Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 262: Trong lòng run sợ (P1)


Thấy một màn như vậy, Vương Quảng tiến lên phía trước, mặt mày trở nên lạnh như băng: "Bùi đại công tử, tùy tùng này ở bên cạnh ngươi! Ngươi giải thích thế nào?" Bùi Bật sắc mặt tái nhợt, hắn há miệng thở dốc tựa hồ như muốn nói gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, ho khan kịch liệt, khụ khụ như trời sụp đất nứt, ngay sau đó dường như đứng không nổi.

Vương Quảng nhíu mày, hắn không biết Bùi Bật biểu hiện như vậy là bệnh hắn tái phát thật hay đang suy nghĩ đối sách. Sau đó, liền nghe thấy âm thanh âm trầm của Bùi Bật: "Vương công tử có ý gì, chẳng lẽ các ngươi hoài nghi ta sai người bắt cóc Nam Khang công chúa sao? Ta vì sao phải làm như vậy?"

Vương Quảng cười cười, đáy mắt thâm trầm, từng chữ từng chữ nói: "Chứng cớ vô cùng xác thực, Bùi công tử không cần phải xảo biện. Bằng không ngươi giải thích như thế nào bỗng nhiên tùy tùng trên người ngươi lại dính mùi hương nước hoa của công chúa? Cung nữ hầu hạ công chúa trên người các nàng lưu hương là điều hiển nhiên, con hát có nói mình từng trói người nên trong lúc vô ý lây dính. Tùy tùng của ngươi chưa từng tiến vào tân phòng, cũng không có tiếp xúc qua với công chúa, tại sao trên người hắn có hương thơm độc nhất vô nhị ấy một cách vi diệu như thế?"

Tùy tùng bị lính kéo vào, Hạt Dẻ cũng đứng một bên, bộ dạng hung ác hướng về phía tùy tùng, không ngừng sủa, hắn sắc mặt trắng bệch, run run, kinh hoàng nhìn con chó. Bùi Bật quát một tiếng: "Còn không mau quỳ xuống!" Tùy tùng sửng sốt, lập tức quỳ rạp xuống đất, Bùi Bật lạnh giọng nói: "Ngươi không có nghe thấy Vương công tử chất vấn sao? Hắn hoài nghi là ngươi bắt công chúa, không, phải nói nơi này tất cả mọi người đều hoài nghi là ta sai khiến ngươi, ngươi nói như thế nào!"

Tùy tùng trên mặt vô cùng kinh ngạc, hắn liên tục dập đầu nói: "Nô tài không rõ này vì sao con chó này cứ hướng nô tài nhào tới, cũng không biết vì sao bọn họ nói trên người nô tài có dính nước hoa của công chúa, nô tài không có gặp qua công chúa, cũng không có tiếp xúc với người bên cạnh người, càng không biết này hương thơm duyên cớ gì có thể dính đến trên người, có lẽ... là có người cố ý giá họa."

Vương Quảng nghe đến đó, nhăn mày: "Giá họa cho ngươi? Ngươi như luôn luôn ở bên người Bùi đại công tử, ai có thể đến gần ngươi? Nếu là người khác giá họa như thế nào chẳng ai tra được, không bằng chúng ta cùng vào kinh diện thánh, ta tin rằng bệ hạ có thể đem việc này tra ra manh mối!"

Thái tử đã đứng dậy, đôi mắt như đao, khuôn mặt ngưng trọng nói: "Các ngươi không có chứng cớ xác thực, nếu đưa Bùi đại công tử vào cung quả thật là lỗ mãng, phụ hoàng nhất định sẽ tức giận, trách chúng ta làm việc không chu toàn! Theo ta thấy vẫn nên chờ tra ra manh mối xác đáng, hung thủ thực sự nhận tội, sau đó đem hắn vào cung cũng không muộn!" Hắn đương nhiên là thiên vị Bùi Bật, càng hy vọng chuyện này không đến tai Hoàng đế. Nếu là Lí Vị Ương không đem Bùi Bật kéo vào, Thái tử nhất nhất chỉ muốn vào cung diện thánh, để châm ngòi xung đột Quách thị cùng Vương thị, hắn thật không ngờ Quách Gia lại phát hiện mùi hương đặ biệt trên người công chúa. Vì vậy, Bùi Bật không thể tránh khỏi can hệ ... hắn âm thầm liếc Bùi Bật, trách cứ hắn làm việc bất cẩn.

Bùi Bật đột nhiên đỡ lấy ngực, ho khan mấy tiếng, sắc mặt sa sút nói: "Ta tới dư tiệc cưới vốn muốn chúc phúc hôn sự của Nam Khang công chúa cùng phò mã loan phượng cùng minh, vĩnh kết đồng tâm, cũng không ngờ lại xảy ra này cớ sự này, cuối cùng lại bị tiểu nhân vu oan hãm hại, thật sự là thất vọng đau khổ..." Hắn nói được một nửa, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân hình cũng lung lay sắp đổ, "A" một tiếng phun ra một ngụm máu đen.

Tất cả mọi người sợ hãi nhìn hắn, một vị khách bên người hắn vội vàng đỡ lấy nói: "Bùi công tử, ngươi không sao chứ?" Bùi Bật run run thân thể, đột nhiên nâng mặt lên, chỉ vào Vương gia: "Các ngươi, các ngươi vì sao lại hạ độc trong rượu!" Những người khách vừa nghe liền hoảng sợ, vội vàng móc họng cơ hồ muốn đem những thứ vừa ăn uống nôn ra, cảnh tượng kia muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiều quỷ dị.

Lí Vị Ương nhìn Bùi Bật, đáy mắt lộ ra vẻ chê cười, muốn nói gì, lại im lặng, nàng nhìn qua sắc mặt khó coi của Vương Tử Khâm một cái, cũng là ý cười không dễ phát hiện.

Bùi Bật bộ dáng sắp đổ, không quên câu lệ nói: "Hảo, quả nhiên là nhất tiễn song điêu( 1 mũi tên bắn 2 chim)! Rõ ràng là các ngươi bảo vệ công chúa bất cẩn, Quách lại kéo Bùi gia chịu tội thay, lợi hại! Quả nhiên là lợi hại!" Hắn nói xong câu này, sắc mặt trắng bệch ngã xuống, mất đi ý thức.

Vương Tử Khâm nhìn một vòng, thái y lập tức tiến lên chẩn trị cho Bùi Bật. Tất cả mọi người nôn nóng bất an cùng đợi, rất nhanh thái y đứng dậy, hướng về mọi người nói: "Bùi đại công tử là trúng độc, nhưng là cụ thể là độc gì, còn phải chờ ta nghiệm qua máu của Bùi công tử cùng chén rượu vừa rồi mới biết được."

Sắc mặt tất cả các vị khách đều trở nên dị thường, hôm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đầu tiên là công chúa gặp tai kiếp, sau là ma ma bên người Quách phu nhân liên quan đến việc này, lại tiếp không ngờ tra ra tùy tùng của Bùi gia, ngay sau đó Bùi đại công tử bị trúng độc hôn mê, chuyện này thập phần rắc rối phức tạp, không rõ nội tình, mọi người đều quay mặt nhìn nhau: Quách thị, Vương thị kết quả ai mới là đầu sỏ gây nên? Là Quách gia rắp tâm hại người, Vương gia bảo vệ không tốt, hay là Bùi thị lập mưu? Nhưng nếu quả thực như thế, Bùi Bật lại làm sao có thể vô duyên vô cớ trúng độc?

~ Edited by MimiL3 ~

Lí Vị Ương cười lạnh, lập tức liền đoán ra mục đích của Bùi Bật, nếu hắn khỏe mạnh bình thường, tất cả mọi người sẽ buộc hắn trả lời vì sao tùy tùng của hắn có liên quan đến chuyện này. Khi hắn ngã xuống thì mọi người mới đem ánh mắt tập trung ở Vương gia, thay đổi mục tiêu suy nghĩ của mọi người, làm cho sự việc trở nên lẫn lộn!

Vương Tử Khâm đáy mắt có nồng đậm tức giận, Quách thị cùng Vương thị sớm đã có hiềm khích, mọi người thấy Bùi Bật như vậy chắc chắn sẽ hoài nghi là Vương gia vừa ăn cướp vừa la làng. Đầu tiên là hãm hại Quách thị bất thành, hiện thời lại quay ra hãm hại Bùi gia, nói ngắn lại Vương gia bỗng chốc thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hiện thời Vương Quỳnh cùng Tề Quốc Công đang ở thư phòng thương nghị đối sách giải quyết việc này. Bên đây bọn họ xử trí như thế không ổn lắm! Vừa rồi nên lập tức bắt Bùi Bật, nhưng bây nói cái gì nữa đều đã chậm. Vương Tử Căng quay đầu nhìn Lí Vị Ương, thấy đối phương đôi mắt linh động, gương mặt xinh đẹp thanh lệ, nhưng thần sắc vô cùng lãnh đạm, rõ ràng, Lí Vị Ương là không muốn thay Vương gia rửa sạch oan khuất này.

Vương Quảng trong lòng phát lạnh, tiến lên một bước hướng về Thái tử nói: "Điện hạ, lần này sự tình Vương gia nhất định sẽ tự mình gặp mặt bệ hạ xin một cái công đạo. Chính Bùi đại công tử hắn..."

Thái tử ra vẻ khó xử nói: "Bùi Bật bị trúng độc, có thể thấy được việc này đích xác có điều kỳ quái, tùy tùng của Bùi Bật ta sẽ mang về phủ Thái tử, cẩn thận thẩm vấn, đợi đến khi Bùi Bật tỉnh lại, chúng ta tiếp tục điều tra! Về phần những người khác... Đều hồi phủ đi, nếu tin gì mới ta sẽ cho người thông báo sau!" Thái tử nói xong câu đó, mọi người liền ào ào đồng ý, hắn thở dài một tiếng, dẫn đầu đi ra đại sảnh. Hộ vệ đỡ Bùi Bật cũng áp giải tùy tùng kia đi theo Thái tử. Vương Diên tiến lên một bước muốn ngăn cản, lại bị Vương Quảng ngăn lại, Vương Quý không nói nửa câu, yên lặng nhìn đăm chiêu.

Mấy nhóm khách nhìn thấy tình hình này, cũng ào ào đứng dậy cáo từ. Rất nhanh đại sảnh vắng hẳn đi, thừa lại chính là người Quách gia.

Lí Vị Ương quay đầu lại, hàng mi dài khẽ động, tươi cười nói: "Vương tiểu thư, không còn sớm nữa, chúng ta cũng cáo từ ."
Vương Quảng nghe đến đó trong lòng lo lắng, hắn chủ động tiến lên nói: "Quách tiểu thư, cục diện rối rắm thế này tiểu thư bỏ mặc vậy sao?"

Vương Quý lại ngăn cản Vương Quảng, hắn nhẹ giọng cười nói: "Quách tiểu thư đã làm hết sức của mình, còn lại nên để Vương gia tiếp tục giải quyết."

Vương Tử Căng biết ý tứ của Vương Quý, Lí Vị Ương đã làm những việc nên làm, nàng không cần phải giúp đỡ Vương gia thoát oan khuất. Trải qua chuyện này, Vương Tử Khâm bất mãn với cách xử trí của bản thân, ở thời khắc mấu chốt so ra nàng kém hơn sự am hiểu quan sát nhân tâm của Lí Vị Ương, điều này làm cho lòng nàng thập phần ảo não, lúc này không nhiều lời, chỉ phân phó người hầu: "Đến thư phòng bẩm báo Tề Quốc Công việc này đã tiến triển, qua phòng Nam Khang công chúa thỉnh Quách phu nhân."

Lí Vị Ương nghe được Vương Tử Căng phân phó, cười nhẹ, trên mặt không lộ thanh sắc.

Lúc này Nguyên Liệt dương dương tự đắc cùng hạt dẻ đi lại, thần thái sáng láng nói: "Canh thịt hiệu quả thật không sai! Hạt dẻ thích nhất canh thịt, ngửi thấy sẽ hoàn toàn không thể khống chế được, bất kể đối phương là ai đều xông tới."

Vương Quý nghe đến đó ngẩn ra, Vương Quảng lại mạnh mở to hai mắt nhìn hắn nói: "Ý của điện hạ là --" Nguyên Liệt cười ha ha, quay lại nhìn vào mắt Hạt Dẻ, mỉm cười nói: "Ta phân phó tỳ nữ làm bộ như không cẩn thận vẩy lên người tùy tùng kia một ít canh thịt, bởi vì động tác nhanh chóng, hắn cũng không có phát hiện ra. Tuy rằng chỉ có ba bốn giọt nhưng Hạt Dẻ nhà ta khứu giác đặc biệt nhạy bén, mùi canh thịt không thể giấu được nó, đương nhiên nhiệt tình bổ nhào qua!"

Vương Tử Căng lắc lắc đầu, nàng còn đang âm thầm thắc mắc, không biết Lí Vị Ương vì sao biết hương nước hoa khác hẳn với bình thường... Hoá ra tất cả mọi người bị nàng dắt mũi một phen! Mục đích vì dẫn dụ Bùi gia, như vậy , Bùi Bật trúng độc đã làm kẻ khác chê cười! Quả thực là bản thân hắn đã vào bẫy, chui đầu vô lưới! Bây giờ, Vương gia bọn họ cũng có cái để ăn nói với Hoàng đế, nghĩ đến đây, nàng mỉm cười, nhìn Lí Vị Ương, thanh âm ôn nhuyễn uyển chuyển: "Quách tiểu thư quả nhiên thông tuệ, Tử Căng không khỏi không bội phục."

Vừa rồi phủi tay mặc kệ, chỉ muốn người của Vương gia sốt ruột, làm cho bọn họ biết mọi chuyện không phải lúc nào cũng như ý, Lí Vị Ương thần sắc như thường, vẻ mặt không để ý: "Vương tiểu thư không cần đa lễ, ta cũng vì Quách gia rửa sạch oan khuất thôi. Hôm nay công chúa điện hạ sẽ ở lại phủ, thỉnh Vương tiểu thư chiếu cố nhiều hơn, không để lộ ra cái gì mới tốt."

Vương Tử Căng gật gật đầu, trong mắt thêm ba phần kính trọng: "Quách tiểu thư yên tâm, công chúa là chị dâu của ta, lại là kim chi ngọc diệp, chúng ta tuyệt sẽ không chậm trễ . Mỗi một ngày bệnh tình tiến triển thế nào đều sẽ báo tới Quách phủ, quyết không có cái gì sơ xuất."

~ Edited by MimiL3 ~

Con ngươi Lí Vị Ương trong suốt động lòng người, có thâm ý nhìn Vương Tử Khâm cười cười, xoay người cùng Nguyên Liệt  rời đi. Vương Tử Căng nhìn bọn họ, hai người bóng lưng đứng chung một chỗ thật xứng đôi, nàng không khỏi nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thở dài một tiếng.

Vương Quý đi đến bên người Vương Tử Căng, ôn nhu nói: "Sự tình hôm nay muội có ý kiến gì không?" Vương Tử Căng thoát khỏi dòng suy nghĩ, nàng nhìn Vương Quý , đuôi lông mày ám có một tia ảm đạm, thanh âm điềm ôn: " Việc này không đơn giản tí nào, ngươi có nghĩ tới Bùi Bật vì sao không trực tiếp giết công chúa, còn muốn hao hết tâm tư đem nàng mang khỏi phủ?"

Vương Quý mỉm cười, thập phần thong dong nói: "Bởi vì Bùi gia hiện tại không còn như trước kia nữa, bọn họ đang thiếu tiền, nếu có thể đem công chúa nắm trong tay, bất luận là Quách thị hay Vương thị đều sẽ đồng ý trả giá cao nhất để chuộc người, điều này có thể giải quyết khó khăn của Bùi gia!"

Vương Tử Căng mặt mày nhất thời giận tái đi, cười lạnh một tiếng nói: "Xem ra Bùi Bật bị Quách gia bức đến chân tường, bằng không hắn cũng sẽ không ra hạ sách này, còn nhằm vào  hôn lễ!"

Vương Tử Căng nhíu mày, thần sắc có chút bất an, bước đến bên cạnh Vương Quảng vội vàng nói: "Chuyện này phải bẩm báo bệ hạ, vạch trần âm mưu của Bùi gia."

Người luôn tĩnh lặng như Vương Diên cũng cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nói: "Mặc kệ thế nào, chuyện vốn là Quách gia cùng Bùi gia tranh đấu, lại mạc danh kỳ diệu đem chúng ta liên lụy vào, thật sự là làm người ta chán ghét!"

Hắn nói đến đây, tựa hồ có ba phần oán hận, Vương Tử Căng nhướn mày, đang muốn nói gì, nhưng lại nghĩ đến Vương Diên tính tình nóng này, không chịu nghe khuyên bảo, bản thân nói thêm cái gì đều sẽ chỉ làm hắn tâm sinh phản cảm.
Nàng liền thấp giọng nói: "Tam ca, ngươi vẫn nên hảo hảo chiếu cố công chúa cho thật tốt."

Vương Diên hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng, hắn nghĩ Nam Khang công chúa mĩ mạo tầm thường, xuất thân đê tiện, nếu không có Quách Huệ phi làm dưỡng mẫu, vậy kết cục của nàng chỉ có chết già trong cung. Hoàng đế ban hôn cho hắn mà hắn cũng không vinh quang gì. Thân là phò mã đô úy, tương lai không còn có cơ hội chấp chưởng binh quyền, chỉ sợ còn sẽ liên lụy Vương thị huynh đệ! Nghĩ đến đây, hắn đối Nam Khang công chúa liền có ba phần phiền chán, hôm nay tiệc cưới gặp phải nhiều sự tình như vậy... Nghe được muội muội nói như vậy, vẻ mặt hắn buộc chặt: "Muội yên tâm, ta biết nên làm như thế nào!"

Vương Diên rời đi, Vương Tử Căng cùng hai người trên mặt lộ ra một tia sầu lo. Vương Tử Căng nghiêm túc nói: "Ta thấy tam ca dường như có chút bất mãn!"

Vương Quảng phúc hậu như vậy cũng tức giận, nói: "Tam đệ chính là kẻ hồ đồ, phụ thân quản giáo, chúng ta khuyên giải, hắn cũng không chịu nghe, vi phụ mẫu cùng đại bá phụ đều đối hắn đều không công nhận!"

Vương Tử Căng lắc lắc đầu, con ngươi lóe không rõ sầu lo:" Tính tình huynh ấy như vậy làm muội rất lo lắng." Vương Quý nghe nàng nói mấy lời này, tâm niệm vừa động: "Muội lo lắng tam ca ở bên ngoài có phụ nữ khác?"

Vương Tử Căng gật gật đầu, tận lực đè thấp thanh âm: "Các huynh xưa nay biết tam ca là tùy hứng làm bậy, hắn bởi vì việc này đối với công chúa nổi lên ba phần phản cảm, sợ là tương lai lại gây nhiều sóng gió đến." Hai người nghe vào trong tai đều cũng có chút khó xử, hôn sự là bệ hạ tự mình chỉ hôn, tuyệt không sửa đổi, Vương Diên nếu không thể hảo hảo đối đãi Nam Khang công chúa, chỉ sợ Vương gia cùng Quách Huệ phi sẽ xung đột, cứ như vậy liên lụy toàn bộ Quách thị vào.

Vương Quảng nhăn mày: "Phàm là hoàng tử tranh đấu có thị phi vây quanh, chúng ta thân là thần tử tốt nhất vẫn là bàng quang, không nên dây dưa vào vòng tranh đấu này."

Vương Tử Căng nhìn Vương Quảng, lắc lắc đầu: "Muộn rồi." Từ khi Hoàng đế lựa chọn bản thân nàng trở thành Húc Vương phi, Vương gia đã định không có khả năng giữ mình yên phận nữa, cục diện hiện nay là muốn ép Vương gia buộc phải đứng ra! Nàng hiểu rất rõ ràng, Bùi Hậu như hổ rình mồi, Bùi gia đang có khó khăn, sự tình không có dễ dàn giải quyết như vậy.

Lí Vị Ương trở lại Quách phủ, nhìn thấy Quách phu nhân vẫn bộ dáng lo lắng, liền mỉm cười nói: "Mẫu thân không cần lo lắng, thương thế công chúa thái y không phải nói đã không còn nguy hiểm nữa sao? Chờ mấy ngày nữa con cùng người đi Vương phủ vấn an nàng." Quách phu nhân lắc đầu, thở dài một tiếng nói: "Hảo hảo một hôn sự, bỗng ở ngày đại hỉ xảy ra chuyện như vậy, bất luận như thế nào đều là điềm xấu."

Quách Đạo cười nói: "Mẫu thân tại sao mê tín như vậy, là một điều ngoài ý muốn, sẽ không có vấn đề gì nữa đâu."

Quách Đôn đã nhịn tức giận cố nén không phát tác ở Vương gia, lúc này rốt cục đã đến giới hạn: "Bệ hạ biết chuyện đã xảy ra, sao vẫn chưa truy cứu trọng trách Bùi gia thật nặng?"

Lí Vị Ương lắc đầu, trong con ngươi có mặc ngọc bàn nhàn nhạt sáng bóng, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu: "Sẽ không đơn giản như thế, Bùi Bật ăn xong độc, chỉ sợ còn có thể đánh lại Vương gia một chưởng."

Quách Đạo nhàn nhạy nói: "Đúng vậy, chỉ sợ Vương gia không  thoát tội, còn phí công phu một phen!"

Lí Vị Ương gật đầu, bản thân trù hoạch kết quả rằng Vương gia cũng rất khó chứng minh rượu độc không liên quan đến họ. Bất quá bọn họ cũng là gieo gió gặt bão, cam tâm tình nguyện làm quân cờ của người ta, đương nhiên sẽ phải chấp nhận trả giá đắt. Nghĩ đến đây, Lí Vị Ương không khỏi mỉm cười nói: "Bất luận như thế nào, việc này đã không còn can hệ tới Quách gia, chỉ mong Vương gia có thể thuận buồm xuôi gió."

Lí Vị Ương đoán trước không sai, sự tình kế tiếp tiến triển cơ hồ làm người ta mở rộng tầm mắt. Hoàng đế cuối cùng không có truy tội Bùi Bật, bởi vì người Vương gia không có chứng cứ, chỉ bằng một tùy tùng thân dính hương thơm của công chúa cũng không thể khẳng định cái gì, có lẽ hắn trong lúc vô ý đã tiếp xúc với người hầu của công chúa, hoặc là có người cố ý vu oan hãm hại, chứng cớ không đủ, lại có Thái tử hộ giá, Bùi Bật đương nhiên bình an vô sự, chẳng qua độc hắn tự uống cũng khá lợi hại, làm hắn ở trên giường nằm một tháng, kết thúc trận gió sóng lặng. Không chỉ có như thế, Hoàng đế còn ban thưởng cho công chúa không ít bảo vật, hiển nhiên là vì nàng bị không ít kinh hách.

Tin tức truyền đến Lí Vị Ương, nàng mỉm cười, Vương Tử Căng vẫn rất thủ đoạn, có thể đem sự tình giải quyết như vậy cũng rất tốt. Công chúa là ở Vương gia xảy ra chuyện, nếu là có cái gì xấu nữa, bọn họ chắc chắn sẽ bị cắn ngược lại một cái vì bảo vệ không chu đáo.

Ở Vương phủ, Vương Tử Căng chân bước có chút bất ổn, sự tình hôm nay làm nàng thất vọng, bản thân thật tìm được chứng cớ có thể chứng minh tùy tùng từng đã cùng con hát tiếp xúc qua, nhưng Hoàng đế cố tình làm như không thấy, rõ ràng vốn định tha cho Bùi gia, Hoàng đế vì sao phải làm như vậy?

~•○ Edited by MimiL3 ○•~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro