Chương 6 - 10
Chương 6: Các Ngươi Nhìn Hắn Mà Nhìn Lại Mình
Editor: Hàn Tử Tiêu
Yêu nghiệt mang theo một chút nghịch ngợm.
Lãnh Kiều Nguyệt thở dài, sau này mình sống quen ở đây rồi thì nàng phải đi làm một ít nhiệm vụ để đổi lấy quần áo nữa.
Nhìn hắn mặc thế này thật không tốt chút nào!
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn hắn: "Ngươi mau quay một vòng cho ta xem!"
Nam Li híp mắt nhìn nàng, ưu nhã mỉm cười: "Xoay xung quanh là hành động của giống cái, bổn gia mới không thèm!"
Hắn nói xong liền chậm rãi tiến vào sơn động.
Hắn phải nhanh chóng đi tìm thịt để tẩm bổ cho giống cái nhà mình, nhìn nàng gầy gò quá, giống như chỉ cần một ngọn gió là có thể thổi bay vậy.
Nhìn thấy hắn mặc cả một thân lá cây trên người, không ít Sư tộc thấy rất mới lạ, cũng muốn mặc theo hắn.
Không ít Thú tộc bắt đầu xuyên xuyên xỏ xỏ lá cây, trông rất nghiêm túc.
Khi dò hỏi được thì bọn chúng mới biết đây là do bạn lữ của tộc trưởng tự tay làm, thế là hình tượng của Lãnh Kiều Nguyệt liền bay cao.
Không chỉ thế mà còn có không ít giống cái muốn đi nhìn nàng làm.
Lúc trước thú nhân thấy Lãnh Kiều Nguyệt rất ít, Sư tộc rất đông, một lượng lớn trong đó là chưa biết đến nàng.
Nam Li nhanh chóng bắt được một con bò lớn, có đồ ăn rồi hắn liền quay về sơn động của mình.
Cũng chỉ có Nam Li mới có thể săn thú nhanh và dễ dàng đến vậy.
Rất nhiều giống cái nhìn thấy hắn liền hâm mộ.
Rất nhiều giống cái va vào giống đực của mình, lên tiếng nói: "Các ngươi nhìn hắn mà nhìn lại mình!"
Không ít giống đực nghe giống cái nhà mình nói liền không nhịn được mà im lặng, gò má tuấn mĩ đỏ ửng.
Nam Li chính là tộc trưởng kế nhiệm của Sư tộc, hơn nữa trong tộc chỉ có mỗi mình hắn mắt tím.
Hắn là Sư tộc duy nhất, dung mạo duy nhất, bọn họ làm sao có thể so sánh?!!
Trong lòng Thiên Lan sinh ra hờn dỗi, nàng nhìn chiếc váy ở bên cạnh, nghe tất cả mọi người nói đó là do bạn lữ của Nam Li chế tạo ra, nàng ta nghiêng con mắt, xé rách nó thành từng mảnh nhỏ, kêu lên: "Ta không cần mấy thứ này! Các ngươi mang hết đi, các ngươi sao không bằng được một góc của Nam Li? Cút, cút hết đi!!!"
Rõ ràng biết nàng không hề thích giống cái kia, vậy mà còn mang đồ vật của nàng ta tới, thật đáng giận!!!
Mấy giống đực ở ngoài cửa khẽ thở dài một hơi, lắc đầu đi ra khỏi động.
Mà Lôi Tát đứng trên cây, trong miệng ngậm một nhánh cây dại lại mỉm cười nhìn cảnh này, trong mắt đột nhiên hiện lên ánh sáng màu tím, nhưng sau đó lại biến mất không thấy.
“Lãnh Kiều nguyệt...”
Hắn nheo con ngươi lại, chậm rãi nói từng từ, yêu khí mãnh liệt tỏa ra.
Lãnh Kiều Nguyệt ngồi trong động, khóe môi run run nhìn Nam Li kéo một con bò tiến về phía mình: "Chúng ta có thể ăn hết nó sao? Nếu như không ăn hết thì nó sẽ bị hỏng"
Nam Li hơi nghiêng đầu, mắt tím sáng bừng lên: "Nàng là giống cái duy nhất của ta, tất nhiên ta sẽ cho nàng những thứ tốt nhất, còn nếu như bị hỏng thì ta sẽ đi bắt con khác."
Lãnh Kiều Nguyệt thở dài.
Lúc này nàng mới để ý thấy trên tay Nam Li có vết máu: "Nam Li, tay ngươi bị làm sao vậy?"
Nam Li vội vàng giấu tay ra phía sau, cười nhẹ.
Chương 7: Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi đâu hết
Editor: Dịch Tử Hiên
“Không có việc gì, tuyển cử tộc trưởng kế nhiệm đến rồi, ta phải đi chuẩn bị, vì vậy nên có thể những ngày kế tiếp ta không thể bồi nàng được.”
Lãnh Kiều nguyệt nghe hắn nói xong, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Tộc trưởng tổng tuyển cử?”
“Ta là đời kế tiếp của người thừa kế chức vị tộc trưởng, nếu có thể thì phải đánh thắng tất cả những kẻ khiêu chiến, như vậy là có thể làm tộc trưởng kế tiếp, nếu không thì sẽ bị nhốt vào lao ngục, bạn lữ cũng phải nhường cho người khác.”
Lãnh Kiều nguyệt mím môi, trong mắt xẹt qua một tia sáng nhạt: “Đây là quy củ của bộ lạc các ngươi sao?”
Nam Li nhẹ nhàng gật gật đầu.
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn thoáng qua hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy được rồi, vậy mấy ngày **** ngươi hãy chuẩn bị tốt đi.”
Nam Li nhìn nàng, mắt tím trung hiện lên ánh sáng nhạt.
Lãnh Kiều Nguyệt hắn nhìn, nhẹ giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi.”
Nam Li nhìn thoáng qua nàng: "Được, ta tin nàng.”
Hắn trong khoảnh khắc liền hóa thành hình thú, chạy xung quanh nàng xoay vài vòng.
Nhẹ nhàng liếm liếm mặt nàng, ánh mắt tím hiện lên vẻ không bỏ được mà nhìn nàng, sau đó liền biến mất không thấy bóng dáng.
Hắn là đặc cấp thú duy nhất, nhất định sẽ thắng trận tỷ thí này.
Hắn sẽ không đem bạn lữ của chính mình giao cho thú khác!
Hơn nữa... Hắn từ khi ra đời, trên người liền có một sức mạnh tiềm tàng, chỉ là đột nhiên thì không thể phóng thích được nó, hắn lần này muốn thử xem, nhìn xem có thể hay không phóng thích nó!
Kia là niệm lực cổ, nếu chân chính kích phát ra, nhất định có thể hủy cả một bộ lạc, cũng có thể hủy toàn thế giới, nhưng bây giờ hắn không muốn làm như vậy.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, đã nhiều ngày ai cũng thảo luận về việc Nam Li thừa kế chức vị tộc trưởng của Sư tộc
Lão tộc trưởng đã qua đời một năm trước, trước đó thì hùng thú dũng mãnh nhất là Nam Li
Hôm nay là ngày hắn kế nhiệm!
Chỉ cần hắn thắng những kẻ khiêu chiến, là có thể thuận lợi kế thừa chức vị tộc trưởng Sư tộc.
Chỉ là nếu như hắn không thắng được trận khiêu chiến thì sẽ bị nhốt vào đại lao mãi mãi.
Tất cả mọi người đều chắc chắn rằng hắn sẽ thắng bởi vì họ không tin có người có thể đánh bại Nam Li trong đợt tổng tuyển cử này.
Ba ngày kế tiếp Lãnh Kiều nguyệt đều thu dọn đồ ở trong hang động.
Nàng sẽ phải ở nơi này một thời gian nên nhất định phải quét dọn thật sạch sẽ.
Không thể để chỗ này có mỗi rơm rạ, nhất định phải có thêm những đồ vật cần thiết.
Nàng ra bên ngoài cửa kiếm một ít củi và gỗ.
Nàng dùng tay để mài nó thành đồ vật mình muốn, đem củi gỗ sửa sang để làm thành bàn ghế.
Sau đó nàng mang rơm rạ ra bên ngoài để phơi khô, lấy một ít để lên trên cao để làm chỗ nằm ngủ.
Làm xong nàng đi ra ngoài để nhìn vào, Lãnh Kiều Nguyệt gật gật đầu, có thể nói là nơi ở của con người rồi.
Bởi vì Lãnh Kiều Nguyệt là bạn lữ của Nam Li trên lời nói của tất cả mọi người nên nàng phải đi đến nơi Nam Li bị khiêu chiến.
Nơi diễn ra tổng tuyển cử tộc trưởng là quảng trường.
Nơi đó phong cảnh rất tốt, nhưng trong không khí lại phảng phất mùi máu tươi.
Loại mùi này là lưu lại từ đợt tổng tuyển cử trước, dù rất lâu rồi nhưng mùi vẫn còn nguyên, không thể biến mất.
Mà trên quảng trường có rất đông thú nhân, tầm một vạn người.
Bên hông bọn họ đeo lá cây, tùy ý che đi bộ phận trọng vị, nữ tử thì thảm đến không nỡ nhìn.
Lãnh Kiều Nguyệt thấy một đám mỹ nam không mặc quần áo cùng với những giống cái người được che qua loa...
Thiên Lan không nghĩ đến việc Lãnh Kiều Nguyệt cũng đến đây nên hơi sửng sốt, sau đó mặt cũng không có biểu cảm gì đặc biệt.
Chương 8: Cuộc chiến giữa các thú nhân
Editor: Dịch Tử Hiên
Rất nhanh sau đó đã đến đợt tổng tuyển cử tộc trưởng Sư tộc.
Lãnh Kiều Nguyệt đứng một bên nhìn Nam Li bước lên đài, mắt tím bình tĩnh, phảng phất như mặt hồ phẳng lặng.
Đẹp không giống người, lại có một thân cốt khí anh dũng ngấm trong cốt tủy, làm người nhìn vào không thể khống chế được mà động tâm với hắn.
Mấy ngày nay hắn đều sử dụng niệm lực...Chỉ là bây giờ chưa thể dùng đến nó, nếu không sẽ phá hủy toàn bộ bộ lạc mất.
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn theo hắn, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Sư tử này thật ra cũng rất tốt, chỉ là hắn hay cưỡng bức nàng làm theo ý mình.
Vừa hôn, vừa sờ lại vừa liếm...
Chỉ là hắn chưa bắt nàng sinh nhóc con nữa thôi.
Lãnh Kiều Nguyệt vừa đứng yên một chỗ đã bị tất cả mọi người chú ý đến.
"Đây là giống cái Hồ tộc mà Nam Li mới cứu về sao? Đúng là không giống chúng ta, nàng nhỏ như vậy không biết là có thể sinh đứa nhỏ được không..."
Ngươi quan tâm nhà người khác làm cái gì? Nhà ngươi đã ba năm rồi còn chưa có con đâu"
"Chuyện này liên quan gì, nhà chúng ta không muốn sinh đó."
Mấy giống cái khác hừ một cái, điệu bộ giống như muốn đánh nhau
Rất nhanh sau đó hai giống cái kia được hai giống đực nhà mình ôm về, Lãnh Kiều Nguyệt quay đầu, vô thức nghĩ về việc sinh tiểu sư tử.
Ngay sau đó một lúc đã có một giống đực bước lên đài khiêu chiến với Nam Li.
Hầu như cả bộ lạc đều gầm lớn, vui mừng hú to.
Nam Li và nam tử kia đều biến thành thú hình, bổ nhào qua cắn xé lẫn nhau.
Lãnh Kiều Nguyệt che mắt, nàng không dám xem tiếp.
Dù đã cách khán đài rất xa nhưng nàng vẫn ngửi được mùi máu tươi ngập tràn trong không gian.
Thú nhân!
Thì ra đây chính là cuộc chiến giữa các thú nhân!
Không biết qua bao lâu, tiếng hét của những người dưới khán đài nhỏ dần lại.
Lãnh Kiều Nguyệt mở to mắt nhìn qua, sau đó nhẹ nhàng thở phào một cái.
Rất tốt, không phải là Nam Li.
Sư tử uy phong đứng thẳng, trên người toàn máu tươi, nhưng lại không có một vết thương.
Có thể nhận ra đó là máu tươi của người khác mà không phải hắn.
Không đợi Lãnh Kiều Nguyệt vui vẻ được mấy giây, một thú nhân hung mãnh khác bổ nhào lên khán đài, vuốt sắc xoẹt về phía đầu của Nam Li, lập tức hai thú nhân uy vũ lại bắt đầu một trận chiến.
Lãnh Kiều Nguyệt lại như lần đầu, nàng che mắt đi, không dám xem.
Tiếng hoan hô như sấm lại truyền tới tai.
Qúa kinh khủng rồi!
Chờ đến khi tiếng hoan hô nhỏ dần, Lãnh Kiều Nguyệt mới dám mở mắt, Nam Li lại chiến thắng, hắn sừng sững đứng đó.
Dù như thế nào nàng cũng không muốn Nam Li thua, bởi vì hắn chính là người đã cứu nàng.
Kế tiếp lại đến một trận chiến khác, từng thú nhân khỏe mạnh liên tiếp khiêu chiến hắn, sau đó lại là một trận mưa gió máu tanh bắt đầu!
Ở nơi đây không có đúng sai, chỉ có thẳng thua, thắng là nhất!
Không biết qua bao lâu, một con sư tử khác bước lên đài, hắn ta ngẩng đầu lên, mắt tím lóe lên ánh sáng, lặng lẽ nhìn qua Lãnh Kiều nguyệt ở dưới.
Chương 9: Chiến thắng chúng ta sẽ sinh tiểu sư tử
Editor: Dịch Tử Hiên
Nếu như ta thắng, sẽ bảo vệ được nàng.
Lãnh Kiều Nguyệt nhìn đôi con ngươi màu tím của hắn, trong mắt hiện lên chút ánh sáng khác thường, nàng mỉm cười nhìn hắn, trong lòng đột nhiên mềm mại hẳn đi.
Nam Li thấy giống cái đang mỉm cười nhìn mình, lồng ngực như bị con nai chạy loạn, hắn ôm lấy ngực mình, nhẹ nhàng cười với nàng.
Đúng lúc này một con sư tử to lớn không khác biệt Nam Li là mấy nhảy lên khán đài.
Mắt tím lóe lên rồi vụt tắt.
Trong mắt hắn ta tràn ngập yêu khí, ung dung bước đến chỗ Nam Li.
Sau đó vọt đến chỗ Nam Li mà đánh!
Con ngươi Lãnh Kiều Nguyệt lóe sáng, nàng có dự cảm xấu cho việc này, nàng nắm chặt tay, cắn răng nhìn lên lôi đài.
"Là Lôi Tát!"
"Lôi Tát của bộ lạc chúng ta cùng với Nam Li đều là thú nhân hùng mạnh, không ngờ hắn ta không bao giờ quan tâm việc gì lần này lại đột nhiên muốn khiêu chiến!"
"Ngoại trừ Nam Li, hắn chính là người tuấn mỹ nhất"
Nam Li nhìn Lôi Tát đang xông đến đây, con ngươi màu tím nheo lại.
Hai người lấy tốc độ nhanh nhất xông vào nhau.
Dưới chân bọn họ đã đọng lại một ít máu tươi.
Lôi Tát nghiêng đầu, người hắn ta lách qua Nam Li, miệng hướng tới cần cổ của Nam Li cắn thật mạnh.
Máu tươi phun trào, huyết tinh khác thường!
Nam li nheo mắt, không để Lôi Tát kịp định hình liền biến mất đến phía sau hắn ta, tung một trảo thật mạnh.
Hai người ở trên lôi đài ngang tài ngang sức, ai muốn đánh thắng cũng khó, trên đài tăng thêm một tầng máu đỏ tươi, phảng phất trong không gian, muốn biến mất cũng không được.
Lãnh Kiều Nguyệt nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên tia lo lắng nồng đậm.
"Nam Li, nếu như ngươi thắng chúng ta sẽ sinh tiểu sư tử."
Lãnh Kiều Nguyệt buột miệng nói ra!
Nói xong nàng mới thấy hối hận, không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: "Nếu như khi đó ta nguyện ý!"
Nàng vỗ vỗ mặt mình.
Hazz, nói cái này thật vô nghĩa quá đi.
Có lẽ Nam Li nghe thấy câu nói của nàng, lông mi hắn bị máu tươi dính lên, con ngươi xoẹt qua tia sáng kì dị.
Sau đó hắn liền tấn công Lôi Tát!
Ai cũng không biết Nam Li lại mạnh như vậy!
Con ngươi Lôi Tát co lại, hắn ta nhìn về phía Lãnh Kiều Nguyệt đầy thâm ý!
Sau đó hắn mạnh mẽ công kích về phía Nam Li
Nhưng mà không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lôi Tát bị Nam Li quật ngã xuống đài!
Lặng lẽ khôi phục hình người, trên thân thể hắn mang theo vết máu càng tăng thêm vẻ dã tính, tà mị hắn nghiêng đầu nhìn Lãnh Kiều Nguyệt, khóe miệng xuất hiện nụ cười không rõ ý vị.
Thân ảnh hắn lóe lên, biến mất không thấy!
Nam Li cũng khôi phục hình người, than thể mang theo những vết thương chồng chất, máu chảy không ngừng.
Đôi mắt mỹ lệ mang theo ý cười nhìn Lãnh Kiều Nguyệt, hắn đi về hướng nàng, trong chốc lát nàng thấy hắn hơi nghiêng đầu, giọng nói thập phần ưu nhã: "Ta nhớ rõ trước khi thi đấu nàng đã nói nếu ta thắng chúng ta sẽ sinh tiểu nãi con..."
Chương 10
Lãnh Kiều Nguyệt hơi hơi nghiêng đi thân mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Phải, ta có nói.”
“Vậy, chúng ta khi nào thì sinh đâu?”
Nam Li nâng khóe miệng nở một nụ cười ưu nhã nhìn cô.
“Đại ca, ta đây không phải kỳ động dục còn chưa tới sao?”
Lãnh Kiều Nguyệt đạm đạm cười.
Nàng mới không cần khẩu vị nặng như vậy đi sinh con!
Không cần!
Đúng lúc này, mọi người tụ tập ở trên quảng trường lớn hàng vạn thú nhân sư tộc, tất cả đều đều nhịp đột nhiên quỳ xuống đất.
Bọn họ tay trái từ bên tai xẹt qua, dùng phương thức độc đáo của chính mình biểu đạt kính ý đối với tộc trưởng tân nhiệm.
“Cung nghênh tân nhiệm tộc trưởng kế vị!”
“Tộc trưởng dũng mãnh dị thường, nhất định có thể dẫn dắt Sư tộc phồn thịnh!”
Vạn người nhất tề hô vang, thanh thế to lớn.
Lãnh Kiều nguyệt khoanh tay trước ngực nhìn hắn, hơi hơi nhướng mày, trong mắt lại xẹt qua một nụ cười nhẹ.
“Cố lên, moah moah ~”
Nàng hướng tới Nam Li nhẹ chớp hạ con ngươi.
Theo sau, nàng liền cùng một thú nhân tên là Ước Mục hỏi thăm một chút hố động ở phụ cận.
Cũng chính là vị trí nhà xí, liền hướng tới bên kia đi qua.
Bởi vì hôm nay quá mức khẩn trương, một ngày không đi WC, hiện tại tỷ thí kết thúc, đột nhiên --
Ý niệm muốn đi vệ sinh đánh úp lại ngăn không được.
Nam Li nhìn nàng bóng dáng, nhẹ nhàng nói: “Sinh tiểu nhãi con...”
Sinh tiểu nhãi con chính là chấp niệm từ nhỏ đến lớn của Nam Li, vứt đi không được.
Hắn thường xuyên ảo tưởng có thể có mấy con tiểu sư tử đứng ở bờ vai của hắn, uy vũ khí phách gào thét.
Thường xuyên ảo tưởng mấy con tiểu sư tử vô cùng cao hứng lăn ở bên nhau, lông xù xù động động lỗ tai nhỏ.
Lãnh Kiều Nguyệt hướng tới vị trí hố động, ước chừng đã đi khoảng mười phút, trong đầu một vấn đề vẫn luôn bồi hồi không tan.
Nàng đối với Nam Li đến tột cùng là cảm ơn đi?
Vẫn là thích đi?
Hẳn vẫn là cảm ơn nhiều một chút.
Lãnh Kiều Nguyệt tìm cái hố động rồi ngồi xổm xuống dưới, theo sau ở trước mặt chính mình dùng một ít rơm rạ chắn lên, vừa mới chuẩn bị vui sướng đầm đìa một giây --
Người có hạnh phúc sớm tối, bất hạnh phát sinh bất ngờ.
Một người màu da cực trắng, có một đôi mắt đào hoa, khóe môi trước sau câu lấy một mạt cười nhạt, trên người nam nhân không có lấy một món đồ đứng khoanh tay trước ngực đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Lãnh Kiều Nguyệt.
Lãnh Kiều Nguyệt thân mình cứng đờ, vội chuyển qua con ngươi không đi xem hắn kia **, theo sau đột nhiên đem quần đề thượng, đem trước mặt rơm rạ đẩy, dùng hết suốt đời nhanh nhất tốc độ liền phải chạy trốn!
Kia nam tử đạm đạm cười, đột nhiên túm chặt nàng cánh tay, đem nàng ấn tới rồi trên mặt đất.
Theo sau không biết từ chỗ nào toát ra một tảng lớn thú nhân, đều là màu da cực bạch mỹ nam tử.
Quay chung quanh ở kia sinh một đôi mắt đào hoa nam tử phía sau.
Lãnh Kiều nguyệt: “... Các ngươi muốn làm cái gì?”
Nàng há mồm liền muốn kêu ra tiếng, làm Sư tộc bộ lạc người tới cứu nàng, lại bị kia nam tử đột nhiên bưng kín khẩu.
Theo sau vừa xinh xắn lanh lợi nàng kẹp ở trong tay, đi bước một hướng tới phương xa mà đi.
Lãnh Kiều nguyệt híp lại khởi con ngươi, trong mắt xẹt qua một mạt không cao hứng tới, đột nhiên hướng tới cổ tay của hắn cắn qua đi!
Nàng lực đạo dùng cực đại, kia nam tử lại không rên một tiếng sờ sờ nàng đầu: “Sức lực đủ đại, cùng ta hồi động sinh tiểu nhãi con đi, nhất định có thể sinh ra vài chỉ khỏe mạnh lão hổ tới...”
Lãnh Kiều nguyệt thở sâu, biết chính mình tránh thoát không được, dứt khoát cũng không giãy giụa, liền tùy ý người kẹp chính mình đi phía trước đi.
Nghĩ cách!
Cần thiết nghĩ cách trở về, những người này thoạt nhìn cực kỳ dã man, rơi xuống bọn họ trong tay tuyệt đối không phải chuyện tốt, có thể hay không tựa như Nam Li nói, những người này sẽ ngày đêm làm nàng sinh tiểu nhãi con? Vĩnh không ngừng nghỉ?
Lãnh Kiều nguyệt đột nhiên cảm thấy nhân sinh vô vọng.
Không biết người nọ kẹp nàng đi rồi bao lâu, kẹp nàng eo đều đã tê rần, rốt cuộc tới rồi một cái sơn động bên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro