Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tứ Hôn

Hoàng đế vừa nhắc tới, Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh lập tức đứng dậy, quỳ gối nói:

"Vâng, bệ hạ, tiểu nữ hôm nay cũng đến."

Lý Vị Ương đối với chuyện hoàng đế đột nhiên nhắc tới vị Vương tiểu thư thì không mảy may chớp mắt lấy một cái, Quách phu nhân thấy vẻ mặt nàng có chút khó hiểu, liền thấp giọng nói:

"Vị tiểu thư này tên Tử Câm, là nữ nhi duy nhất nhà Vương gia, trước kia cùng một số tì nữ đi theo một vị đại tông sư học tập ở xa, ít khi xuống núi. Từng ấy năm tới nay chỉ nghe nói nàng ta xuống núi hai lần, đều là để tương trợ cho phụ thân Trấn Đông tướng quân, người ngoài cũng không rõ tình hình cụ thể thế nào, chỉ biết nàng ta trên thông thiên văn địa lý, dưới tường vạn vật, hoạch mưu tính kế đều rất giỏi, tuy thân là nữ tử, nhưng lại có tố chất của một kỳ tài, ngay cả ta cũng chưa từng gặp qua người nào như nàng ta."

Lý Vị Ương nghe đến đó, không khỏi mỉm cười nói:

"Như vậy Vương tiểu thư lần này xuống núi là vì cái gì?"

Quách phu nhân lâm vào trầm tư, không biết vì sao gần đây trong Đại Đô, các đại thế gia đều lần lượt triệu hồi các tinh anh, đệ tử ở khắp nơi trở về, tựa hồ rất không bình thường.
Xem ra hết thảy đều có liên quan đến cục diện ngày hôm nay.

Hoàng đế nghĩ ngợi một lúc, nhưng thật ra đang vô cùng phấn khích:

"Trẫm ân chuẩn, ngươi cho người lui xuống chuẩn bị đi, trẫm chờ coi"

Vương Tử Câm mỉm cười, liền lập tức đi xuống chuẩn bị.
Rất nhanh, ánh nến trong đại điện bị dập tắt.
Lý Vị Ương đưa mắt tìm kiếm bóng hình xinh đẹp thì đã không thấy tung tích, nàng ta rời đi cũng mang đi thần hồn của nhiều người trong điện. Chỉ nghe thấy có người vào bẩm tấu, tiếng tiêu như xa như gần nhẹ nhàng vọng lại đây, giống như một vị thi nhân nào đó đang ngâm khúc ở giữa không gian trời biển rộng lớn, tràn đầy cảm hứng. Sau đó, lại xuất hiện nhạc khí khác xen vào, cẩn thận nghe, đó là tiếng đàn tỳ bà, cầm sắt. Âm thanh của các nhạc cụ phối hợp, tái hiện ra cuộc sống xa hoa, cảnh vật phồn hoa, mười tám danh y hồng vũ tiến vào từ ngoài điện trống trải.
Trên thềm điện, các danh vũ nhanh nhẹn cùng xuất vũ, dường như mang tới một đoàn hỏa diễm, đến nhanh đi cũng nhanh. Ngay sau đó sênh, tiêu, đàn tranh, chuông, khánh cũng lần lượt hòa tấu, khiến cho toàn bộ dàn nhạc diễn tấu càng thêm rầm rộ. Chợt nghe tiếng đàn cổ vang lên, bảy bảy bốn mươi chín nam tử xuất hiện ở ngoài điện, từng người từng người giống như tượng đá đứng im ở nơi đó không nhúc nhích, phát ra hơi thở đặc trưng, thanh âm của nhạc khí chợt dừng lại, rồi lại có lúc như bùng nổ, hoàn toàn biến tấu dồn dập.
Không khí trong điện lúc thì thể hiện khí thế hào hùng, lúc thì xơ xác tiêu điều, theo tiếng đàn tỳ bà cùng tiếng trống dồn dập, tiếng nhạc giống như đang ở nơi hoang vu có quỷ gào khóc.
Ở trước mặt mọi người , tái hiện lên cảnh tượng thái bình thịnh trị rồi biến mất. Rõ ràng là muốn thể hiện các cuộc xâm lược, phá hủy tài nguyên và cảnh sắc phồn hoa bình yên trong chốc lát.

Lý Vị Ương nghe đến đây, đã nhìn ra vị Vương tiểu thư này dĩ nhiên chính là vị tướng quân điều khiển đằng sau nhạc khúc, dùng đàn tỳ bà để bắt chước tiếng vó ngựa xuất chiến, dùng tiếng trống và chuông để miêu tả cảnh binh đao hỗn loạn cùng chém giết, những vũ cơ đóng giả đó tượng trưng cho dân chúng thời thái bình thịnh trị, mà bốn mươi chín nam tử vọt tới tượng trưng cho binh lính kiêu hùng.
Toàn bộ khúc phá trận bày ra thế trận xuất chiến mạnh mẽ trong không khí khẩn trương, không gian rộng lớn. Chỉ nghe có người phát ra tiếng hò hét, tiết tấu nhạc lập tức xảy ra biến đổi theo, tiếng đàn tỳ bà biến điệu, giống như tiếng kèn Xona, làm cho mọi người liên tưởng tới đoàn đại quân xuất chinh, vũ cơ đóng giả mạnh mẽ xé bỏ hồng y trên người, lộ ra chiến bào màu trắng bên trong, xông vào hàng ngũ quân địch.

Lý Vị Ương dừng mắt quan sát, dường như thấy qua mỗi một hồi chinh phạt, sắc mặt nàng không khỏi có chút phức tạp. Mà trên đại điện có rất nhiều tướng quân đã từng ra chiến trường cũng đều xem vô cùng chăm chú, hiển nhiên bị nhạc khúc phá trận gợi lên rất nhiều suy nghĩ.
Những phu nhân tiểu thư tầm thường còn lại là trưng ra bộ dáng thích cái mới lạ, tuy rằng xem không hiểu, nhưng cũng biết nhạc khúc được bố trí xảo diệu, khí thế lại hoành tráng mạnh mẽ, màn biểu diễn này không còn nghi ngờ gì nữa, thật đúng là trò hay.
Lý Vị Ương từ đầu tới cuối nhìn khúc phá trận này, đội mùa mặt trái xếp thành hình tròn, mặt phải hình toa thuốc, phía trước xếp bắt chước chiến xa, mặt sau triển khai đội hình như một con diều hâu, sải hai cánh, hai chân giống như đội tiên phong, làm thành trận thế đánh giặc.
Vũ cơ đóng giả theo thứ tự động tác mà thực hiện, tứ chi theo nhạc khúc bày ra các loại trận thế, thanh chấn trăm dặm, chẳng những mang hơi thở nồng đậm của chiến trường, mà còn có một loại uy hiếp, khiến người xem thực sự kinh hãi.

Nhưng xem tại khoảng cách quá gần, Lý Vị Ương không hề cảm thấy quá xuất sắc, thấy gần giống với lễ hội âm nhạc tầm thường. Quan trọng nhất là màn biểu diễn của Vương Tử Câm ẩn chứa các loại trận pháp bất đồng, tỷ dụ như bát trận đồ, tát tinh trận, uyên ương trận được xếp thành một hàng dài. Nhị long xuất thủy trận, thiên địa tam tài trận, tứ môn lật tẩy trận, ngũ hổ đàn dương trận, lục đinh lục giáp trận, thất tinh bắc đẩu trận, bát môn kim khóa trận, cửu tự liên hoàn trận, thập diện mai phục. Mười đại kỳ trận này, từng trận hình đều vô cùng biến hóa, thế nhưng đều bị nàng ta mượn động tác của vũ cơ đóng giả để bài bố trận hình rồi phá giải trong bất động thanh sắc.

Ánh mắt Lý Vị Ương lại một lần nữa dừng ở trên người Vương Tử Câm, nhưng là nhìn với cặp mắt khác xưa. Nữ tử như vậy xứng đáng là kỳ tài!
Cổ khúc vang lên bảy lần, mỗi lần mười hai trận, diễn ra trong nhiều canh giờ. Đến cuối cùng, bốn mươi chín người theo thứ tự đi về phía lối ra, tượng trưng đã phá trận thành công, nhạc khúc lại khôi phục âm điệu như lúc bắt đầu, theo đó tiếng chuông và khánh nổi lên, thanh âm từ cao đến thấp, chung quanh dần dần khôi phục sự bình tĩnh, nhóm vũ cơ đóng giả xoay quanh một hồi, phủ phục quỳ gối, dường như trở lại sự yên tĩnh như lúc đầu. Hoàng đế còn chưa nói chuyện, đã có tướng lĩnh sớm không kiềm chế được nói:

"Hay lắm! Vũ khúc mô tả đánh giặc, trận pháp diễn biến càng thập phần tinh diệu, Vương tiểu thư quả là kì tài, đương thời tuyệt đối không có người thứ hai!"

Vương Tử Câm nhanh nhẹn, đơn độc, hướng hoàng đế hành lễ nói:

"Bệ hạ võ công thao lược, cả thiên hạ đều biết. Thần nữ cũng chỉ là bày ra trận khúc này để mọi người thấy bệ hạ khẳng khái oai hùng, khiến thiên hạ kinh sợ, nơi nơi quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp."

Hoàng đế đứng lên, cất cao giọng nói:

"Trẫm nghe nói vũ khúc này là tâm ý chúc mừng của Vương tiểu thư. Rất độc đáo, thật sự khó có được! Tương lai vũ khúc này nên được chuẩn bị tốt hơn, vũ cơ có bốn mươi chín người, khí thế chưa đủ lớn, tăng lên bốn trăm chín mươi người đi!
Được lắm, nữ tử tài trí như này, nhất định phải ban thưởng! Người đâu, ban thưởng cho Vương Tử Câm một tòa Quan Âm ngọc bích, hai trăm lượng hoàng kim!"

Lời Hoàng đế vừa thốt ra, mọi người lập tức đều hướng về phía Vương Tử Câm thể hiện vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, nhưng đương sự sắc mặt bình tĩnh, đôi mi thanh tú giống như đang phóng tầm mắt từ đỉnh núi ra xa, ý cười bên môi trong suốt, dường như chuyện được ban thưởng không có chút liên quan nào đến nàng, mọi người nhìn nàng, đôi mắt đẹp thâm thúy khó dò, lông mi kẻ khá đậm, đôi mắt phượng tăng thêm cảm giác thần bí. Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống, cảm tạ ân điển của hoàng đế, sau đó lại trở về chỗ ngồi dành cho nữ quyến. Không biết vì sao, một người xuất sắc như vậy, lại không muốn để cho người khác chú ý tới, thế nhưng vốn chẳng có ai phát hiện nàng vừa rồi vẫn luôn ngồi tại chỗ đó. Nếu hoàng đế không nhắc đến tên nàng, tất cả mọi người tuyệt không chú ý tới nàng vẫn ngồi ở chỗ đấy. Hoàng đế mỉm cười lớn tiếng nói:

"Lệnh thiên kim nhà Vương gia đã hứa hôn chưa?"

Tâm tình của mọi người đều khẽ động, nghĩ rằng hoàng đế sẽ không muốn chỉ điểm hôn sự quá mức như vừa nãy chứ, vừa rồi Lô Chẩn kia được chỉ hôn cưới một lão phụ, chẳng lẽ hoàng đế còn muốn đem Vương Tử Câm ban cho người nào đã có vợ sao? Thật giậm chân giận dữ mà! Bệ hạ thật sự điên rồi!
Nghe đến đó, Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh có chút hiểu ra, vội vàng khom người nói:

"Bẩm bệ hạ, tiểu nữ quả thật chưa từng hứa hôn."

Hoàng đế cười ha ha, đến ánh mắt cũng mỉm cười:

"Giai nhân như thế rất xứng đôi với Húc Vương."

Lời vừa nói ra, ánh mắt Lý Vị Ương đột nhiên băng lãnh, thầm nghĩ quả nhiên đến rồi, thì ra hoàng đế chờ ở chỗ này! Lúc vừa mới bắt đầu tứ hôn cho Lô Chẩn, sẽ không phải chỉ muốn để Bùi Hậu cùng thái tử kinh sợ, chủ yếu nhất là muốn để Nguyên Liệt hiểu được, trên đời này không ai có thể kháng chỉ bất tuân, hoàng đế có thể đem ngươi nâng lên tận trời, cũng có thể đem ngươi dẫm nát dưới chân!
Giờ nếu Nguyên Liệt thức thời, nên lập tức đứng dậy, khấu tạ ân điển của bệ hạ. Nhưng ánh mắt Nguyên Liệt vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, vẻ mặt không có một tia dao động. Mà Lý Vị Ương chú ý tới trên mặt Vương Tử Câm thủy chung vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, cặp mắt kia nhiễm chút phong tình nhẹ nhàng đảo qua Nguyên Liệt, cũng không có chút ngượng ngùng, mà là quan sát đánh giá thái độ, sau đó hạ ánh mắt.

Trong lòng Lý Vị Ương đè nén cảm giác có chút không vui, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Nguyên Liệt, nàng rất muốn biết -- giờ phút này hắn rốt cục sẽ đưa ra lựa chọn gì!
Hoàng đế, Bùi Hậu nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Húc Vương. Thật lâu sau, toàn bộ đại điện đều rơi vào mảnh tĩnh lặng.
Mọi người và cả Quách gia trong lòng đều cả kinh, hoàng đế đây là muốn tứ hôn cho Húc Vương và thiên kim của Vương gia, vậy Gia Nhi nên làm thế nào bây giờ đây?
Trong lòng Quách phu nhân khẩn trương, không khỏi quay đầu, lo lắng nhìn Lý Vị Ương, thì thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt, ngồi ở chỗ đó phong thái ung dung, như là chẳng bị chút ảnh hưởng nào.Quách phu nhân trong lòng lại càng thêm bất an, bà rất rõ tính cách Gia Nhi, nên sợ hãi trong lòng càng dâng cao, tuy ngoài mặt nàng càng thể hiện như không có việc gì nhưng không ai có thể đoán được chút tâm tư nào của con gái. Bà nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm sầu lo.

Nếu nói có ai đó vui mừng cho mối hôn sự này thì hẳn là Tĩnh Vương Nguyên Anh. Đôi mắt hắn dừng ở trên người Nguyên Liệt, dần dần hiện lên tia trào phúng, ngươi chung tình với Quách Gia thì sao nào? Chẳng lẽ ngươi dám kháng chỉ ý của phụ hoàng sao? Đây là do hoàng đế Việt Tây tứ hôn, trên đời này ai dám cự tuyệt? Nếu ngươi hôm nay cự tuyệt thì chỉ có đầu rơi xuống đất. Bùi Hậu cười nhẹ, xem ra vị Vương tiểu thư này chính là thê tử hoàng đế lựa chọn cho Nguyên Liệt. Ánh mắt bà ta dừng ở Vương Tử Câm, trong mắt hiện lên tia âm trầm.Vương gia và Quách gia cùng công trạng hiển hách, trên có tước vị thái sư, kiêm đại tướng quân Vương Cung, dưới có thượng thư phó xạ Vương Du, trong triều có đại học sĩ Vương Quân, ngoài Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh, những người khác đều là những kẻ khôn khéo, đều là người có bản lĩnh, hơn nữa cũng không gây bè kết đảng, xưa nay rất coi trọng hoàng thất. Quan trọng hơn là, năm đó Bùi Hậu từng muốn để cho thái tử cưới trưởng nữ Vương thị, nhưng lại cố tình bị người Vương gia nói từ chối nhẹ nhàng. Nay đến phiên tiểu nữ nhi của Vương gia, hoàng đế lại muốn nàng ta gả cho Húc Vương Nguyên Liệt.
Được lắm! Chuyện này thật đúng là quá tốt! Tay Bùi Hậu đặt trên phượng ỷ gắt gao toan muốn bóp chặt tay cầm, móng tay gần như đâm vào bàn tay, nhưng mọi người thấy thần sắc của bà vẫn bình tĩnh như trước, thậm chí còn mang theo ý cười, giống như đang vui mừng cho hỉ sự sắp thành này.

Mọi người đang chờ Húc Vương Nguyên Liệt đứng dậy tạ ơn, hắn lại ngồi yên một chỗ giống như căn bản không nghe thấy. Hoàng đế mất kiên nhẫn, cao giọng nói:

"Húc Vương, ngươi thấy Vương tiểu thư thế nào?"

Nguyên Liệt được vạn người chú ý, dưới tình huống này thân người khẽ thẳng lên, sắc mặt hắn trầm xuống, đuôi lông mày liền tỏa ra sát khí, làm người ta tránh xa:

"Bệ hạ, Vương nữ thị rất giỏi, nhưng không xứng làm Vương phi của thần!"

Những lời này vừa nói ra, cả điện đều kinh ngạc, trên mặt mỗi người đều thể hiện oán giận thật lớn, Húc Vương này cũng quá lớn mật, dám trước mặt mọi người cự tuyệt hôn sự do hoàng đế chỉ định! Liền có nhiều ngự sử muốn lên tham tấu, nhưng bị ánh mắt băng lãnh của Nguyên Liệt đảo qua, tất cả mọi người đều như rùa rụt cổ.
Rõ ràng một nam tử tuấn mỹ như thế, lại tỏa ra khí thế bức người, bất luận kẻ nào cũng không dám ở trước mặt hắn làm càn mà nhiều lời.

Lý Vị Ương mỉm cười, nếu hắn không tùy ý làm bậy thì hắn không phải Nguyên Liệt rồi. Giờ phút này, đáy mắt hoàng đế gần như đóng băng, tâm phát hỏa mãnh liệt, trừng mắt với Nguyên Liệt nói:

"Ngươi muốn kháng chỉ trẫm sao?"

Nguyên Liệt nhướn mày, mỉm cười nói:

"Bệ hạ ban hạ ý chỉ nói muốn đem Vương tiểu thư gả cho thần lúc nào vậy? Ngài vừa rồi rõ ràng chính là nói Vương tiểu thư cùng Húc Vương xứng đôi -- đây không phải là hỏi ý tứ thần sao? Chẳng lẽ là thần hiểu sai ý người? Ai, chuyện này thật khó xử, vừa nãy thần đã cự tuyệt rồi, thật sự là nước đổ khó hốt."

Trong lòng Hoàng đế cáu giận, hắn ở trên triều hô phong hoán vũ, không chuyện gì là không làm được, nhưng mỗi lần ở trước mặt đứa con này, vẫn là không tự chủ được mà kinh ngạc, rõ ràng tất cả mọi người đều nghe thấy trẫm có ý tứ hôn, nó lại cố ý làm bộ như không hiểu, tên nghiệt chủng này, không bằng đánh chết luôn đi!
Hoàng đế lửa giận càng cao, nhưng cho dù có tức giận đến đâu cũng không thể đem Húc Vương Nguyên Liệt ra giết. Đứa con tuy là tự tay hoàng đế tống xuất đi, nhưng lại được hắn bỏ ra tâm sức huấn luyện tỉ mỉ, nhưng sau khi trưởng thành thì trở thành một con sói hoang, cố chấp suy nghĩ cho Lý Vị Ương, trong mắt nó chưa từng để mắt đến người làm phụ thân này!
Náo một hồi là để hắn kinh sợ việc mình ban chết, muốn cảnh cáo hắn, nay hắn lại không chút kiêng kị nào, dám trước mặt mọi người từ hôn! Vương Tử Câm văn vũ thao lược không chỗ nào không tinh thông, lại rộng lượng phóng khoáng, khí chất phi phàm, cũng không phải loại nữ tử bề ngoài câu nệ, bên trong tranh đấu, nhất định là người vợ tốt, tương lai nhất định sẽ tương trợ cho hắn, càng miễn bàn đằng sau còn có thế lực Vương gia! Hắn chẳng lẽ không hiểu nỗi khổ tâm của mình sao? Lấy Lý Vị Ương có cái gì tốt, Quách gia quá trung lập, tự bảo vệ mình, Lý Vị Ương lại là nữ tử tâm cơ thâm trầm, người đầy oán hận, cưới nàng ta, Nguyên Liệt chỉ rước thêm vô số phiền toái.

Nhưng Vương Tử Câm lại không như thế. Trấn Đông tướng quân năm đó đi Ký Châu bình định, phu nhân của hắn bị phản quân giam giữ làm con tin, mà lúc ấy bên cạnh chỉ có Vương Tử Câm. Nàng ta năm mười ba tuổi đã âm thầm tự đào thoát, cứu tế nạn dân, tuyển một đội khoảng trăm người, hơn nữa liên lạc với quân đội xung quanh, ngày đêm huấn luyện, trong vòng hơn ba tháng đã hợp nhất thổ phỉ địa phương, tạo thành một đội quân có quy mô tương đối và kỉ luật, cuối cùng số lượng lên tới hơn một vạn người, việc này đối với một nữ tử mà nói, quả thực là kỳ tích. Nàng thống lĩnh đội quân, một đường tiến công, thế như chẻ tre, công chiếm Ký Châu, cứu mẫu thân trở về. Một nữ tử làm chủ soái, vốn là chuyện thập phần buồn cười, càng phải nói tuổi nàng lúc đó vẫn còn nhỏ, căn bản không thể khiến kẻ khác phục tùng, nhưng quân đội của nàng quân kỷ nghiêm minh, lệnh phát ra là phải làm, tất cả mọi người đối với nàng đều nghiêm cẩn, tôn kính. Qua điều tra, hoàng đế phát hiện trong phương diện quân sự nàng ta có trực giác cùng hiểu biết có thể nói là thiên tài, ngay cả những đối thủ của Trấn Đông tướng quân cũng từng bại trong tay nàng rất nhiều. Nàng bề ngoài nhu nhược, trên thực tế lại là một nữ tử văn võ song toàn. Có thể nói, Trấn Đông tướng quân chính là dựa vào nàng, mới có thể khắc chế cường địch. Hoàng đế nhận thấy, nay thế lực Nguyên Liệt vẫn chưa đủ lớn mạnh, mà Vương Tử Câm lại là người con gái đoan trang, tính tình đại khí, lập công lao mà không kiêu ngạo. Các đại thế gia khắp thiên hạ giờ đều muốn phân tranh xưng bá, nếu Vương gia và Húc Vương liên kết với nhau, nhất định có thể mở ra một mảnh trời, hoàng đế có thể ổn định được đế vị.

Nữ tử như vậy sao có thể đem ra so sánh với Lý Vị Ương, nếu Nguyên Liệt thông minh, hắn nên biết lựa chọn cái gì. Nhìn thấy thái độ Nguyên Liệt như thế, tất cả mọi người đều biết hắn kiên quyết giữ chủ ý cự hôn, không khỏi đều nhìn về phía vị Vương tiểu thư, thấy nàng vẫn như trước không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vẻ mặt đạm mạc, dường như không chút để ý. Hoàng đế nhìn chằm chằm Nguyên Liệt, thấy hắn như trước vẫn là bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý, không khỏi bốc hỏa khí mà đem nữ nhân xinh đẹp trong lòng đẩy ngã khỏi ngự ỷ, nàng ta kinh hô một tiếng, ngã xuống bậc thang, thái dương lập tức chảy máu ròng ròng, nàng ta đau đớn ôm đầu, cũng không dám nhiều lời, lệ rơi đầy mặt. Mọi người thấy tình cảnh này, trong lòng đều vô cùng giật mình, xem ra lần này bệ hạ thực muốn trách phạt Húc Vương. Thái tử cười lạnh,
Hay thật! Húc Vương ngươi dám to gan lớn mật như thế, ta thật muốn nhìn phụ hoàng lúc này còn có thể bỏ qua cho ngươi không!
Ai ngờ ngay sau đó, hoàng đế lại cười ha hả, vượt ra khỏi dự đoán của mọi người, tiếng cười thập phần vang dội:

"Thôi đi vậy, ngươi thích cô nương nào, tương lai xin trẫm tứ hôn là được, trẫm đối với ngươi khoan dung độ lượng, coi như đã không làm hoàng huynh thất vọng!"

Hòang đế nói như vậy, cũng là nhắc tới thế hệ lão Húc Vương, mọi người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, xem ra bệ hạ là nể mặt lão Húc Vương, quyết định khoan dung cho Nguyên Liệt.

Nguyên Liệt cười nhẹ, từ chối cho ý kiến. Hoàng đế trên mặt biểu hiện không sao cả, trong lòng lại nổi giận đùng đùng, hận không thể đi lên hung hăng đá cho tên tiểu tử kia một cước, nhưng ở trước mặt mọi người lại làm bộ dáng phóng khoáng rộng lượng, nhẫn nhịn quả thật tới mức đau đầu.
Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh vô cùng lo lắng nhìn con gái Tử Câm, thầm nghĩ nàng trước mặt mọi người bị người ta cự hôn, loại chuyện vô cùng nhục nhã này không biết nàng có chấp nhận được không. Vương Duyên nắm chặt nắm tay, gần như muốn đứng lên đi tìm Nguyên Liệt tính sổ, lại đột nhiên bị người bên cạnh là Vương Quảng ngăn lại. Vương Quảng thấp giọng nói:

"Vương Duyên, không được xúc động!"

Vương Duyên vô cùng tức tối:

"Muội muội có cái gì không tốt, làm sao mà không xứng với Húc Vương? Hắn ta cự hôn trước mặt mọi người, làm cho muội muội chúng ta khó xử như thế!"

Vương Quảng là người tính tình ôn hòa, hắn thấp giọng nói:

"Bất luận như thế nào, không được ở đây tức giận, nếu không sẽ chỉ làm những người khác chê cười Vương gia chúng ta."

Húc Vương vẫn luôn theo đuổi thiên kim Quách gia, chuyện này mọi người đều biết. Nhưng bọn họ quả thật không ngờ Nguyên Liệt sẽ có gan như vậy, dám cự tuyệt ý chỉ của hoàng đế giết người không ghê tay này, chỉ sợ đây là trường hợp duy nhất kể từ khi khai quốc tới nay! Bất luận kẻ nào cũng không dám ở trước mặt hoàng đế kiên định giữ chủ ý, duy chỉ có mình Nguyên Liệt, không chút lưu tình nào nói lời cự tuyệt Vương Tử Câm. Cự tuyệt muội muội bọn họ tài mạo song toàn, có một không hai trong thiên hạ.
Theo Vương Duyên thấy, muội muội mình đem ra so sánh với Quách Gia kia thì xuất sắc hơn nhiều. Chưa cần nói tướng mạo, lại càng không cần đề cập đến những thứ như cầm kỳ thi họa, muội muội văn võ song toàn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, lại am hiểu quân sự, là một kỳ tài, bọn họ thân là nam tử còn không bằng, Nguyên Liệt có gì không hài lòng! Thế mà hắn lại nói, muội muội không tương xứng với hắn, quả thực là nực cười, Quách Gia kia xem là cái gì vậy, dựa vào cái gì để so sánh với Tử Câm! Vương Duyên càng nghĩ càng tức giận, bụp một tiếng, rõ ràng bóp nát chén rượu trong tay.
Vương Quảng vội vàng nhắc nhở hắn đừng thái quá, đáy lòng lại thở dài một tiếng, một chữ tình này, rất khó nói, Húc Vương Nguyên Liệt xưa nay thích thiên kim Quách gia, si tình với nàng ta, kỳ thật hắn cũng có thể thông cảm. Nghĩ đến đây, Vương Quảng không khỏi nhìn lại phía Quách Gia thì thấy đôi mắt khẽ rủ của đối phương, giờ phút này dừng ở trên người Húc Vương Nguyên Liệt, trên mặt chính là lẳng lặng mỉm cười, không biết suy nghĩ cái gì. Vương Quảng thở dài rất nhẹ, trong đầu bỗng dưng nhớ tới lúc đứng núp ở sau Từ Tể tự từng thấy qua Lý Vị Ương cùng Bùi Bật đánh cờ bằng miệng, chỉ điểm thuần thục, thần thái tự tin, đến nay vẫn còn làm hắn khó quên. Có thể nghĩ, vị thiên kim tiểu thư Quách Gia này cũng không phải là hạng người tầm thường, có điều đối đầu với muội muội, đến rốt cục chiếm được bao nhiêu phần thắng đây......

Lý Vị Ương cảm nhận được một đạo ánh mắt dừng ở trên người mình,nàng nghiêng đầu qua, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Vương Tử Câm, thấy được trong đôi mắt đẹp toát ra một tia phức tạp. Lý Vị Ương nhìn nàng mỉm cười, bình tĩnh không lẫn chút cảm xúc nào, Vương Tử Câm cười đáp lại, trong mắt lại dấy lên ánh sáng kiều diễm, sau đó rất nhanh chuyển rời ánh mắt. Lý Vị Ương buông ánh mắt xuống, lông mi dài che đi ánh nhìn dị sắc, vị Vương tiểu thư ở trước mặt mọi người bị cự hôn, không biết trong lòng có cảm nghĩ gì......
Có điều, người bị Lý Vị Ương nàng nhìn trúng, nàng sẽ không bao giờ buông tay. Cho dù có là hoàng đế đi chăng nữa, hay là thần thánh phương nào cũng vậy, không ai có thể đoạt đi người nàng muốn trong tay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro