Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hứa hẹn

Trong nhã gian, Lý Vị Ương nghe Húc Vương Nguyên Liệt nói xong, chính là thản nhiên cười nói:

"Du Khánh Phong là do ngươi phái người động thủ sao?"

Nguyên Liệt cười thập phần giảo hoạt, ngữ khí mang chút lạnh lùng:

"Lúc trước, hắn cố ý cung cấp tin tức cho công chúa Lâm An, hắn vốn chẳng phải là loại tốt đẹp gì, ta cũng nên giáo huấn hắn một chút. Có điều, chuyện hắn tự sát, thật không phải do ta động thủ."

Lý Vị Ương thở dài nói:

"Nếu lúc ấy hắn không thề độc, ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo, chỉ do lòng dạ hắn quá mức hẹp hòi, lại lật lọng, rõ ràng đã đồng ý không chút do dự với Tương Dương Hầu rồi, nhưng trong lòng lại mang oán hận, ý đồ gây rối, kết cục như vậy cũng là do hắn tự chuốc lấy."

Nói xong nàng đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Bọn họ lúc này đang ngồi trong một căn phong có hai gian ở trên lầu hai của một tửu lâu, từ trên đây có thể nhìn thấy người, xe ngựa đông đúc, nhộn nhịp trên con đường lớn phía dưới, nhóm tiểu thương ở hai bên đường đang rao hàng, còn có nhóm các tiểu thư mỹ lệ mang khăn che mặt ở trong đám đông lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng còn có chuông bạc rung, tiếng cười hỗn loạn của phố phường huyên náo, ánh mắt Lý Vị Ương cuối cùng cũng dừng lại tại một chỗ cách đó không xa .

Nguyên Liệt nhìn vẻ mặt nàng hình như có chút gì đó khác thường, theo bản năng cũng đứng lên, nhìn theo ánh mắt nàng, chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương mặc bộ y phục màu hồng phấn đang nắm lấy tay phụ thân, tay phải cô bé còn cầm một que kẹo hồ lô, bộ dạng dường như rất vui vẻ phấn chấn. Đúng là một tiểu cô nương vô cùng đáng yêu, đúng vậy, sao Vị Ương lại chú ý đến tiểu cô nương này? Cô bé có gì đặc biệt chăng?

Nguyên Liệt nhíu mày, trong đầu bèn lóe lên một ý nghĩ chớp nhoáng. Hắn nhìn Lý Vị Ương, cười nhẹ nói:

"Ta đột nhiên nhớ tới có một số việc muốn đi xử lý một chút, nàng ở trong này chờ ta một lát."

Lý Vị Ương giống như chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhìn về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra vài tia nghi hoặc, Nguyên Liệt cũng không giải thích nhiều, chính là cười với nàng nói:

"Nàng nhất định phải chờ ta."

Lý Vị Ương nhìn hắn rời đi, thấy vẻ mặt hắn có chút thần bí, nàng nhìn Triệu Nguyệt nói:

"Hắn có việc gấp gì à? Nhất định phải làm ngay bây giờ sao?"

Từ trước đến nay, khi Nguyên Liệt ở cùng Lý Vị Ương, chưa bao giờ thấy hắn nhắc tới phải đi làm chuyện khác. Chỉ cần có thể làm bạn với Lý Vị Ương, hắn liền có thể đem tất thảy mọi chuyện đều đặt sang một bên, cho nên đây là lần đầu tiên xuất hiện loại tình huống thế này, Lý Vị Ương không khỏi cảm thấy kỳ quái. Triệu Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại nhưng cũng lắc đầu nói:

"Tiểu thư, nô tỳ cũng không biết Húc Vương điện hạ có chuyện gì, nếu người muốn biết, nô tỳ có thể đi theo xem?"

Lý Vị Ương lắc đầu nói:

"Bỏ đi, để hắn đi đi."

Nói xong, ánh mắt nàng liền hướng đến tiểu cô nương kia, lúc này đứa nhỏ kia nhìn trúng một cái chong chóng, liền năn nỉ phụ thân mua cho, làm nũng không được liền ở phía trước sạp hàng đổi tới đổi lui, rồi luyến tiếc rời đi, ánh mắt Lý Vị Ương càng trở nên nhu hòa.

Triệu Nguyệt nhìn Lý Vị Ương, trong ánh mắt cũng toát ra một tia nghi hoặc, lập tức nàng nhanh chóng nghĩ tới điều gì đó, trong lòng lại có chút không hiểu. Hình bóng hai người cha và con gái kia đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng Lý Vị Ương lại vẫn lâm vào trầm mặc nhìn theo. Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó, Nguyên Liệt đã sải bước đi đến. Lý Vị Ương quay đầu nhìn hắn, liền giật mình, bởi nàng lúc này nhìn thấy trong tay Nguyên Liệt còn bế một cậu nhóc, tầm bốn tuổi, ánh mắt to tròn đảo mắt nhìn trái phải, hai má hồng nhuận, làn da trắng như tuyết. Đứa nhỏ này vừa thấy Lý Vị Ương, lập tức vươn tay về phía nàng, trong lòng Lý Vị Ương đau xót, bước nhanh tới, tự nhiên mà đón lấy đứa nhỏ kia, gắt gao ôm ghì lấy, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Nguyên Liệt:

"Ngươi sao lại mang nó đến đây?"

Đứa trẻ này đương nhiên là đệ đệ ruột của Lý Vị Ương, Lý Mẫn Chi. Lúc trước, nàng trực tiếp đem đệ đệ gửi nuôi ở biệt viện, phân phó người thân tín đến chăm sóc, chuyện này thậm chí ngay cả người Quách gia nàng cũng không biết, chỉ có mình Nguyên Liệt biết, nhưng sao hắn lại có thể đưa nó đến đây?

Nguyên Liệt cười hì hì nói:

"Ta thấy nàng vừa nãy nhìn tiểu cô nương kia không dời mắt, biết chắc nàng nhớ tới tên tiểu tử này, cho nên mới cố ý mang hắn tới tìm nàng."

Mẫn Chi không nói lời nào, chính là gắt gao ôm chặt lấy cổ Lý Vị Ương, bộ dạng vô cùng bất an, cảm giác dường như sợ tỷ tỷ hắn sẽ biến mất rất nhanh, không thấy đâu nữa. Trong lòng Lý Vị Ương dâng lên chút khổ sở, trên thực tế, nàng cũng không biết nên đối mặt với đệ đệ của mình thế nào đây, có lẽ tận sâu trong nội tâm nàng cảm thấy cái chết của Đàm thị và lão phu nhân đều có liên quan đến Lý Vị Ương nàng. Đúng như vậy, nếu nàng không quá để tâm chuyện báo thù thì đâu có xem nhẹ việc bảo vệ bọn họ, rồi bị Bùi Hoàng Hậu sát hại? Cho nên, mỗi lần nàng nhìn thấy đứa nhỏ này có ánh mắt phân biệt đen trắng rõ ràng, liền cảm thấy lòng dạ bản thân càng xấu xa cùng bất an. Những thứ cảm giác đó làm cho nàng căn bản không có cách nào xóa đi sự áy náy.

Đôi mắt Lý Vị Ương càng trở nên ảm đạm, nhưng vào lúc này, một bàn tay đặt lên trên cổ tay nàng, ngước mắt lên, người nọ mỉm cười nói với nàng:

"Đừng tự trách bản thân nữa, nếu lúc ấy nàng ở trong biệt viện kia thì cũng sẽ cùng chung số phận với bọn họ, nàng cũng không thể cứu được nó."

Nhìn cặp mắt màu hổ phách kia, trong đó chứa sự thấu hiểu sâu sắc, Lý Vị Ương ngẩn ra, lập tức trong lòng nàng cảm thấy như có một dòng nước ấm bao phủ, cười cười nói:

"Ta không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta."

Lúc Lý Vị Ương cùng Nguyên Liệt nói chuyện, Lý Mẫn Chi hiếu kì nhìn Nguyên Liệt, lộ ra vẻ mặt tò mò, Lý Vị Ương lúc này mới chú ý tới trên tay Nguyên Liệt xuất hiện một dấu răng, nàng không khỏi bật cười nói:

"Mẫn Chi, đệ cắn ca ca sao?"

Lý Mẫn Chi mếu máo, ánh mắt ngập nước, chậc trào rơi lệ, mặt cũng phụng phịu như cái bánh bao, xem ra là không thích Nguyên Liệt này. Nguyên Liệt theo bản năng nhìn thoáng qua dấu răng trên tay, nói:

"Tiểu tử này thật sự là hung hãn, ta chỉ có bế hắn đứng lên, hắn không chút nghĩ ngợi liền cho ta một ngọam, nàng xem, chảy cả máu rồi này."

Nói xong, hắn cố ý đưa tay tới trước mặt Lý Vị Ương quơ quơ, dường như cố ý muốn nàng đau lòng. Lý Vị Ương nhìn thoáng qua, một đứa trẻ có bao nhiêu sức lực mà cắn đến nỗi khiến miệng vết thương nghiêm trọng chứ? Cho nên nàng chính là cười cười nói:

"Mẫn Chi, lần sau nếu có người đến ôm đệ, đệ cắn hắn cũng vô dụng, huống chi đệ lại cắn không đúng chỗ. Nếu vừa rồi đệ dùng một ngoạm cắn đứt tai huynh ấy, có phải giờ tai huynh ấy đã không còn nữa không, thế mới gọi là báo thù."

Nguyên Liệt không khỏi giật mình nhìn Lý Vị Ương nói: 

"Sao tâm địa nàng tàn ác thế, đây là nàng đang dạy hư đứa nhỏ sao?"

Lý Vị Ương trừng mắt với Nguyên Liệt, chỉ nói với Mẫn Chi:

"Tỷ tỷ cùng đệ đi chơi có được không?"

Triệu Nguyệt thấy một mànnhư vậy, trong lòng không khỏi cảm thán, hơn nửa năm nay, Lý Vị Ương không có biểu hiện ra sự gần gũi với Lý Mẫn Chi, chuyện này đương nhiên là do trong lòng nàng có khúc mắc, bởi vì Mẫn Chi sau khi bị thương đối với Lý Vị Ương quá mức ỷ lại, mà vị tỷ tỷ này của hắn cũng không giỏi về biểu đạt tình cảm thân thích, cho nên lúc đó tình cảm hai tỷ đệ không bằng Mẫn Chi với Tiểu Man. Thực tế lúc đó còn có Tiểu Man làm bạn nên tính tình Mẫn Chi mới dần dần tươi tắn hơn...... Mấy ngày không gặp, Mẫn Chi  dường như càng thêm ỷ lại vào Lý Vị Ương, ôm cổ Lý Vị Ương sống chết cũng không chịu buông, Lý Vị Ương cũng thấy khó xử khi hắn thân thiết ôm mình như vậy.

Đoàn người trong chợ, một bên Lý Vị Ương dừng lại, chỉ vào người tiểu thương đang bán cái gì đó, nói cho Mẫn Chi, một bên cùng Nguyên Liệt nói chuyện, mặt nàng vẫn mỉm cười, trông có vẻ thập phần ôn nhu.

"Tỷ, đó là cái gì vậy?" Ánh mắt Mẫn Chi sáng ngời trong suốt, nhìn về phía cách đó không xa.

Nguyên Liệt vỗ nhẹ má hắn nói:

"Cái này mà cũng không biết, đó là bánh nướng."

Mẫn Chi nuốt nước miếng, Lý Vị Ương cười, liền phân phó Triệu Nguyệt nói:

"Đi mua cho đệ ấy một cái đi."

Bánh nướng đến tay, Mẫn Chi lại nhìn kẹo mạch nha bên cạnh, lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ nước dãi, Nguyên Liệt dùng sức nhéo nhéo hai má Mẫn Chi:

"Không ngờ tiểu tử này lại tham ăn như thế, tới sạp hàng nào cũng muốn mua hết thứ này đến thứ nọ, ta sợ hắn còn chưa đi hết dãy phố này thì trên tay đã đầy ắp các thứ rồi."

 Tay Nguyên Liệt hơi dùng sức, Mẫn Chi cũng không sợ, ngược lại còn cười khanh khách, vươn móng vuốt béo nhỏ, gạt tay Nguyên Liệt ra, nhưng Nguyên Liệt không để cho nó có cơ hội làm càn đâu? Hắn đơn giản vươn tay ra thọc lét làm Mẫn Chi cười đến hụt hơi, chi oa oa gọi Lý Vị Ương cứu mạng.

Nguyên Liệt đem Mẫn Chi từ trong lòng Lý Vị Ương đoạt lấy, liền vỗ nhẹ lên bả vai nói:

"Hắn lớn như vậy, để ta ôm cho."

Lý Vị Ương nhìn hắn, hắn lại đem Mẫn Chi ôm chặt nói:

"Đi thôi."

Nói xong, hắn còn vươn một tay ra nắm lấy tay Lý Vị Ương. Lý Vị Ương hơi sửng sốt, dù đang ở trong đám đông nhưng không có cự tuyệt, nhìn bộ dáng Nguyên Liệt cười với Mẫn Chi vui vẻ, phấn chấn, trong lòng Lý Vị Ương không khỏi cũng xuất hiện sự ấm áp. Mẫn Chi ở trên bả vai Nguyên Liệt, vô cùng vui vẻ nhìn khắp mọi nơi xung quanh.

Mấy ngày nay, hắn ngoài thấy tỳ nữ chăm sóc cho mình ra, căn bản không gặp người ngoài, những người đó do Lý Vị Ương phân phó, chưa bao giờ để cho hắn chạy ra bên ngoài, cho nên khi hắn nhìn thấy nhiều thứ mới mẻ như vậy, không khỏi vui vẻ phấn chấn, rất là háo hức. Nhưng dù sao hắn cũng là một đứa trẻ, ở trên vai Nguyên Liệt chốc lát, liền cảm thấy chán ngấy, bắt đầu gật gù đắc ý đòi xuống khỏi người Nguyên Liệt để tự mình đi. Nguyên Liệt buông nó xuống, ai ngờ đứa nhỏ này chưa chạy được vài bước, ngay cả giày cũng làm rớt mất, Nguyên Liệt bất đắc dĩ cúi người xuống, đem Mẫn Chi tựa vào ngực, còn đi giày vào cho hắn. Dưới ánh mặt trời khuôn mặt hắn hiện lên vẻ ôn nhu khác thường.

Lý Vị Ương nhìn một màn này không khỏi giật mình, nàng thấy Nguyên Liệt dường như không thích trẻ con, nhất là Mẫn Chi, đứa nhỏ này khi thì cao hứng khi thì tính tình cổ quái, đôi khi ngay cả nàng cũng không dỗ dành được, nhưng nàng không nghĩ rằng Nguyên Liệt lại có thể chăm sóc Mẫn Chi chu đáo như vậy, tất cả mọi việc hắn làm rốt cục là vì cái gì, không cần nói, nàng cũng biết.

Nhìn thấy y phục trên người Mẫn Chi trên người xộc xệch, Lý Vị Ương đi đến chỉnh trang lại cho Mẫn Chi, rồi mới gõ nhẹ lên đầu hắn nói:

"Về sau muốn ra ngoài phải chờ tỷ tỷ đi cùng, không được tự ý chạy loạn."

Mẫn Chi lại cười khanh khách, ôm cổ Lý Vị Ương thơm một cái, động tác này xảy ra bất thình lình, Lý Vị Ương ngây ngẩn cả người. Nguyên Liệt không khỏi ghen tuông oán giận nói:

"Đứa nhỏ này thật đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ta đây còn chưa được vinh hạnh này đâu."

Lời của hắn còn chưa nói xong, đã thấy một đạo tia chớp vô cùng chói mắt từ trên tầng mây rạch ngang bầu trời. Lý Vị Ương chạy nhanh đến bịp kín hai màng nhĩ Mẫn Chi, chỉ nghe thấy bầu trời vang lên một tiếng nổ, sau đó không ngừng truyền đến âm thanh "Ầm ầm" trầm đục, làm cho người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía, trời như muốn đổ mưa, đám người bắt đầu đều chạy tán loạn, các tiểu thương trong chợ bắt đầu vội vàng thu dọn sạp hàng, nhóm cha mẹ vội vàng tìm kiếm con mình, kéo bọn trẻ về nhà, không bao lâu sau những hạt mưa lớn rơi xuống, Lý Vị Ương có chút ngây người, Nguyên Liệt một tay ôm lấy Mẫn Chi, một tay lôi kéo Lý Vị Ương bay nhanh đi tới một hành lang, rất nhanh trận mưa liền rơi xuống, tiếng mưa rơi rầm rầm càng rơi càng lớn, Lý Vị Ương nhìn mặt Nguyên Liệt bị ướt nhẹp, không biết vì sao thần sắc nhu hòa đi rất nhiều. Lúc này, Mẫn Chi nhìn Lý Vị Ương nói:

"Tỷ tỷ phải đi rồi sao?"

Thanh âm sợ hãi, đôi tay nhỏ vươn đến, gắt gao bắt lấy tay áo Lý Vị Ương làm trong lòng Lý Vị Ương mang theo ấm áp, nhưng không nói chuyện. Nàng hiện tại sống tại Quách gia, thật sự không có cách nào mang theo Mẫn Chi, nhưng nếu tiếp tục để nó ở bên ngoài, cũng không thể chăm sóc cho nó được, cũng không thể để nó đi ra ngoài, chung quy sẽ gặp phải mầm tai vạ. Cho dù có bình an vô sự thì Mẫn Chi không được ai dạy dỗ, có người làm bạn, sau này sẽ trưởng thành như thế nào đây? Trong lòng Lý Vị Ương không khỏi lâm vào tiến thoái lưỡng nan, đây là lần đầu tiên nàng trở nên do dự.

Nguyên Liệt vỗ vỗ đầu Mẫn Chi nói : 

"Cùng ca ca hồi phủ nhé có được không?"

Lý Vị Ương sửng sốt, nhìn về phía hắn nói:

"Ngươi định mang Mẫn Chi về Húc Vương phủ sao?"

Nguyên Liệt mỉm cười nói:

"Đứa nhỏ này đi theo ta, tương lai nhất định sẽ oai phong tuấn tú, người gặp người thích, ta sẽ mời thầy giáo tốt nhất, dạy hắn văn võ song toàn, cũng đỡ để hắn cả ngày bị giam nhốt trong cái sân nhỏ đó, không ngốc cũng hóa điên mất."

Lý Vị Ương nghe đến đó, trong ánh mắt lại càng do dự hơn, Húc Vương Nguyên Liệt nếu vô duyên vô cớ thu dưỡng một đứa nhỏ, tin tức này mà truyền ra nhất định sẽ khiến cho mọi người chấn động, hơn nữa Húc Vương phủ cũng không phải là nơi bình an vô sự, nghĩ đến Húc Vương đời trước có lưu lại những mưu thần, Lý Vị Ương không khỏi lắc đầu nói:

"Mẫn Chi lai lịch không rõ, những người đó nhất định sẽ phản đối, nói không chừng những kẻ độc mồm độcbmiệng nói ngươi còn chưa lấy chính phi mà đã có con riêng rồi."

Nguyên Liệt mang theo ý cười ôn nhu, nhìn nàng một lát, ánh mắt lại chân thành, nói: 

"Ta không thèm để ý đến những tin đồn đó."

Húc Vương vẫn không chịu cưới vợ, lại cùng lão Vương phi huyên náo ầm ĩ, việc này sớm đã truyền ra bên ngoài, mọi người ai cũng đều biết, cũng không có gì kỳ quái, người ta nói hắn là đứa con bất hiếu thì có sao, nói hắn là đứa con rơi bên ngoài, ghen ghét hắn cũng chẳng sao. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người kiêng kị hắn.

Lý Vị Ương lắc đầu: 

"Không chỉ có mỗi vấn đề này đâu, hơn nữa ta cũng không muốn xa cách Mẫn Chi nữa." 

Nàng nói tới đây, nhìn thoáng qua vẻ mặt ấm ức của Mẫn Chi, rốt cục nói: 

"Ta muốn dẫn đệ ấy về Quách phủ."

Nguyên Liệt không khỏi sửng sốt: 

"Nàng muốn dẫn nó về Quách phủ, bây giờ sao? Người Quách gia sao có thể rộng lượng đến vậy, đứa nhỏ này cũng không phải họ Quách, nàng cảm thấy việc này thích hợp sao?"

Lý Vị Ương sờ trán Mẫn Chi bị mưa làm cho ướt nhẹp, mỉm cười nói: 

"Mẫn Chi là đệ đệ của ta, điều này dù thế nào cũng không ai thay đổi được, ta sẽ giải thích với Quách phu nhân, cũng sẽ để Mẫn Chi bên người, chăm sóc chu đáo."

Nguyên Liệt nhìn nàng, muốn nói lại thôi, hắn tổng cảm thấy đứa nhỏ này giữ lại bên hắn sẽ tốt hơn. Nếu Mẫn Chi ở lại Húc Vương phủ, Lý Vị Ương sẽ tới gặp hắn, cứ như vậy, bọn họ càng có nhiều cơ hội ở chung, có điều chút tâm tư nhỏ này còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Lý Vị Ương bóp chết ngay khi còn ở trong nôi rồi. Chỉ có tiếng thở dài của hắn: 

"Cũng được, nếu Tề Quốc Công phủ không chịu thu nhận hắn, liền đưa hắn qua chỗ ta là được."

Lý Vị Ương không trả lời hắn, bộ dáng trầm lặng, có chút đăm chiêu.

Bỗng dưng, hắn tiến sát người lại, khoảng cách gần như vậy, khí nóng thổi vào cần cổ khiến nàng không khỏi nổi lên một trận run rẩy kì dị.

"Chúng ta như này, liệu có giống như người một nhà không nhỉ?"

Trong nháy mắt, hơi thở Lý Vị Ương bị ngưng trệ, một tầng huyết sắc mỏng trên mặt càng trở nên đỏ rực. 

Nguyên Liệt mang theo ý cười xuất hiện ở khóe môi, giọng nói cũng cực nhẹ nhàng: 

"Chờ báo thù xong, chúng ta sẽ chung sống với nhau"

Hắn không ngại nói trắng ra, làm cho Lý Vị Ương nhanh chóng tỉnh táo lại. Miệng nàng mấp máy, một lúc lâu mới phát ra âm thanh, vẻ mặt trấn định nói: 

"Vậy chờ ta báo thù xong rồi nói sau." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro