Chương 49~54
Chương 49: Bẫy rập
Edit: Lãnh Vân
Không khí thân thiết thuận hòa trong đại điện bỗng chốc đông cứng lại. Ngô trưởng lão hơi hơi sững người, rồi cười ha hả để phá vỡ sự căng thẳng. “Không thể trách con được, hẳn là đứa hậu bối của ta còn chưa nói rõ thân phận cho con, xét ra con vẫn chưa biết, mà người không biết không có tội.”
Vân Khinh nghe vậy chỉ thản nhiên nói. “Nếu có chỗ nào thất lễ mong hãy thông cảm. Có điều nếu các vị đã mang tôi tới đây, hẳn bà bà cũng sẽ có mặt chứ.” Vừa nói cô vừa từ tốn quét mắt liếc nhìn mọi người có mặt. Tính của cô thế nào bà bà biết rõ nhất, nếu đã gọi cô tới, chắc chắn người phải ở đây.
Giọng nói bình tĩnh nhưng đầy khẳng định chắc chắn vừa dứt, bỗng trong đại điện im phăng phắc như tờ.
“Bà bà của con bị thương nặng khó di chuyển nên đang nghỉ dưỡng ở một nơi khác. Bản trưởng lão được bà bà con nhờ cậy tới đây đặc biệt đón con tới.” Ngô trưởng lão khẽ đằng hắng một tiếng rồi đứng lên nói tiếp. “Con đã vội vã muốn gặp bà ấy như thế, vậy chúng ta đi thôi.” Dứt lời ông ta bước đi trước.
Nét mặt Vân Khinh thoáng hiện lên vẻ lo lắng, giọng nói cũng nhuốm đầy âu lo. “Hiện giờ bà bà sao rồi? Có ai trị thương chưa?”
Ngô trưởng lão cười hiền hòa. “Đã về tới nhà mình, sao lại không có ai trị thương, con yên tâm.”
Nghe vậy Vân Khinh mới nhè nhẹ thở dài. “Vậy thì tốt, thế sắc mặt bà bà đã tốt hơn rồi chứ?”
“Đứa trẻ này thật là có hiếu. Bà bà của con mất máu quá nhiều, nên sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt lắm, chờ con tới nhìn tận mắt sẽ thấy.” Ngô trưởng lão với trả lời vừa tủm tỉm cười chìa tay về phía Vân Khinh, ra điều trưởng bối có ý muốn dẫn vãn bối đi cùng.
Vân Khinh vừa nghe tới đó, cô liền chăm chú nhìn ông ta một cách thật kỹ lưỡng, cả mười ngón tay cùng đặt lên cây cổ cầm rồi nhoáng người một cái vụt về phía sau tránh khỏi bàn tay của Ngô trưởng lão. Cô trầm mặt xuống lạnh lùng hỏi. “Các người là ai?”
Mặt Ngô trưởng lão hiện lên vẻ sửng sốt và bất đắc dĩ. “Đứa trẻ này sao lại cứ nghi ngờ mãi thế, chúng ta…” Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo trong vắt của Vân Khinh, những lời sắp sửa thốt ra bỗng nghẹn lại trong họng vị trưởng lão nọ.
Vân Khinh không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn đám người vừa rồi đã lặng lẽ như vô tình đứng thành vòng vây chung quanh cô. Kinh mạch trên mặt của bà bà đã bị thương tổn, nét mặt với màu da thịt hồng hào đều biến mất, lấy đâu ra vẻ mặt nhợt nhạt vì mất máu đây.
Đối diện với đôi mắt đầy vẻ khẳng định và không hề do dự ấy, nét mặt hiền hòa của Ngô trưởng lão thoáng chốc nghiêm lại lạnh lùng.
“Đi theo Độc Cô Tuyệt, quả nhiên ai cũng có chút tài năng.” Giọng nói lạnh lùng băng giá, không cần ngụy trang. Nếu đã bị phát hiện, vậy cần gì còn đóng kịch.
Lời nói vừa dứt, toàn bộ mọi người trong đại điện đều rút binh khí ra vây chặt Vân Khinh lại.
Vân Khinh ôm cây cổ cầm đứng chính giữa đại điện, lạnh lùng nhìn Ngô trưởng lão nhíu mày. “Các người muốn làm gì?”
Ông ta cười lạnh. “Cô có hai lựa chọn, một là đi theo chúng tôi, hai là chịu chết chốn này. Vốn chúng tôi đã định giết cô trong hoàng cung, ai dè đúng là cô có quan hệ với gia tộc Phi Linh thật, lãng phí thời gian của chúng tôi. Hoặc đầu quân cho chúng tôi, hoặc là chết, cô chọn đi.”
Mấy câu ngắn gọn đã khiến Vân Khinh hiểu ra mọi chuyện trong nháy mắt. Họ chính là những kẻ đứng sau cái bẫy dã thú ở khu săn bắn. Giết cô, cũng chỉ để chọc giận Độc Cô Tuyệt mà thôi. Nếu cô chết trong hoàng cung của Yến vương, thì dù cho Độc Cô Tuyệt có biết rõ là do người khác ra tay, cũng sẽ không thể nào buông tha cho vua tôi nước Yến. Những người này xem ra đã nhìn trúng vị trí của cô trong lòng Độc Cô Tuyệt rồi.
Hiện giờ họ lại đổi chiến thuật dẫn dụ cô tới đây, cũng chỉ là cho rằng cô dễ bị lừa, nếu có thể ngoan ngoãn mà đi theo bọn họ, thì cô còn sống dĩ nhiên còn hữu ích gấp vạn lần cái xác chết của cô.
Mới chỉ nói mấy câu ấy, Vân Khinh đã phản ứng ngay lập tức. Nét mặt cô sầm xuống trong phút chốc, rồi không nói hai lời, mười ngón tay đồng loạt cong lên, một khúc ‘Phá trận tử’ vang dội, vô số phong nhận đồng loạt phóng ra nhanh như chớp đánh về phía bọn người chung quanh. Bảo cô đi theo bọn họ ư, mơ à.
Vân Khinh ôm cây cổ cầm, mười ngón tay như bay như múa trên dây đàn, khúc ‘Phá trận tử’ hào hùng dũng mãnh tinh tang vang dội. Vô vàn âm nhận vô hình vô ảnh lấy Vân Khinh làm trung tâm tỏa ra khắp bốn phương tám hướng. Âm thanh dồn dập, âm nhận vun vút, mục tiêu nhằm chuẩn xác tới cổ, trái tim cùng mấy chỗ yếu hại khác của đám trai gái chung quanh, hoàn toàn không có chút nương tay.
Tốp nam nữ kia rõ ràng là loại sát thủ bậc nhất quanh năm suốt tháng đã quen phối hợp ăn ý với nhau nên giờ cũng ăn rơ đến từng chân tơ kẽ tóc. Thế nhưng âm công của Vân Khinh không cần bản lĩnh cao cường, không cần biến chiêu thần tốc. Nó tấn công giết chóc một cách vô hình vô ảnh, vô tung vô tích, nên họ bị Vân Khinh đoạt mất tiên cơ, trong phút chốc không những không làm gì được cô mà ai nấy đều bị kìm chân.
Tiếng đàn vang đi thật xa, trong làn ánh sáng đầu tiên của mặt trời mới vừa ló rạng, lan tỏa trong không gian.
“Chết tiệt thật, chúng ta vẫn đánh giá cô ta thấp quá.” Ngô trưởng lão đứng ngoài đại điện nhìn tình huống trước mắt, Vân Khinh tay ôm cây đàn từng bước tiến ra ngoài phía cổng chính, mười mấy sát thủ quanh cô không một ai là không bị thương, từng đạo âm nhận liên tục quật lên người họ, máu tươi phun tung tóe khắp nơi.
Đã tưởng dẫn dụ cô ta tới đây, sẽ không thể gọi động vật tới, nào ngờ cô ta lại có âm công lợi hại đến nhường này.
“Âm công, âm công ở cấp độ thật là lợi hại.” Kẻ áo đen đã dẫn Vân Khinh tới giờ đang đứng cạnh Ngô trưởng lão, vẻ mặt âm trầm nghiến răng nghiến lợi.
Choang… Một âm thanh trầm thấp nặng nề vang lên, một đường dao vô hình tạo bởi âm thanh ấy cũng cùng lúc xoẹt qua cổ họng, một con người ngã xuống, ngửa mặt lên trời.
Vân Khinh hoàn toàn không nhìn bất kỳ ai, chỉ ôm lấy cây đàn, mười ngón tay như bay như múa, đôi chân ngọc ung dung bước về phía cửa chính. Từng bước từng bước, thong thả nhẹ nhàng mà như đạp lên ruột gan mọi người. Hiện giờ Độc Cô Tuyệt đã lợi hại như thế, nếu lại có thêm một đứa con gái có tài năng sức mạnh nhường này hỗ trợ lẫn nhau, về sau trên đời làm sao còn có ai có thể kiềm chế nổi họ. Không được, hôm nay, nhất định phải khiến cô ta bỏ mệnh tại đây.
Ý niệm vừa hình thành, Ngô trưởng lão và kẻ áo đen kia liếc nhau, tay áo vung lên định xông về phía trước.
Không ngờ đúng lúc này, một thanh niên chạy vội tới, gương mặt căng thẳng nhăn nhó. “Mau, có người tới.”
Chỉ thoáng chốc sắc mặt Ngô trưởng lão sầm xuống. Ông ta ngẩng lên tập trung nghe ngóng, quả nhiên loáng thoáng có tiếng vó ngựa theo gió truyền đến. Thật đáng chết, chúng tới nhanh quá.
Không cần hội ý, không chờ lời đáp, tốc độ ấy, khả năng truy tung bám sát ấy, ngoài Độc Cô Tuyệt ra thì còn ai vào đây.
“Giết!” Ngô trưởng lão tái mặt, giận dữ vung tay.
Kẻ áo đen bên cạnh ông ta cũng sầm mặt xuống, gật đầu một cái rồi tung người vọt tới cạnh cửa chính, thò tay mò mẫm trên bức tường đá cạnh đại môn, để lộ ra một thứ dáng vẻ tầm thường trông giống một tay cầm, rồi mạnh tay ấn xuống.
Vân Khinh tuy không nhìn thấy hành động của kẻ này, nhưng khi hắn ta tung người nhảy ra, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng. Đôi lông mày nhíu chặt, dưới chân tăng tốc độ xông ra. Chắc chắn có chuyện không ổn rồi.
Cùng lúc đó, mấy tên sát thủ thưa thớt còn sống sót như thể đã chuẩn bị từ trước, bỗng liều chết xông lên cản bước cô, như thể hoàn toàn không cần tính mệnh nữa.
Càng là liều mạng tới thế, càng là không ổn. Vân Khinh lập tức nhấc tay, một tay cầm chặt thân đàn, một tay mở ra năm ngón toàn bộ liên tiếp gảy trên dây đàn thứ ba, dây chủ sát, từng âm thanh phát ra đều nhằm để giết chóc, vừa gảy vừa nhún chân nhảy lên không phi thân xoay người, xông thẳng về phía cửa lớn.
Rầm. Ngay khi Vân Khinh tưởng như đã chạm chân tới được cổng lớn, một hàng cọc sắt bỗng nhiên đổ xuống từ trên cao. Một chiếc lồng sắt khổng lồ đã ụp xuống chính giữa đại điện, nhốt chặt tất cả mọi người ở bên trong.
Chương 50 : Tình trong biển lửa
Edit: Lãnh Vân
Chiếc lồng này là thứ do gia tộc Phi Linh tự mình chế tạo nhằm để vây khốn kẻ thù bên ngoài, nào hay trăm năm qua chưa từng dùng đến, hôm nay lại được sử dụng để vây khốn Vân Khinh.
Vân Khinh nhướng mày, sắc mặt trở nên nặng nề hơn.
“Đốt lửa!” Ngô trưởng lão đứng ở đằng xa thấy Vân Khinh đã bị nhốt trong chiếc lồng sắt lập tức lạnh lùng cười khẩy rồi ra lệnh.
Phút chốc, vài kẻ áo đen không hiểu từ đâu bỗng xuất hiện, nhanh chóng len lỏi bên trong tòa nhà lớn. Chỉ một thoáng là ngọn lửa rừng rực bốc lên cao, vừa nhanh vừa đầy sự oán hờn, xem ra họ đã sớm có chuẩn bị từ lâu.
“Đi!” Ngô trưởng lão thoáng nhìn Vân Khinh vẫn đang mải miết chém giết trong lồng sắt, cười khẩy đầy độc địa. Đã không chịu làm việc cho họ, vậy thì hủy diệt là tốt nhất. Tình huống ngày hôm nay, cô ta có là chắp thêm cánh cũng đừng nghĩ sống sót trở ra. Lập tức ông ta dẫn theo mấy kẻ áo đen nhanh chóng rời đi, không thèm để tâm đến Vân Khinh cùng mấy tên sát thủ đang bị vây trong lồng kín.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra chung quanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã vây kín toàn bộ khuôn viên gia tộc Phi Linh. Ánh lửa đỏ bập bùng nhảy múa bốc cao lan rộng, hơi nóng thiêu đốt như thể muốn hun nóng hong khô cả mặt đất. Khuôn viên gia tộc Phi Linh bừng bừng thứ ánh sáng đỏ ngầu như máu, dưới làn nắng đầu tiên của một ngày mới, có thể nói bừng sáng một góc trời.
Không có phân vân, không có nhân nhượng. Năm ngón tay của Vân Khinh lướt như bay múa, không hề khinh địch mà dùng dây thứ ba chủ sát, dứt khoát cắt ngang yết hầu của đám sát thủ. Sắc đỏ tươi trên mặt đất, hòa cùng sắc đỏ bừng bừng của ngọn lửa đang hừng hực khắp bốn phương tám hướng kia, chúng đan cài vào nhau, nhức nhối, đáng sợ biết mấy.
Vân Khinh đứng trong đại điện nhìn những chiếc song sắt to kềnh bằng cánh tay. Toàn bộ đại điện đều bị quây kín trong đó, bốn phương đều là song sắt giống nhau, hoàn toàn không có chút khe hở nào có thể giúp cô thoát nổi.
Cô vẫn trầm tĩnh như trước mà nhìn những lưỡi lửa đang không ngừng liếm tới gần từ ngoài cửa chính. Không khí trở nên nóng giãy khiến gương mặt cô đỏ ửng lên, từng giọt mồ hôi rịn ra trên chóp mũi.
Không quan tâm đến phản ứng bất thường của cơ thể, Vân Khinh biết cô nhất định phải tỉnh táo. Giờ phút này, khủng hoảng hay kích động đều chẳng ích gì, cô nhất định phải dựa vào bản thân. Thế rồi cô lập tức bình tĩnh lại, mắt nhìn chăm chú vào thanh sắt chính giữa, ngón tay khẽ phất, từng tiếng từng tiếng đàn nối tiếp nhau vang lên, từng nhát từng nhát âm nhận liên tiếp giã mạnh vào cùng một điểm trên thanh song sắt ấy đầy chính xác. Âm nhận vừa chém vào đó, một vết xước trắng lập tức hiện ra. Từng nhát một từng nhát một như những lưỡi dao sắc bén chém thẳng vào đó.
Có điều rõ ràng thứ mà gia tộc Phi Linh năm đó sử dụng chính là sắt tốt được rèn kỹ. Âm nhận của Vân Khinh dù sắc bén tới mấy, trong chốc lát cũng không cách nào chém đứt nổi thanh sắt to bằng cánh tay kia.
Thế lửa càng lúc càng lớn, không khí càng lúc càng nóng bức. Cả căn nhà như bị hun trong lò lửa, từ xa nhìn lại không khác gì một quả cầu lửa thật lớn.
Tiếng móng ngựa dồn dập cuồng loạn mà mạnh mẽ. Áo đen cưỡi ngựa trắng, từ đằng xa dẫn đầu binh lính lao tới như bay, sát khí hừng hực cả người, mặt nạ sắt đen xì như Diêm La địa ngục, còn ai khác ngoài Độc Cô Tuyệt. Sau lưng hắn là Giá Hiên Nghị với gương mặt nghiêm trọng lạnh lùng, cùng cả một đại đội cấm quân rầm rập ra sức chạy tới như một mũi kiếm nhọn hoắt.
Màn lửa đỏ đã lọt vào tầm mắt. Độc Cô Tuyệt thiếu điều chỉ còn bắt con ngựa mọc cánh bay tới. Từng tiếng từng tiếng đàn vang dội một góc trời, cũng vang dội cả trong lòng hắn.
“Chết tiệt!” Vừa qua một khúc rẽ, cả biển lửa mênh mông hoàn toàn hiện ra trước mặt. Đôi mắt Độc Cô Tuyệt đỏ ngầu như máu, hắn không cần suy nghĩ, đập một chưởng lên lưng ngựa, cả thân hình bắn lên như tia chớp, vừa lên trên không đã đạp chân xuống xông thẳng tới trang viên của gia tộc Phi Linh giờ đã trở thành một vùng biển lửa.
“Dực vương, không được đâu, thế lửa lớn quá!” Giá Hiên Nghị vốn vẫn theo sát đằng sau vừa nhìn thấy động tác của hắn vội vã nhảy lên cùng mà vươn tay định chụp Độc Cô Tuyệt kéo lại. Lửa cháy to như thế, Độc Cô Tuyệt nhỡ xảy ra việc gì, bọn họ biết trả lời Tần quốc thế nào đây.
Độc Cô Tuyệt không thèm quay lại mà chỉ lật tay đẩy ngược một chưởng. Kình phong sắc bén vun vút đập vào mặt Giá Hiên Nghị khiến anh ta biến sắc. Anh ta làm sao dám đỡ chưởng lực mang đầy giận dữ của Độc Cô Tuyệt kia chứ, nên vội buông tay rồi xoay người trên không né qua một bên tránh khỏi chưởng lực kia.
Trong lúc ấy, thân mình Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không hề dừng lại, chỉ nhoáng lên đã vọt vào bên trong biển lửa mênh mông kia.
Giá Hiên Nghị thấy thế chỉ đành nghiến răng nghiến lợi vội vã ra lệnh. “Mau mở một lối đi vào trong, phải cố tranh thủ kéo dài thời gian!” Xung quanh đây không có nguồn nước, muốn dập tắt trận lửa mạnh thế này là điều hoàn toàn không cần nghĩ tới, chỉ có thể hi vọng chúng tướng sĩ có thể mở ra một lối đi vào trong thời gian ngắn nhất. Nếu không e là dù cho Độc Cô Tuyệt có thể đi vào, nhưng an lành trở ra được hay không cũng khó nói trước.
Ném lại một câu rồi Giá Hiên Nghị cũng xông vào trong với nét mặt kiên cường bất khuất. Không thể để Độc Cô Tuyệt xảy ra chuyện gì được.
Độc Cô Tuyệt đuổi theo tiếng đàn của Vân Khinh. Dáng người hắn giờ đây không khác gì một con rồng đang vẫy vùng. Lửa đỏ như máu, áo đen như mực. Giữa một biển đỏ rừng rực như thế, cái chấm đen ấy càng thêm nổi bật rõ ràng tới khó tả.
Chỉ lắc mình một cái đã vọt vào tới tòa nhà có trường luyện võ, Độc Cô Tuyệt liếc mắt đã thấy Vân Khinh đang bị vây khốn trong lồng sắt. Áo quần trắng ngà như ánh trăng như thể đang muốn bay lên giữa màn lửa cháy, làn tóc dài đen nhánh, bàn tay thon trắng ngần, dáng vẻ lạnh lùng đạm mạc ấy ngoài Vân Khinh thì còn có thể là ai.
Lửa đỏ rộn rã, áo trắng lãnh đạm, cảnh ấy người ấy càng thêm nổi bật nét mỹ lệ của Vân Khinh, đồng thời cũng khiến trong lòng Độc Cô Tuyệt thắt lại, đến mức khó lòng hô hấp.
Hắn vội vã bước đến, tay rút nhuyễn kiếm cuộn quanh lưng, miệng lạnh lùng quát lớn. “Mau lui về phía sau.”
Vân Khinh vừa thấy người mới đến là Độc Cô Tuyệt, tấm trường bào màu đen tuyền đã bị bén lửa mấy chỗ, chiếc mặt nạ sắc phản chiếu ánh lửa hồng bập bùng, tất cả khiến cho người ta có cảm giác dữ tợn. Trong lòng cô bỗng rung động, liếc nhanh về phía hắn một cái rồi cũng không hề thốt ra lời nào thừa thãi, tay ôm đàn cổ liên tiếp lùi về phía sau.
Vừa thấy cô đã lui lại, Độc Cô Tuyệt lập tức dồn nội lực vào thanh nhuyễn kiếm khiến nó thẳng cứng lại, rồi dùng hết sức chém mạnh lên những thanh song sắt to bằng cánh tay kia.
Choang một tiếng thật lớn, tia lửa chớp lóe khắp nơi trên song sắt, ba thanh đã răng rắc rồi lần lượt đứt ngang. Độc Cô Tuyệt vừa thấy thế, cổ tay lại chém ngược lại, thêm một tiếng choang nữa, lại mạnh mẽ bổ thêm một kiếm nữa, ánh kiếm vừa tan khiến ba đoạn song sắt ấy bị chém bay đi, để lộ ra một khoảng trống đủ cho một thân người chui lọt.
Vân Khinh đứng bên trong bỗng thấy ba thanh song sắt xé gió bay vun vút về phía mình, vội vã lắc mình tránh được hai thanh. Nào ngờ nội lực của Độc Cô Tuyệt đã rót vào ba thanh sắt ấy, tốc độ và sức mạnh ấy cô làm sao tránh nổi. Thanh thứ ba xé gió xuyên qua lưng áo Vân Khinh, mắc vào chiếc đai lưng khảm ngọc. Vân Khinh bị lôi theo bay ngược lại rồi bị thanh sắt đó cố định vào bức tường đá sau lưng. Một thanh sắt dài là thế, nhưng lại bị cắm ngập vào trong gần nửa chiều dài.
Thanh sắt ấy đã bị lửa nung đỏ, vừa chạm vào người Vân Khinh, nhiệt độ nóng rực ấy lập tức khiến y phục ngang hông cô cháy xém, tỏa ra một làn khói mỏng.
Độc Cô Tuyệt thấy thế không nói tiếng nào, chỉ nhún chân một cái đã bay người xông tới, đồng thời nắm lấy thanh sắt bị nung nóng giãy vô cùng kia vận sức rút mạnh ra ném đi. Thế rồi hắn cũng không để ý xem nó nóng hay nguội mà dùng luôn tay mình dập lửa bén trên lần áo ngang eo Vân Khinh.
Trong đôi mắt cô bỗng ánh lên sự kinh ngạc và rung động. Vân Khinh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, không thốt lời nào, cũng không nhúc nhích.
Độc Cô Tuyệt trông thấy như vậy, lập tức áp đầu cô vào lồng ngực rắn rỏi của hắn, trầm giọng thốt. “Đừng sợ.” Rồi hắn ôm chặt cô định xông ra ngoài.
Bên tai Vân Khinh vừa nghe thấy hai chữ Đừng sợ ấy, giọng nói trầm trầm ấy, sự quả quyết mạnh mẽ ấy, chỉ phút chốc khiến trong lòng cô bỗng nảy sinh cảm giác an lòng và mong muốn được dựa vào hắn. Vồng ngực rộng lớn rắn rỏi ấy tỏa ra một thứ hơi ấm dường như còn nóng hổi còn bỏng cháy hơn cả lửa đỏ xung quanh. Bị Độc Cô Tuyệt ép chặt vào lòng, mũi thoang thoảng mùi hương chỉ thuộc về hắn, trái tim cô quả thật có chút bình tĩnh hơn. Nếu Độc Cô Tuyệt mà không thể mang cô ra khỏi đây, cõi đời này e là cũng chẳng còn ai làm nổi điều đó.
Chương 51: Sụp đổ
Edit: Lãnh Vân
Trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt trợn mắt lên, gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng tầng tầng sát khí lạnh như băng quanh thân hắn lại dày đặc, lạnh lẽo thấu xương.
Tình huống này không cho phép hắn suy nghĩ lâu la. Độc Cô Tuyệt nắm thời cơ vươn tay tóm lấy Vân Khinh, không một phút chần chờ mà phi thân một cái nhảy mạnh qua, phẩy tay tung một chưởng về phía tảng đá khổng lồ đó. Chỉ nghe một tiếng nổ to, tảng đá lớn bị một chưởng toàn lực này của hắn đập nát vụn bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng. Độc Cô Tuyệt lòng nghĩ sao thân hình nhích động như thế, ôm Vân Khinh tung người nhảy ra ngoài.
Có điều khi hắn tung chưởng đập nát tảng đá cản đường kia, mái hiên đá ngoài đại điện rầm rầm sụp cả xuống, chắn luôn trước cửa lớn. Mấy trăm cân đá lợp mái lũ lượt đổ xuống chặn ngang lối thoát duy nhất không một kẽ hở.
Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh mới nhảy ra được một bước, kình phong mãnh liệt đã ập xuống trên đầu. Độc Cô Tuyệt thầm kêu không ổn, không kịp chạy tiếp ra ngoài mà chỉ kịp xoay người nhảy ngược lại về phía sau. Thân hình vừa nhích động, mái hiên nặng nề to lớn đã đập mạnh xuống mặt đất. Nếu chỉ chậm một bước thôi e là giờ phút này hai người đều đã ô hô ai tai.
Đúng lúc đó, Giá Hiên Nghị vốn chạy theo Độc Cô Tuyệt cũng đúng lúc vọt tới, cũng vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt y không khỏi tái mét vội quay sang đám thân vệ xông vào cùng mình điên cuồng hét. “Mau vào dời đá, nhanh lên!” Vừa nói y vừa vung chưởng về phía đống đá đang chắn ngang cửa vào đại điện dồn dập. Các thân vệ đi cùng cũng biến sắc mặt không kịp nói lời nào, đồng loạt xuất thủ phá đá. Dực vương Độc Cô Tuyệt còn ở bên trong, nếu ngài ấy chết ở Yến quốc, hậu quả thật không ai dám tưởng tượng tới. Thế nên ai nấy đều liều mạng đập đống đá to lớn kia, thề phải mở được một đường máu vào trong.
Độc Cô Tuyệt bị nhốt bên trong, nhìn hoàn cảnh hiện thời, tơ máu trong mắt càng thêm ngầu đỏ. Hắn còn chưa kịp rủa về sự đến bất ngờ trung hợp thì nóc nhà đã bắt đầu lung lay, những tảng đá lớn trên đầu bắt đầu rung chuyển, mọi đồ trang trí trong đại điện lần lượt rơi xuống đất, không những có thể rơi trúng người mà còn mang theo nhiệt độ nóng rẫy có thể gây bỏng.
“Độc Cô Tuyệt…” Vân Khinh tuy vẫn trong vòng ôm của Độc Cô Tuyệt, nhưng vẫn nhìn rõ tình cảnh trước mắt. Lúc này cô ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt phức tạp khẽ gọi một tiếng. Cô không sợ chết, nhưng là cô đã liên lụy tới hắn. Sớm biết thế này cô sẽ không để Điêu nhi đi báo cho hắn biết, vô duyên vô cớ lại nợ hắn một ân tình lớn, lại có thể nguy hại đến tính mệnh.
Đôi mắt ngầu đỏ sắc máu của Độc Cô Tuyệt quét qua gương mặt Vân Khinh, hắn lập tức ghì chặt đầu cô ấn vào ngực mình, rồi vừa lắc người tránh đi một thứ gì đó trang trí khá lớn rơi từ trên đầu xuống vừa quát. “Thiên hạ này còn không có chỗ nào Độc Cô Tuyệt ta không thoát ra được. Cả đời này nàng nợ ta chắc rồi, còn nhiều thời gian tha hồ cho nàng trả ơn!”
Vân Khinh nghe vậy bèn hít một hơi thật sâu. Gã Độc Cô Tuyệt này, đây là thời điểm nào rồi, hắn lại vẫn có thể lập tức hiểu ra ý cô muốn nói gì. Chao ôi, con người này sao lại có thể vừa cuồng ngạo vừa tinh tế đến thế chứ. Lập tức lần đầu tiên từ tối đến giờ cô thận trọng gật đầu khẽ nói. “Được.”
Dường như Độc Cô Tuyệt không nghe thấy lời Vân Khinh nói nhỏ, nhưng cánh tay hắn đang ôm lấy eo cô bỗng nhiên xiết lại thật chặt. Vân Khinh biết, hắn đã nghe thấy.
Toàn bộ đại điện bắt đầu lắc lư như sắp đổ, vách tường bốn bề bắt đầu ngả nghiêng, lửa hun đỏ nóng bừng, không khí dường như cũng ngùn ngụt nóng, khiến khung cảnh uốn éo biến dạng, chỉ còn mặt đất là có vẻ chịu đựng được, có điều cũng sẽ nhanh chóng bỏng chân khó lòng đứng yên.
Một cây cột khổng lồ lảo đảo đổ xuống. Độc Cô Tuyệt ôm Vân Khinh nhảy vụt ra khó khăn lắm mới tránh được.
Kiến trúc đại điện này khá đặc biệt. Trên lý thuyết, lửa cháy như thế, tòa nhà bằng đá này khó lòng xảy ra tình huống đổ sập xuống, nhưng giờ đây nó lại đang đổ sập thật sự. Hơn nữa xem ra cả nóc nhà là một tảng đá khổng lồ tạo nên, nếu sụp xuống, tảng đán ngàn cân kia ập xuống dưới, e là Độc Cô Tuyệt có bản lãnh thông thiên cũng vẫn chắc chắn sẽ hóa thành bãi thịt vụn.
Lại thêm một cây cột nữa đổ ụp, trong điện có bốn cây cột chống, đã đổ mất hai cây, đại điện sẽ không thể không sập.
Rầm… cây cột thứ ba nghiêng về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đập tới. Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt lạnh lẽo âm trầm, toát lên vẻ tỉnh táo đáng sợ. Hắn ôm Vân Khinh trong không gian chật hẹp ấy, nhảy lên lộn nhào trên không nhanh chóng tránh được, cũng đúng lúc thả người xuống chiếc ghế chủ vị bằng gỗ đàn hương chính giữa đại điện.
Toàn bộ vật trang trí trong phòng không cái nào là không bị nung đỏ cháy xém, chỉ riêng chiếc ghế bằng gỗ đàn hương này lại sừng sững không suy chuyển mảy may. Độc Cô Tuyệt quét mắt nhìn qua, nhướng mày rồi bỏ qua không tiếp tục xông về phía lối ra mà lật tay thu nhuyễn kiếm lại quấn quanh hông, ngón tay nhanh chóng bấm đốt tính toán, chân không ngừng bước chung quanh chiếc ghế đàn hương, không hiểu là giẫm lên vị trí đặc biệt nào đó. Vân Khinh liếc thấy qua khóe mắt, trong lòng không khỏi thầm kinh ngạc, đây là phép tính toán theo cơ quan nào đó.
Không chờ cô lên tiếng, Độc Cô Tuyệt bỗng dừng lại ở vị trí cách sau lưng ghế một bước rưỡi, rồi vung chân giẫm mạnh xuống. Trong nháy mắt, một loạt tiếng xoàn xoạt cọ xát nhau vang lên, chiếc ghế đàn hương quay tròn nửa vòng, rồi mặt đất dưới chân hai người bỗng nhiên tách ra một lỗ hổng lớn.
Vân Khinh đột nhiên thấy tối om trước mắt, không kịp phản ứng thì thân mình đã biến mất ở chính giữa đại điện cùng với Độc Cô Tuyệt.
Mà cũng chính khoảnh khắc ấy, cây cột cuối cùng cũng ầm ầm sụp đổ, tảng đá ngàn cân làm nóc nhà cũng rầm một tiếng sập xuống. Một tòa đại điện cổ kính là thế, cứ thế tan tành trong biển lửa.
Bên ngoài đại điện, Giá Hiên Nghị nãy giờ liều mạng dời đống đá chắn cửa còn chưa kịp xong, cả đại điện đã rầm rầm đổ xuống, trong phút chốc bụi bay mịt mù cùng khói lửa bừng bừng trước mắt y. Tảng đá khổng lồ từng là nóc nhà vừa đập xuống, cả mặt đất cũng rung chuyển theo, thanh thế khiến người ta phải kinh hãi.
Tất cả mọi người ở ngoài cùng dừng lại, im lặng nhìn nơi từng là đại điện chìm trong khói lửa, ngọn lửa rừng rực mạnh mẽ đã bao vây chung quanh.
“Tướng quân, chúng ta…” Vị lão tướng vốn kinh qua chém giết giờ giọng nói cũng run rẩy. Hậu quả việc này e là…
Giá Hiên Nghị hít sâu một hơi, ánh lửa đỏ nhảy múa trong đôi mắt, hai bàn tay nắm chặt, vẻ mặt không có biểu tình. “Lùi về phía sau.” Nói rồi, y quay người, dáng vẻ cứng ngắc máy móc đi ra ngoài. Mấy người sau lưng ngơ ngác nhìn nhau một cái rồi cũng lao ra theo. Lửa càng lúc càng bốc lớn.
Đúng lúc ấy, bỗng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ đằng xa. Một đội nhân mã nhanh chóng lao về hướng này, tiếng vó ngựa mãnh liệt mà đều tăm tắp. Đó chính là ba trăm tướng sĩ nước Tần dưới trướng Độc Cô Tuyệt được Sở Vân và Mặc Ly vừa biết tin dẫn tới.
Giá Hiên Nghị lao ra khỏi biển lửa mù mịt, râu tóc cơ hồ bị thiêu trụi. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, trời vẫn xanh là thế, không khí sáng sớm vẫn trong lành là thế, ánh mặt trời vẫn rực rỡ là thế. Chỉ là, thời điểm sinh tử tồn vong của Yến quốc đã đến rồi.
Trái ngược với tâm trạng bi tráng của đám Giá Hiên Nghị, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh bị cơ quan ném xuống dưới lại không kịp nghĩ gì cả. Sườn dốc dài thăm thẳm dường như mãi không hết, không ngừng kéo dài xuống dưới. Ngay từ đầu Độc Cô Tuyệt đã ôm chặt Vân Khinh bảo hộ trong lòng, lăn lông lốc xuống.
Phịch, một âm thanh nặng nề vang lên ngay khi Vân Khinh nghĩ mình sẽ vẫn lăn tiếp đến khi trời già đất lão, cơ thể cô bỗng chấn động rồi dừng lại. Họ rơi tới đáy rồi sao?
Đen, không gian chung quanh đen vô cùng tận vây quanh hai người, xòe tay không thấy ngón, không hề có bất kỳ tia sáng nào, không hề có bất kỳ thanh âm nào. Màu đen thuần tùy, đen hoàn toàn tới thế, khiến người chìm trong đó như muốn ngạt thở.
Vân Khinh cảm nhận được mình đang nằm trên người Độc Cô Tuyệt, hắn đã làm đệm thịt đỡ cô khỏi rơi xuống. Mắt cô nhìn không thấy hắn, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về màn đêm đen mù mịt phía trước mà quan tâm hỏi. “Chàng thế nào rồi?”
Không có câu trả lời. Vân Khinh có thể cảm thấy lồng ngực Độc Cô Tuyệt vẫn phập phồng hơi thở, nhưng lại không nghe thấy tiếng hắn trả lời. Phút chốc cô trở nên lo lắng, duỗi tay nhằm hướng đầu hắn sờ soạng, không lẽ bị đập đầu xuống đất rồi. Cô vừa sờ vừa sốt ruột hỏi. “Chàng…”
Chương 52 : Thích
Edit: Lãnh Vân
Mới quan tâm thốt được một lời, bên đầu bỗng vang lên tiếng gió. Một bàn tay kéo cô lên rồi nhanh chóng áp chặt đầu cô. Vân Khinh chưa kịp phản ứng, đôi môi đã chạm phải một đôi môi khác nóng rực, gắt gao ngậm lấy, cuồng nhiệt mút lấy, điên cuồng cắn lấy.
Đây không chỉ là một nụ hôn, đây là để phát tiết, đây là để kêu gào, đây là để giải tỏa mọi cảm xúc, đây là sự kịch liệt khi sống sót sau tai nạn, đây là để chứng minh họ còn sống.
Vân Khinh không động đậy, mà cũng chẳng có cách nào động đậy. Vị trí trên dưới đã sớm thay đổi, cô bị Độc Cô Tuyệt ép chặt dưới thân, đôi cánh tay cứng như sắt gắt gao ôm lấy cô, đôi môi điên cuồng hôn môi cô, khiến cô gần như không cách nào thở nổi, đau đớn lẫn tê dại đan xen vào nhau, rung động vào tận tim.
Đến khi Vân Khinh tưởng mình sắp ngạt thở mất, Độc Cô Tuyệt mới buông cô ra. Không khí, hóa ra là một thứ tuyệt vời đến thế.
“Cô là đồ ngu xuẩn, cô muốn tìm chết có phải không? Rõ ràng trong lòng nghi ngờ mà cô vẫn còn dám chạy tới đây. Cô là đồ chết tiệt, cô muốn chết ta giúp cô chết, đồ chết giẫm nhà cô!” Hơi thở còn chưa bình ổn lại, tiếng rít gào giận dữ của Độc Cô Tuyệt bỗng vang lên, lạnh lẽo đầy sát khí pha cùng vẻ cuồng nộ.
Vân Khinh bỗng cảm thấy cổ bị thít chặt. Độc Cô Tuyệt chỉ dùng một bàn tay bóp lấy cổ của cô, hung hăng xiết mạnh. Hô hấp lại bị gián đoạn, trong phút chốc cổ đau thấu xương. Bàn tay còn lại của hắn xiết chặt lấy eo cô, mạnh tới mức cô gần như bị bẻ làm hai nửa. Hai bàn tay đều không nương nhẹ, quả thật Độc Cô Tuyệt thật sự muốn giết cô.
Đôi tay cô bám vào vai hắn. Vân Khinh không giãy dụa, chỉ gắt gao bám lấy hắn. Não bắt đầu thiếu dưỡng khí càng lúc càng nghiêm trọng, thần trí cũng bắt đầu không còn tỉnh táo. Vân Khinh cảm giác rất rõ cái chết cách cô rất gần, rất rất gần.
Nhưng chính thời khắc ấy, cô hiểu. Sự lo lắng của Độc Cô Tuyệt với cô, là sự lo lắng thật lòng, không phải giả vờ, không kèm tính toán, là thật lòng lo lắng. Bởi vì lo lắng nên hắn mới giận dữ, vì cô không tự quý trọng bản thân mà xông loạn vào cạm bẫy của kẻ địch. Thế nên thay vì chết trong tay người khác, hắn thà để cô chết trong tay hắn. Giây phút này, Vân Khinh hiểu ý của Độc Cô Tuyệt.
Hoảng hốt, đau đớn, ngay khi cô cho rằng mình chuẩn bị sang thế giới bên kia, Độc Cô Tuyệt buông tay khỏi cổ họng cô mà lật lại ôm lấy gáy. Hắn cúi đầu há miệng hung tợn cắn lên vai cô, mạnh tới mức như thể muốn ngoạm luôn một miếng thịt trên đó.
Hít vào thở ra, hít vào thở ra. Vân Khinh không động đậy, mặc cho Độc Cô Tuyệt cắn mình. Đôi tay vẫn bám vào vai hắn giờ quấn quanh cổ hắn. Miệng thốt giọng khàn đặc. “Thực xin lỗi.”
Một câu Thực xin lỗi, khiến cho Độc Cô Tuyệt càng cắn mạnh hơn.
Vùi đầu vào hõm vai Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt nghiến răng nghiến lợi cắn cô thật mạnh. Chỉ có tiếp xúc mãnh liệt thế này mới có thể khiến trái tim đang nhảy loạn khó lòng kiềm chế của hắn trở nên bình ổn hơn.
Trong lúc còn đang nguy hiểm, hắn không có thời gian nghĩ nhiều, mà giờ mọi việc đã xong, hắn mới cảm thấy sợ hãi khi nhớ lại khi nãy, mới cảm thấy một thứ cảm giác trước giờ hắn chưa bao giờ trải qua, một sự hoảng hốt khiến hắn phẫn nộ thật sự muốn giết người.
Đương khi Độc Cô Tuyệt nhìn thấy biển lửa ngùn ngụt ấy, không ai có thể hiểu được sự phẫn nộ và sự mãnh liệt trong lòng hắn lúc ấy. Cảm giác xa lạ đó khiến hắn kinh ngạc, lại càng thúc giục hắn không màng tính mệnh mà xông vào biển lửa. Hắn thật không có cách nào chấp nhận việc người con gái mình đang ôm trong lòng đây có thể chết ở nơi này. Hắn không cách nào chấp nhận việc nàng sẽ bỏ lại hắn. Hắn muốn nghe nàng đánh đàn, muốn tranh cãi phân cao thấp cùng nàng, muốn nhìn nàng, muốn ôm nàng, muốn vuốt ve nàng. Hắn không thể chấp nhận nổi việc nàng cứ thế biến mất trước mắt hắn. Hắn không chịu nổi. Cho nên hắn không hề ngập ngừng, chẳng hề do dự mà xông vào bên trong.
Khi ấy, Độc Cô Tuyệt không hiểu và không cần hiểu vì sao mình lại xúc động như thế, lại coi trọng Vân Khinh đến thế. Tới giây phút này, ôm chặt thân hình mềm mại ấm áp này vào lòng, mũi ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trong lành này, hắn bắt đầu hơi hiểu ra. Đây, có lẽ chính là Thích.
Thích người con gái này, vừa gặp nhau đã suốt ngày chống đối lại hắn. Thích người con gái này, vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng như gió, trong lành tựa mây. Thích người con gái này, rõ ràng chả bao giờ đặt hắn trong lòng mình. Thích, hóa ra không phải là chiếm đoạt. Hơn hẳn chiếm đoạt, nó là một thứ cảm xúc rối bời, hư ảo, không chua chát cũng chẳng ngọt ngào.
Im lặng, không ai lên tiếng, cũng không ai động đậy. Trong màn đêm đen kịt vô cùng tận, không ai nhìn thấy ai, nhưng tứ chi tiếp xúc lẫn nhau lại vẫn có thể cảm nhận được đối phương. Tình cảm xao động, thật khó hiểu là vậy nhưng cũng thật rõ ràng là vậy.
Thật lâu sau, Vân Khinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi từ tốn nói. “Thực xin lỗi, ta biết có thể là giả, nhưng bà bà rất quan trọng với ta, ta không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào dù là nhỏ nhất.”
Cô không hề ngu ngốc, cũng chẳng hề ngây thơ. Bao năm qua lưu lạc giang hồ cùng bà bà, sớm biết không nên có lòng hại người, những cũng không thể không có lòng đề phòng bị người hại.
Kẻ áo đen kia nếu thật sự do bà bà phái tới, sao lại không biết việc cô biết khinh công. Chỉ một ánh mắt kinh ngạc ấy dĩ nhiên đủ khiến cô nảy lòng nghi ngờ. Nhưng câu nói kia lại chính là do bà bà đã dạy cho cô, vẫn là đáng tin, cho nên dù cô biết rõ có khả năng chỉ là giả, nhưng vẫn muốn tự mình đến đó. Bởi vì đối với cô mà nói, bà bà rất quan trọng, quá đỗi quan trọng. Cô không thể bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, cô không muốn phạm sai lầm.
Chỉ là cô chưa từng nghĩ tới suýt nữa liên lụy đến Độc Cô Tuyệt. Cô không nghĩ tới việc hắn sẽ không màng tính mệnh xông vào cứu cô như thế. Việc này, khiến cô rung động vô cùng.
Độc Cô Tuyệt không nói gì, chỉ đột nhiên ghìm chặt người cô thêm một chút. Lực ôm mạnh mẽ tới nỗi gần như muốn đem cô nhập vào cơ thể hắn vậy. Vân Khinh có thể cảm giác thấy cơn giận của hắn lại tăng thêm một bậc.
Cô khẽ thở dài một tiếng. Cô hiểu đôi chút vì sao Độc Cô Tuyệt lại càng giận dữ. Nhưng là bà bà quả thật quan trọng với cô không thể nghi ngờ, ngay cả Độc Cô Tuyệt đã cứu cô như thế cũng không tài nào bì được vị trí của bà bà trong lòng cô. Thế nên, tuy biết rõ lửa giận của hắn từ đâu mà có, cô vẫn không muốn bịa đặt qua loa có lệ với hắn.
Giằng co ngắn ngủi một thoáng, bỗng Vân Khinh cảm thấy trên người nhẹ bẫng. Độc Cô Tuyệt đã buông lỏng cánh tay tách ra vừa đứng dậy vừa kéo cô lên. Lửa giận phừng phừng khiến cô ngộp thở khi nãy bỗng dưng biến mất, hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng, như thể vừa rồi Độc Cô Tuyệt vốn chưa hề nổi giận. Vân Khinh không nhịn được hơi kinh ngạc.
“Nàng nhớ cho kỹ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu như nàng còn biết rõ có thể có trá mà vẫn còn chạy tới, ta sẽ là người đầu tiên giết chết bà già đó!” Âm thanh cứng rắn như sắt vang lên. Độc Cô Tuyệt đã đổi đề tài.
Hắn biết Vân Khinh có thể vì tìm được bà bà mà chịu ở lại bên hắn dù cô không thích. Hiện giờ hắn hoàn toàn không thể sánh bằng bà bà trong lòng cô. Có giận nữa, tức tối nữa thì sự thật vẫn là như thế. Độc Cô Tuyệt hắn là ai chứ, đã bao giờ hắn làm việc gì lỗ vốn hay chưa?
Hiện giờ hắn đã hiểu mình thích Vân Khinh, cần phải giành được trái tim của nàng tiên giáng trần này. Giận dữ gầm gào thì có ích lợi gì, giờ hắn không thèm so đo chuyện này với cô. Mười mấy năm trước hắn nào có mặt trong cuộc đời của cô đâu, nên hắn không có cách nào cả. Nhưng hiện tại và tương lai sau này, đã có Độc Cô Tuyệt hắn ở đây, nghĩa là trong cuộc đời của Vân Khinh từ nay trở đi, hắn nhất định sẽ trở thành người quan trọng nhất, người duy nhất, tuyệt đối chỉ có mình hắn. Hắn tin chắc vào điều đó.
Vân Khinh ngạc nhiên về sự biến đổi của Độc Cô Tuyệt, càng không hiểu hắn nghĩ cái gì. Có điều nghe hắn nói thế, cô không khỏi mờ mịt quay sang hướng có tiếng nói của Độc Cô Tuyệt mà rằng. “Chàng không thể làm thế, chàng…”
“Cái gì mà không thể, Độc Cô Tuyệt ta nói được làm được, nàng muốn thử không?” Giọng nói lại vang lên, lạnh như băng, dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Vân Khinh thấy hắn cứng rắn nói vậy, biết hắn dĩ nhiên có thể làm được, vừa chẳng biết làm sao lại vừa thấy ấm áp trong lòng. Người này là đang quan tâm đến cô đấy thôi. Vân Khinh không phản đối nữa, chuyện sau này để sau này tính.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh không nói gì, cho rằng Vân Khinh đã đồng ý, mới hài lòng cười khẽ, vòng tay qua eo Vân Khinh kéo lại, cúi đầu. Trong màn đêm đen kịt không nhìn thấy, hắn vẫn có thể nhằm chính xác đôi môi mềm mãi kia, hôn thật nồng nàn.
Vân Khinh quả thật không biết nên phản ứng thế nào mới tốt. Gã Độc Cô Tuyệt này sao cứ thích sàm sỡ cô thế nhỉ.
Chương 53: Báu vật
Edit: Lãnh Vân
Hôn đủ rồi, Đôc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, bắt đầu xem xét không gian đen kịt chung quanh, tìm kiếm cơ quan.
Bốn phía một màu đen kịt, không nhìn thấy gì. Vân Khinh tuy biết tên tuổi mấy kiểu cơ quan nhưng không hề quen thuộc với những điều ảo diệu bên trong, nên không cách nào giúp Độc Cô Tuyệt cả. Cô chỉ có thể đi sát hắn không rời, mặc cho hắn ôm mình đi đâu thì đi.
Trong bóng đêm vô tận, Độc Cô Tuyệt đi về phía trước ba bước, lại lùi về sau hai bước, rồi cũng không biết đi tiếp sau đó, khi tiến lên khi lui lại rồi lại rẽ trái vài bận. Sau đó không hiểu hắn sờ vào chỗ nào đó, không gian đang yên tĩnh bỗng truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, vô cùng vang dội.
Vân Khinh chỉ thấy trước mắt bừng sáng, một tấm cửa đá chậm rãi mở từ dưới lên trên. Làn ánh sáng chói lòa xuất hiện khiến đôi mắt thoáng chốc bỗng đau nhức vì bất ngờ.
Độc Cô Tuyệt phản ứng nhanh nhẹn, che lại đôi mắt của cô. Đang từ môi trường đen kịt đột ngột chuyển sang sáng lóa như vậy, con ngươi khó lòng chịu nổi.
Vân Khinh cũng để mặc hắn che mắt cho mình, đứng nguyên tại chỗ chờ cánh cửa bằng đá từ từ mở rộng.
“Chỗ quái gì mà tàn tạ thế này?” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, cùng lúc đó bàn tay đang che hai mắt Vân Khinh cũng buông ra.
Cô nghe thấy thế bèn mở mắt nhìn xem. Đập vào mắt là một căn mật thất rất bình thường, trên vách tường đá bắt đầu loang lổ bong từng mảng. Căn mật thất vốn được xây từ đá xanh, giờ xem ra không còn giữ nổi màu sắc ban đầu nữa, bụi bẩn vô cùng. Trong góc tường, rêu xanh mọc từng đám đầy ương ngạnh, lại thêm nhiều năm không được ánh mặt trời chiếu tới, khiến mũi họ lập tức ngửi thấy mùi ẩm thấp mốc meo.
Căn mật thất chỉ rộng khoảng một tấc vuông[1], trống tuếch trống toác. Có điều ngay chính giữa lại đặt một chiếc bàn, trên bàn có một cây cổ cầm vô cùng tinh xảo, chỉ to bằng hai bàn tay gộp lại. So với cây đàn Vân Khinh thường mang bên mình, cây cổ cầm này còn xinh xắn tinh xảo hơn một phần. Ngoài nó ra, trong mật thất không còn gì khác.
Mà cũng không hiểu ánh sáng từ đâu rọi vào, khiến cho căn mật thất sáng sủa như giữa ban ngày, khá là lạ lùng.
“Phá Thiên trận thế.” Độc Cô Tuyệt nhìn căn mật thất tồi tàn trước mặt, hơi hơi nhíu mày. Nếu theo sự tính toán quy luật đi lại nãy giờ của hắn, đây chính là Phá Thiên trận thế, một trong ngũ đại cơ quan nổi tiếng trong cơ quan học. Một thế trận lừng danh thế ấy lại được dùng ở đây, không hiểu là do thứ gì quý giá tới mức cần phải dùng cách thức quan trọng tới vậy để bảo vệ? Nơi này hẳn là có giấu cái gì đó.
Tai Vân Khinh nghe được lời Độc Cô Tuyệt nói, nhưng ánh mắt lại vẫn thủy chung dán chặt vào cây cổ cầm trên bàn giữa mật thất, từ lúc nhìn thấy nó vẫn chưa hề dời đi. Giờ cô chỉ hơi nhướng mắt, trong giọng nói để lộ một nét hưng phấn khó lòng che giấu. “Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, cầm trung chí tôn.” Vừa thốt cô vừa nhấc chân định bước về phía cây đàn.
(Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, cầm trung chí tôn : Phượng Ngâm Tiêu Vĩ, chí tôn trong các loại đàn, Phượng Ngâm Tiêu Vĩ có thể hiểu là tên đàn)
Độc Cô Tuyệt nghe vậy, hơi nhướng mắt. Chỉ là một cây Tiêu Vĩ cầm[2], tuy cũng có thể coi là đồ trân quý, nhưng liệu có đáng phải bảo vệ nghiêm mật thế không? Rồi hắn vừa nhíu mày vừa thò tay ra vận sức kéo Vân Khinh lại trầm giọng quát. “Nàng muốn chết đúng không, sao lại đi lại lung tung thế?”
Vân Khinh bị hắn quát một cái, cả người giật mình dừng lại rồi nhìn Độc Cô Tuyệt áy náy. “Xin lỗi, vì ta có chút hưng phấn quá.”
Độc Cô Tuyệt không phải người biết âm công, nên chỉ biết Tiêu Vĩ cầm là đồ trân bảo, nhưng nào biết Tiêu Vĩ cầm là võ lâm đệ nhất cầm đối với người dùng âm công, dùng đàn này gảy lên tiếng sẽ càng thêm trong trẻo sắc bén. Nói cách khác, với công lực hiện giờ của cô, một khúc Thập diện mai phục có thể giết mười người, thì dùng cây Tiêu Vĩ cầm này sẽ có thể giết cả trăm người, gần như là tăng tiến gấp mười lần. Thứ này có thể nói tương đương với địa vị của Can Tương Mạc Tà[3] trong hàng bảo kiếm, được coi là báu vật trong báu vật.
Cây đàn trong truyền thuyết này đã mất tích từ lâu, không ngờ hóa ra lại nằm ở đây. Tuy tính tình Vân Khinh vốn lãnh đạm không màng thế sự, nhưng giờ cũng không ngăn nổi sự kích động, đôi mắt vẫn lưu luyến liếc nhìn.
Độc Cô Tuyệt không biết đồ tốt đồ xấu, cũng không muốn biết. Từ lúc Vân Khinh quay người sang, tâm trí hắn đã không còn nằm ở cây đàn đó nữa rồi. Đôi lông mày nhíu chặt, hắn vươn tay nắm lấy cằm Vân Khinh, ép cô quay mặt nhìn mình, trầm giọng bảo. “Đừng động.” Vân Khinh thoáng ngạc nhiên.
Không chờ cô hiểu ra ý mình, Độc Cô Tuyệt đã đưa tay kia xuống hông sờ soạng, mở chuôi của thanh nhuyễn kiếm đeo bên hông, rồi moi từ trong đó ra một khối cao màu trắng, sau đó vươn tay kéo mở y phục phần eo của Vân Khinh.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Vân Khinh giờ mới phát hiện bên eo của mình, áo váy đã bị đốt cháy xém vào da thịt, giờ trên da đã nổi màu tím đỏ, phồng rộp bóng nước. Từ nãy không để ý còn không cảm thấy gì, giờ vừa nhìn thấy, phút chốc cô bỗng cảm giác đau nhức tựa kim châm.
Độc Cô Tuyệt nhấc tay quệt chút cao màu trắng, rồi vừa mạnh mẽ vừa thô lỗ bôi lên vết thương của Vân Khinh. Cô bị đau tới run rẩy cả người, khẽ rên hừ một tiếng.
“Cố chịu.” Độc Cô Tuyệt cứng rắn giữ lấy người cô, lật tay lại định quết sạch chỗ thuốc bôi lên vết bỏng bên hông cô.
Nào ngờ tay hắn còn chưa chạm tới người Vân Khinh, cô bỗng thò tay chụp lấy bàn tay của hắn. Độc Cô Tuyệt lạnh lùng quát. “Sợ đau cũng phải để cho ta bôi thuốc, nàng…”
“Ta không sợ đau.” Hắn trách chưa hết câu thì Vân Khinh đã nhẹ nhàng ngắt lời. Độc Cô Tuyệt không nhịn được nhíu mày ngẩng lên nhìn cô.
Vân Khinh không ngẩng đầu, chỉ nhè nhàng lật bàn tay của hắn lên. Bàn tay phải cầm kiếm giờ bê bết máu đỏ, bọt nước vì bỏng đã bị phá vỡ từ lúc nào, lại thêm màu cháy sém đen đúa, thật sự thê thảm nhìn không nổi. Cô chỉ bị một thanh sắt nung đỏ sượt qua y phục cũng đã bị bỏng như thế, huống gì Độc Cô Tuyệt hắn tự tay cầm lấy thanh sắt ấy rút ra, không cần nghĩ cũng biết bị bỏng tới mức nào.
“Không sao.” Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cũng chẳng hề có ý định để ý tới vết bỏng ấy.
Vân Khinh không thèm quan tâm đến vẻ coi thường ấy, thẳng thừng lấy sạch chỗ thuốc còn dính trên tay kia của hắn, bôi lên bàn tay bị thương vô cùng kinh khủng khó coi còn lại.
Độc Cô Tuyệt thấy thế sáng bừng cả gương mặt, nhưng lại nhanh chóng gập bàn tay lại, mở miệng định nói gì đó.
“Chàng đừng động, ta sức yếu hơn chàng.” Giọng nói trong mềm như nước, chặn trước lời của hắn.
Độc Cô Tuyệt chăm chú nhìn đôi mắt Vân Khinh đang ngẩng lên nhìn mình, đôi mắt tràn đầy sự dứt khoát. Trước giờ cô chưa từng tỏ ra dịu dàng với hắn, nhưng lúc này đây, sự ấm áp dịu dàng của cô không hề ngại ngần gì mà bừng nở, lan tỏa khắp nơi. Sóng mắt như làn thu ba ấy, thoáng chốc khiến lòng hắn bỗng sục sôi vô bờ. Hắn không hề suy nghĩ gì thêm, cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt lung linh nọ.
“Chàng ấy nha!” Vân Khinh khẽ đẩy Độc Cô Tuyệt ra, bất lực lườm hắn một cái rồi khẽ lắc đầu, cúi xuống bôi thuốc cho Độc Cô Tuyệt. Vết thương của mình vốn coi nhẹ chẳng để tâm, hắn lại chú ý đến. Thuốc cao chỉ có một chút xíu như vậy, bản thân hắn lại không dùng mà lại bôi cho cô, cứ thế làm sao lòng cô còn cứng rắn nổi nữa đây.
Cô từ tốn gỡ chiếc mặt nạ sắt của hắn xuống. Đôi gò má đẹp đẽ mị hoặc kia giờ cũng đã đỏ bừng vì bỏng. Đã xông vào biển lửa lại còn đeo đồ sắt nguyên chất, bị nóng rãy như thế mà hắn lại chẳng thèm bận tâm, cái kẻ này thật là…
Bàn tay trắng trẻo nõn nà, gương mặt tuấn lãng mị hoặc, không gian đầy vẻ êm dịu ấm áp.
Không tiếp tục táy máy chân tay, Độc Cô Tuyệt chỉ nhìn Vân Khinh sâu lắng, khóe miệng từ từ cong lên thành nét cười đầy cuồng ngạo. Thế rồi hắn vươn tay ôm lấy cô, nét mặt lại bừng bừng kiêu ngạo, cao hứng thốt. “Đi nào, nàng đã thích nó, ta sẽ lấy nó ra cho nàng.” Nói rồi hắn ôm Vân Khinh, nét mặt thận trọng bước vào trong mật thất.
Vân Khinh thoáng ngẩn người rồi vội túm tay Độc Cô Tuyệt nói vội. “Thôi, ta không cần, đó là đồ của người khác.”
Vừa rồi cô có nghe thấy câu lẩm bẩm của hắn. Phá Thiên trận thế cô có nghe danh, là cơ quan đứng hàng thứ năm trong thứ hạng các cơ quan trên đời, vô cùng lợi hại, bên trong ẩn chứa không biết bao nhiêu cạm bẫy, chỉ cần hơi chút sai lầm, tất không có đường sống sót.
“Ta đã chọn tức là của ta.” Giọng vừa ngang ngược vừa kiêu căng, khiến Vân Khinh nghẹn cả họng. Không chờ cô lại phản đối, Độc Cô Tuyệt đã bước vào bên trong căn phòng.
——————————————————————–
Tiêu Vĩ cầm : trong lịch sử văn hóa Trung Quốc, đàn Tiêu Vĩ nằm trong Tứ đại danh cầm, bốn cây đàn nổi tiếng nhất. Tiêu Vĩ cầm do danh nhân thời Đông Hán là Thái Ung chế tạo. Chữ Tiêu ở đây nghĩa là cháy đen, cháy khét, Tiêu Vĩ cầm nghĩa là cây đàn có đuôi bị cháy xém. Có một cái tên mộc mạc như vậy nhưng cây đàn này lại rất nổi danh. Sách ‘Hậu Hán thư – Thái Ung truyện’ có viết: “Người Ngô dùng khúc cây ngô đồng nhóm bếp, Ung nghe tiếng gỗ cháy, biết là gỗ tốt, bèn xin về làm đàn. Quả nhiên âm thanh tuyệt mỹ, mà đuôi đàn vẫn còn vết cháy xém, nhân đó bèn gọi là Tiêu Vĩ cầm.” Người sau còn gọi cây đàn này là Tiêu Đồng (khúc ngô đồng bị cháy). Tiêu Vĩ cầm nổi tiếng nhờ vào âm sắc dễ nghe và xuất sứ chế tạo của nó là vậy.
Chương 54: Rời đi
Edit: Lãnh Vân
Chân vừa tà tà bước tới, dẫm lên vị trí cách lối vào mật thất ba phân. Bỗng nhiên quang cảnh mật thất liền thay đổi. Một trận gió mạnh ào tới, cánh cửa đá sau lưng họ nện rầm một cái xuống đất, đóng kín lối ra vào mật thất. Ngay sau đó trời đất bắt đầu quay cuồng, cả căn phòng nháy mắt chuyển động xoay tròn vun vút nhanh chóng. Vách tường, nóc nhà, mặt đất, nơi nào cũng liên tiếp biến đổi không ngừng, như thể họ đang ở bên trong một khối cầu đang chuyển động.
Chỉ có mỗi vị trí tầm một thước vuông nơi Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đang đặt chân cùng nơi có chiếc bàn đang để cây cổ cầm nọ là vẫn sừng sững bất động.
Vân Khinh không khỏi kinh hãi. Đã biết Phá Thiên trận thế rất lợi hại, nhưng gặp tận mắt mới thấy, trận pháp này khiến đất trời đảo điên, đầu óc thiếu điều choáng váng hôn mê.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự kinh ngạc của Vân Khinh, bèn xiết chặt vòng tay ôm cô, hoàn toàn coi thường khung cảnh mật thất đang xoay chuyển không ngừng, vừa tính toán phương vị vừa sải bước dài sang bên cạnh. Bàn chân dẫm mạnh lên một phiến đá xanh, căn mật thất đang chuyển động đảo điên nghiêng trời lệch đất lập tức ngừng lại. Vân Khinh còn chưa kịp chớp mắt, bên tai bỗng vang lên mấy tiếng chíu chíu nhỏ, một loạt mũi tên chi chít bắn ra từ bốn phía vách tường, đan xen lẫn nhau bay tới, chằng chịt không một kẽ hở. Căn mật thất bé nhỏ thoáng chốc toàn lóe ánh tên bay, đến nơi để né tránh cũng không có. Trong nháy mắt Vân Khinh bỗng căng cứng người, bản năng định tránh né.
Như thể biết trước được phản ứng của Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt gắt gao ôm chặt lấy người cô, khẽ quát. “Không được động đậy.”
Còn chưa dứt lời, đầu mũi tên đã bay tới, sượt qua sát sạt cơ thể hai người, đồng loạt cắm phập vào tường đá sau lưng, xuyên qua lớp đá như xuyên qua đậu hũ, ngập lút tới đuôi.
Lúc này Vân Khinh mới khẽ chớp mắt. Thì ra cơ quan trận thế này lại tính toán góc độ chính xác từng chút một như vậy, quỹ đạo chuyển động cực kỳ tinh chuẩn, không hổ danh là thế trận đứng thứ năm trong thứ hạng các loại cơ quan trên đời.
Không chờ Vân Khinh thả lỏng người, Độc Cô Tuyệt đã khẽ gầm một tiếng, ôm cô phi thân nhảy về phía trước. Chân vừa chạm đất, vách đá chung quanh ầm ầm một tràng lớn, lại răng rắc răng rắc tiếng bánh răng cọ xát. Vách đá bỗng hiện đầy những mũi giáo nhọn lểu chi chít như gai nhím, đồng thời bắt đầu chuyển động về phía họ.
Vân Khinh nhìn hai vách đá trước mặt sau lưng càng lúc càng tiến lại gần hơn, cô dựa vào lòng Độc Cô Tuyệt không nhúc nhích. Tuy tình cảnh này nhìn có vẻ nguy hiểm muôn phần, có điều trái tim mới đầu còn nhảy lên kịch liệt kinh hãi, giờ đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Độc Cô Tuyệt đã dám vào, tất có biện pháp thoát ra an toàn thôi.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự bình tĩnh của Vân Khinh, không nhịn được cúi xuống nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong lên thành nụ cười vô cùng yêu tà mị hoặc. “Tin ta là đúng.” Vừa nói hắn vừa ôm cô càng chặt hơn, như thể vách tường mang đầy mũi nhọn đang dồn ép về phía họ chỉ là ảo ảnh.
Vân Khinh nghe thấy giọng điệu đầy tự tin lẫn càn rỡ cả hắn, không khỏi khẽ mỉm cười, không lên tiếng.
Hai vách tường trước sau vẫn đang khép lại, mũi nhọn đan xen vào với nhau đâm vào trong vách đá, nơi hai vách tường khép chặt một chỗ, dính liền chặt chẽ không có chút khe hở nào, như thể nơi này vốn không có mật thất, chỉ là một không gian bình thường.
Mà ngay bên trong nơi vách tường khép kín chặt chẽ ấy, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh vẫn ôm nhau đứng đó. Bốn bề đều là tường, chỉ riêng nơi hai người đang đứng là lõm vào một khối lớn, những mũi nhọn đã nhanh chóc thụt lại vào bên trong tường. Nếu vừa rồi họ hoảng hốt luống cuống mà di chuyển một bước thôi, e là giờ này đã thành đống thịt vụn.
Hai vách tường vừa ép vào nhau đã lại tách ra, nhanh chóng quay lại vị trí ban đầu.
Khóe môi Độc Cô Tuyệt vẫn giữ nguyên nụ cười ngạo nghễ, tay ôm Vân Khinh qua trái một chút, lại rẽ phải một lần, thi thoảng lại sờ lên chỗ nào đó trên tường, hay lại gõ mấy tiếng, xem ra có vẻ rất dễ dàng.
Trong khi ấy, Vân Khinh nhìn khung cảnh trước mặt không ngừng biến đổi: nào cung nỏ, nào tên độc, nào vạn luân đao[1], rồi thì mật thất sụp xuống, lại dâng lên, rồi thì quay vòng vòng chuyển động, lần nào cũng vô cùng nguy hiểm. Cô biết chỉ cần Độc Cô Tuyệt tính nhầm một chút xíu, hai người họ đã sớm chết không biết bao lần. Vân Khinh không nhịn được thoáng quay lại liếc nhìn hắn. Cái gã này sao lại có thể giỏi đến thế chứ, như thể cái gì gã cũng biết vậy.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được ánh mắt của Vân Khinh, bèn nói với giọng hoàn toàn không có vẻ gì là kiêu ngạo, một điều hiếm thấy ở hắn. “Đây là đạo lý giữ mình.”
Sáu chữ ngắn gọn ấy, Vân Khinh dĩ nhiên hiểu được. Thân ở địa vị cao như thế, nếu không giỏi hơn kẻ khác, không mạnh hơn kẻ khác, e là đã sớm đi chầu ông vải không biết bao nhiêu lần rồi. Ở thời chiến loạn này muốn tồn tại được, e là sự trả giá của hắn nhiều hơn cô rất nhiều, sự cực khổ hắn đã trải qua cũng nhiều hơn cô rất nhiều.
“Thật lợi hại.” Thoáng trầm mặc rồi, bỗng Vân Khinh thốt ra một câu như thế, có chút như thực như hư.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy mà lại hiểu. Hắn nghiêng người trong lúc di chuyển, đầu lệch qua một bên nhanh chóng hôn một cái bên tai Vân Khinh. Cô gái này đang ca ngợi hắn đây mà, thật lòng ca ngợi, hắn thích.
Vân Khinh thấy vậy khẽ bóp trán. Cái gã Độc Cô Tuyệt này, lúc nào cũng thích sàm sỡ cô thôi, điều này không tốt.
Nhìn tưởng lâu thật ra lại rất mau, thêm mấy cơ quan liên tục giao nhau nữa, Vân Khinh nhận ra cô và Độc Cô Tuyệt đã đứng ngay trước chiếc bàn dài đặt cây Tiêu Vĩ cầm.
Độc Cô Tuyệt cúi người nhanh chóng ấn ngón tay vào vài chỗ trên bàn, chiếc bàn đột nhiên chìm xuống dưới, chung quanh vang lên những tiếng động trầm đục. Trận thế hoàn toàn ngưng lại, không tiếp tục hoạt động nữa.
Vừa thấy thế trận dừng lại, Độc Cô Tuyệt lập tức nhấc cây đàn Tiêu Vĩ kia lên nhét vào lòng Vân Khinh, miệng bảo. “Cho nàng.” Nói rồi không chờ cô phản ứng, hắn đã nện một chưởng xuống, chiếc bàn lập tức bị vỡ nát. Bên phải mật thất, một tấm cửa đá chậm rãi được mở lên. Độc Cô Tuyệt nhanh chóng lôi Vân Khinh bước ra ngoài.
“Độc Cô Tuyệt, đây là bảo vật của gia tộc Phi Linh, chúng ta…” Vân Khinh thoáng do dự.
“Giờ là của ta.” Độc Cô Tuyệt ngang tàng quay lại trừng mắt nhìn cô. “Ta lấy được thì là của ta. Giờ ta tặng cho nàng, nàng có muốn lấy hay không?” Vừa nói hắn vừa xòe năm ngón tay đặt hờ trên cây Tiêu Vĩ cầm cô đang ôm trong lòng. Vân Khinh chỉ cần thốt ra một câu không muốn lấy, hắn sẽ lập tức phá hủy nó.
Vân Khinh sao lại không hiểu ý của hắn chứ. Cái kẻ này thật chả khác gì phường trộm cướp, có điều Vân Khinh cũng là người rộng rãi phóng khoáng, đã vậy thì cô nhận.
“Cám ơn.” Cô dịu dàng gật đầu.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng. “Sau này ta không muốn nghe thấy hai chữ cám ơn!” Người mình cả, cám ơn cái gì, muốn tỏ ra khách sáo xa lạ với hắn chắc, đừng hòng!
Dừng lại một chút, hắn lại lôi Vân Khinh đi tiếp, vừa đi vừa nói. “Phi mới chả Linh, dám đụng đến người của ta, đến cả tòa nhà ta cũng muốn đập chứ đừng nói một cây đàn hỏng!”
Vân Khinh nghe vậy không khỏi lắc đầu bật cười, trong lòng hơi hơi ấm áp, để mặt Độc Cô Tuyệt kéo mình đi ra ngoài mà không giãy dụa, kệ hắn thôi.
Hai người kẻ trước người sau ra khỏi cửa đá. Chờ đón họ là một thông đạo dài không thấy điểm cuối, cũng không biết sẽ dẫn tới nơi nào.
Độc Cô Tuyệt thản nhiên ôm choàng lấy Vân Khinh, không nói câu nào bước vào mật đạo. Con đường bí mật này xem ra sẽ thông ra ngoài. Phá Thiên trận thế đã tan, giờ hẳn không còn tính uy hiếp nào mấy nữa.
Nét mặt Vân Khinh tươi cười đi theo Độc Cô Tuyệt. Hôm nay cô lấy được một cây đàn tốt vô tiền khoáng hậu thế này, dù vẫn chưa lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, cô cũng không cách nào kiềm chế nổi tâm trạng vui sướng của mình.
Cứ đi rồi lại đi mãi, trên đường quả nhiên không có nguy hiểm gì. Cũng chẳng biết đã đi mất bao lâu, hai người chỉ thấy trước mặt ánh sáng càng lúc càng rạng ngời hơn, lại có tiếng nước suối trong veo róc rách dần dần rõ ràng vang lên. Họ sắp ra khỏi mật đạo rồi.
Độc Cô Tuyệt lại đeo chiếc mặt nạ sắt lên, năm ngón tay khép lại quanh chuôi nhuyễn kiếm, tư thế sẵn sàng chờ những gì sắp tới, tay kia kéo Vân Khinh ngăn ở sau lưng. Đây là mật đạo của gia tộc Phi Linh, đám người kia không rõ có phải người của gia tộc Phi Linh hay không. Nếu là đúng, e rằng bên ngoài mật đạo này có lẽ sẽ càng nguy hiểm, dĩ nhiên càng phải thận trọng.
Hắn vung chân đá văng tảng đá lớn chắn lối ra của mật đạo. Rầm một tiếng vang lên, không khí trong lành mát mẻ cùng ánh nắng chói chang ùa vào mặt họ. Độc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh tung người bay ra khỏi địa đạo kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro