Ghen tị
Gió yên biển lặng trôi qua được năm ngày. Buổi chiều, Lí Vị Ương đang ở trong thư phòng xem sách, lại đột nhiên nghe Liên Ngẫu bẩm báo có khách tới chơi. Nàng nghe vậy liền buông quyển sách trong tay xuống, đi ra khỏi thư phòng.
Lúc này, đã thấy có người mặc trang phục trắng tinh, đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng bước chân đi tới liền từ từ quay đầu.
Người nọ một thân hoa phục chói mắt không nhiễm chút bụi trần, trong con ngươi màu hổ phách ẩn sóng mắt long lanh lưu chuyển, làm người ta không biết đâu là thiên thượng nhân gian, giống như bảo vật trân quý nhất trên đời cùng hắn tranh tỏa sáng, đúng là Húc Vương Nguyên Liệt.
Lí Vị Ương mỉm cười, ra đón:
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây thế này?"
Sắc mặt Nguyên Liệt lại không lấy làm vui vẻ, hắn nhìn Lí Vị Ương, rốt cục trịnh trọng nói:
"Ta có một chuyện quan trọng muốn nói với nàng."
Lí Vị Ương nhìn thấy vẻ mặt hắn khác thường, không khỏi thu lại ý cười:
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Nguyên Liệt gật đầu nói: "Nàng đừng gấp gáp, từ từ nghe ta nói."
Lí Vị Ương rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt Nguyên Liệt trịnh trọng như thế, không khỏi nhíu mày nói:
"Rốt cục là xảy ra chuyện gì?"
Nguyên Liệt nhìn thoáng qua chung quanh, cũng là đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy tay Lí Vị Ương :
"Ở đây không thể nói rõ ràng, ta dẫn nàng đi xem, nàng sẽ biết ngay thôi."
Lí Vị Ương hơi gật đầu, lập tức liền phân phó Triệu Nguyệt đi chuẩn bị xe ngựa.
Nguyên Liệt cùng Lí Vị Ương đi đến khu biệt viện ở phía Tây Đại Đô, Lí Vị Ương nhìn thấy quang cảnh thanh tĩnh trong biệt viện, không khỏi nhìn về phía Nguyên Liệt nói:
"Ngươi nói đây là Hữu Lan uyển?"
Nguyên Liệt mỉm cười nói:
"Đúng vậy, đây là chỗ trước kia lão Húc Vương dùng để kim ốc tàng kiều. Sau này ông ta qua đời, ta liền đem một vị sườn phi ở nơi này hồi phủ, làm bạn với lão Vương phi.
Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt cười ấm áp, lại có một tia giảo hoạt, cái gọi là "làm bạn" chỉ sợ việc trở về này là cố ý làm cho cuộc sống của lão vương phi ngột ngạt, hít thở không thông. Có điều, Hồ gia đã bị diệt vong, lão vương phi sẽ không thể không lo lắng cho địa vị của bà ta.
Lí Vị Ương không khỏi tò mò nhìn hắn nói:
"Đến giờ mà ngươi vẫn còn chưa nói với ta rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ mang ta đến đây chỉ để ngắm cảnh thôi sao?"
Nguyên Liệt không cười nữa, khẽ thở dài một hơi:
"Nàng đi theo ta."
Lí Vị Ương theo hắn đi đến sân, chỉ thấy trong vườn hoa phong lan, dưới hành lang còn có vài nha đầu đứng ở cửa, đều mặc y phục màu xanh thẫm Lúc vừa thấy Húc Vương Nguyên Liệt đến, mọi người tất cả đều quỳ xuống hành lễ.
Nguyên Liệt nói:
"Người bên trong sao rồi?"
Trong đó một tỳ nữ vội vàng nói:
"Bẩm chủ tử, người vẫn ở trong. Đại phu vừa mới rời đi."
Lí Vị Ương còn chưa vào đến cửa, đã ngửi thấy không khí trong phòng toàn là mùi huyết tinh, tim nàng đập nhanh hơn, nghi hoặc liếc mắt nhìn Nguyên Liệt.
Nàng bước nhanh vào phòng, chỉ thấy có một người nằm trên giường, cả người nhiễm đầy máu, sắc mặt tái nhợt, xanh xao, môi trắng bệch còn vương lại chút máu khô trên miệng, là Nạp Lan Tuyết?
Thanh âm Lí Vị Ương trầm xuống, có chút run rẩy:
"Đây là có chuyện gì vậy?"
Nguyên Liệt nhìn vẻ mặt nàng, thở dài nói:
"Người của ta ở Đại Đô cách đây trăm dặm phát hiện có người đánh nhau. Một mình Nạp Lan Tuyết bị vài tên cao thủ đuổi giết. Nếu không có nàng phái hộ vệ liều chết bảo vệ, nàng ta tuyệt đối sẽ không chống đỡ được cho đến khi ta đến.
Lúc đó Nạp Lan Tuyết bị thương rất nặng, cho nên ta mới đưa nàng ta đến nơi bí mật này để dưỡng thương. Do không xác định được liệu nàng ta có vượt qua được không cho nên ta chưa nói cho nàng biết. Hiện tại, nàng ta đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa."
Lí Vị Ương thật lâu sau không nói gì, nàng nhìn thoáng qua trên người Nạp Lan Tuyết đã bị máu chảy làm cho ướt sũng, có thể đoán ra được tình hình lúc đó đáng sợ cỡ nào.
Nguyên Liệt nói:
"Ta vừa mới cho người thay y phục cho nàng ta, nhưng nàng ta mất máu quá nhiều nên quần áo bị máu thấm vào, nàng không cần lo lắng, nàng ta đã uống thuốc rồi không còn đáng lo ngại nữa."
Thứ hắn thật sự quan tâm chỉ là tâm tình của Lí Vị Ương, Nạp Lan Tuyết sống hay chết cũng không có can hệ gì đến hắn.
Lí Vị Ương nhìn thấy máu tươi không ngừng chảy ra từ vạt áo Nạp Lan Tuyết, có chỗ máu đã bị đông lại, chồng chất lên nhau. Nạp Lan Tuyết giãy dụa vì cơn đau thảm thiết dường như có chút không chịu nổi.
Lí Vị Ương bỗng dưng cảm thấy như ngừng thở, nàng cắn răng:
"Thì ra cô ấy vẫn không chịu từ bỏ sinh mạng!"
Nguyên Liệt nhìn Lí Vị Ương nói:
"Kỳ thực để cho nàng ta chết có cái gì không tốt đâu? Nàng cũng biết, Nạp Lan Tuyết mà chết, Quách Diễn cũng liền mất đi hết hy vọng, nàng coi như không biết chuyện này, không phải tốt sao?"
Vì sự tồn tại của Nạp Lan Tuyết ảnh hưởng đến đám hỏi hai nhà Quách Trần, Lí Vị Ương lại là người thông minh, tính tình cẩn thận, hẳn là không để xảy ra chuyện gì.
Lí Vị Ương lại nhẹ nhàng lắc đầu:
"Ta có thể dùng tâm tư cùng thủ đoạn độc ác để đối phó kẻ thù, nhưng ta ngay cả thị phi trắng đen cũng chẳng phân biệt được, là người ân oán không rõ ràng như vậy sao? Nạp Lan Tuyết là ân nhân, không phải là kẻ thù của ta, ta không thể lấy oán trả ơn!
Hôm nay nếu nàng ta thật sự chết ở trên tay nhị tẩu, ngươi bảo ta sau này làm sao đối mặt với nhị ca đây? Ngươi cũng biết người Quách gia tính tình đều cương quyết, nhị ca nhất định sẽ bỏ nhị tẩu để xuất môn, đến lúc đó mối quan hệ Quách gia cùng Trần gia mới lâm vào tình thế không thể cứu vãn."
Nguyên Liệt biết Lí Vị Ương sẽ nói như vậy, hắn nhẹ nhàng cầm tay nàng, muốn cho nàng một chút ấm áp.
Lúc này lại nghe thấy trên giường Nạp Lan Tuyết kêu to một tiếng "A" rồi phun ra ngụm máu đen
Lí VịƯơng nhìn tình trạng này, vội vàng phân phó nói:
"Không phải chỗ ngươi có nhân sâm ngàn năm Hoàng đế ngự ban cho sao, nhanh mang tới đây đi, đừng chần chừ nữa."
Nguyên Liệt nhíu mày, thật sự là không muốn lấy ra, nhân sâm đó là hắn để dành cho nàng bồi bổ sức khỏe . . .
Nhưng thấy Lí Vị Ương kiên trì, hắn đành bất đắc dĩ quay đầu đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền phân phó tỳ nữ mang canh sâm tới, còn cắt một miếng nhân sâm ngàn năm, phân phó tỳ nữ đặt ở dưới lưỡi Nạp Lan Tuyết.
Lí Vị Ương tự mình lấy trà sâm kia, nhận cả bát thuốc thổi nguội từng chút một, đút cho Nạp Lan Tuyết.
Nhìn tình cảnh này, Nguyên Liệt không khỏi quay đầu đi ra đồng thời cảm thấy bực bội. Hắn thấy, Lí Vị Ương thật sự đối với Nạp Lan Tuyết quá tốt, liền có chút không vừa mắt.
Nạp Lan Tuyết cố gắng mở to mắt, trong ánh mắt có chút mê man, thấy vẻ mặt quan tâm của Lí Vị Ương, nàng ta không khỏi trào lệ, định mở miệng nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Lí Vị Ương trong lòng vừa động, ôn nhu an ủi nàng
"Không quan trọng, đợi ngươi khỏe lại, có cái gì rồi nói sau ."
Nạp Lan Tuyết há miệng thở dốc, trong miệng trào ra máu tươi màu tím đen.Lí Vị Ương không khỏi sốt ruột, nhìn Nguyên Liệt nói:
"Vì sao máu đều là màu đen thế này?"
Nguyên Liệt thở dài một hơi nói:
"Những kẻ đó đã tẩm độc trên đao, nàng ta bị thương đương nhiên là bị trúng độc cho nên màu máu mới đen như vậy. Ta đã sai người cho nàng ta dùng thanh độc đan, sẽ không có chuyện gì đâu."
Nạp Lan Tuyết muốn nói cái gì đó, ánh mắt đồng thời mở to, trên hai gò má lộ ra chút sắc hồng, gắt gao bắt lấy tay Lí Vị Ương nói: " Nhị ca ngươi, nhị ca. . ."
Nàng tựa hồ muốn nói gì đó nhưng Lí Vị Ương vội vàng nói:
"Ngươi có chuyện muốn nói với nhị ca ta, phải không?"
Nạp Lan Tuyết gật gật đầu, rốt cục miễn cưỡng nói:
"Lúc trước hắn nói với ta, hắn họ Quách. . . Ta tìm mọi cách hỏi thăm, mới lấy hết can đảm đến Tề Quốc Công phủ, khi đó ta thật sự không biết hắn là công tử phủ Quốc Công, cũng không biết hắn sắp thành thân . . ."
Nàng nói xong, Lí Vị Ương nhìn nàng, trong lòng trở nên mềm mại:
"Chỉ cần ngươi còn sống, sẽ có một ngày gặp được nhị ca. Nhưng ngươi mà chết, ta nên giải thích với huynh ấy như nào?"
Nạp Lan Tuyết cười nhẹ nhàng, trong mắt vương lại chút lệ:
"Ta đã đồng ý cùng hắn. . . Muốn cùng đi hắn ngắm Bích Ba hồ ở phía nam, phương bắc Tư Nha sơn, phía đông Đại Hải. . .còn có phía tây Trường Xuân Hợp. . . Hai năm nay ta đã đi những chỗ này, khắp nơi cũng không tìm thấy bóng dáng hắn. . ."
Lí Vị Ương yên lặng không nói, ôn nhu an ủi vài câu, sau đó mới theo Nguyên Liệt đi ra khỏi phòng.
Cửa mở, gió lạnh nhanh chóng ùa vào, nhưng Lí Vị Ương bước đi không quay đầu lại, bước nhanh về phía trước, bước chân này không giống với ngày trướ.
Nguyên Liệt mạnh mẽ gọi nàng:
"Vị Ương!"
Lí Vị Ương chợt dừng lại, quay đầu, ánh mặt trời ngưng đọng trên gương mặt trắng thuần của nàng, tay áo vung lên bị gió lùa vào, xiêm y trên người tung bay theo gió. Thấy động tác của nàng như vậy rõ ràng đang tức giận. Trong lòng Nguyên Liệt chấn động, khóe môi mím lại thành một đường thẳng:
"Chúng ta xem như đã đắc tội với Trần Băng Băng, cô ta muốn tính mạng của Nạp Lan Tuyết, mà ta lại đi cứu nàng ta. Lần này, cô ta nhất định sẽ biết chuyện này có liên quan đến nàng."
Trong mắt Lí Vị Ương có tia sáng ẩn xuống, ẩn tới mức lạnh lùng không phát ra ánh sáng:
"Thế thì sao? Ta sớm đã cảnh cáo cô ta đừng làm chuyện hồ đồ như vậy!"
Nguyên Liệt nhìn nàng nói:
"Ta cuối cùng cảm thấy... Nàng hiện tại đã là người Quách gia rồi."
Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt, lại không biết hắn vì sao đột nhiên nói như vậy, Nguyên Liệt cười nhẹ nói:
"Trước kia, nàng không hề đếm xỉa đến bọn họ, nhưng hiện tại nàng lại có thể sinh ra cảm xúc dao động vì Quách gia, điều này không giống với nàng. Vị Ương, nàng trước kia không giống thế này."
Lí Vị Ương thật lâu sau cũng không nói gì, mãi mới thốt ra:
"Vậy ngươi thích ta của trước kia hay là ta hiện tại?"
Trong mắt nữ tử ẩn giấu đè nén lửa giận, nàng có dung mạo như hoa nhưng lại làm tâm hồn người ta khiếp sợ. Nguyên Liệt khẽ cười rộ lên, đến gần nàng, chậm rãi nói:
"Mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, nàng đều là Lí Vị Ương, là Vị Ương của ta."
Lông mày Lí Vị Ương dãn ra, tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn. Nguyên Liệt có chút ghen tị nói:
"Ta chính là không thích nhìn nàng vì bọn họ mà hao tâm tổn sức. Có một số người căn bản không đáng giá. . . Biết rõ hành động của bản thân sẽ mang đến hậu quả không thể lường trước được mà vẫn muốn chui đầu vào quan tài."
Lí Vị Ương bình tĩnh nói: "Tất cả đều do ông trời sắp đặt. Con người cho rằng mình nhìn thấy rõ ràng con đường phía trước, cho rằng mọi việc trên đời đều có thể nắm chắc ở trong lòng bàn tay, nhưng người làm chủ mọi chuyện vẫn là lão thiên gia.
Cũng giống như Quách Diễn yêu thương Nạp Lan Tuyết, mà Trần Băng Băng là người đến sau, lại muốn vượt lên trước. Đây chính là số mệnh của ba người bọn họ. Nhưng hiện giờ, nguyên nhân làm cho bọn họ không thể buông tay, ta biết điều này."
Nguyên Liệt nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng: "Ồ, là nguyên nhân gì vậy?"
Lí Vị Ương cười cười, mở miệng nói:
"Bởi vì có người âm thầm kích động, châm ngòi ly gián khiến nhị tẩu cố ý nhằm vào Nạp Lan Tuyết, một khi nhị tẩu động thủ giết Nạp Lan Tuyết. Chuyện này sẽ không có biện pháp cứu vãn, nếu nhị ca trở về mà biết, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho nhị tẩu. Như vậy liên minh Quách, Trần hai nhà nhất định sẽ bị hủy bỏ. Chiêu mượn dao giết người này làm ta nhớ tới Bùi đại công tử ."
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười:
"Kỳ thực chuyện này thật sự rất rõ ràng, Bùi Bật dùng biện pháp không cao siêu cho lắm nhưng lại thật sự rất hữu dụng, hắn một nhát kiếm liền đâm trúng chỗ đau của Trần gia cùng Quách gia."
Hắn lợi dụng Trần Băng Băng, Quách Diễn còn có Nạp Lan Tuyết, ba người tranh cãi, để chuyện này huyên náo càng lúc càng lớn, cuối cùng rơi vào một kết cục thảm thương. Cho dù Lí Vị Ương ta có thông minh, tàn nhẫn cỡ nào, cũng không có cách nào khống chế tình cảm của con người, không có cách nào khống chế Quách Diễn từ bỏ Nạp Lan Tuyết, cũng không có cách nào làm Trần Băng Băng tự động buông tha, lại càng không thể đem nghiệt duyên này của ba người họ chặt đứt, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người bọn họ ở trong vũng bùn càng lún càng sâu, cuối cùng liên lụy toàn bộ Quách phủ.
Bờ môi Lí Vị Ương mang theo một tia cười lạnh lẽo:
"Chuyện này không thể giấu diếm nữa, nhất định ta phải bẩm báo với phụ thân, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Nói xong nàng liếc mắt nhìn vào trong phòng nói:
"Để cho nàng ta tạm thời ở trong này dưỡng thương đi, phân phó người chăm sóc chu đáo."
Nguyên Liệt gật đầu: "Được, nếu có gì khác thường, sẽ cho người thông báo với nàng ."
Lí Vị Ương thoáng yên tâm, còn chưa đi ra ngoài, lại đột nhiên bị Nguyên Liệt kéo tay lại, nàng không khỏi liếc nhìn Nguyên Liệt:
"Sao vậy?"
Nguyên Liệt cười cười, nụ cười vô cùng vui mừng:
"Ta chính là đang nghĩ,chúng ta không có người thứ ba xen vào."
Nhưng lời vừa dứt, hắn lập tức nhớ tới một cái tên phiền toái, cắn răng nói:
"Cũng không đúng, tên Tĩnh Vương Nguyên Anh kia có phải không nhỉ?"
Lí Vị Ương cười nói:
"Vậy, ngươi chuẩn bị đối phó hắn thế nào đây?"
Nguyên Liệt cười xòa một tiếng:
"Ta chuẩn bị. . ."
Hắn chưa nói xong, trong nháy mắt, đột nhiên đem Lí Vị Ương bế lên. Lí Vị Ương bị bất ngờ không thể không vòng tay ôm chặt cổ hắn, khuôn mặt không khỏi giãn ra, tươi cười, trên mặt ẩn chứa vẻ đẹp của một thiếu nữ kiều mị:
"Ngươi muốn nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của ta sao?"
Gió thổi đến khiến cánh hoa nhất thời phiêu lạc như mưa trong không khí, giống như muốn nhuộm đỏ khuôn mặt trắng thuần của Lí Vị Ương.
Nguyên Liệt híp mắt cười rộ lên tạo ra đường mắt cong dài:
"Đúng vậy, ta chính là chiếm tiện nghi của nàng đó. Nơi này không có người ngoài, ta bế nàng lên xe ngựa nhé."
Hắn nói xong, thật sự ôm nàng từng bước một đi đến xe ngựa.
Lí Vị Ương bật cười, nhưng ánh mắt nàng dời về phía cửa phòng phía sau lưng Nguyên Liệt, tâm tình vừa mới thoải mái một chút bỗng chốc phức tạp lên, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi. Kết thúc chuyện này chỉ e là rất khó .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro