chương 1: Lãnh cung phế hậu
Đại Lịch
Dưới mái hiên lãnh cung, Lí Vị Ương đếm được 6 con rận trên mái tóc dài. Hàng năm không tắm rửa, trên người như đang mặc một bộ khôi giáp thật dày, bắt rận là việc làm duy nhất để giết thời gian.
12 năm bị giam vào lãnh cung, đã 12 năm. Vị Ương ngẩng cao đầu nhìn không trung, mỗi lúc trời đổ mưa, đôi chân nàng đau đớn đến phát cuồng.
Nàng là con gái ruột thừa tướng Lí Tiêu Nhiên, nhưng chỉ tiếc rằng nàng không sinh ra từ bụng của đại phu nhân, mà là một tí nữ thân phận thấp kém, hơn nữa còn sinh vào tháng 2, ứng với lời đồn rằng con gái sinh vào tháng 2 sẽ bất lợi cho cha mẹ.
Bởi vậy mới bị phụ thân đưa đến chỗ họ hàng xa nuôi dưỡng. Đáng tiếc họ hàng cũng không muốn nuôi một thứ nữ, nên đưa nàng về quê tự sinh tự diệt.
Cứ như thế, nàng_ một quý nữ xuất thân từ gia đình quyền thế bậc nhất Đại Lịch, lại phải tự làm việc nhà, hơn nữa còn phải ra đồng làm việc.
Kim chi ngọc diệp bị vứt bỏ chốn dân gian, nếu không có chuyện đại tỷ Lí Trường Nhạc không chịu gả cho người đó thì phụ thân và đại phu nhân có lẽ sẽ không bao giờ nhớ đến nàng...
Trường Nhạc, Vị Ương, vừa nghe tên đã có thể phân biệt ai sang ai hèn.
Vừa về Lí phủ, trong lòng nàng tràn đầy vui mừng cho rằng rốt cuộc phụ thân cũng nhớ đến mình, nhưng lại chỉ nghe phụ thân vui mừng nói với đại tỷ Lí Trường Nhạc xinh đẹp, cao quý giống như tiên nữ:
"Tiên Huệ, con không cần phiền lòng nữa, đã có nha đầu này thay con gả cho Thác Bạt Chân".(Trường Nhạc: sự vui vẻ lâu dài. Vị Ương: chưa kết thúc)
Đại tỷ Lí Trường Nhạc, tên chữ Tiên Huệ, cái tên thật là đẹp. Lúc đó Vị Ương đã nghĩ vậy mà không ngờ rằng cái tên này sẽ là ác mộng cả đời nàng.
Sau này, nàng làm theo ý muốn của phụ thân, bước vào phủ Tam hoàng tử, toàn tâm toàn ý giúp Thác Bạt Chân từ hoàng tử bước lên ngôi vị Đế Vương,
còn sinh hạ cho hắn con trai đầu lòng tên là Ngọc Lí, cho đến lúc Thác Bạt Chân đăng cơ phong nàng làm Hoàng hậu là thời gian đã trôi qua 8 năm.
Thác Bạt Chân từng nói da nàng trắng nõn nà, khuôn mày như họa, là mỹ nhân thượng đẳng.
Nhưng mà mỹ nhân thượng đẳng chung quy vẫn không thể so với tiên tử thế gian. Chỉ cần liếc qua, đã thấy như bùn nhão trong góc tường, thật khó coi.
Sau này thì sao? Sau này...
Mỗi khi Lí Vị Ương nhớ đến ngày đó lại muốn bật cười. Cười chính mình trẻ tuổi đến ông trời cũng không biết sợ, cười mình hiện giờ so với lúc đó đã cách xa đến như vậy.
Vẫn nhớ rõ đêm hôm ấy, tất cả mọi người trong Khôn Trữ cung phải chịu cực hình ngay tại chỗ.
Dường như bọn họ nóng lòng muốn kết thúc tất cả hoặc muốn che dấu tất cả, thậm chí còn không đưa đến hình phòng.
Tất cả đều chịu cực hình ngay trong đình viện bên ngoài tẩm cung nàng. Cửa lớn Khôn Trữ cung bị khóa lại, người chịu hình bị bị miêng.
Chỉ trong chớp mắt, Khôn Trữ cung biến thành nơi gió tanh mưa máu. Lí Vị Ương bị kéo đến trước mặt hoàng đế Thác Bạt Chân.
Đôi mắt từ trước đến giờ luôn thâm thúy của Thác Bạt Chân hiện ra sự sắc bén, lạnh lùng, vô tình đến mức cực đoan:
"Ngươi tiện nhân, ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng có thể nhẫn tâm hạ độc"
Trong lòng Lí Vị Ương tràn đầy thống khổ nhưng vẫn nói:
"Ta hại nàng ta ư? Ta chưa bao giờ hại nàng ta"
Thác Bạt Chân đạp thẳng vào ngực nàng không chút lưu tình nào, Lí Vị Ương nôn ra một ngụm máu, lại nhận được ánh mắt chán ghét của hắn
"Tiện nhân, Trường Nhạc khó sinh, trẫm không ở trong cung, cung nữ đi cầu xin ngươi vì sao ngươi lại đóng cửa Khôn Trữ cung tránh không gặp mặt?
Rõ ràng ngươi muốn hại chết nàng. Nếu như ta không về kịp thì có lẽ nàng đã phải một xác hai mạng rồi"
Ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Chân trước mắt, hắn vẫn tuấn mỹ như thế, tuấn mỹ như thể thái dương trên trời cao.
Thật ra, cho tới giờ, nàng vẫn không thể hiểu được người nam nhân trước mắt này, nàng không biết người nam nhân mình yêu rốt cuộc là một người nam nhân như thế nào, có thể dịu dàng hoặc voi tình đến mức nào.
Thậm chí, nàng còn cảm thấy mình như một trò cười, cứ như thế trả giá cho sự lưu luyến si mê của mình, lại không biết rằng, hắn căn bản không cần nàng.
Lí Vị Ương lạnh lùng cười:
"Hoàng thượng nghĩ đến tỷ tỷ như vậy, mà có nghĩ đến Ngọc Lí, con trai chúng ta hay không?
Ngay trong ngày con của người và tỷ tỷ sinh ra, thì Ngọc Lí của ta lại đang hấp hối vì bệnh nặng, ta gọi thái y đến cứu nó là sai sao?
Chẳng lẽ tỷ tỷ là người, con ta không phải sao?
Hiện giờ tỷ tỷ thuận lợi sinh con, vừa sinh ra đã đước sắc phong Thái tử, còn Ngọc Lí thì chết đi. Người đã từng đáp ứng ta, sẽ cho Ngọc Lí làm Thái tử.
Người không phải là Hoàng thượng sao, vì sao còn muốn lật lọng? Vì sao?"
Khuôn mặt tựa băng của Thác Bạt Chân làm lòng người nguội lạnh, vẻ mặt hờ hững nhìn nàng:
"Trẫm đã cho ngươi làm Hoàng hậu, ngươi còn không thấy đủ? Còn hy vọng xa vời đến ngôi vị Thái tử sao? "
Lí Vị Ương chỉ cảm thấy trong miệng đầy vị máu, giọng nói như dòng nước lạnh chạm đến vũng băng:
"Hoàng hậu? Đúng, ta là hoàng hậu nhưng chiếu thư phế hậu đã sớm nằm trên bàn ngươi, chỉ cần để tỷ tỷ sinh hạ Hoàng tử xong thì sẽ đóng ngọc ngọc tỷ vào!
Thác Bạt Chân, ta rốt cuộc đã làm sai điều gì? Gả cho ngươi tám năm ta đã đối xử với ngươi như thế nào?"
Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng cởi áo ngoài, để lộ ra vết sẹo dữ tợn trước ngực, chỉ vào nó, chậm rãi nói ra từng chữ:
"Năm 38 Tiên đế, ta cản một kiếm của thích khách cho ngươi, ngay chính giữa ngực.
Năm 40 Tiên đế, biết rõ rượu Thái tử đưa đến là rượu độc, ta một hơi uống cạn thay ngươi.
Năm 41 Tiên đế, ta biết Thất hoàng tử muốn giết ngươi, phóng ngựa suốt đêm không ngừng nghỉ bôn ba 800 dặm nói cho ngươi biết.
Năm 42 Tiền đế, lúc ngươi đi cứu tế thiên tai bị nhiễm dịch bệnh, ta cho cung nữ lui hết ra bên ngoài, chỉ còn một mình chăm sóc cực nhọc cả ngày lẫn đêm suốt 48 ngày.
Lúc ngươi đăng cơ, hứa hẹn với ta những gì, ngươi còn nhớ không?
Ngươi nói chỉ cần ngày nào ngươi còn làm Hoàng đế thì ngày đó ta vẫn còn là Hoàng Hậu.
Mà sau đó ngươi lại phải lòng Lí Trường Nhạc,chàng những thế còn để con nàng ta làm Thái tử, thậm chí còn muốn phế ta.
Thác Bạt Chân, ngươi đúng là đã không làm cho ta thất vọng"
Thác Bạt Chân vẻ mặt bình tĩnh, hờ hững nhìn nàng.
Sự hờ hững này là tuyệt đối không để ý, cho nên coi như không thấy, sự hờ hững này, tự nhiên như thế, cứ như thể tự khi sinh ra đã mang dáng vẻ như vậy.
Sắc mặt của hắn làm trái tim nàng bị bóp nghẹn, giống như một cây châm rất nhỏ sắc bén, bất ngờ đâm sâu vào trái tim trong lúc không hề phòng bị
Đau đến mức nàng phải hít một hơi thật sâu nhưng trên mặt vẫn duy trì sự kiên cường, đáy mắt lại có một tia bi ai mất mát.
"Trường Nhạc mới làm người trẫm ái mộ yêu thương, ý nghĩ ban đầu của trẫm, tuy phế bỏ Hậu vị của ngươi nhưng vẫn để ngươi lại hậu cung, để nửa đời sao ngươi không phải lo đến cơm áo"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro