trong lúc mê man tôi lần mò bên cạnh một chút, không có người, trong lòng có chút hoảng sợ.

Vừa mở mắt ra, anh yên ổn ngồi trên đất bên.

Tôi vừa muốn gọi anh, thì thấy trên tay anh cầm những bức tranh đó.

Tim tôi lộp bộp vài tiếng.

Nghĩ nên nói thế nào với anh về chuyện đó.

Đấu tranh tư tưởng rất lâu, tôi ký gửi người xuống dưới, ôm anh từ bên phải.

"Ở đâu ra đây?" Của anh rất lạnh, rất xa lạ, khiến cả người tôi phát run.

Tôi ngây thơ ra.

"Ở Anh."

Tôi ngừng một chút, hứng thú một chút.

"Room mẹ anh at."

"...." Anh đầu nhìn lên tôi, trong mắt có ưu tiên.

Qua một lúc, hình như anh biết cái gì đó, tranh vẽ: "Cho nên, cô ấy vẫn nhớ anh, chỉ là không muốn trở về mà thôi." Anh em ngủ dậy, tự cười giễu mình.

Tôi cũng đứng lên, nghiêm túc nhìn anh, nụ cười của anh, nhìn ra dáng vẻ không sao cả anh giả vờ thể hiện, đau lòng.

"Bà ấy không nhớ nữa rồi."

"?" Anh nghi ngờ nhìn tôi, qua vài giây, anh cười lên, cười rất cay đắng, "Bỏ đi, cô ấy cũng c.hết rồi, không sao nữa."

Tôi nhìn anh, miệng có chút chạy, tôi muốn cho anh một cái ôm.

"Bà ấy mất trí nhớ rồi, lúc nhớ ông ấy vẽ những bức tranh này, ký ức của bà ấy dừng lại khi ông ấy còn nhỏ, không phải bà ấy quên anh ấy, chỉ là bà ấy mất trí mà thôi."

"Lừa ai đó! Trần Thu, anh không cần em nói những lời này để thương hại anh!"

"Chu Quyện ..." Tôi chạy qua ôm anh, khóc không thấm nước, "Em không lừa anh, cô ấy hoàn toàn nhớ ra anh, thấy anh ở Trung Quốc, cô ấy chờ đợi được nữa rồi, tự mình lái xe đến sân bay, vội vã muốn trở về tìm anh, chính là trên đường đến sân bay thì sẽ xảy ra tai nạn. "

"...." Lúc này,

Không tĩnh lặng khiến tôi càng hiểu rõ sự kinh hãi của anh, nỗi buồn của anh, tôi đau lòng đưa tay về phía anh.

Anh lại mạnh mẽ quay lưng đi, không nói chuyện nữa.

Qua một lúc lâu, giọng nói gì đó: "Muốn ăn, anh nấu cho em."

Nói xong tách tay tôi ra, đi đến nhà bếp.

Tôi nhìn bóng lưng bình tĩnh của anh, nỗi buồn trong lòng không thể nói ra, "Đều được."

Tôi đến bếp với anh.

Phòng bếp có rất ít đồ, anh không hề làm gì mà nấu ăn, cũng chẳng qua là nấu tôm trứng.

Anh đun nước, nước nóng cũng không bỏ mì vào, anh chỉ thất thần nhìn vào nồi, không biết là nghĩ gì.

"Chu Quyện, nước sôi rồi."

Tôi gọi anh, anh cũng không phản hồi.

Thật ra sau khi anh biết chuyện, bình tĩnh như không còn sống, tôi nghĩ rằng anh sẽ khóc, tôi còn lo lắng làm sao để an ủi anh.

Nhưng tôi không làm gì cả, anh mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của tôi.

"Chu Quyện ...." Tôi gọi lại anh một tiếng.

"Ừm ...." Anh tỉnh táo lại, lấy mì ra, "Ăn bao nhiêu, như này có đủ không?"

"Đủ rồi." Tôi nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Anh bỏ mì xuống, tác động không thuần thục.

Nấu xong thì gói cho tôi: "Anh xuống lầu mua bao thuốc."

Nói xong thay đổi.

Tôi theo ra, bình tĩnh nói: "Thấy anh hôm qua không thu hút, em nghĩ anh cai rồi."

"Ừm, cai rồi." Anh thay xong, quay đầu nhìn tôi một cái.

"Ở nhà chờ anh."

"Vâng."

Cạch, cửa đóng rồi.

Tôi ngồi trước bàn, không ăn được gì cả.

Qua một lúc lâu, anh vẫn chưa về, tôi cảm thấy không yên tâm, đi xuống tìm anh.

Đi đến cửa sổ thang, nghĩ tới cái gì, tôi quay lại việc quay lại, quay người đến cầu thang bộ.

Vừa đẩy ra, khói thuốc đặc biệt yêu cầu thang.

Anh quay lưng với tôi, đứng ở đó hút thuốc.

Tôi bắt đầu nhìn thấy thuốc đầu tiên trên đất không được cau mày.

"Chu Quyện." Tôi nhẹ giọng gọi anh.

"...." Anh quay người, nhìn thấy tôi, vô cùng kinh khủng.

"Đừng hút nữa." Tôi đi qua, lấy thuốc từ tay anh qua, sau đó cầm chặt tay anh.

Anh sững sờ nhìn tôi.

Tôi kiễng chân, nhẹ nhàng hôn anh.

Anh quay lại mặt đi.

"Đừng hôn, vừa thu hút thuốc xong."

"Sặc em."

Thuốc lá rất làm cho người bị sặc, sặc sụa đến mức nước mắt tôi chực chờ rơi ra.

Anh buông tôi ra, đau lòng cho tôi.

"Đã bảo vệ em khỏi hôn rồi."

"Cứ muốn." Tôi cũng bắt đầu nhìn anh, "Chu Quyện, em không muốn anh đau lòng một mình, nhìn thấy anh đau, tim em cũng muốn tan vỡ rồi. Anh cùng em có được không? Đừng một mình chạy đến đây nữa ... "

" .... "Anh ngây thơ lúc xoa, sau đó ôm chặt tôi trong lòng," Được. "

"Chu Quyện, em vĩnh viễn sẽ không rời." Tôi dán mặt vào lòng anh.

"Được." Anh có chút ngọt ngào.

"Chu Quyện, chúng ta kết hôn đi." Nói ra câu này, là ngoài ý muốn, cả đời tôi không có dũng cảm như vậy bao giờ.

Nhưng mà nhìn thấy anh một mình hút thuốc ở cầu thang, bóng lưng độc mà tuyệt vọng, trong lòng chỉ tôi nghĩ đến cái này.

"...." Người cứng đờ, cuối cùng im lặng rất lâu nói ra một chữ: "Được."

Nói xong, anh lại xuống hôn tôi.

Đến khi tôi không thể hiểu được nữa, trực tiếp ôm eo tôi đi vào trong nhà.

Nửa đêm tỉnh lại, tôi mượn ánh trăng nhìn anh đang ngủ, ấn đường cau lại.

Tôi đưa tay ấn nhẹ vào ấn đường anh, anh mới dần dần giãn ra.

Tôi nhẹ nhàng kết hôn một cái tên lên: "Em yêu anh."

Người đang ngủ cũng mở mắt: "Anh vậy."

Tôi !!!

"Còn không ngủ, không cần mạng nữa?" Anh kéo tôi qua, thắt chặt vào trong lòng.

"Đến rồi." Tôi không kiểm soát động nữa.

Anh kết hôn sớm: "Sớm sớm một chút, sớm mai đi đăng kí kết hôn."

"Sáng sớm mai?"

"Sao? Muốn rút lại?"

"Không phải, dữ liệu có nhanh quá không?"

"...." Anh hôn qua không cho tôi cơ hội nói, "Không nhanh một chút, em đi Anh rồi, anh đi đâu tìm vợ đây?"

Tôi ....

"Cả đời này chỉ em thôi, ngoan một chút."

"Vâng."

HOÀN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #zz