Vip 1: Đại hội chế thuốc
Vip 1: Đại hội chế thuốc
"Ầm..." Thanh Dật tay áo vung lên, đẹm chiến khí cửu cấp đánh bay về phía khác, nhấc lên một trận gió lớn.
"Trước thi đấu ta không muốn cùng ngươi so tài, ta chỉ muốn so sanh khi thi đấu!" Như Phong lạnh lùng nói, thực sự là không rõ, mình rốt cuộc thế nào lại đắc tội những người này, mỗi một người đều cắn nàng không buông, thực sự là đủ tức giận.
"Ngươi...".
Thanh Dật hừ lạnh một tiếng, che chở Như Phong vượt qua người nọ đi thẳng tới nơi thi đấu, cảnh tượng phi thường náo nhiệt, nơi thí đầu người đã ngồi đầy, một biển người, Như Phong theo sư phó cùng mấy vị sư huynh đi len, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng xung quanh cùng tiếng nghị luận, khuôn mặt tuyệt sắc nhỏ nhắn lộ ra tươi cười nhàn nhạt, nhìn Âu Dương gia ngồi đối diện, cười càng thêm xán lạn.
"Dung nhi, một hồi thi đấu thể hiện ra bản lĩnh của mình, ta muốn con đánh bại Diệp Như Phong!". Âu Dương gia chủ nhìn Diệp Như Phong, bị tươi cười chói mắt của nàng chọc tức giận, nghĩ đến cái chết của Thanh Nhi, còn có mười mấy Đại lãnh chúa kia, đại trưởng lão bị ám sát, hắn thực sự muốn một chưởng đánh chết Diệp Như Phong, không biết nàng làm sao làm được.
"Phụ thân, người đoán không sai, nam tử tuấn mỹ bên người Diệp Như Phong kia nhất định là bùa hộ mệnh của nàng, muốn giết nàng phải đem nam nhân này dụ đi!". Thực lực của Diệp Như Phong, Cửu trưởng lão đã dò xét qua, điều duy nhất có thể giải thích được việc này chính là nam tử tuấn mỹ bên người nàng kia, nhất định là hắn bảo hộ mới để cho nàng bình yên vô sự.
Nam tử tuấn mỹ như vậy mà lại thủ hộ bên cạnh Diệp Như Phong, nàng tuyệt đối không cho phép, thù giết chết muội muội, nàng nhất định sẽ tính đủ với Diệp Như Phong.
"Thời gian thi đấu không nên động tay, ở đây đều là danh gia vọng tộc, liền hoàng gia cũng ở đây, con phải cẩn thận một chút!".
"Phụ thân, nữ nhi hiểu!". Âu Dương Dung Dung cười lạnh nói, nàng mười tám tuổi đã là lục cấp luyện dược sư, thiên phú như vậy ở trên Thiên Không học viện là thiên phú nhất đẳng, là môn sinh đắc ý của trưởng lão dược tễ, hôm nay nàng liền muốn dùng phương diện chế thuốc so tài với Diệp Như Phong, làm cho Diệp Như Phong hiểu, nàng ta không phải là mạnh nhất, cũng sẽ để cho nảng ta biết kết quả đắc tội Âu Dương gia.
Diệp Như Phong cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Âu Dương gia, khóe môi giơ lên, "Thanh Dật, an toàn của ta liền nhờ vào ngươi!".
Thanh Dật gật đầu, đương nhiên hiểu ý của Như Phong, không ngờ Âu Dương gia còn chưa từ bỏ ý định, hắn có phải hay không đối với bọn họ quá nhân từ rồi?
Nhíu mày, khuông mặt tuấn tú băng lãnh, một trận hàn khí tản ra bốn phía, xung quanh trong vòng một thước không người tới gần.
"Thích sạch sẽ nghiêm trọng như vậy!". Như Phong cười nhẹ nói, Thanh Dật không nói gì, hôm nay quá nhiều người, bất quá, hắn đã rất nhẫn nại, nếu như là bình thường, ai dám tới gần, hắn đã sớm đánh bay, trong vòng một thước đã là cực hạn.
"Tù trưởng lão, hôm nay thi đấu giữa các học viện, Phong Vân học viện cần xuất ra bản lĩnh thật sự, đừng làm mất thể diện của học viện chúng ta!". Viện trưởng nói, Tù trưởng lão gật đầu, "Viện trưởng yên tâm, thiên phú chế thuốc của Lãnh Nguyệt không tệ, sẽ không mất mặt!".
Viện trưởng cười cười, hắn thực sự không tính toán đem thực lực thật sự của Diệp Như Phong biểu lộ ra sao? Lão gia hỏa này, rốt cuộc đùa cái gì?
"Hoàng thượng giá đáo!".
Kèm theo sau một tiếng hét lớn, mọi người lập tức im lặng cúi đầu, Dạ Ngạo Thiên ngồi trên long ỷ, hướng mọi người phất tay.
"Hôm nay trãm đến đây chỉ là xem thi đấu, Dạ thị vương triều phái ra tiểu công chúa Dạ Đóa cùng đại hoàng tử Dạ Hi tham gia, hi vọng có thể cùng chư vị luận bàn, lựa chọn người mới thích hợp!".
Dạ Ngạo Thiên nhìn toàn bộ mọi người, khẽ cười nói, "Thi đấu bắt đầu đi! Mỗi học viên luyện dược sư cũng có thể ra sân!".
Mặc dù hoàng thất tôn quý, thế nhưng thực lực thập đại gia tộc cũng không hề nhỏ, cùng với ngũ đại học viện cũng vậy, mỗi một cái học viện cũng có chỗ dựa phía sau, cùng hoàng thất kiềm chế lẫn nhau, cho nên, mặc dù thân là hoàng đế đối với các gia chủ và viện trưởng khác cũng rất khách khí, dù sao, thế giới này là cường giả vi tôn.
"Thi đấu bắt đầu đi, chư vị học viện, bắt đầu chuẩn bị chế thuốc!".
Viện trưởng lớn tiếng nói, luyện dược sư của ngũ đại học viện nhao nhao lên đài, tổng cộng có hơn trăm người, khán giả dưới đài trở nên huyên náo nhìn lên đài thi đấu, rất khẩn trương muốn biết cuộc tranh tài này thế nhưng là để lựa chọn ra tinh anh trong tinh ảnh của các đại học viện.
"Các ngươi nói Diệp Như Phong lần này có thể nổi danh sao?".
Học viên của Phong Vân học viện nghị luận xôn xao, thanh âm không lớn nhưng mọi người đểu nghe thấy.
"Ai biết, nàng đã là thiên tài triệu hoán sư, nếu như thiên phú chế thuố cũng là thiên tài mà nói không biết sẽ có sóng to gió lớn thế nào". Mọi người nghị luận nhao nhao, trên đài, Diệp Như Phong nhìn các học viên kia vội vã động thủ, nàng lại chỉ đứng yên, trật tự chọn lựa dược liệu.
Sư phó nói, không muốn nàng bộc lộ tài năng, nàng cũng không muốn quá phong mang, thực lực của nàng chỉ có Phí Vân Vân biết, bất quá, nàng hôm nay cũng không có đại diện học viện ra thi đấu, nàng cũng không muốn phụ hảo ý của sư phụ, luyện chế ra dược tễ tứ cấp phẩm chất hoàn mỹ có thể hay không qua rêu rao, dù sao nàng cũng chỉ mới 13 tuổi, hơn nữa mọi người nơi này nàng là nhỏ tuổi nhất.
"Diệp Như Phong rốt cuộc là có thể chế thuốc hay không, thế nào còn chưa bắt đầu, thực sự là vội muốn chết!".
Mọi người dưới đài nhìn Diệp Như Phong, không biết nàng rốt cuộc đang làm cái gì. Tù trưởng lão mang về là đồ ngốc đi, lại còn cầm dược liệu nghe, không thấy người khác đã luyện chế sao?
"Nàng đây là thế nào? Chẳng lẽ nghĩ muốn khiêu chiến tứ cấp tễ thuốc?". Phí Vân Vân nhìn Diệp Như Phong, trải qua việc lần trước, nàng đã không dám tìm Diệp Như Phong gây phiền phức, nên biết thực lực của nàng thấp như vậy, Diệp Như Phong một chưởng là có thể đem nàng giết chết, nàng tuyệt đối không ngốc đi trêu chọc nàng ta.
"Tứ cấp luyện dược sư?". Bạch Hạo đứng ở phía sau nàng, nghe thấy lời nói của Phí Vân Vân, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khiếp sợ, lần trước nàng căn bản không biết chế thuốc, lúc này mới bao lâu, tứ cấp? Thiên phú này có thể hay không quá nghịch thiên rồi? Bất quá, mặt dù trong lòng đang khiếp sợ, hắn cũng sẽ không nói ra.
Thờ gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều đã luyện chế được một nửa, Diệp Như Phong còn đang nghe dược liệu, không lo lắng chút nào, cũng không hoảng, tiếp tục nghiên cứu dược liệu của nàng.
"Từ trưởng lão, Diệp Như Phong đây là...".
Tù trưởng lão nhìn Như Phong, trên trán đổ đầy mồ hôi, nha đầu này muốn làm gì? Không phải là muốn luyện chế lục cấp dược tễ đi? Nàng thực sự muốn biểu lộ thực lực, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Diệp Như Phong, bị nàng làm cho mơ màng.
"Viện trưởng, đấy chính là Diệp Như Phong?". Dạ Ngạo Thiên híp mắt nhìn chằm chằm Diệp Như Phong, nàng hình như là không phân biệt được dược liệu, xác định là luyện dược sư sao?
"Đúng, nàng chính là Diệp Như Phong!".
Viện trưởng lau mồ hôi trên trán, nàng đây là muốn làm gì a!
"Ta nhìn Diệp Như Phong căn bản là không biết chế thuốc, trên đời này làm gì có người song tu luyện dược sư cùng triệu hoán sư, ta thấy Diệp Như Phong cố ý lộng hư huyền, căn bản là một tên lừa đảo!". Âu Dương gia chủ hừ lạnh một tiếng, Tù trưởng lão tức giận muốn cãi lại, Thanh Dật thanh âm truyền vào tai của hắn, "Tin nàng!".
Đơn giản hai chữ, Tù trưởng lão nhìn Thanh Dật đang nhó chừng Diệp Như Phong liếc mắt một cái, đem lửa giận đè xuống.
Diệp Như Phong châm lò luyện đan, bắt đầu đem dược liệu ném vào trong lò luyện đan, mọi người mở to mắt nhìn nàng, bắt đầu!
Như Phong tốc độ rất nhanh, ai cũng không thấy rõ được nàng luyện chế như thế nào, tễ thuốc đã được đựng vào bình, hỏa đã tắt, toàn bộ quá trình không quá một nén nhanh, mọi người vội vã lau mắt, Như Phong đã ngồi ở chỗ kia, tiếp tục nghiên cứu dược liệu của nàng, trên mặt bàn đặt một lọ dược tễ đã luyện chế xong, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt mọi người?
"Ta đã nói, nha đầu kia sẽ không để ta thất vọng!". Tù trưởng lão thờ phào nhẹ nhõm, bất quá có chút ngoài ý muốn, nàng vậy mà nghe lời luyện chế cấp thấp dược tễ!
Sau một canh giờ, mọi người nhao nhao hoàn thành luyện chế, mỗi người đểu lau mồ hôi trên trán, lộ ra tươi cười vui mừng.
"Thi đấu kết thúc, do trưởng lão dược tễ của mỗi học viện kiểm tra thành tích của các học viên".
Sau vị trưởng lão chế thuốc đứng lên, đi qua mỗi học viên, trưởng lão đều phân biệt học viên của học viện tiến lên kiểm tra, như vậy sẽ không mất tính công bằng.
"Dạ thị vương triều Dạ Đóa cấp ba trú nhan dược tễ trung cấp, Dạ Hi, lúc cấp ngưng thần dược tễ trung cấp; Thiên Không học viện Âu Dương Dung Dung lục cấp trú nhan dược tễ phẫm chất hoàn mỹ, Tần Phong cấp năm dịch dung dược tễ trung cấp, Hùng Đình tứ cấp linh khí dược tễ trung cấp, Phan Dương cấp ba trú nhan dược tễ phẩm chất hoàn mỹ; Ngạo Phong học viện Lạc Ly Vũ lục cấp trú nhan dược tễ phẩm chất hoàn mỹ,... Phong Vân học viện Lãnh Nguyệt lục cấp linh khí dược tễ phẩm chất hoàn mỹ, Noãn Thu tứ cấp linh khí dược tễ trung cấp, Noãn Phong tứ cấp linh khí dược tễ sơ cấp, Diệp Như Phong... Nhị cấp...".
Trưởng lão dược tễ của Ngạo Phong học viện nhìn dược tễ trong tay, vẻ mặt không hiểu, đây là dược tễ gì.
"Diệp Như Phong nhị cấp dược tễ gì vậy?".
Mọi người ở dưới đài rất lo lắng, nhiều hơn là cười vang, không ngờ Diệp Như Phong chỉ có thực lực nhị cấp, thực sự là cười chết người, còn tưởng rằng nàng thật lợi hại, không ngờ chỉ là nhị cấp luyện dược sư.
"Nàng thế nào...". Phí Vân Vân che miệng lại, nhìn Diệp Như Phong ở trên đài, bộ dáng ung dung bình tĩnh, tựa hồ một điểm cũng không cảm thấy mất thể diện, lần trước nàng luyện chế ra tứ cấp dược tễ, hiện tại sao có thể?
"Chư vị trưởng lão, bản trưởng lão chưa từng thấy qua dược tễ này?".
Trưởng lão Ngạo Phong nhìn Diệp Như Phong, nha đầu này rốt cuộc là luyện chế dược tễ gì, thế nào mà hắn chưa từng nhìn thấy, chư vị trưởng lão vội vã đi tới, kiểm tra dược tễ của Diệp Như Phong, "Phẩm chất hoàn mỹ!".
Mọi người đều gật đầu nhìn dược tễ kia, vẻ mặt không hiểu.
"Nha đầu, đây là dược tễ gì?".
Tù trưởng lão cũng nhìn, hắn cho rằng nàng sẽ luyện chế tứ cấp linh khí dược tễ phẩm chất hoàn mỹ, không ngờ vậy mà chỉ luyện chế nhị cấp dược tễ, hơn nữa là dược tễ hắn chưa từng thấy qua.
Như Phong nhẹ nhàng cười, "Sư phó, đây là Như Phong tự luyện chế, Như Phong chưa đặt tên, còn hiệu quả, thử thì biết!".
Như Phong nhìn chư vị trưởng lão, cầm chủy thủ cắt vào lòng bàn tay, máu tươi lập tức chảy ra, vết đao rất sâu.
"Nha đầu ngươi...". Từ trưởng lão cùng chư vị trưởng lão lo lắng nhìn nàng, nàng đang làm cái gì vậy!
Như Phong không nhanh không chậm, đem tay của mình giơ lên, "Nghiêm trọng!".
"Sư phó, Như Phong chỉ là lần đầu luyện chế, còn không biết tác dụng có tốt không, đành phải lấy thân đi thử!".
Cầm lấy dược tễ trong tay sư phó, ngửa đàu uống hết, trong ánh mắt nghi vấn của mọi người, giơ tay lên, mọi người liền thấy trên tay nàng vết thương còn đang chảy máu không ngừng cấp tốc khép lại, rất nhanh cầm máu, ngay sau đó dấu vết cũng trong nháy mắt biến mất, cùng lúc không bị thương giống nhau như đúc, mọi người nhìn đều trợn tròn mắt.
"Đây là dược tễ gì vậy?".
Như Phong nhìn ánh mắt tham lam xung quanh, mỉm cười nói, "Ta đặt tên là Không tì vết, có thể cấp tốc chữa khỏi vết thương, khôi phục như lúc ban đầu!". Lần trước sau khi phụ thân bị thương, thấy vết thương của hắn không khép lại được, nàng liền suy nghĩ, muốn chế ra loại dược tễ này, vừa ngồi ở đây, nàng liền thử luyện chế ra dược tễ Không tì vết, không ngờ vậy mà thực sự thành công.
"Không tì vết? Dược tễ tự sáng tạo?".
Chư vị trưởng lão nhìn nàng, thật sự là khó có thể tin, nàng mới bao nhiêu tuổi, vậy mà học được cách tự sáng tạo ra dược tễ, thật sự là bất khả tư nghị (không biết nói sao).
"Diệp Như Phong, ngươi bây giờ là luyện dược sư cấp mấy?". Trưởng lão Ngạo Phong nhìn Như Phong, hai mắt phát quang, thiên tài, hắn phải nghĩ biện pháp đào đi.
"Nhị cấp a!".
"Nhị cấp?".
Chư vị trưởng lão nhìn nàng, vẻ mặt giật mình, nhị cấp là có thể tự mình sáng tạo ra dược tễ? Cũng quá khoa trương đi?
Tù trưởng lão nghe thấy lời nàng nói, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà chết, nàng vậy mà nói là nhị cấp, sớm đã là không phải đi! Mấy vị sư huynh Lãnh Nguyệt nhìn tiểu sư muội, nàng không phải đã sớm vượt qua nhị cấp sao? Đang giở trò quỷ gì!
Như Phong nhìn bọn họ, nàng chỉ là không muốn luyện chế dược tễ khác, không ngờ luyện chế ra một loại dược tễ của mình cũng bị vây xem, thực sự không muốn thành danh cũng khó!
"Như Phong thiên phú bình thường, chỉ là cảm thấy thể lực dược tễ không có tác dụng quá lớn, cho nên Như Phong liền muốn thử một chút, làm các vị trưởng lão chê cười!". Như Phòng nhàn nhạt giải thích, mấy vị trưởng lão nhìn nàng, hai mắt sang ngời, nha đầu này 13 tuổi nhị cấp luyện dược sư, thiên phú xem như không tệ, nhưng lại không phải rất tốt.
"Không ngờ Phong Vân học viện nhân tài đông đúc, lần này thi đấu, Phong Vân học viện quả nhiền là nổi tiếng, năm đồ nhi của Tù trưởng lão rất không sai ah!". Chư vị trưởng lão nhìn Tù trưởng lão, vẻ mặt hâm mộ, vốn cho là Diệp Như Phong này đẳng cấp luyện chế rất thấp, không ngờ lại vẫn có thể sáng tạo ra dược tễ, đây chính là từ trước tới nay chưa có, cho nên, không thể xem là tệ!
"Lại thế nào không phải là một nhị cấp luyện dược sư sao, thực sự không biết là khen cái gì!".
Âu Dương Dung Dung không nghĩ tới những trưởng lão này đều bị Diệp Như Phong hấp dẫn, chỉ là một nhị cấp luyện dược sư, đắc ý cái gì!
"Lần này thi đấu, Phong Vân học viện đích thực là nhân tài đông đúc, càng tốt hơn a!". Dạ Ngạo Thiên không ngờ đệ tử Tù trưởng lão mỗi người đều bất phàm, so với con trai của mình, thực sự là cường hãn hơn rất nhiều, chỉ có chút đáng tiếc, Diệp Như Phong chỉ có trình độ nhị cấp.
"Bệ hạ quá khen, lần này khôn biết hai vị nhi nữ của bệ hạ có thể hay không tiến vào Phong Vân học viện...".
"Bệ hạ, Ngạo Phong học viện cũng không kém, công chúa cùng hoàng tử ở học viện tất nhiên có thể phát triển tốt".
"Bệ hạ, Quang Nhật học viện...".
Lục đại học viện mở miệng, ai cũng muốn công chúa cùng hoàng tử mời chào đến học viện của mình, nên biết, sau lưng hoàng tử cùng công chúa chính là cả vương triều Dạ thị, hậu trường vững mạnh!
"Này...".
Dạ Ngạo thiên nhìn chư vị trưởng lão, rất là khó xử, nếu hắn quyết định không tốt, chính là đắc tội sáu đại học viện, cũng không phải quyết định tốt.
"Phụ hoàng, ta muốn học ở Phong Vân học viện". Dạ Hi mở miệng nói, chư vị trưởng lão nhìn hoàng tử, vội vàng nói, "Hoàng tử, Ngạo Phong không tệ, sao lại không đi Ngạo Phong!".
Trưởng lão Ngạo Phong liền nói, "Lão phu tự mình thu ngươi làm đệ tử quan môn...".
Tù trưởng lão nhìn bọn họ, vẻ mặt khó xử, hắn cũng không muốn tiếp tục thu nhận thêm đồ đệ, có năm đệ tử là đủ rồi.
"Bản công chúa đi Phương Lãnh!" Đạ Đóa cười nhạt nói, nàng không thích ở chỗ này, nàng muốn đi Phượng Lãnh, như vậy mới xứng với thân phận cao quý của nàng.
"Này..." Dạ Ngạo Phong nhìn chư vị trưởng lão, vẻ mặt khó xử.
"Hoảng tử muốn đi Phong Vân học viện thì liền vào là được rồi". Viện trưởng cười nói, không ngờ hoàng tử vậy mà lại chọn Phong Vân học viện, đối với học viện là rất tốt.
"Dạ Hi có thể hay không tiến vào môn hạ của Tù trưởng lão?".
Dạ Hi nhìn Tù trưởng lão, cung kính mở miệng, Tù trưởng lão mày nhăn lại, "Bản trưởng lão không...".
"Sư phó, người muốn thu liền thu đi!". Như Phong lôi kéo ống tay áo sư phó, người ta là hoàng tử, lại trở thành sư đệ của nàng, thế nhưng là vô vàng chỗ tốt, đến lúc nàng rời đi, sư phó cũng sẽ không gặp khó khăn, dù sao người ta cũng là một thiên tài.
"Tốt lắm!". Tù trưởng lão nhìn Như Phong, không biết vì sao lại như vậy, nhưng vẫn đáp ứng.
"Chư vị, hôm nay thi đấu đã xóng, ngày mai là thi đấu dã ngoại thu thập dược liệu, hi vọng các vị đến đúng giờ!". Viện trưởng lớn tiếng nói, phân phó mọi người đi nghỉ ngơi, các đại học viện lúc này mới tản đi, Như Phong theo sư phó về nghỉ ngơi.
"Tiểu sư muội, muội vì so luyện chế nhị cấp dược tễ!".
Vừa về tới viện, bốn người vội vã lên tiếng hỏi, ngay cả Tù trưởng lão cũng hiếu kỳ không thôi, chỉ không ngờ nàng vậy mà tự sáng tạo ra dược tễ.
"Nếu muội phát huy cực hạn, đại sư huynh vị trí của huynh có phải hay không tặng cho muội, lại nói, muội mới không muốn xuất đầu đâu, Âu Dương gia vẫn nhìn chằm chằm muội, muội không muốn chết nha!".
"Âu Dương gia ngày mai nhất định sẽ không bỏ qua cho con, nha đầu, ngày mai ngàn vạn cẩn thận!".
Tù trưởng lão nghĩ đến cuộc tranh tài ngày mai, rất lo lắng, Âu Dương gia Âu Dương Dung Dung này cũng không phải hạn tốt lành gì, huống chi lần này dự thi chỉ có luyện dược sư mới có thể đi, hắn rất lo lắng ngày mai Âu Dương gia sẽ lại xuất thủ.
"Sư phó yên tâm đi, Âu Dương gia muốn động thủ cũng là sớm muộn, Âu Dương Dung Dung kia, nếu như không chọc con, tự nhiên con cũng sẽ không đả thương nàng, chỉ là nếu chọc tới con thì cũng không cần khách khí nha, con cũng chưa có tốt đến vậy!". Nàng đoán được ngày mai trận thi đấu lớn thu thập dược liệu khẳng định Âu Dương gia sẽ ra tay, xem ra, chính mình phải cẩn thận.
"Ta cùng ngươi đi!".
Thanh Dật suy tư mở miệng, Như Phong lắc đầu, "Không được, thi đấu chỉ có luyện dược sư mới có thể đi vào, ngươi là không vào được".
"Đúng vậy, ta lo lắng chính là Âu Dương gia tìm những gia tộc khác liên thủ, nha đầu, con nhất định phải cẩn thận!".
"Sư phó, chúng con sẽ bảo vệ tốt sư muội!". Lãnh Nguyệt nắm chặt tay, trong lòng rất là lo lắng.
"Cũng tốt, may mắn các con cùng nhau đi vào, ta cũng yên tâm hơn".
Lần này thi đấu luyện dược sư, chỉ có luyện dược sư mới có thể đi vào, choe nên hắn lo lắng Âu Dương gia xuất thủ.
Sáng sớm hôm sau, mọi người đến dã ngoại, viện trưởng nhìn mấy trăm học viên dự thi, lớn tiếng nói, "Lần này chúng ta thi đấu rất đơn giản, ai thu thập dược liệu nhiều nhất liền thắng, thời gian là một tháng, mọi người sau khi đi vào, trong rừng khó tránh khỏi có chút ma thú dã loại, mọi người cần phải cẩn thận!".
"Được rồi, chư vị vào đi thôi!".
Viện trưởng từ không gian trữ vật lấy ra một cái nhẫn ném vào không trung, một đạo huyền huyễn mở ra, mọi người liền đi vào, sau đó hoàn toàn biến mất.
"Tiểu sư muội, chúng ta cần phải cẩn thận một chút, một tháng ở đây phát sinh rất nhiều việc!".
Lãnh Nguyệt nhìn rừng cây trước mắt, nhìn từng nhóm người, có chút lo lắng.
"Đại sư huynh yên tâm, ý tứ của huynh muội hiểu!".
Như là không đoán sai, viện trưởng không có đem quy củ giải thích rõ ràng, đơn giản chính là ở đây không có bất kỳ quy củ gì, một tháng sau, có thể đi ra, có thể thu thập được dược thảo đó chính là người chiến thắng, mà trong một tháng này, nếu như có ẩu đả, giết chóc, hoặc là bị ma thú, dã thú giết chết cũng là bình thường, mà các luyện dược sư của học viện tuy là luyện dược sư thế nhưng trên cơ bản cũng là chiến sĩ, cũng có năng lực tự vệ, nhưng giữa các học viên tranh đấu chính là khó tránh sơ hở.
"Tiểu sư muội, chúng ta không thể tách ra!".
Lãnh Vân nhắc nhở, cuối cùng nên như vậy, bằng không tiểu sư muội xảy ra chuyện, sư phó nhất định sẽ đầy đọa bọn họ.
"Các ngươi nghe kỹ cho ta, tìm được nữ nhân Diệp Như Phong kĩa liền nghĩ biện pháp giết nàng!".
Âu Dương Dung Dung phân phó nói, mấy người này đều là con cháu Âu Dương gia, thực lực đều là lục cấp chiến sĩ trở lên, còn có những người của các gia tộc khác giúp đỡ, thực lực cao nhất có cửu cấp.
"Đừng quên chuyện ngươi đáp ứng chúng ta!".
Âu Dương Dung Dung gật đầu, mọi người cấp tốc ẩn lui, tìm kiếm tung tích Diệp Như Phong.
"Diệp Như Phong!". Một giọng nói vang lên, mọi người quái đầu nhìn lại đã thấy một thiếu niên chạy tới, nở nụ cười.
"Là ngươi, Đàm Bân!".
Diệp Như Phong kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ hắn vậy mà cũng tới.
Đàm Bân nụ cười trên mặt thu lại, "Diệp Như Phong, ta có chuyện muốn nói cho ngươi biết, đêm qua ta nghe thấy cha ta cùng Âu Dương gia chủ nói chuyện, bọn họ lộng mấy cái ma thú cấp bậc lãnh chúa ở đây, hơn nữa nghe nói Âu Dương Dung Dung cũng mang theo ma thú tiến vào, ta lo lắng bọn họ có thể sẽ ra tay với ngươi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận!".
"Ma thú cấp bậc lãnh chúa, điều này sao có thể? Bọn ohj lại có thể điều khiển ma thú?".
Như Phong không ngờ Đàm Bân chạy qua chính là nói cho nàng biết điều này cũng làm cho nàng rất ngoài ý muốn.
"Tiểu sư muội có điều không biết, trên thế giới này trừ Triệu hoán sư còn có Thuần thú sư, sau khi bắt ma thú, phục tùng cho mình sử dụng, hơn nữa là giấu trong nhẫn trữ vật, làm lá bài tẩy, để cho bọn họ có thể đối phó người khác, đây còn không phải là chuyện dễ dàng sao!". Lãnh Nguyệt nhàn nhạt giải thích, thực sự không ngờ Âu dương gia vậy mà ở chỗ này muốn xuống tay với Như Phong, xem ra, bọn họ phá lệ cẩn thận, cấp bậc lãnh chúa, chỉ cần suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất khủng bố.
"Xem ra bọn họ là kiêng dè Thanh Dật ở bên cạnh ta, bây giờ chúng ta đi vào, thực lực cũng không cao, ma thú cấp bậc lãnh chúa, hắn còn thật là hào phóng!".
Như Phong thấp giọng nói, không ngờ Âu Dương gia vậy mà lại ác độc vậy, xem ra nàng phải phá lệ cẩn thận, ma thú cấp bậc lãnh chúa, nàng không có nắm chắc chiến thắng.
"Ngươi còn không biết ngươi bầy giờ rất nhiều danh tiếng, Âu Dương gia đối với ngươi thật đúng là hận thấu xương, đừng nói là ma thú cấp bậc lãnh chúa, nếu như có khả năng, ma thú cấp bậc quân chủ bọn họ cũng sẽ không tiếc, bọn họ thế nhưng hận không thể giết ngươi!". Đàm Bân nói, Như Phong nhẹ cười ra tiếng, "Không ngờ ta còn đáng giá bọn họ lo lắng như thế!".
Mọi người nhìn nàng, có chút tức giận, "Muội còn chọc cười được, vẫn nên suy nghĩ một chút các đối phó với ma thú cấp bậc lãnh chúa đi!".
Như Phong không nói, tiếp tục đi về phía trước.
"Diệp Như Phong!".
Một đạo chiến khí hướng Như Phong hung hăng đánh tới, Như Phong thân hình chợt lóe, trành thoát hiểm cảnh, người nọ hiện thân, một bát cấp chiến sĩ.
"Xem ra Diệp Như Phong ta thực sự đáng giá, Âu Dương gia để ngươi tới? Cho ngươi chỗ tốt gì?". Nhìn nam tử tuấn dật trước mắt, bát cấp chiến sĩ, thật đúng là đại phương.
"Ngươi không biết Âu Dương Thanh là vị hôn thê của ta, ngươi giết nàng, ta đây báo thù cho nàng!". Nam tử trong giới chỉ gãy một chút, một cửu cấp hỏa hệ ma thú nhảy ra ngoài, dị ngoan đứng ở bên người nam tử.
"Chủ nhân, cửu cấp ma thú!". Hàn Hàn lo lắng nói, nên làm cái gì bây giờ?
"Hoàn hảo, không phải ma thú cấp bậc lãnh chúa!". Dược liệu còn chưa hái được, phiền phức đã tới rồi!
"Đêm nay thức ăn của chúng ta không cần tìm, hỏa sói này chính là bữa tối của chúng ta đêm nay".
"Nhân loại cuồng vọng!".
"Giết nàng cho ta!". Nam tử quát lớn, Như Phong sắc mặt lạnh lẽo, "Các ngươi lui về phía sau!".
Cửu cấp ma thú, nàng cần toàn lực chiến một trận.
"Chủ nhân triệu hoán ta ra!". Hàn Hàn lo lắng nói, Diệp Như Phong lại không có triệu hoán, chỉ mắt lạnh nhìn chằm chằm hỏa sói.
"Như Phong, đây chính là cửu cấp ma thú, ngươi...".
"Lui về phía sau!".
Như Phong lạnh lùng nói, nàng triệu hoắn sư đã tới lục cấp, có thể hay không thể giết chết cửu cấp ma thú, nàng có một chút cũng không nắm chắt, mỗi một cấp thực lực đều rất bất đồng, đặc biệt đẳng cấp càng cao cách biệt càng lớn, nàng không dám khinh địch, thế nhưng đây là phiền phức của mình, nàng tuyệt đối sẽ không liên lụy bọn họ.
"Sư muội, để ta tới, ta là lục cấp chiến sĩ...".
"Lui về phía sau!". Như Phong lạnh giọng quát, Lãnh Nguyệt đang muốn tiến lên, không dám nói nửa chữ.
"Đến đây đi, để phong hệ ma thú của ta cùng nhiêu nhìn xem ai tốt hơn, tiểu long lòng, ra!".
Như Phong quát lớn, một đoàn lục quang, tiểu long long xuất hiện trước mắt mọi người, so với lần trước, đã lớn lên không ít.
"Chủ nhân...".
"Chúng ta cùng nhau chiến đấu!". Như Phong lạnh lùng nói, cửu cấp hỏa hệ ma thú đã rục rịch, phun ra một hỏa cầu đánh tới tiểu long long.
"Phong chi đao sắc bén đi!".
Như Phong quát lớn, từng đạo phong nhận sắc bén hướng hỏa cầu của cửu cấp ma thú bay tới, phát ra một tiếng nổ thật lớn, "Bùm bùm...".
Sau một tiếng vang thật lớn, Như Phong rút lui, miệng phun máu tươi, bị thương, tiểu long lòng đồng dạng cũng phị đánh lui, rất là nhếch nhác.
"Chủ nhân!".
"Tiểu sư muội!". Lãnh Nguyệt chờ bên cạnh liền bước lên phía trước nâng Như Phong dậy, nhìn vết máu ở khóe miệng nàng, vẻ mặt lo lắng.
"Ma pháp không đối phó được hắn, xem ra tu luyện còn chưa đủ". Như Phong che ngực, nhịn xuống cơn đau ở ngực, không ngờ lục cấp so với cửu cấp vốn là khong biết lượng sức.
"Sư muội, nhanh uống hết!". Lãnh Nguyệt lấy ra linh khí dược tễ lục cấp cho nàng uống, Như Phong sắc mặt cũng không có chuyển tốt.
"Diệp Như Phong, hôm nay là ngày ngươi phải chết không thể nghi ngờ!". Nam Tử lạnh lùng nói, chỉ huy hỏa sói, "Lập tức giết nàng!".
Hỏa sói vọt tới, Lãnh nguyệt một chưởng đánh qua, bị hỏa sói hung hăng đánh bay, rơi xuống đất, phun ra ngụm máu tươi.
"Đại sư huynh!". Như Phong không ngờ cửu cấp ma thú lợi hại như vậy.
"Ta không sao!" Lãnh Nguyệt lau đi khóe miệng chảy máu, không ngờ vậy mà mình không chịu nổi một kích.
Như Phong thấy hắn bị thương, tâm hung ác, "Cho dù các ngươi thấy cái gì cũng chớ nói ra ngoài, bừng không ta sẽ giết các ngươi!". Như Phong hung hăng lên tiếng, mọi người gật đầu, hoàn toàn bị ánh mắt lạnh như băng của nàng dọa, chưa từng thấy qua tiểu sư muội như vậy.
Diệp Như Phong, ngươi cho là ngươi còn có năng lực phản kích sao? Cưu cấp ma thú, ngươi chết chắc rồi!".
Nam tử cười lạnh, Như Phong nhìn cửu cấp ma thú, đang nhìn nam tử tử, lạnh lùng nói, "Phải không? Muốn ta chết như vậy, vậy ta tác thành cho ngươi!".
"Sư muội, muội muốn làm cái gì?".
Lãnh Vân lo lắng nhìn nàng, Như Phong khát máu cười, môi mỏng hé mở, "Triệu hoán, lôi hệ ma thú Hàn Hàn!".
"Tư tue..." Hàn Hàn toàn thân có điện, phát ra tiếng vang tư tư, đôi mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm cửu cấp hỏa sói, cũng dám tổn thương chủ nhân, đáng chết!
"Hàn Hàn, giết hắn!".
Như Phong lạnh lùng nói, nam tử nhìn Diệp Như Phong, toàn thân run rẩy, triệu hoán lôi hệ ma thú Hàn Hàn? Nàng là song hệ triệu hoán sư? Đàm Bân cùng bốn vị sư huynh đã trợn tròn mắt, nội tâm khiếp sợ, không hề chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Nhật Hình ưng sư đột nhiên nhô ra, vẻ mặt khó tin.
"Diệp Như Phong... Ngươi là song hệ ma pháp triệu hoán sư!".
Thanh âm nam tử run rẩy, Như Phong khát máu cười lạnh, "Đây là bí mật của ta, ngươi biết, cho nên, phải là!".
"Phong chi dao, giết!". Như Phong quát lớn, hai tay nắm kiếm được hình thành từ phong nguyên tố, phát ra từng đạo hàn quang âm trầm, hung hăng đánh tới, Như Phong thân hình nhẹ nhàng bước, chợt lóe lên, Như Phong đã đem kiếm kề ở cổ của hắn, nam tử vừa mới rồi khẩu khí còn rất lớn.
"Ta Diệp Như Phong cho tới bây giờ đều không dễ chọc!". Răng rắc một tiếng, bát cấp chiến sĩ trong nháy mắt chết không nhắm mắt, té trên mặt đất, Như Phong đứng ở đó, toàn thân sát khí nghiêm nghị.
Mọi người há hốc mồm nhìn tất cả việc phát sinh trước mắt, nhìn không chớp mắt, một tiếng kêu thảm thiết thê lương, mọi người sợ đến toàn thân run lên, đã nhìn thấy hỏa sói té trên mặt đất, toàn thân máy chảy đầm đìa, bụng bị vỡ ra, lộ ra một viên tinh thạch ma thú màu hồng.
"Chủ nhân, Hàn Hàn hoàn thành nhiệm vụ!".
Hàn Hàn vẫy đuôi, vẻ mặt lo lắng, "Chủ nhân, người không sao chứ!".
Như Phong lắc đầu, "Tinh thạch ma thú giữ lại, ngươi trở về, thưởng cho ngươi một viên tinh thạch lôi hệ!".
Tiện tay ném một cái, Hàn Hàn cao hứng cầm phần thưởng chủ nhân cho là tinh thạch ma thú cấp bậc lãnh chúa trở lại thế giới triệu hoán sư, tiểu long long cũng biến mất, lưu lại cho mọi người vẻ mặc kinh ngạc.
"Như Phong, ngươi...".
Đàm Bân khiếp sợ nhìn nàng, thực sự là không tin tất cả mọi việc hắn vừa thấy, nàng có thể là song hệ triệu hoán sư sao?
"Sư muội, muội là... Song hệ triệu hoán sư?". Lãnh Nguyệt quên đi ngực còn đau, nói lắp hỏi.
"Xem là vậy đi!".
Như Phong thản nhiên nói, nhìn bọn họ, không muốn nói cho bọn hắn biết mình là toàn hệ, nếu không khẳng định bọn họ sẽ chịu không nổi.
"Chuyện vừa rồi các ngươi đều phải quên, nhớ kỹ, Diệp Như Phong chỉ là phong hệ ma pháp triệu hoán sư". Như Phong lạnh lùng nói, mọi người vộ vã gật đầu, bảo đảm nói, "Sư muội yên tâm, cho dù muội là toàn hệ, sư muội không cho nói, sư huynh cũng sẽ không nói!".
"Đúng vậy, đúng vậy, dù cho là sư phó cũng không nói!". Tuyệt đối bảo mật, ba vị sư huynh khác đảm bảo nói.
"Ta thề, tuyệt đối sẽ không nói ra, bằng không thiên lôi đánh xuống, chết ở trong tay ma thú!". Đàm Bân cũng liền bật phá lời thề độc, Diệp Như Phong nhìn bọn họ, cười một cái, "Muội thực lực bây giờ quá yếu, nếu để cho người khác biết thân phận của muội, sẽ mang đến họa sát thân cho muội!".
"Sư muội, muội yên tâm đi, đại sư huynh nói không sai, cho dù muội là toàn hệ, chúng ta cũng đảm bảo sẽ không nói ra!".
"Đúng vậy, đúng vậy!".
"Chủ nhân!".
Một đạo hồng quang thoáng qua, Vô Song vẻ mặt lo lắng nhìn Như Phong, nhìn thấy nàng bị thương, yêu nghiệt Vô Song trên mặt đều là lo lắng, "Ngươi bị thương?".
"Vô Song, làm sao ngươi biết ta bị thương, vào bằng cách nào?".
Vô Song nhìn chủ nhân, "Chủ nhân quên mất, chúng ta là quan hệ khế ước, ngươi bị thương ta đương nhiên cảm nhận được, chủ nhân, là bọn hắn làm sao?".
Vô Song nhìn ma thú cùng thi thể nhân loại trên mặt đất, toàn thân tản ra một cỗ sát khí cường đại.
"Bát cấp chiến sĩ cùng cửu cấp ma thú, Âu Dương gia ra tay với ta, Vô Song, ngươi tạm thời đi trở về đi, phía sau còn có chuyện cần ngươi xử trí!". Như Phong che ngực, vộ vã lấy ra dược tễ sư phụ đưa, Vô Song nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt âm trầm.
"Chủ nhân, dùng thủy hệ trị liệu!". Nếu không phải chủ nhân thương thế nghiêm trọng như thế, hắn cũng sẽ không sớm nói cho nàng biết.
"Thủy hệ trị liệu?".
Như Phong nhìn Vô Song, Vô Song vội vã nói phương pháp, Như Phong ngồi khoanh chân, dựa theo phương pháp của hắn bắt đầu nhập định, qua một canh giờ sắc mặt chuyển tốt lên rất nhiều.
"Cảm giác thế nào?". Vô Song nhìn nàng, trong lòng lo lắng.
"Khá hơn nhiều, chỉ là kinh khí tổn hao rất lớn!". Thủy trị liệu toàn bộ đều phải lấy linh khí bao quanh toàn thân, hơn nữa trị liệu thời gian bao lâu liền cần duy trì linh khí bấy lâu, nếu không phải nàng có linh khí dùng hoài không hết, đoán rằng đã sớm vì linh khí khô cạn mà chết.
"Đó là tự nhiên, bất quả chỉ có như vậy mới mau lành một chút, chủ nhân, có phiền toái gì cần Vô Song giải quyết không?".
Như Phong suy tư một hồi, nhàn nhạt hỏi, "Có phải hay không ta chỉ cần triệu hoán ngươi một tiếng là có thể xuất hiện?".
"Đó là tất nhiên!". Có quan hệ khế ước, cộng thêm thực lực của hắn, điểm chướng ngại này không làm khó được hắn.
"Ngươi trở về chiếu cố cha ta, cẩn thận phòng bị Âu Dương gia, lúc cần ngươi, ta tự nhiên sẽ tìm ngươi!".
"Chủ nhân, bảo trọng!". Vô Song hóa thành một đạo hồng quang biến mất, ngoái đầu nhìn lại, thấy mọi người há hốc mồm, hoàn hảo, không có té xỉu.
"Đại sư huynh, đây là dược tễ chửa thương, huynh uống...". Như Phong huých đại sư huynh một chút, thân thể Lãnh Nguyệt ngã xuống, thân thể mấy người khác cũng ngã xuống, tập thể té xỉu.
"Ai!". Như Phong nhìn bọn họ, lắc đầu, nhắm mắt dưỡng thần.
"Tiểu long lòng, thương thế của ngươi thế nào đây, đây là lần đầu tiên hắn bị thương, mặc dù thực lực bây giờ đã đến lục cấp, nhưng vẫn còn rất yếu, một kích kia của cửu cấp ma thú, nàng bị thương rất nặng, tiểu long lòng khẳng định cũng không nhẹ.
"Chủ nhân, ta không sao, chỉ là cần một ít thời gian khôi phục!". Không ngờ cửu cấp ma thú lợi hại như vậy, xem ra chính mình thật quá yếu, đừng nói bảo hộ chủ nhân, ngay cả bảo hộ chính mình cũng không được, quá mất mặt.
"Chủ nhân, nếu có tinh thạch ma thú phong hệ cho hắn dùng, vậy sẽ mau tốt hơn".
Ma thú dưỡng thương có thể dùng tinh thạch ma thú cùng hệ để khôi phục, đương nhiên là cấp bậc càng cao càng tốt.
"Tiểu long long, ngươi đi vào đi, chính mình nhìn làm, không được ăn quá nhiều!".
Nàng nhớ sư phó cho nàng một đống tinh thạch ma thú, còn có của trưởng lão ma thú kia, hẳn là đủ!
"Oa, chủ nhân, ở đây thật nhiều!". Tiểu long long hưng phấn nói, vội vã gặm cắn, Như Phong vui mừng tươi cười, thời gian một ngày cứ vậy qua đi, sắc trời tối xuống, Như Phong đem thi thể hỏa sói nương chín, nhìn năm người còn chưa tỉnh, bắt đầu ăn thịt hỏa sói.
Từng đợt mùi thịt nướng xông vào mũi mọi người mê man mở mắt ra, nhìn Như Phong ngồi một bên ăn thịt nướng, mỗi một người đều hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.
"Tiểu sư muội, nam nhân vừa rồi là ma thú biến hóa?".
Lãnh Nguyệt trấn định hỏi, trong lòng đang suy nghĩ, tiểu sư muội là nhiều hệ, tim đập rất nhanh.
"Đúng, hỏa hệ ma thú!". Như Phong thản nhiên nói, nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của họ cười nói, "Không nói cho các huynh biết là sợ các huynh té xỉu, không ngờ các huynh nhanh như vậy, ai!".
"Tiểu sư muội, muội nói ta biết, muội rốt cuộc là mấy hệ triệu hoán sư, tam hệ hay là tứ hệ, ngũ hệ hay toàn hệ?". Bọn họ thà rằng té xỉu một lần, không muốn kích thích như vậy nữa, bọn họ chịu không nổi a!
Như Phong nhìn bọn họ, "Coi ta như là toàn hệ đi!".
"Phốc!".
Lãnh Nguyệt phun ra một ngụm tiên huyết, nhìn tiểu sư muội bộ dáng bình tĩnh, "Cái gì gọi là xem như, nói chúng ta biết, rốt cuộc là mấy hệ?".
Như Phong nhíu mày, nhìn bọn họ, "Toàn hệ, bất quá các huynh không được nói ra, bằng không...".
Như Phong ngoái đầu nhìn lại hung hăng muốn cảnh cáo bọn họ, không ngờ năm người ngã vào chỗ cũ, lại té xỉu lần nữa!
"Ha ha ha... Hàn Hàn, ngươi cũng té xỉu!".
Tiểu long lòng ở trong thế giới triệu hoán sư hoa chân múa tay vui sương, hắn chỉ té xỉu một lần, bọn họ nhưng té xỉu mấy lần, ha ha... Chủ nhân, quá phúc hắc!
Như Phong không nói gì, nhìn thịt hỏa sói trước mặt, hương vị đúng là không tệ.
"Chủ nhân, tiểu long long ra gác đêm cho người!". Tiểu long long vội vàng nói, hôm nay đem tinh thạch ma thú trong nhân của chủ nhân ăn không ít, phải lấy lòng chủ nhân a!
"Không cần, ta không mệt, ngươi nghỉ ngơi đi!".
Như Phong nhìn bọn họ, lấy phương thuốc trong tay ra, bắt đầu nghiên cứu, nửa đêm, năm người tỉnh lại, nhìn thịt thơm ngào ngạt, vội vã gỡ xuống phân nhau ăn hết, lúc này mới nhìn Như Phong, ai cũng không mở miệng.
"Tiểu sư muội, muội thật là toàn hệ?".
Không sợ chết hỏi lại lần nữa, Như Phong cười cười, "Sư huynh không hôn mê?".
Lãnh Vân sắc mặt đỏ lên, "Tiểu sư muội, muội có biết chúng ta té xỉu cũng rất bình thường, muội có biết, muội là toàn hệ triệu hoán sư duy nhất từ trước tới nay, hơn nữa còn là luyện dược sư a!".
"Đúng vậy, có ai biết việc này mà không té xỉu!". Đàm Bân kích động nói, cho tới bây giờ thật không ngờ, Diệp Như Phong lại là toàn hệ triệu hoán sư, hơn nữa còn có ma thú biến hóa bảo hộ.
"Phải không? Thanh Dật cũng không có té xỉu?".
"Biến thái!". Năm người nhất trí trả lời, Như Phong nhíu mày, nghĩ đến thực lực thật sự của Thanh Dật, đích thực là đủ biến thái!
"Như Phong, muội đem cái tên kia xử trí thế nào, hắn là người của Phùng gia, là một trong thập đại gia tộc, nếu xử lý không tốt, rất phiền phức!".
"Một cây đuốc đốt rồi, yên tâm đi!".
Nàng còn chưa có ngốc đến để người Phùng gia tìm đến gây phiền toái, nếu hắn muốn chết, nàng đương nhiên xử lý sạch sẽ.
"Vậy thì tốt, chúng ta ngủ no rồi, muội ngủ đi, ngày mai tiếp tục tìm thảo dược, nếu không chúng ta sẽ không có điểm!".
Bọn họ mất thể diện không sao cả, như là cả Phong Vân học viện mất mặt sẽ không tốt.
Như Phong gật đầu, nàng cũng mệt mỏi, nhắm mắt lại, đã ngủ say, năm người nhìn nàng, trong lòng cùng có một ý niệm bảo hộ nàng một đời, nhận thức nàng, bọn họ kiếp này đã định sẽ không bình thường.
"Sư muội, muội xem, đây là cỏ linh chi?". Lãnh Nguyệt chỉ vào cỏ linh chi cách đó không xa hỏi, Như Phong chỉ liếc mắt một cái, liền có thể xác định đó là linh chi, nghe đồn linh chi có thể khởi tử hồi sinh, công dụng trường sinh bất lão, là dược liệu luyện chế dược tễ trung thượng đẳng.
"Đi, chúng ta đi qua hái xuống!". Như Phong vội vàng nói, mọi người mừng rỡ chạy tới, một đạo cuồng phong đảo qua, linh chi rơi vào tay người khác, người này chính là Âu Dương Dung Dung.
"Âu Dương Dung Dung, đây là chúng ta thấy trước, ngươi sao lại có thể cướp!".
Lãnh Nguyệt sắc mặt âm trầm, không ngờ nàng vậy mà ngang nhiên cướp linh chi của bọn họ, đây chính là dược liệu rất hiếm có, có thể thêm điểm, so với các thảo dược khác, không biết trân quý hơn bao nhiêu.
"Diệp Như Phong, ngươi muốn cây cỏ linh chi này, ta lại không muốn cho ngươi, giết muội muội ta, hôm nay ta để ngươi biết kết quả đắc tội Âu Dương gia!".
Một con gấu thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người, Âu Dương Dung Dung cười lạnh nói, "Ma thú cấp bậc Lãnh chúa, giết Diệp Như Phong cho ta!".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro