Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TRÙNG PHÙNG (Trích chương 177 - 178)

Ánh mắt Lý Vị Ương nhìn xuyên qua đám người, cách đó không xa có một nam tử trẻ tuổi đang đi đến. Bên cạnh mọi người cũng nhìn thấy người đang đi từ phía xa tới, nhìn đi nhìn lại nói: "Đây chẳng phải là Húc Vương điện hạ sao?"

Đám đông bắt đầu xôn xao. Ánh mắt Lý Vị Ương cũng dừng lại trên khuôn mặt hắn, cảm thấy cách xưng hô này thật xa lạ, nhưng khuôn mặt kia lại cực kỳ quen thuộc. Húc Vương điện hạ. Nàng chậm rãi lặp lại bốn từ này rồi sau đó mỉm cười.

Sau đó, Lý Vị Ương nhẹ nhàng đến bên người Quách phu nhân hỏi
"Nương, vị này là?"
Tay Quách phu nhân cầm chiếc quạt được làm bằng nhũ kim che khuất một bên khuôn mặt, nhẹ giọng nói:
"Hắn là thế tử vừa mới kế thừa tước vị Húc Vương. Trước kia Húc Vương là công thần giúp Hoàng Đế đăng cơ, lại là đường đệ ruột của hoàng đế. Sau khi hoàng đế lên ngôi, dù cho những hoàng thất khác họ tranh giành nội đấu, duy chỉ có Húc Vương một lòng trung thành, tận tâm nên nắm trong tay quyền lực, lại được hoàng đế tin cậy. Húc Vương chấn giữ biên thùy phía Tây, là biên giới quan trọng của Việt Tây, nhưng mà cũng bất hạnh bởi vì con trai bất ngờ chết yểu, Húc Vương nghe tin con chết thì đau đớn khôn nguôi liền đổ bệnh. Sau đó bệnh tình ngày càng nguy kịch, Húc Vương thế tử không phải do vị Vương Phi hiện giờ sinh ra, Vương phi sớm chuẩn bị đem con mình thân sinh lên vương vị thì lúc này, Húc Vương lại một mực muốn tìm đứa con bị lưu lạc bên ngoài nhiều năm.

Hai mươi năm trước, trong lúc xuất chinh, Húc Vương từng lấy vị trắc phi Lưu thị, nay cuối cùng tìm thấy được cốt nhục của mình, hơn nữa không để ý sự phản đối của toàn bộ Vương phủ, muốn lập người này làm Húc Vương thế tử. Húc Vương phi giận dữ, mượn uy nhà mẹ đẻ là Hồ thị, hơn nữa còn thông qua Hồ Thuận phi tạo áp lực với Hoàng đế, muốn ngăn cản chuyện vi phạm lễ chế này.

Thế nhưng điều vô cùng bất ngờ là hoàng đế lại ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng những đáp ứng khẩn cầu của Húc Vương, thậm chí đối vị Húc Vương thế tử này phong thưởng, khẳng định địa vị.

Nửa tháng trước, Húc Vương qua đời, người thanh niên này liền trở thành Húc Vương, kế thừa toàn bộ Húc Vương phủ, trở thành Vương gia trẻ tuổi nhất Đại Đô. Người này hành sự kín đáo, ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài, làm cho mọi người cảm thấy hắn càng thêm thần bí.

Lý Vị Ương cười càng sâu, "Nguyên Liệt, ngươi không phải con ruột của hoàng đế sao, đột nhiên lại biến thành con lưu lạc bên ngoài của Húc Vương, Hoàng đế quyết định như vậy rốt cục là có ý gì?"

Lúc này, trên cầu đá Nguyên Liệt đã nhìn thấy Lý Vị Ương ngồi lẫn trong đám đông. Nữ tử xinh đẹp nhiều như vậy, thế nhưng hắn chỉ để mắt đến nàng trong đám người. Nàng mặc xiêm y màu lam trang nhã, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen, hơi mỉm cười, ánh mặt trời chiếu xuống khiến làn da ở hai bên má trắng nõn, dáng vẻ thản nhiên. Trong nháy mắt hô hấp của hắn dường như ngừng trệ, trái tim đập mạnh không ngừng, nhưng lại không phân biệt rõ đó là cảm giác khiếp sợ hay là vui mừng như điên nữa.

178 Thái công câu cá

Húc Vương bị một đám người vây quanh, nhất là những tiểu thư đang cản trở tầm nhìn, làm hắn thật vất vả mới thoát ra khỏi đám đông
Đợi cho hắn tìm cách thoát khỏi nhóm người này thì đã là một canh giờ sau. Giờ phút này, mọi người rốt cục đều tản ra bốn phía, tìm người thân cận uống rượu hoặc nói chuyện phiếm. Hắn tìm Lý Vị Ương khắp nơi, không biết tìm mất bao lâu, mới phát hiện nàng ngồi một mình ở bên bờ hồ dưới gốc cây liễu.

Phát hiện có người đi tới, Lý Vị Ương thoáng quay đầu lại, trông thấy hắn, mới khẽ mỉm cười.

"Húc Vương điện hạ, lâu rồi không gặp?"

Lý Vị Ương mỉm cười giống như thường ngày, dường như bọn họ chưa bao giờ từng rời xa.
Trong chốc lát, Nguyên Liệt cảm giác nhịp tim đập mạnh. Hắn không tự chủ được mà tiến về phía nàng, thấp giọng nói :
"Ta tìm nàng rất lâu rồi ".

Lí Vị Ương cười nhẹ, ánh mắt khẽ động :
"Ta biết "
Nói xong, nàng chớp nhẹ hàng mi, kịp thời buông ánh mắt xuống. Vì vậy, hắn không thể thấy được sự kích động của nàng.

Nguyên Liệt cảm thấy lòng mình bắt đầu phát run, không biết mất bao nhiêu khí lực mới áp chế được cả người ngừng run rẩy, hắn cố kìm nén tình cảm của mình, ngồi xuống bên cạnh nàng.

Lí Vị Ương nhìn hắn, Nguyên Liệt hôm nay không còn là thiếu niên trước kia luôn đi theo nàng nữa. Đầu hắn đội kim quan, diện mạo vẫn tuấn mỹ như xưa, lại có dáng vẻ anh tuấn bất phàm. Trong ấn tượng của nàng, hắn vẫn như trong quá khứ, nhưng trên thực tế, thân phận hôm nay của bọn họ đã khác với trước kia.

"Ta còn cho rằng ông ta sẽ để ngươi trở về vị trí của mình" Lí Vị Ương nhẹ giọng nói.

Nguyên Liệt siết chặt bàn tay, móng tay cơ hồ bấm vào lòng bàn tay khiến hắn rướm máu, nhưng sự đau đớn này lại làm cho hắn thấy thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Hắn thấp giọng nói:
"Ta thích vị trí này "
Khi đó hoàng đế hỏi hắn có muốn trở lại vị trí hoàng tử của mình không thì hắn liền lắc đầu. Hắn nghĩ ở vị trí này mới có thể tùy tâm sở dục làm những gì mình muốn. Mà cái gọi là thân phận hoàng tử cao quý, hắn thấy chẳng có thú vị gì.

Gió nhẹ nhàng phất qua má, làm rối vài sợi tóc trên gương mặt Lí Vị Ương, nhưng trong mắt nàng vẫn mang ý cười :

"Ngươi không hiếu kì vì sao ta trở thành nữ nhi của Quách gia hả?"

Nguyên Liệt không mở miệng, hắn không quan tâm đến vấn đề này, cái hắn muốn biết chính là:
"Nàng ở nơi này cũng không phải ngày một ngày hai, tại sao không đến tìm ta?
Nếu hôm hay ta không nhìn thấy nàng, có phải cả đời này nàng sẽ không đến gặp ta nữa sao?
Nàng nghĩ trở thành Quách tiểu thư rồi, có thể trả thù, liền đem ta vứt bỏ đi sao?
Trong mắt nàng ta là gì vậy? Là người nàng có thể tùy ý vứt bỏ sao"
Hắn hỏi một câu lại một câu, mang dáng vẻ cố chấp, ánh mắt trở nên buồn bã.

Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt hắn vội vã, ánh mắt trở nên dao động, lại như đang lưu chuyển.

Ánh mắt hắn sắc như lưu ly, hiện ra vẻ mặt bi thương. "Ta ghét nhất bị người khác bỏ rơi"

Hắn đột nhiên cúi đầu, chầm chậm nói.

"Ngày trước, khi mẫu thân bỏ lại ta, nàng đã từng nói vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ ta"

Rời bỏ, hắn hận nhất hai chữ này. Hơn nữa, người này còn là người mà hắn thích nhất trên đời. Trừ nàng ra, hắn cảm thấy trên đời này không có gì đáng để hắn quan tâm. Vậy mà người này cùng với mẫu thân hắn lại giống nhau, bỏ lại hắn mà đi, mặc cho hắn điên cuồng tìm kiếm nàng khắp nơi. Sao lại có thể đối xử với hắn như vậy?

Lí Vị Ương trong lòng thở dài một tiếng, vừa muốn nói gì đó thì hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia lửa, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, không chớp mắt nói
" Đáng tiếc, bất kể nàng đi đến đâu, biến thành người nào, ta cũng sẽ đi theo nàng."

Lí Vị Ương nhìn hắn, dưới ánh mặt trời, đôi mắt màu hổ phách của hắn tỏa sáng, chứa đầy thâm tình, môi mỏng như nước, sống mũi thẳng tắp, gò má cao, khuôn mặt tuấn mỹ khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nàng đột nhiên cười, nói:

"Ta đúng là từng muốn hất ngươi ra, nhưng đều không bỏ lại được, cho nên ngay từ khi bắt đầu, ta chưa từng có ý nghĩ này. Chẳng qua là ta hy vọng để ngươi có một khoảng thời gian thanh tĩnh để suy nghĩ kĩ mọi việc."

Nàng rời khỏi Đại Lịch là bởi không có cách nào tiếp nhận việc hắn đột nhiên biến mất.
Sau đó nàng không đi tìm hắn, là để cho hắn có khoảng thời gian tỉnh táo lại. Từ lúc hắn ở Đại Lịch, nàng đã ở bên cạnh hắn. Đối với hắn mà nói, sự tồn tại của nàng, đến tột cùng có ý nghĩa gì đây? Đoạn thời gian chia lìa này, đủ để hắn có thể nhận rõ tình cảm của hắn dành cho nàng, là không muốn xa rời hay chỉ là ái mộ nhất thời.
Nhưng hôm nay, thấy biểu cảm bi thương của hắn, nàng cảm thấy trong lòng như nhũn ra. Nàng nhẹ nhàng đưa tay ra, cầm lấy bàn tay của hắn.

Nguyên Liệt giật mình, sau đó, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ. Hắn cầm lấy bàn tay thanh mảnh của nàng, nắm thật chặt, dường như sẽ không bao giờ muốn buông ra.

Lí Vị Ương cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của hắn, nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Nguyên Liệt à, ngươi thật là khờ, người nào bị ta nhìn trúng, tuyệt đối sẽ chạy không thoát. Sau này bất kể ngươi đối với ta dù cho tình cảm có thay đổi hay không hoặc tương lai nếu ngươi thích người khác, ngươi vẫn phải vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ta.

Nàng không có cách nào khống chế được ham muốn độc chiếm của mình. Có lẽ, từ sâu trong xương tủy, nàng là một người rất đáng sợ.

" Thế nào, hai người quen biết nhau sao?"
Một giọng nói vang lên từ phía sau

Nguyên Liệt thuận thế che chở Lí Vị Ương, quay lại phía Quách Trừng, gật đầu cười nói :
"Thám hoa lang."

Quách Trừng khẽ mỉm cười, biểu cảm trên mặt giống như vô cùng nhún nhường:
" Húc Vương điện hạ."

Nguyên Liệt cũng không để ý đến thái độ của hắn, ngược lại ung dung nói:
"Ta cùng lệnh muội từng có duyên vài lần gặp gỡ, không nghĩ hôm nay tự nhiên gặp lại, thật sự là duyên phận."

Quách Gia lúc trước được người ta nhận nuôi, Nguyên Liệt mặc dù cũng lớn lên ở dân gian, nhưng hai người hoàn toàn không có cơ hội gặp mặt, làm sao lại quen biết? Theo quan sát của Quách Trừng, căn bản sẽ không có chuyện như vậy.
Hơn nữa, nếu Quách Gia cùng Nguyên Liệt có quen biết từ trước, vậy lời hắn nói lúc nãy cũng có ý tứ thực sâu xa.
Quách Trừng nhướn mi, môi khẽ nhếch hỏi:
"Vậy thì thật là trùng hợp. Không biết điện hạ cùng tiểu muội gặp gỡ ở đâu vậy?"

Nguyên Liệt mỉm cười, nói:
"Trước kia, khi Quách tiểu thư còn ở Đại Đô, chúng ta đã từng gặp qua vài lần. Sao vậy? Thám Hoa lang cảm thấy hứng thú muốn biết sao?"

Quách Trừng nheo mắt cười, nói :
"Ta chỉ là nhất thời tò mò, Húc vương điện hạ không cần để tâm. Quách Gia là muội muội của ta, ta quan tâm đến muội ấy cũng là điều khó tránh."

Quách Trừng trước giờ luôn thấu hiểu tâm tư người khác, Lí Vị Ương cũng biết chuyện mình quen biết Nguyên Liệt cũng không thể che giấu được hắn. Hơn nữa, xem ra chuyện này cũng không cần thiết phải giấu giếm. Quách gia ủng hộ Thất hoàng tử Nguyên Anh, mà Húc Vương Nguyên Liệt lại là người hoàng đế vô cùng yêu thương, kế thừa toàn bộ tước vị cùng quyền lực, tự nhiên sẽ bị các phe cánh lôi kéo, Quách gia sẽ không bài xích một bằng hữu như vậy.
Lí Vị Ương cùng hắn kết giao bằng hữu, không những chẳng có chỗ nào không tốt, thậm chí còn mang đến cho Quách gia nhiều lợi ích. Nhưng điều này cũng không có nghĩa là nàng thích bị người ta nhòm ngó, chế nhạo, Lí Vị Ương mỉm cười nói:
"Tam ca, mẫu thân vừa rồi sai người kiếm huynh khắp nơi."

"Ồ, vậy sao?"

Quách Trừng bật cười, hắn thật sự rất muốn biết Quách Gia cùng vị Húc Vương điện hạ này rốt cục có quan hệ gì. Nhưng mà người ta đã ra mặt đuổi khéo, hắn còn mặt dày mày dạn đứng ở chỗ này cũng không thỏa đáng cho lắm, hắn sờ sờ cằm, cười như có như không, nói:
" Vậy ta cáo từ trước"
Nói xong, hắn xoay người làm bộ phải rời đi ngay, nhưng mới đi được hai bước, đột nhiên quay đầu nói:
"À, đúng rồi!"

Lí Vị Ương nhướn mày nhìn hắn, hắn cười ha ha nói:

"Muội muội, mẫu thân còn muốn ở cùng muội lâu thêm chút nữa, muội đừng gấp gáp mang mình đem gả ra ngoài nhanh quá nhé."
Nói xong, hắn rời đi thật nhanh, giống như sợ bị Lí Vị Ương bắt lại.

Lí Vị Ương yên lặng, Nguyên Liệt lại nở nụ cười, nói:
"Quách Trừng này, có lẽ biết nàng không phải là Quách Gia thật sự."

Lí Vị Ương gật đầu, nói:
"Đúng vậy, người trong nhà này chỉ có Tề Quốc Công và hắn đều biết. Có điều, hắn chẳng qua chỉ biết một phần bí mật mà thôi. Bọn họ cho rằng ta vì không nơi nương tựa nên mới đến tìm người thân, lại không biết ta đến để báo thù."

Yên lặng một lúc lâu, Nguyên Liệt lặng lẽ quay đầu lại, ngắm nhìn đáy mắt trong suốt của nàng có chút hoảng hốt, hắn nhẹ nhàng cười:
"Ta giúp nàng không được sao?"

Lí Vị Ương nhìn biểu hiện mềm mỏng như nước của hắn, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm nhưng ánh mắt mang theo vài phần ôn nhu.
Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ :
" Được thôi, nhưng mà hoàng đế có thể giấu giếm người trong thiên hạ lại không thể lừa gạt được Bùi hoàng hậu, bà ta nhất định đã biết thân phận của ngươi, cho nên ngươi phải ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Nguyên Liệt mỉm cười, nói :
"Ta biết, từ lúc ta vào Đại Đô, bà ta đã cho người theo dõi ta."

"Bà ta đã ra tay rồi sao?"
Lí Vị Ương nghe hắn nói vậy, tim đập nhanh hơn.

Nguyên Liệt gật đầu một cái, hời hợt nói:
"Bốn lần, cũng chỉ là cảnh cáo."

Sau này sẽ còn nhiều hơn nữa, Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Hoàng đế luôn đặt Nguyên Liệt trong lòng, Bùi hoàng hậu sẽ càng thêm oán hận.
Trên thực tế, Nguyên Liệt lựa chọn bỏ qua thân phận hoàng tử cũng đồng nghĩa để cho hoàng đế biết hắn không có dã tâm đối với ngôi vị hoàng đế. Cho nên hoàng đế ban cho hắn một thân phận an toàn - làm Húc Vương. Trên tay có quyền lực, lại có quan hệ giao thiệp với những người có địa vị, là đối tượng mà các hoàng tử cùng các đại gia tộc tranh giành mượn sức. Nhưng Bùi hoàng hậu vẫn động thủ với hắn, điều này chứng minh cái gì đây?

Thứ nhất, Bùi Hoàng hậu sẽ không chịu buông tha bất cứ một ai có khả năng trở thành người thừa kế, muốn đem Nguyên Liệt bóp chết ngay từ thời điểm hắn còn yếu ớt.

Thứ hai, Bùi hoàng hậu không lấy thân phận hoàng hậu mà là lấy thân phận một nữ nhân để giết chết Nguyên Liệt.
Nếu là loại thứ nhất, Bùi hoàng hậu kia là một kẻ vô cùng cẩn thận.
Nếu là loại thứ hai, Bùi hoàng hậu nhất định yêu hoàng đế rất sâu sắc, không thể tha thứ cho sự tồn tại của Nguyên Liệt. Cũng bởi vì nữ nhân hoàng đế thương yêu nhất là Tê Hà công chúa, cho nên Bùi hoàng hậu mới cố chấp đuổi cùng giết tận Nguyên Liệt như vậy.

Lí Vị Ương lắc đầu, bất kể là loại nào, Bùi Hoàng hậu trước sau đều không dễ đối phó.

"Tạm thời không nói đến Bùi Hoàng hậu, nàng định xử lý Nguyên Dục thế nào?"

Ở kinh đô, Nguyên Dục chính là một phiền toái lớn. Rất có khả năng hắn đã nhận ra Lí Vị Ương, mật báo với Bùi hoàng hậu, hoặc là đem thân phận thật sự của Lí Vị Ương bố cáo cho toàn thiên hạ biết. Đây chính là phiền toái lớn.

"Không sao, hắn không tìm ta, ta cũng sẽ tìm hắn, chúng ta còn một khoản nợ chưa tính sổ."

Nguyên Liệt tò mò nhìn nàng, Lí Vị Ương lại như đăm chiêu, hỏi:
"Đại Đô hiện giờ coi trọng nhất là danh kỹ, nhưng hôm nay sao lại là Xuất Vân hiến vũ?"

Nguyên Liệt chấn động, lập tức tỉnh ngộ, tựa tiếu phi tiếu, nói :
" Ý của nàng là.... "

Nguyên Liệt nhanh như vậy đã hiểu ra ý của mình, Lí Vị Ương thở dài, nói :
"Ngươi nên đi đi, nếu ngươi còn không đi, người khác sẽ nghi ngờ Húc Vương điện hạ ở trên yến hội cùng với nữ nhi của Quách Gia nhất kiến chung tình, đến lúc đó sẽ hù dọa mẫu thân ta."
Một câu mẫu thân ta, nàng đã thuận miệng mà gọi.
Nguyên Liệt ngừng mắt nhìn nàng, vốn dĩ hắn cho rằng, thời điểm gặp lại, nàng sẽ không còn là Lí Vị Ương mạnh mẽ của ngày trước. Bởi vì khi đó nàng mất đi nhiều người thân như vậy.

Mà lúc này, nàng so với trước càng kiên cường, tươi cười càng xinh đẹp hơn. Bởi vì Quách gia sao? Trong lòng hắn nghĩ vậy, ngoài miệng lại nói:

"Chuyện này, ta cũng muốn tham gia vào."

Lí Vị Ương nhìn hắn, tựa tiếu phi tiếu nói:
"Vậy ngươi càng nên đi bố trí trước."

"Nàng định khi nào thì động thủ?"

Lí Vị Ương chậm rãi thốt ra, nói :
"Hôm nay."

Nguyên Liệt chung quy vẫn lưu luyến nhưng đành bất đắc dĩ phải rời đi.
Lí Vị Ương cũng không muốn trở về ngay, liền đi dọc theo bờ hồ, lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận.
Nhưng nàng vừa mới đi đến bên bức tường, lại nghe thấy có động tĩnh nhỏ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nguyên Liệt không biết từ khi nào đã ở trên tường, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc đen của hắn, tựa như một tấm lụa sa tanh lấp lánh tỏa sáng.

Nàng ngạc nhiên, không phải hắn vừa ra khỏi hoa viên sao? Ai ngờ trong lúc đó, đã thấy Nguyên Liệt thả dây mây từ trên bờ tường nhảy xuống, khóe môi nhếch lên, mỉm cười nhẹ nhàng, bộ dáng tuấn mỹ vô cùng, không giấu được dáng vẻ phấn chấn. Nàng kinh ngạc, còn chưa kịp nói gì thì hắn đã hôn nhẹ lên môi nàng.
Nàng kinh hãi, thực sự rất kinh hãi, theo bản năng liếc nhìn bốn phía, may mà không có người. Còn chưa kịp tức giận, hắn đã bước lên phía trước, quay đầu cười nói:
"Ta quay lại nhìn nàng một chút."

Lí Vị Ương ngạc nhiên, hai bên má đỏ lên như bị bỏng, xấu hổ vô cùng.

Khi Húc Vương rời đi, mọi người đều không quá chú ý, bọn họ thấy đại khái Húc Vương là người không nên quá thân cận. Hắn tuy rằng dung mạo tuấn mĩ đầy mị lực lại được rất nhiều cô nương trẻ ái mộ. Nhưng trong mắt thế gia đại tộc, vị trí Húc Vương này của hắn nếu không có hoàng đế bảo hộ, chỉ sợ ngồi còn không vững.
Dù sao, hắn cũng sẽ bị vị kế mẫu như hổ rình mồi âm thầm lật đổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro