Khiêu khích
Tại bàn tiệc, mỗi người đều lâm vào trầm tư. Ngoài Quách phu nhân, Bùi Bảo Nhi là hai trung tâm chú ý thì có càng nhiều ánh mắt hướng về phía Húc Vương.
Nguyên Liệt lúc này mặc bộ y phục trường bào màu ánh vàng như trăng sáng, cùng màu với Quách tiểu thư, quanh thân người còn diểm thêm những sợi tơ vàng, vừa lộng lẫy lại vừa thoát tục, hơn nữa dáng người hắn cao to, động tác tao nhã, dung mạo tuấn mỹ thanh thoát, càng có dáng vẻ phong thần như ngọc, cử chỉ nhã nhặn. Hắn một tay rượu cầm chén rượu lơ đãng liền toát ra khí chất tiêu sái, phối hợp với ý vị của bản thân, giống như nam châm hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hắn thấy ánh mắt mọi người chú ý tới, không khỏi cười nhẹ, nụ cười mang theo vài phần lười biếng này quả làm lòng người say mê.
Bữa tiệc có đệ nhất thiên hạ nữ tử với khuôn mặt thất sắc tuyệt mỹ, lại cộng thêm nam tử mang khí chất cao quý cùng tiêu sái, hiển nhiên sắc đẹp cũng giống như cây thuốc phiện khiến người ta phải điên đảo.
Lý Vị Ương không khỏi cảm khái, diện mạo người kia rốt cục có bao nhiêu cuốn hút mà trước kia vẫn ẩn nhẫn ở bên cạnh nàng. Một tam công tử Lí gia kiêu ngạo tùy hứng, không để ý hậu quả, cho tới bây giờ lại là một Nguyên Liệt khôn khéo giảo hoạt, làm cho người người kính sợ, Húc Vương điện hạ. Lý Vị Ương nhìn hắn không khỏi cảm thấy bị mê hoặc, nam tử này ở trước mặt mình khi thì ôn nhu, khi thì lãnh khốc, có lúc lại vô tình, lúc lại cuồng dại, hắn làm thế nào có thể đem tất cả những tính cách bất đồng này kết hợp lại? Lại còn rất tự nhiên hài hòa như vậy, không chê vào đâu được, dường như có rất nhiều sự bất đồng trên gương mặt đang hiện ra trước mắt nàng. Nhìn thấy Lý Vị Ương, Nguyên Liệt mỉm cười đi tới, Quách phu nhân nhìn thấy tình hình này, cố ý quay đầu đi cùng với vị phu nhân bên cạnh nói chút chuyện, rõ ràng là cho bọn họ có chút không gian. Từ lúc Húc Vương Nguyên Liệt ba lần bốn lượt tương trợ Quách gia, Quách phu nhân đối với hắn không còn bài xích nghiêm trọng như trước, huống hồ theo bà thấy, Nguyên Liệt cùng con gái mình vốn là một đôi trai tài gái sắc, đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp ý hay, chỉ là tính tình còn cần phải quan sát thêm. Lúc này Nguyên Liệt không nghĩ đến cảm nhận phức tạp trong lòng Quách phu nhân, hắn chỉ mỉm cười với Lý Vị Ương giới thiệu nàng với người này người kia trong hoa viên dành cho khách. Lý Vị Ương lẳng lặng nghe nhưng không hề lên tiếng.
"Vị Ương, nàng từ nãy giờ không nói gì, đang nghĩ gì thế?" Nguyên Liệt cười hỏi
Lý Vị Ương nhìn hắn thản nhiên nói:
"Ta đang nghĩ, chúng ta quen biết nhau được bao lâu rồi?"
Nguyên Liệt chớp chớp mắt, mỉm cười nói:
"Sáu năm, năm tháng, lẻ mười tám ngày."
Thì ra là lâu như vậy rồi, trong lòng Lý Vị Ương không khỏi cảm khái, lúc mới gặp khi đó nàng cũng chỉ là thứ nữ trong phủ Lý thừa tướng, lòng đầy thù hận, một lòng muốn báo thù, ở Lý phủ thật cẩn trọng, khi đó hắn vẫn là một thiếu niên chưa có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng trong nháy mắt mà đã trở thành thanh niên tài hoa anh tuấn ở Việt Tây, là vương công quý tộc, chạm tay vào có thể bị bỏng. Có điều cục diện bây giờ của hắn nhìn bề ngoài cũng chẳng hề đơn giản như vậy. Các vị hoàng tử Việt Tây người thì giỏi văn người thì giỏi võ, đều là nhân tài xuất chúng, sau lưng đều có thế lực cường đại chống đỡ ủng hộ. Hoàng đế lâm bệnh lâu không thấy rõ, ngôi vua sớm trở thành đích ngắm khiến bọn họ hừng hực khí thế, Nguyên Liệt lúc này trở lại Việt Tây, lẻ loi một mình không quyền không thế, hoàng đế cho dù có yêu thương đứa con này đến đâu cũng không thể bảo vệ hắn trước mặt mọi người, nếu hắn không có năng lực tự bảo vệ mình thì hiện tại sớm đã bị mấy con sói kia ăn thịt đến xương cốt cũng không chừa lại rồi cũng nên.
Tấn Vương ngồi bên cạnh cách đó không xa, Tần Vương Nguyên Hoành, thân hình lực lưỡng, khóe miệng khẽ cười, không có chút bất thường nào mà lẳng lặng ngồi, cười yếu ớt, dường như đang xem người khác diễn kịch, còn mấy người kia thâm trầm ánh mắt đen láy mê người, dường như phản chiếu ra tia nhìn phức tạp. Đối phương mang theo cái nhìn không kiêng kị, ngược lại làm cho Lý Vị Ương nhẹ nhàng gợi lên khóe môi, Tần Vương, Tấn Vương hai người họ luôn giữ mối giao hảo tốt, tốt đến mức thậm chí còn trao đổi cả tiểu thiếp, nếu cứ tình hình này bọn họ làm thế nào để đối phó với Bùi Hoàng Hậu đang đương quyền đây? Hay việc say mê ca múa chỉ là để che giấu cho dã tâm của chính mình?
Nguyên Liệt cười nói:
"Nàng thấy Tấn Vương Nguyên Vĩnh này là dạng người nào?"
Lý Vị Ương mỉm cười nói: "Nghe tiếng tiêu này thì thấy hắn không phải là hạng người ham quyền lực, không màng danh lợi, hắn trước mặt mọi người đem tiểu thiếp mình yêu thương tặng cho Tần Vương, thứ nhất quan hệ hai người bọn họ không tầm thường, thứ hai chứng minh hắn tâm địa lương thiện, không muốn vị chính phi của mình hãm hại người con gái mình thích, nếu đổi lại là Thác Bạt Chân năm đó, vị tiểu thiếp này có lẽ đã sớm xuống hoàng tuyền rồi"
Nguyên Liệt vẫn lạnh lùng, ôn hòa nói:
"Tấn Vương điện hạ luôn cao ngạo, trong mắt không vướng hồng trần, võ công cũng không tệ, nhiều năm qua không chút giấu giếm nào, nhưng nay lại thích trước mặt mọi người biểu hiện ra bộ dạng băng thanh ngọc khiết, như không để tâm đến chuyện nhân gian khói lửa, theo ta thấy có chín phần đều là giả, chớ để ngay cả nàng cũng bị hắn lừa."
Lý Vị Ương thở dài nói:
"Ngươi có tư cách gì mà nói người ta, mỗi lần gây họa đều trưng ra bộ dạng ôn hòa, ai có thể che giấu giỏi bằng ngươi."
Nguyên Liệt tươi cười đầy mặt nói:
"Vậy sao, ta ở trước mặt nàng không phải lúc nào cũng đều mang bộ mặt rất chân thành sao?"
Điểm này Lý Vị Ương không thể phủ nhận, mặc kệ hắn đối người khác như thế nào, nhưng đối với mình đều là toàn tâm toàn ý, thậm chí hết lòng hết dạ, vì thế nàng không giễu cợt hắn nữa, thản nhiên nói:
"Trong hoa viên này, các vị hoàng tử Việt Tây, người nào mà không giả bộ. Người nào mà không che giấu ẩn mình? Trước mắt thì vị Tấn Vương này đúng là băng thanh ngọc khiết, không màng nhân gian khói lửa. Có điều, ba phần là thật còn bảy phần là giả, đang lún trong vũng bùn này, cho dù có là Bồ Tát cao cao tại thượng cũng không thể không nhiễm chút bụi bặm nào."
Bên này đang ca múa, bên dãy ghế phía trên của các vị hoàng tử còn có một người, hắn mặc áo gấm xanh, đôi mắt lợi hại, mũi cao đẹp, trên mặt lộ vẻ cười như có như không, hắn hướng chiếc ly về phía Lý Vị Ương mà giơ lên, Lý Vị Ương đáp lại đối phương bằng nụ cười nhẹ, hơi gật đầu. Đúng lúc này, ánh mắt Quách phu nhân nhìn hướng sang bên này, Nguyên Liệt hiểu được, thản nhiên nói:
"Ta nên trở về chỗ của mình, bằng không người khác lại đàm tiếu."
Kỳ thật ở trong lòng hắn, hy vọng Lý Vị Ương sẽ giữ hắn lại.
Nhưng Lý Vị Ương lại thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: "Đi đi."
Trong mắt Nguyên Liệt không khỏi hiện lên tia ấm ức, sử dụng mỹ nam kế nửa ngày mà đối phương không động tâm, hắn đành hậm hực trở về chỗ ngồi, còn ngồi chưa được bao lâu, hắn liền thấy Tĩnh Vương Nguyên Anh giơ ly về phía hắn đi tới. Nguyên Anh cười nói:"Húc Vương điện hạ, ly rượu này ta kính trước , ngài sẽ không cho rằng ta nhiều chuyện chứ."
Chỗ các hoàng tử ngồi đều độc lập, cho nên hai người bọn họ nói chuyện người ngoài cũng nghe không rõ, có điều hai người kia ở Việt Tây đều là thế lực nổi bật, lại cùng theo đuổi thiên kim Quách gia, không khỏi bị nhiều người chú ý.
Nguyên Liệt mỉm cười nói:
"Không quấy rầy, ta một mình ngồi uống rượu cũng chẳng thú vị gì"
Ánh mắt Nguyên Anh lại để lộ ra tia lợi hại, không chút để ý nói:
"Húc Vương trước đây cho tới bây giờ đều không tham gia yến hội phủ thái tử, hôm nay là ngoại lệ hay là có nguyên cớ gì sao?"
Nguyên Liệt nhấm một ngụm rượu ngon cười nói:
"Ta vì nguyên cớ gì mới ở trong này, ngài chẳng lẽ không biết sao?"
Ánh mắt Nguyên Anh trở nên lạnh nhạt, nhưng mặc kệ tầm mắt bức người của hắn, Nguyên Liệt cuối cùng thể hiện ra bộ dáng lười biếng, Nguyên Anh nhịn không được nói:
"Xem ra vì biểu muội của ta mà khiến Húc Vương điện hạ rơi vào tình thế bắt buộc"
Nguyên Liệt cười nhẹ nói: "Nếu cạnh tranh công bằng bất quá cũng chỉ là dựa bản lĩnh thôi. Thế nào? Tĩnh Vương không có lòng tin sao?"
Tĩnh Vương nheo ánh mắt, nam tử trước mặt này bề ngoài thoạt nhìn thì ôn hòa, bên trong lại thâm trầm đáng sợ, càng kỳ diệu hơn là khi mình nhìn thấy hắn, luôn luôn sinh ra một loại kích động không kiềm chế được, máu trong người như bị dồn ép đến mức bức thiết phải cùng hắn đối đầu
Nguyên Anh thở dài:
"Đã là kỳ phùng địch thủ, hẳn là nên uống cạn một chén lớn chứ."
Nguyên Liệt cười lạnh gợi lên khóe môi, uống một hơi cạn sạch.
Nguyên Anh vẫn không đi, mà nhân thể ngồi xuống, hắn nhìn Nguyên Liệt, ánh mắt trở nên thâm trầm, miệng lại thấp giọng nói:
"Xuân hoa cạnh phương Ngũ sắc lăng tố
Cầm thượng tại ngự
Tân thanh đại cố!
Cẩm thủy có uyên
Hán cung có mộc
Bỉ vật mà tân
Ta thế người hề
Mặc cho dâm mà không tỉnh!
Chu huyền đoạn gương sáng thiếu sương mai
Hi phương khi nghỉ
bạch đầu ngâm thương ly biệt
Cố gắng thêm cơm chớ niệm thiếp
Cẩm thủy cuồn cuộn
Cùng quân dài bí quyết."
Hắn ngâm xong bài thơ này thì cười nhẹ nói: "Húc Vương, ngươi cảm thấy bài thơ của vị Tê Hà công chúa làm như thế nào?"
Nguyên Liệt nhướn mày, lạnh nhạt nói:
"Ta không thích thơ phú, nhưng cũng được nghe qua, ngài ngâm cũng thập phần bi thương."
Nguyên Anh quan sát vẻ mặt, nhận định hắn là đang cố ý giả bộ trấn định, cười lạnh một tiếng nói:
"Tuy âm dương cách biệt, nhưng ta nghe ra những từ ngữ độc đáo, tinh xảo, cảnh trong bài thơ tĩnh lặng tiêu sái, công chúa điện hạ không những có dung mạo khuynh nước khuynh thành mà còn có tài vịnh thơ, nhưng số mệnh nàng lại như hoa nở sớm tàn. Kết cục đó thật sự là làm người ta đau lòng. Tê Hà công chúa là thiên hạ đệ nhất diễm tuyệt, lại còn tài hoa hơn người. Cho dù có là đệ nhất danh kỹ Việt Tây Tạ Tiểu Lâu, hay là các vị phi tử trong cung, ai cũng đều không thể sánh bằng. Có điều, tuổi còn trẻ mà đã mắc bệnh nặng, sống trong thâm cung lâu ngày, nên mỹ danh của nàng không ai biết đến, sau lại gả cho phò mã Thôi thị, vị phò mã kia thật ra là người tao nhã, văn võ song toàn, chỉ tiếc tình cảm với công chúa không tốt, phụ hoàng vì quý mến công chúa, buộc bọn họ cùng cách, sau đó đưa công chúa hồi cung. Không lâu sau, công chúa cũng bị bệnh mà chết, thật sự là đáng thương cho một tuyệt thế giai nhân. Bất quá giai nhân mặc dù không còn, nhưng cũng may là lưu lại một khúc trường ca này, coi như là bù lại một chút tiếc nuối. Thế nào? Húc Vương đã nghe qua chuyện về vị công chúa này chưa?"
Nguyên Liệt mặt không đổi sắc, thanh âm cũng không có nửa điểm dao động nói:
"Đương nhiên là nghe qua rồi, chỉ tiếc ta sinh không cùng thời, nên không thể tận mắt thấy phong thái của Tê Hà công chúa."
Nguyên Anh cười nhạo một tiếng nói:
"Phụ hoàng năm đó thực thích vị hoàng muội này, nhưng mà Bùi Hoàng Hậu không hề thích nàng, huống chi trong cung có nhiều phi tần ghen ghét nàng như vậy, năm đó công chúa ở trong cung đã chịu không ít khổ sở, sợ không thể nói được hết, ngay cả cái chết của nàng cũng có uẩn khúc, Húc Vương điện hạ, ngươi cảm thấy ta nói có đúng hay không?"
Trong lời nói của hắn dĩ nhiên là ám chỉ cái chết của Tê Hà công chúa có liên quan tới Bùi Hoàng Hậu.
Nguyên Liệt nghe xong chính là nắm lấy chiếc chén, cười cười:
"Điện hạ thật sự kể chuyện xưa rất hay, nếu là một ngày kia ngài không làm hoàng tử nữa, cũng có thể làm người thuyết thư được đấy."
Có điều hắn nói đến đây, ngước mắt lên nhìn đối phương, ánh mắt sắc bén như chim ưng, ẩn ẩn lên một tia lạnh lùng,
"Tĩnh Vương điện hạ, có một số chuyện ngài vẫn nên giả như không biết thì tốt hơn, cẩn thận gây họa sát thân."
Nguyên Anh sắc mặt hơi hơi biến đổi nói:
"Nếu ta cố ý muốn tìm hiểu tra rõ chuyện này thì sao? Ngươi làm gì để chặn miệng ta đây?"
Nói tới đây hắn mỉm cười nói:
"Đương nhiên, nếu ngươi buông tha Quách Gia, chúng ta còn có thể từ từ nói chuyện."
Nguyên Liệt lại đột nhiên nở nụ cười, trong nụ cười hiện rõ sự vô cùng khinh miệt, hắn hờ hững nói: "Ta nghe nói Tĩnh Vương điện hạ cùng nhị vị Quách gia trong quân phối hợp thập phần ăn ý, các ngươi cùng nhau lớn lên, cảm tình tốt đây là lẽ tự nhiên, nhưng cũng không nên giúp đỡ bọn họ đầu cơ trục lợi quân hỏa."
Nguyên Anh nghe nói như thế, ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn xiết chặt chén rượu âm thanh lạnh lùng nói:
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Nguyên Liệt cười càng tươi, ngữ khí lại điềm đạm nói:
"Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Nghe nói bộ tộc Bùi thị nắm giữ quân tư, đối Quách gia thập phần phòng bị, đưa qua quân dụng vật tư, luôn thiếu hụt. Vì để trấn an lòng quân, cũng vì củng cố thế lực, Tĩnh Vương chớp thời cơ thừa dịp Đại Lịch gặp nạn hạn hán, cố ý dùng lương thực vùng phía Nam Việt Tây đi đổi lấy quân dụng vật tư, hơn nữa không đưa cho quân lĩnh Quách gia, chuyện này chẳng lẽ là đồn đại sao?"
Ánh mắt Nguyên Anh càng ngày càng âm lãnh, trong ánh mắt ẩn hiện màu đỏ, hiển nhiên là bị nói trúng chỗ đau, hắn thật lâu sau không nói, chung quy cười nhẹ: "Xem ra ta thật sự xem thường ngươi."
Nguyên Liệt mỉm cười, giết người không thấy máu:
"Đúng vậy, có điều Tĩnh Vương điện hạ ngài phải biết rằng có một số người không nên động chạm vào."
Nói xong hắn một chữ cũng không nói:
"Ta biết, Tĩnh Vương thực lực ẩn giấu không nhỏ, nhưng nếu ngươi muốn chúng ta thành kẻ địch, thì đừng trách ta không khách khí. Vị Ương là thuộc về ta, ai dám cản trở ta, đều chỉ có đường chết."
Nguyên Anh bị sát khí trên người hắn tỏa ra làm cho kinh sợ, sau một lát, lại đột nhiên nở nụ cười, mắt sắc hơi trầm xuống, thanh âm cũng lập tức trở nên trầm hơn:
"Xem ra Húc Vương rất tự tin cùng ta quyết đấu, chẳng lẽ ngươi không màng đến toàn bộ Quách gia cũng sẽ là kẻ địch sao?"
Nguyên Liệt nhìn về phía hướng Lý Vị Ương, cười nói, nụ cười có cái gì đó từ từ ngưng lại:
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, dù khắp thiên hạ đều là địch ta cũng không sợ"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro