Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình Địch

Buổi chiều, Tĩnh Vương Nguyên Anh mặt mày hớn hở mang lễ vật vào phủ Tề Quốc Công. Quách Trừng ra đón, nhìn bộ dáng Tĩnh Vương cao hứng, vẻ mặt không khỏi cười nói:

"Hôm nay sao lại vui vẻ thế này, chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao?"

Tĩnh Vương mỉm cười dường như so với trước kia rạng rỡ hơn hai phần, càng tăng thêm vẻ thần thái tuấn mỹ bức người, hắn đưa lễ vật lên trên cái khăn lụa, giống như đồ trân bảo đưa Quách Trừng xem. Quách Trừng vừa thấy cũng ngây ngẩn cả người:

"Đây là danh cầm Thượng Cổ Chấn Lôi sao?"

Nguyên Anh tựa hồ càng thêm đắc ý, gật đầu nói:

"Đúng thế, cây danh cầm này đã mất tích chừng sáu mươi năm, cho tới nay ta vẫn luôn tìm kiếm, thật vất vả mới tìm được vị đại sư chế tạo cây đàn này.
Thì ra cây danh cầm này bị ông ấy đoạt về, cũng là người không dễ dàng gì mà thỏa hiệp, ta ra giá một ngàn lượng hoàng kim, ông ta vô luận như thế nào cũng không chịu bán cho ta, mè nheo, cứng rắn với lão hơn nửa tháng, lão mới bằng lòng đem đàn này cho ta."
Nguyên Anh nói xong, tùy tùng bên người chêm vào:
"Tam công tử, ngài không biết chứ, điện hạ nhà nô tài vì muốn đem cây danh cầm này tới đây đã mất bao công sức, cuối cùng dùng một bức họa trân quý mà điện hạ yêu thích nhất để trao đổi, lão nhân gia mới bằng lòng. À, đúng rồi, còn có một tòa đại viện nữa....."
Hắn nói còn chưa nói hết, thì bị Nguyên Anh trừng mắt.

Nguyên Anh quát lớn:

"Thật là vớ vẩn, ngươi so đo nhiều như vậy làm gì."

Hắn đi theo Nguyên Anh nhiều năm nay, lại là kẻ hầu đắc lực, cho nên mới cả gan nói lời này. Thấy Nguyên Anh không vui, liền chạy nhanh đến cửa, xin lượng thứ nói:

"Điện hạ, sao ngài làm chuyện tốt mà còn không để cho người ta biết? Nô tài chỉ thấy không thể để tâm sức ngài làm giấu ở chỗ tối không ai biết."
Nguyên Anh cũng không để ý tới hắn, chính là hừ lạnh một tiếng nói:

"Nhiều chuyện, còn không lui ra."

Tùy tùng kia nghe Tĩnh Vương nói như vậy, liền biết hắn không tức giận, cười hì hì khoanh tay đứng nhìn Quách Trừng đang chăm chú ngắm nghía cây đàn.

"Không phải đem đàn này tặng cho mẫu thân ta chứ?"

Quách phu nhân am hiểu tấu đàn, tất cả mọi người đều biết. Trước kia Tề Quốc Công cũng từng vì thê tử yêu quý mà sưu tầm không biết bao nhiêu danh cầm, để khiến phu nhân vui vẻ, mọi người đều biết bí mật này.Nguyên Anh cũng ngẩn ra, trên mặt không khỏi hiện lên một tia cười mỉm nói:

"Chỗ mợ, đương nhiên đã có cậu lo, ta cần gì phải nhiều chuyện? Đàn này là cho Gia Nhi."
Quách Trừng cũng hơi thu lại ý cười, lập tức có chút đăm chiêu nhìn Nguyên Anh nói:

"Chỉ vì muốn tặng một cây đàn mà làm phiền Tĩnh Vương như này sao?"

Thì đàn cũng là quà tặng, chỉ sợ ngay chính Nguyên Anh cũng không ý thức rõ ràng được điều này. Hắn tốn bao tâm tư tìm ngày tìm đêm vì để đưa cho Lý Vị Ương, thậm chí không tự hỏi chính mình sao lại làm ra loại hành động này. Hắn đã muốn thì tự nhiên sẽ làm, không giống với hắn trước kia luôn thận trọng tính kế người khác, mang đến một loại cảm giác khác biệt. Đây là lần đầu tiên hắn làm theo tâm ý bản thân, cũng là lần đầu tiên đưa lễ vật cho cô nương mà hắn thích, không nghĩ tới còn có cảm giác nào khác. Hắn nghĩ, nụ cười không khỏi càng sâu hơn:
"Tặng đàn cũng chỉ là muốn làm cho nàng vui vẻ, ta nghĩ nàng hẳn sẽ thích lễ vật này, huynh dẫn đường đi."
Quách Trừng không khỏi lắc đầu, nhìn về phía Nguyên Anh, lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi. Nguyên Anh thấy hắn vẻ mặt cổ quái, không khỏi nói:
"Sao huynh lại nhìn ta như vậy?"

Quách Trừng nhướng mày, sắc mặt toát ra một tia bất an:

"Huynh, không phải thật sự thích muội muội ta chứ?"

Nguyên Anh hỏi lại:

"Ta vì sao không thể thích nàng ấy? 'Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu' vốn là đạo lý từ trước đến nay. Quách Trừng, ta với huynh là huynh đệ nhiều năm, chẳng lẽ còn không hiểu ta sao, nếu ta không thích Quách Gia, vì sao lại trăm phương nghìn kế tìm lễ vật tặng nàng, nhiều năm qua, huynh có từng thấy ta đối với nữ tử khác như vậy chưa?"

Quách Trừng mang theo nụ cười nhàn nhạt:
"Ta làm sao biết, biết người biết mặt không biết lòng. Có lẽ, huynh là vì muốn Quách gia ta ủng hộ......"
Hắn còn chưa nói hết, lại nhìn thấy gương mặt Nguyên Anh hạ nhiệt xuống.Nguyên Anh thản nhiên nói:
"Nếu vì muốn được cậu ủng hộ, ta còn có nhiều biện pháp khác, không cần phải theo đuổi một nữ tử đối với ta lạnh nhạt như vậy, Nguyên Anh ta không đến nỗi hạ lưu tới mức này. Nếu không phải thật tình thích nàng ấy, ta làm sao phải hao hết tâm tư. Từ trước đến nay ta vẫn luôn nghĩ huynh thực hiểu rõ ta, nhưng hiện tại, thực làm cho ta thất vọng rồi."
Quách Trừng cũng vẫn cười, thông qua lần thử vừa rồi, hắn đã thực hiểu được tâm ý của Nguyên Anh, xem ra hắn thật sự động lòng với Lý Vị Ương rồi, nhưng Quách Trừng không biết có nên nhắc nhở vị huynh đệ này rằng Lý Vị Ương tuyệt đối không phải người hắn muốn thì có thể dễ dàng theo đuổi.
Xem tình hình này, không bằng tìm cách giải quyết thỏa đáng, thừa dịp Nguyên Anh còn chưa lún vào quá sâu. Quách Trừng vừa định nói gì đó, hai người cũng đã đi tới trước sân viện của Lý Vị Ương, lời nói vội nuốt xuống. Tỳ nữ ở cửa đi vào thông báo, Nguyên Anh hướng bọn họ nói:
"Ta có lễ vật muốn tặng cho Quách tiểu thư, các ngươi không cần kinh động nàng ấy, nếu nàng biết trước, vậy còn gì kinh hỉ nữa."
Trên mặt hắn, tựa hồ còn ẩn chứa vài phần rực rỡ chói lọi mà Quách Trừng chưa từng thấy qua.

Trong lòng Quách Trừng không khỏi càng thêm lo lắng hơn. Hắn không quá thân thuộc với Nguyên Anh, đại khái Tĩnh Vương từ khi sinh ra còn chưa bao giờ dành tâm ý cùng cố ý theo đuổi cô nương nào. Nhưng lần này đúng là hơi bất thường, làm cho Quách Trừng vô cùng để ý. Hai người vào sân, lại nhìn thấy cách đó không xa phía hành lang, Lý Vị Ương đang lẳng lặng ngồi đọc sách, Triệu Nguyệt canh giữ ở sau người. Triệu Nguyệt đã trông thấy rõ Quách Trừng cùng Nguyên Anh đang đi tới, đang muốn nhắc nhở Lý Vị Ương, nhưng Quách Trừng lặng lẽ đưa ám hiệu giữ im lặng, Triệu Nguyệt biết bọn họ không có ác ý, liền mắt nhắm mắt mở, miệng không nói gì.
Nguyên Anh đang muốn bước tới thì đã thấy một nam tử mặc một thân hoa phục tươi cười đầy mặt ở vườn hoa bên cạnh đi ra, trên tay hắn còn bưng một chậu hoa. Đóa hoa kia mang màu trắng thuần, cánh hoa rất to. Một bông lại một bông, bao quanh từng khóm, cực kỳ giống mẫu đơn, so với mẫu đơn kém đi một phần quốc sắc thiên hương, hơn một phần trầm tĩnh bình yên.
Nguyên Liệt bưng chậu hoa bắt đầu đi tới, liền ngửi thấy một mùi hương khác thường trong không khí. Nguyên Anh đột nhiên dừng cước bộ, hắn lẳng lặng nhìn, không có lên tiếng, trên mặt Triệu Nguyệt lúc này lộ ra vài phần nghi hoặc.

Nguyên Liệt bởi vì tâm tình khoái trá, cũng không chú ý tới Nguyên Anh cùng Quách Trừng đang đứng ở cách đó không xa. Trong tay hắn bưng chậu hoa, cười đến mặt mày như gió xuân, đi đến trước mặt Lý Vị Ương, hơi nghiêng người đem chậu hoa kia đặt trước người Lý Vị Ương giống như dâng tiến vật trân bảo quý giá .
Trong ánh mắt thâm thúy lơ đãng hiện lên ý cười, dường như nhẹ dịu như nước hồ mùa xuân, đầy hương vị:

"Nàng xem, ta đã nói rồi mà, hoa này nàng không trồng được, nhưng ta tự tay chăm sóc nên nó mới có thể nở rực rỡ thế này, nàng xem, có đẹp không?"
Nói xong, khóe môi Nguyên Liệt hơi hướng về phía trước, nổi lên vẻ tươi cười. Trong mắt hắn ý cười giống như là ánh sao lấp lánh không pha chút tạp chất trên bầu trời,thoạt nhìn lại càng sáng ngời, hắn nói khiến tim Lý Vị Ương cũng không tự chủ được đập thình thịch, trên đời này có nữ tử nào có thể cự tuyệt nụ cười động lòng người như vậy chứ. Môi Lý Vị Ương mím nhẹ, khuôn mặt thập phần điềm đạm mang theo ý cười nói:
"Rất đẹp!"
Nguyên Liệt lúc này đột nhiên nâng mắt, tựa hồ nhìn thoáng về hướng Nguyên Anh, cúi đầu cười xấu xa, hắn hái lấy một đóa hoa đẹp nhất, nhẹ nhàng cầm trong tay, sau đó liền đem bông hoa cài lên trâm tóc của Lý Vị Ương, mỉm cười nói:

"Ta cảm thấy như vậy càng hấp dẫn hơn nhiều."

Lý Vị Ương cười điềm đạm, nhưng không nói chuyện, nàng cúi đầu, tiếp tục lật xem trang sách trên đầu gối.
Sự tồn tại của Nguyên Liệt dường như đã thành thói quen. Bọn họ hai người lúc đó, dường như xuất hiện loại không khí yên tĩnh cùng nhu hòa, mà loại không khí này khiến người ngoài không nỡ phá vỡ, cũng không có biện pháp xen vào.Nguyên Anh ngây ngốc đứng tại chỗ, đem cây đàn trên tay nắm chặt, đột nhiên, dây đàn phát ra một tiếng động đứt phịch. Nghe thấy âm thanh khác thường, Lý Vị Ương cùng Nguyên Liệt đều nhìn về hướng âm thanh vọng tới. Nguyên Anh đi từng bước về phía trước, lại đột nhiên dừng bước mỉm cười nói:

"Không biết HúcVương điện hạ cũng ở đây, thất lễ rồi."

Nguyên Liệt mỉm cười nhìn đối phương, đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia lãnh ý:

"Không biết Tĩnh Vương đến, không tiếp đón từ xa rồi."

Hắn nói lời này, bộ dáng giống như chủ nhân, Quách Trừng nhìn sang hắn lại nhìn sang Nguyên Anh, cục diện nên giải quyết thế nào đây? Nguyên Anh cũng rất nhanh nở nụ cười, ánh mắt hắn hạ xuống, nhìn cây đàn trong tay, nụ cười tựa hồ có vài phần băng lạnh, rất nhanh lại biến mất không thấy. Hắn ngẩng đầu lên thản nhiên mỉm cười nói:

"Gia Nhi, ta bằng mọi cách tìm được cây đàn cổ này, định tặng cho nàng, nhưng vừa rồi không cẩn thận làm đứt dây đàn, như vậy đi, trở về ta sẽ sửa lại rồi cho người mang tới."

Lý Vị Ương nhìn hắn, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nàng cảm thấy Nguyên Anh lúc này tựa hồ có vài phần xa lạ, mặc dù cười, nhưng trong nụ cười kia lại hàm chứa lãnh ý vô tận. Nàng không khỏi buông sách,đứng lên nói:

"Điện hạ, hảo ý của người Quách Gia xin nhận, nhưng mà không có công thì không hưởng lộc, cây đàn này xem ra nhất định không phải vật tầm thường, ta chỉ sợ......"

Nàng còn chưa nói xong, Nguyên Anh lại vội vàng nói:
"Chờ ta sửa xong, liền cho ngươi đưa tới."
Nói xong, hắn thậm chí ngay cả lời tạm biệt cũng không nói, quay đầu bước đi. Quách Trừng nhìn thấy loại tình huống này, trong lòng không khỏi khẩn trương, hắn nói với Lý Vị Ương:
"Huynh sẽ quay lại thăm muội."
Nói xong, liền vội vàng đuổi theo. Lý Vị Ương nhìn hình bóng hắn, lộ ra vẻ mặt có chút đăm chiêu. Sau đó, nàng quay đầu, nhìn Nguyên Liệt nói:
"Bọn họ đến khi nào?"
Khóe miệng Nguyên Liệt gợi lên ý cười nhạt, trưng ra gương mặt tuấn mĩ, hầu như các nha đầu hầu hạ trong viện đều kinh diễm tại chỗ, hắn mỉm cười nói:

"Ai biết được, nhưng cây đàn kia sao đột nhiên lại đứt dây?"

Hắn nói như vậy, Lý Vị Ương liền hiểu được điều gì, nàng thở dài nói:
"Thực không giống với tính cách của Nguyên Anh."
Nguyên Liệt nhìn người kia đã rời đi không thấy bóng dáng trong sân, mỉm cười nói:
"Trên đời này nam tử một khi rơi vào lưới tình, sẽ làm ra một số chuyện bất thường khiến người khác bất ngờ."
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại hiện lên tia lãnh ý. Lý Vị Ương là thuộc về hắn, nàng không có con đường lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại bên người hắn, chỉ có hắn mới được ôm ấp, mới là người cuối cùng ở bên Lý Vị Ương. Nguyên Anh có là gì mà cũng dám cùng hắn tranh đoạt? Hắn tuyệt đối không thể để cho người mình yêu thương nhất để cho người khác cướp đi. Trong thế giới tình cảm, hơi nhượng bộ sẽ gặp vạn kiếp bất phục, hắn tuyệt đối sẽ không trở thành Thác Bạt Ngọc. Người mình yêu, phải giữ trong tay thật chặt, đừng nói là một bước, nửa ly cũng không lui bước. Tĩnh Vương Nguyên Anh, nếu ngươi vẫn tiếp tục không biết sống chết mà tới gần Vị Ương, cũng đừng trách ta ra tay độc ác......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro