Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

春江酒楼

258. Nhật nguyệt cùng tỏa sáng
Xuân Giang Các nằm ngay cạnh sông Đào, con sông bảo vệ sự bình lặng của kinh thành, ẩn hiện trong từng rặng cây cối, hoa cỏ. Ở trên thành phóng tầm mắt nhìn ra xa có thể thấy hết được toàn bộ phong cảnh Đại Đô đẹp đẽ, phồn hoa.
Cảnh vật được bài trí vô cùng trang nhã, mang khí khái vừa ung dung vừa tao nhã, càng miễn bàn hơn là những bức thư pháp của danh nhân được treo trên tường, những bức ở đây không giống với mấy quán tửu lâu tầm thường, tất cả đều là bản gốc. Bức này nối tiếp bức khác khiến khách quan hầu như chưa kịp nhìn tường tận. Ngày Xuân Giang Các khai trương, các nhân tài kiệt xuất hay những người xuất thân quyền quý đều tụ hội tại đây, hơn nữa còn có rất nhiều thiên kim hào môn thế gia đến làm thơ, ca hát. Chỗ này không phải có tiền là có thể vào được, nếu muốn một bàn ở đây, còn phải đặt trước hai tháng. Lúc này, Lý Vị Ương ngồi ở trên tháp tử đàn thêu hoa, có thể cảm nhận mùi thơm của lư hương trong phòng cùng với khí trời bên ngoài làm người ta như lâm  vào chốn tiên cảnh, hư ảo .
Bên cạnh lan can chính là dòng sông Đào uốn quanh kinh thành. Làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, thổi vào trong lầu thứ không khí tươi mới trong lành, Lý Vị Ương quay đầu nhìn Nguyên Liệt:

"Nơi đây thật tuyệt!"

Nguyên Liệt cười nhẹ: "Trước lúc ta mua lại tửu lâu này thì nó sắp sập tiệm rồi, cũng may ta trù tính sớm, cho nên vừa hay vực lại nó. Nửa năm qua, quang cảnh nơi đây đã thay đổi hẳn."

Lý Vị Ương cười nhẹ, Nguyên Liệt là người rất có tài, không những biểu hiện trên chính vụ cùng mưu lược, mà còn có những ý tưởng kinh doanh rất lợi hại, cho dù là Xuân Giang các sắp đóng cửa này, vào tay hắn cũng phất như diều gặp gió, nay đã trở thành tửu lâu nổi danh nhất Đại Đô.

 Phú hộ tầm thường, đệ nhất hào môn cũng chưa chắc đã đặt chân vào được. Cho nên, lúc Nguyên Liệt nhắc muốn tới Xuân Giang Các dùng bữa, Lý Vị Ương còn nhắc hắn đặt bàn trước, đến nơi rồi, nàng mới biết thì ra Nguyên Liệt là chủ nhân đứng sau Xuân Giang Các. Bản thân Nguyên Liệt dường như cũng vô cùng yêu thích nơi này, dường như gian phòng hôm nay bọn họ ngồi là chỗ hắn chuyên dùng để thưởng cảnh cùng chiêu đãi khách nhân đặc biệt, hắn đắc ý dào dạt nói:

"Nàng bình thường không hay ra ngoài, ta thấy nàng cũng rất thích nơi này, về sau phòng này chỉ chuyên để cho nàng lui tới, không dùng tiếp khách. Lúc nào rảnh thì đến ngồi chơi."

Lý Vị Ương nhìn hắn, có chút tiếc nuối nói: "Chỗ này đương nhiên rất tốt, nhưng nếu cứ để trống cho mình ta thì vô cùng lãng phí. Nghe nói muốn đặt bàn tại đây cũng đã tốn năm trăm lượng bạc, đây cũng không phải là số tiền nhỏ, hay là vẫn nên trưng dụng để kiếm chút tiền đi."

Nguyên Liệt cười càng tươi, dựa vào lan can, mặt dày nói: 

"Ta vốn muốn tặng Xuân Giang Các cho nương tử của ta, tương lai dùng nơi đây để tổ chức tiệc thành thân của đôi ta, nàng nói có được không?"

Lý Vị Ương không khỏi quá kinh ngạc nhìn hắn, chuyện này đã được Nguyên Liệt đề cập trước khi bọn họ rời Việt Tây. Nhưng vào lúc này, hắn vỗ tay nói:

"Được rồi, bưng thức ăn lên đi!"

Cửa lập tức mở ra, vài tỳ nữ xinh đẹp nối đuôi nhau vào, tất cả đều mặc y phục màu ngọc bích, tư sắc đều không tệ, mỗi người một vẻ. Lý Vị Ương nhìn kỹ các nàng, trong mắt mỉm cười hướng Nguyên Liệt nói:

"Quả nhiên, nơi này chọn lựa tỳ nữ cũng rất cẩn thận."

Ánh mắt Nguyên Liệt yên tĩnh an tường, nhìn nàng tự tin nói:

"Những nữ tử này đều là trải qua huấn luyện đặc biệt, tài nghệ song tuyệt, nếu khách nhân nhất thời nảy sinh hứng thú muốn xem ca múa thì không cần đến sân khấu, các nàng ấy cũng có thể chiều khách, chẳng qua giá xem một canh là ba trăm lượng."

........

Nàng vừa muốn nói cái gì đó thì một cận vệ đi đến bên cạnh Nguyên Liệt, thấp giọng nói vài câu bên tai hắn, Nguyên Liệt nhướng mày nói:

" Vậy sao?"

Cận vệ lập tức nói:

"Vâng!"

Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương, thấp giọng nói:

"Ta ra bên ngoài xử lý chút chuyện, lập tức sẽ trở lại, nàng ở đây chờ ta, đừng đi đâu cả."

Lý Vị Ương thầm nghĩ rốt cục có chuyện gì? Nguyên Liệt cũng không nói thêm, nàng cũng không hỏi, chỉ ôn hòa nói:

"Đi đi, ta ở đây thưởng thức mỹ vị, sẽ không đi đâu cả."

Nguyên Liệt nghe vậy mới thả lỏng, đứng dậy bước nhanh đi ra ngoài, Nguyên Liệt đi xử lý chuyện rất đơn giản, đại khái là có khách bởi vì quá chén nên làm loạn, cũng không biết nơi này là địa bàn của ai, cho nên, không biết an phận mà muốn gọi chủ tiệm ra để làm loạn. Đợi lúc Nguyên Liệt xuất hiện trước bàn của quý công tử, hắn ta đương nhiên bị dọa chết khiếp, mọi người thật không ngờ Húc Vương sẽ xuất hiện ở nơi này, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt Nguyên Liệt quét qua xung quanh một vòng, vừa nhìn đã rõ tình hình trong phòng, mấy kẻ khác đang ngồi thì đứng lên, bộ dạng cứng họng, sau đó những người khác cũng lần lượt cùng đứng dậy, chỉ trừ hai người còn ngồi ở bên kia. Có điều, kẻ say rượu kia còn chưa nhận biết đang xảy ra chuyện gì, đôi mắt đỏ ngầu vì uống quá nhiều, căn bản không nhận thức người trước mắt là ai, những kẻ còn lại đã sớm đổi thành vẻ mặt tươi cười nói:

"Điện hạ, thì ra đây là tửu lâu của ngài."

Nguyên Liệt nhìn thoáng qua phía sau, đám tùy tùng lập tức tiến lên bê ghế dựa, hắn nhanh nhẹn ngồi xuống cũng không nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn đối phương.
Gã say là một tên công tử mặc một thân hoa phục, kiêu ngạo, hống hách, ăn chơi trác táng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không dám hoạt ngôn. Nghe nói bình thường hắn rất sĩ diện, hôm nay mới chính thức biết thế nào là sĩ diện, Húc Vương điện hạ so với bọn hắn ít tuổi  hơn nhiều, nhưng giờ phút này ở trước mặt bọn họ lại giống như một vị trưởng bối lão luyện, ánh mắt sáng dị thường nhìn khi thấy mấy kẻ có tiền dám càn rỡ trong địa bàn của hắn khiến bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp đằng sau bóng lưng đấy là thân phận cao quý cùng hoàn cảnh áp lực đến ngột ngạt. Đôi mắt màu hổ phách của Nguyên Liệt cười càng phát ra ánh sáng nói:

"Hôm nay đến đây uống rượu, sao không báo trước ta một tiếng, để ra nghênh đón  các vị."

Con trai của lễ bộ thượng thư con thiếu chút nữa sợ tới mức đặt mông ngồi dưới đất, hắn biết Húc Vương Nguyên Liệt bản tính giả dối, người này càng đối với ngươi nhiệt tình, sau lưng càng sẽ cho ngươi một đao nhất đoạn, là dạng không thể dây vào, dù chỉ là hạt bụi. Trước kia phụ thân hắn đã dặn phải dè chừng, không được có liên quan Húc Vương, lại
càng  không thể tùy tiện đắc tội, tốt nhất tránh càng xa càng tốt. Nhưng hiện giờ hắn vạn lần không nghĩ tới, cgur nhân phía sau Xuân Giang các lại chính là Nguyên Liệt. Thật ra, hắn có mở một tửu lâu gần với Xuân Giang các  tên Vọng Nguyệt, kinh doanh vốn không được tốt lắm, vì thế mà sử dụng không ít thủ đoạn ngang ngạnh để chèn ép Xuân Giang các, ông chủ trước của Xuân Giang đấu không lại hắn, bất đắc dĩ mới đưa Xuân Giang các chuyển nhượng cho người khác, Vọng Nguyệt của hắn liền càng ngày càng phát tài người người ra vào náo nhiệt. Hắn còn tưởng rằng hắn đã đánh đối thủ cho không ngóc đầu dậy, nhưng không nghĩ chỉ với nửa năm ngắn ngủi, Xuân Giang các liền khôi phục lại, không những vậy việc làm ăn  so với trước kia còn phát đạt hơn, ngày càng nhộn nhịp, hắn cứ nghĩ có thể giăng lưới bắt chim trước cửa giống như trước kia Vọng Nguyệt lâu đã thâu tóm các khách quý thì giờ đều chạy tới Xuân Giang các, hắn sao có thể ngồi yên cho được? Cho nên, hôm nay hắn là cố ý mang theo một đám người đến gây rối. Có điều, khi hắn nhìn thấy Nguyên Liệt đi vào, thì trong lòng thầm kêu không hay rồi, thì ra ông chủ đằng sau Xuân Giang các này  là Húc Vương điện hạ, sao trước kia chưa từng nghe nói qua vậy?...... Quả thực muốn mạng hắn à ! Thấy Nguyên Liệt nói chuyện cổ quái, hắn lập tức nịnh hót nói:

"Thì ra tửu lâu này là điện hạ mở ra, tầm nhìn của điện hạ quả nhiên khác với người thường, khâm phục! Khâm phục! Tửu lâu làm ăn tốt thế này, điện hạ thật anh minh quyết đoán, thông minh cái thế......

Hắn vẫn còn tiếp tục vuốt mông ngựa, Nguyên Liệt nghe xong thì ngược lại sắc mặt trở nên trầm xuống, cười lạnh nói:

"Rượu mời không uống, đến uống rượu để sinh sự, hiện tại ngươi đang tính muốn uống rượu cùng ta sao? Hừ! To gan, sau lưng ngươi dở thủ đoạn đê tiện chèn ép Xuân Giang các, chuyện đó ngươi tưởng ta không biết sao, Vọng Nguyệt lâu kia của ngươi, làm ăn không tốt, nên cố ý đến chỗ ta hạnh họe hả?"

Hắn nói xong những lời này, sắc mặt toàn bộ những người trên bàn đều thay đổi, gương mặt tuấn mỹ nháy mắt trở nên như diêm la hung ác, đừng nghĩ những công tử thế gia này bình thường hét ra lửa, không ai bì nổi, cũng chưa từng gặp qua cảnh đời áo gấm đi đêm, gặp được đại nhân vật cường hãn chân chính thế này, thế nhưng một câu cãi lại đều không dám nói ra, người trong phòng đổ mồ hôi lạnh, đứng im bất động, trừ bỏ công tử nhà Liêu ngự sử đang ngáy, những người khác đều không có chút động tĩnh nào. Lúc này, tên uống quá chén vỗ mạnh  bàn đứng dậy, lạnh lùng nói:

"Sao tên cẩu tử này là ai mà dám xen vào?"

Hắn uống nhiều nên không nhận ra Nguyên Liệt, người bên cạnh sợ tới mức mặt không còn chút máu, vội vàng đem hắn giữ chặt, liều mạng mang ra ngoài, sợ hắn  gây ra họa, hắn ta vẫn giãy giụa không ngừng, còn lớn tiếng nói:

"Ngươi quỳ xuống cho gia thì ta sẽ tha cho ngươi, bằng không đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!"

Triệu Nam thấy hắn như vậy không nói không rằng, lập tức đưa mắt, hai hộ vệ tiến lên đưa gã say rượu này quăng ra cửa sổ. "Bùm" một tiếng. Mọi người quá sợ hãi, bên ngoài là sông Đào bao quanh kinh thành! Người nọ rơi xuống sông, tự nhiên uống đầy một bụng nướca, liều mạng giãy giụa, kêu cứu mạng, nhưng không được Húc Vương phân phó, ai cũng không dám lên cứu hắn. Bên ngoài người đánh cá nhìn thấy tình hình này, biết là bị say rượu nên rơi xuống, thì mừng rỡ cười ha ha.

Nguyên Liệt quay sang, ánh mắt híp lại thành tia sắc bén, đem những người có liên can nhân đi thẩm tra một lượt, lập tức cười nói:

"Các ngươi cũng không cần phải sợ, ta cũng chỉ là tới đón tiếp các ngươi, không có ý gì khác ."

Công tử Lễ bộ thượng thư trong lòng sợ sẽ phải chết, thầm nghĩ gặp phải đại sát tinh này nên sớm dỗ ngon ngọt thì mới an tâm, vội vàng nói:

"Vâng! Vâng ! Tất cả đều nghe theo Húc Vương điện hạ!"

Nguyên Liệt cười nhẹ nói:

"Nếu hiểu lầm hôm nay đã nói rõ ràng thì thôi bỏ đi, nếu các ngươi còn có điều gì khác, ta sau này sẽ tới quý phủ cùng phụ thân các ngươi nói chuyện."

Mọi người nghe nói như thế sao lại không biết đạo lý mà quy củ cúi đầu lập tức đồng thanh nói:

"Vâng, điện hạ!"

Bọn họ có gan lớn tày trời cũng không dám không nghe theo chủ ý này. Nghĩ cũng thật là, nếu để cho Húc Vương đến gặp cha bọn họ thì sẽ có kết cục như nào đây, một đám công tử thế gia chỉ sợ ai cũng biết đấy không phải ngày tốt lành gì. Có người thử thăm dò nói:

"Vậy người vừa nãy......"

Có nên đi cứu lên,...vài chữ cuối còn không dám nói hết, ánh mắt Nguyên Liệt sắc bén  không có chút ý cười nào:

"Tên vừa ngã xuống sông kia để cho hắn uống thêm chút nước lạnh nữa, nói không chừng một lúc sau hắn sẽ tỉnh táo lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro