Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Rốt cục cũng đồng ý

Ngọn lửa bùng cháy hừng hực dần dần đem hai người hoàng đế và Bùi Hậu như muốn nuốt chửng lấy. Trong ngọn lửa dữ dội, hình như có tiếng cười dài của người nào đó, tiếng cười thê lương giống như tiếng khóc rống, làm cho người ta nghe xong mà trong lòng rét lạnh.
Còn một tiếng cười khác lại bi thương đến tận xương tủy, đến cuối cùng dường như còn mang theo sự vui sướng như thể đã hoàn thành tâm nguyện, rồi dần dần yếu đi, nhẹ như tơ nhện, cuối cùng từ từ bị chôn vùi trong ngọn lửa hung hãn. Thời đại của Nguyên Cẩm Phong cũng theo ngọn lửa đó mà trôi đi.

Lý Vị Ương được Nguyên Liệt gắt gao ôm vào trong ngực, những thân ảnh trong ngọn lửa dần dần trở nên mơ hồ hơn. Mà lúc này, Lý Vị Ương đang nghĩ có chút không hiểu về tiếng cười của hai người bọn họ trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt đó. Tiếng cười thê lương của Bùi Hậu tuy rằng đã biến mất, nhưng lại cứ quanh quẩn ở bên tai nàng, thật lâu cũng không tan biến đi.

Nguyên Liệt ôm chặt lấy nàng, bởi vì lúc trước chân Lý Vị Ương vẫn còn bị thương, sau khi Nguyên Liệt phát hiện ra liền ôm lấy nàng thật cẩn thận.
Thân hình hắn dường như có chút không ổn, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu mị toát ra tầng tầng  mồ hôi mỏng, nhưng lại cứ khăng khăng không chịu buông tay vị thiên hạ trong lòng này. Cả đời này, hắn cũng sẽ không buông tay nàng.

Sau khi cánh cửa đóng vào, toàn bộ nơi đây liền như bị bóng tối bủa vây, cắn nuốt. Nguyên Liệt lấy ra từ trên người mình lấy ra một ngọn đuốc nhỏ, mà lúc này Lý Vị Ương cũng đã phục hồi lại tinh thần, nàng nhẹ đẩy Nguyên Liệt, nói:
"Chàng bỏ ta xuống để ta tự đi."

Nguyên Liệt nghe vậy không nói gì, chính là lại yên lặng bế nàng trong chốc lát, hành động này của hắn tựa hồ như để xác định người trong lòng không có việc gì mới chịu đồng ý. Mà Lý Vị Ương cũng chỉ im lặng để  Nguyên Liệt tùy ý ôm vì nàng nhìn ra sự bất an cùng khẩn trương ở trong ánh mắt hắn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, dài đằng đẵng tựa như là trải qua một thế kỷ vậy. Nguyên Liệt lúc này mới buông lỏng người nàng ra, nhưng lại vẫn nắm lấy bàn tay nàng như trước. Mười ngón chặt đan chặt lại nhau, tuy hai người không nói ra miệng lời nào, nhưng hành động này lại khiến trong lòng hai người trở nên ấm áp. Nguyên Liệt châm cây đuốc lớn trên vách tường, cầm trong tay, nói với Lý Vị Ương:

"Chúng ta đi thôi."

Hắn tiếp tục nắm tay Lý Vị Ương đi đến chỗ sâu tối hơn. Lối đi nơi này không phải là đường thẳng tắp, mà là quanh co khúc khuỷu giống như mê cung, hai người bọn họ đi một hồi lâu sau mới đến một nơi thoáng đãng rộng rãi hơn chút, Nguyên Liệt lấy cây đuốc trong tay đem những cây đuốc quanh đó thắp sáng, sau đó hắn liền đỡ Lý Vị Ương ngồi xuống.

"Ta không nghĩ bệ hạ lại làm như vậy......"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyên Liệt giống như nhiễm tầng sắc thái phức tạp.

Lý Vị Ương dùng tay áo lau đi tro bụi ở trên mặt Nguyên Liệt, tay nàng lại bị Nguyên Liệt gắt gao giữ lấy. Tâm tình hắn hiện giờ rất phức tạp, hắn mặc cảm với xuất thân của chính mình, Lý Vị Ương đương nhiên biết điều này, nhưng lúc này, nàng có thể cảm nhận được sự đau khổ ở tận sâu trong đáy lòng hắn. Nhưng mà, nàng không muốn nhìn thấy hắn đau khổ như vậy.

"Ông ấy không hối hận đâu... Ông ấy cũng an tâm mà ra đi....." Lý Vị Ương cầm lấy tay Nguyên Liệt, chậm rãi nói.

Đúng vậy, lúc đó Nguyên Cẩm Phong là cam tâm tình nguyện mà ra đi, bởi vì rốt cục ông ấy cũng có thể đi gặp người ông ấy yêu nhất trong cuộc đời này. Mà Bùi Hậu......

Lý Vị Ương hụt hẫng, sau đó khóe miệng hiện lên nét cười gượng gạo. Kể từ sau khi nàng trọng sinh đến giờ, lúc nào nàng cũng đều tính kế người khác, nhưng lại không nghĩ đến việc chính mình cũng sẽ bị người khác tính kế.
Nàng đã quên mất thứ duy nhất không thể tính kế, đến giờ nàng phát hiện ra thứ quan trọng nhất mình bỏ qua lúc trước chính là lòng người! Cho nên nàng thật không ngờ, Bùi Hậu lại muốn cùng hoàng đế đồng quy vu tận.

"Ừ, ta biết!"

Nguyên Liệt tựa đầu vào vai Lý Vị Ương, giống như trước kia.

"Bùi Hậu...... cũng được toại nguyện!" Nguyên Liệt hờ hững nói.

"Đúng vậy! Bà ta cũng được toại nguyện, tuy rằng bà ấy không chiếm được tâm tư của bệ hạ, nhưng cuối cùng bà ấy lại cùng bệ hạ vĩnh viễn ở chung một chỗ......"

Lý Vị Ương có chút thổn thức. Nàng vẫn là xem thường Bùi Hậu rồi, nghĩ việc đại gia tộc Bùi thị tụt dốc đến tình trạng ngày hôm nay, cũng là do một tay Bùi Hậu thúc đẩy. Bà ấy yêu Nguyên Cẩm Phong như vậy, phần tình yêu này đã cực kỳ sâu đậm, bén sâu đến tận trong linh hồn, vì yêu mà đã đánh mất đi bản thân. Nhưng mà tình yêu này đúng là đặc biệt hơn người. Vì yêu nên bà ấy trơ mắt nhìn Nguyên Cẩm Phong dung túng Bùi gia, dung túng con gái làm xằng làm bậy. Mục đích là muốn Bùi gia mất đi quyền lực mà chưa cần Bùi Hậu nhúng tay vào. Mặc dù ngay cả gia tộc do sự dung túng quá mức của Nguyên Cẩm Phong mới đi đến sự hủy diệt, bà ta cũng không mảy may để ý tới. Tất cả nói lên một điều, chính là bởi vì bà ấy quá yêu một người, tình yêu kia không đem lại cho bà chút hạnh phúc nào, thế nên bà ấy muốn làm cho người nam nhân kia đau khổ thương tâm đến chết! Bà ấy tính kế thông minh, giỏi mưu lược, độc ác và âm hiểm...Thậm chí tất cả những việc bà ấy làm đều cũng chỉ là vì hoàng đế mà thôi.
Nói vậy Bùi Hậu đã sớm đoán được sẽ có kết cục ngày hôm nay rồi, cho nên bà ta đã quyết định từ lâu, mặc kệ hoàng đế biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, dù là điên cũng được, đều sẽ phải cùng chết chung một chỗ với bà ta.
Chỉ vì trong thâm tâm bà ấy sớm đã không để ý những thứ như lợi ích này nọ, Bùi thị gia tộc thì sao? Giang sơn xã tắc lại như nào? Tất cả đều thua kém so với lời thề non hẹn biển mà người kia từng thủ thỉ bên tai.....

Nhưng mà suy cho cùng,Bùi Hậu vì yêu Nguyên Cẩm Phong, cho nên mặc dù có chết, bà ta cũng muốn kéo theo ông ấy. Trận hỏa hoạn này có lẽ đã thiêu hủy Dưỡng Tâm điện, nhưng lại hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của Bùi Hậu! Nhưng nguyện vọng này của bà ta cũng quá mức biến thái rồi! Ngay cả Lý Vị Ương cũng không thể không chấn động.

"Ai ya!"

Đang nghĩ tới sự tình, bên cạnh Nguyên Liệt đột nhiên kêu một tiếng như là bị đau rồi ôm chân ngồi xổm xuống.

"Làm sao vậy?"

Lý Vị Ương sửng sốt liền hỏi.

"Vị Ương, chân ta bị thương, đau quá đi....."

Giọng Nguyên Liệt đáng thương nói, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ mặt ấm ức như chú cún con.

"Mau để cho ta xem, là bị thương như thế nào."

Trong lòng Lý Vị Ương chấn động, liền muốn kiểm tra chân hắn. Không ngờ Nguyên Liệt lại né tránh, miệng lại tiếp tục tỏ ra đáng thương nói:

"Không cần! Nàng đừng nên nhìn, ta cảm thấy cái chân này của ta chắc bị tàn phế rồi, nếu để nàng nhìn, nhất định sẽ đau lòng... Đến lúc đó..."

"......"

Lý Vị Ương không nói gì, bởi vì nàng khẳng định Nguyên Liệt còn muốn nói tiếp.

"Đến lúc đó...... Vạn nhất nàng cảm thấy áy náy, muốn lấy thân báo đáp thì làm sao giờ? Ta... ta tuy không muốn nàng nghĩ rằng ta nhân lúc người khác gặp khó khăn mà lợi dụng, nhưng ta sợ sẽ không cầm lòng được mà đồng ý..."

Nguyên Liệt giương mắt nhìn nàng, hình ảnh trong con ngươi đen láy đều là nàng, lại chứa đầy tinh quang xán lạn, làm cho Lý Vị Ương nhìn thấy mà giật mình.
Trước mắt nàng dường như lại hiện ra thời điểm hắn ở trong biển lửa mang vẻ mặt cố chấp, nhất định không chịu rời đi.
Người trước mặt là Nguyên Liệt của nàng, hắn chỉ thuộc về một mình nàng. Trên mặt Lý Vị Ương từ từ hiện lên nụ cười xinh đẹp như hoa, nàng yên lặng nhìn Nguyên Liệt, chậm rãi mở miệng nói:

"......Được thôi, vậy chàng  chuẩn bị đi là vừa."

Nàng biết Nguyên Liệt giả vờ bị thương ở chân, nhưng mà......

Nhưng mà đây là lần đầu tiên nàng quyết định thuận theo ý muốn của chính mình từ sau khi trọng sinh, gả cho một người nam nhân, gả cho  người chỉ thuộc về mình nàng, Nguyên Liệt.

"Nàng.... nàng vừa nói gì cơ?"

Nguyên Liệt vốn đang cười, mặt lập tức ngây dại, sau đó liền kinh hỉ như điên mà hỏi:

"Vị Ương, nàng lặp lại lần nữa đi, nàng vừa rồi nói gì vậy? Nàng đồng ý gả cho ta rồi sao? Thật sự chuẩn bị gả cho ta sao? Ta không có nghe lầm chứ?"

Lý Vị Ương mỉm cười gật đầu, nói:

"Chàng không có nghe lầm đâu."

"Vị Ương......"

Không thể dùng lời nói mà hình dung được sự vui sướng này. Trong nháy mắt niềm vui tràn ngập khắp trong người  Nguyên Liệt, trái tim hắn đập mạnh như muốn vọt ra ngoài lồng ngực.
Một hồi lâu sau hắn mới phản ứng lại, ôm lấy Lý Vị Ương quay tại chỗ vài vòng tròn

"Thật tốt quá, Vị Ương, nàng là của ta rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro