Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại kết cục

Mười năm sau
Trong sân hậu viện phủ Húc Vương không khí tràn ngập hương thơm của trà.

Lý Vị Ương ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trên mặt mang theo ý cười, thần sắc khuôn mặt chưa bao giờ thoải mái như lúc này. Trên bàn bày một bộ ấm pha trà đặt ở trước người, chỉ thấy được những ngón tay thon dài như ngọc cầm lấy ấm trà, hơi nghiêng ấm rót xuống, một dòng nước trà trong xanh đổ vào bên trong chén.

Bên cạnh Lí Vị Ương, một nam tử có gương mặt đẹp đến kì lạ, một tay chống đầu, đôi mắt màu hổ phách thâm trầm đang nhìn nàng không chớp mắt, khóe miệng hàm chứa nụ cười nhẹ khiến lòng người mê mẩn.

"Sao vậy? Nhìn mấy năm nay rồi mà vẫn không đủ sao?"
Lý Vị Ương đem chén trà hoa sen ngọc bích đưa tới trước mặt nam tử, từ đầu tới cuối, trên môi nàng đều mang theo ý cười.

Nguyên Liệt cầm tay nàng đang muốn rụt về, nhẹ nhàng nắm lấy, trên mặt mang theo sự ngọt ngào chết người, cùng ôn nhu cười nói

"Cho dù có nhìn cả đời...... ta cũng thấy không đủ." 

Đôi mắt Nguyên Liệt sáng rực không chút che giấu tình yêu say đắm. Lý Vị Ương muốn rút tay về nhưng không rút ra được, khuôn mặt trắng nõn hơi hơi phiếm hồng.

Không biết có phải sau khi thành thân, mức độ yêu nghiệt của đối phương càng ngày càng cao. Mỗi lần hắn dùng đến chiêu này, Lý Vị Ương đều cảm thấy sức chống cự của mình không bằng trước kia, nhất là khi đối phương cười đến mức hai mắt khép lại thành đường cong, khiến nàng mỗi lần như vậy đều tự nhiên đỏ mặt.
Hắn còn cố tình coi đây là trò vui, lần nào trêu đùa đều làm cho nàng hít thở không thông.

Ý cười nơi khóe miệng nguyên Liệt càng sâu, lại không chịu buông tay, tiến về phía trước người nàng, ở bên tai thấp giọng cười nói:

"Vị Ương...... Chúng ta lại sinh thêm đứa nhỏ nữa đi?" 

Lý Vị Ương nghe xong liền đẩy hắn ra muốn chạy đi, nhưng bị tay hắn nhanh chóng bắt lại được, hơi thở ái muội của hai người bọn họ lúc này tản ra khắp nơi......
Ngay phía sau hoa viên có người xuất hiện...

"Nương, nương! Đệ đệ lấy hoa quế đường của con! ......" 

Một thân ảnh nhỏ bé như ngọn gió từ bên ngoài vụt vào, trực tiếp nhào vào lòng Lý Vị Ương. Theo đằng sau người tiểu cô nương còn có một tiểu nam hài, cũng đang chạy đến bên người nàng, giữ chặt ống tay áo của nàng, khuôn mặt đáng yêu, nhỏ nhắn vừa nức nở vừa nói:

"Nương, tỷ tỷ ăn nhiều kẹo đường lắm, nên con mới không cho tỷ ăn nữa, con không có bắt nạt tỷ ấy mà!"

Bọn nhóc xuất hiện, làm cho khóe miệng Nguyên Liệt run rẩy, không thể không cố gắng khôi phục lại khuôn mặt tuấn tú, trở về chỗ ngồi.
Nhìn bọn nhóc này trong mắt chỉ có mẹ không có cha nên Nguyên Liệt cảm thấy có chút mất mát. Hắn còn chưa mở miệng nói chuyện thì lại xuất hiện một người khác nữa, miệng thở hồng hộc đi đến. Xem mặt mày này thì thấy hắn có ba phần tương tự với Lý Vị Ương, không phải ai khác, chính là đệ đệ của Vị Ương, Lý Mẫn Chi. Nay vóc dáng Mẫn Chi bắt đầu trưởng thành, gương mặt trẻ con mũm mĩm cũng trở nên tuấn tú hơn, đôi mắt to cực kỳ có thần, luôn lóe lên tia giảo hoạt, hắn giữ lấy mặt của hai đứa trẻ:

"Phồn Hoa, Hề Nguyệt, hai con lại đến đây náo loạn? Ngứa ngáy phải không hả!"

Phồn Hoa hôn lên mặt Lý Mẫn Chi một cái "chụt" Hôn xong rồi còn tựa cái đầu nhỏ vào cần cổ đối phương cọ xát trái phải:

 "Cậu, cậu tha thứ cho con đi mà!"

Hề Nguyệt hoàn toàn không biết tiểu đệ đệ lại học chiêu này cực kỳ thuần thục từ vị phụ thân vô lại nhà mình, giả vờ giả vịt chớp chớp mắt, trông như bị ấm ức đến mức sắp rơi lệ:

 "Cậu, thả con ra đi, con không bao giờ dám làm loạn nữa!"

Lý Mẫn Chi cười: "Đừng giả bộ nữa, hai đứa các con cùng rủ nhau nghịch ngợm phá phách!"
Nói xong, hắn mang theo hai đứa trẻ đi ra ngoài, bọn trẻ giãy giụa, vẫy đạp cánh tay tỏ vẻ kháng nghị!

Nhìn bọn họ ba người lại bắt đầu trêu đùa nháo loạn, trên mặt Lý Vị Ương lộ ra tươi cười rạng rỡ. Vốn đang có chút buồn bực nhưng Nguyên Liệt nhìn thấy nàng mỉm cười như vậy trong lòng liền cảm thấy mềm mại, hắn đi qua, cùng nàng sóng vai đứng chung một chỗ.

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Hắn thấp giọng hỏi.

Nàng lúc này mới thu lại suy nghĩ, thấp giọng cười:

"Ừ, nghĩ đến chàng......cùng lũ nhỏ ."

"Thật sao?"

"Thật!" Nàng đáp lại nói.

Cảm nhận thấy sự ấm áp từ đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến, không cần nhìn cũng biết, bàn tay to của Nguyên Liệt đã  bao vây chặt lấy nàng. Lúc này mười ngón tay của hai người bọn họ đan xen vào nhau, ngay cả tâm tư cũng không còn khoảng cách.

Phu thê họ nguyện sống bên nhau cả đời này, Nguyên Liệt từng hứa hẹn với nàng như vậy, nay hắn cũng đã thực hiện được rồi.

Mười năm cũng không phải là khoảng thời gian dài, nhưng đối với bọn họ mà nói, thời gian mười năm này có vô số chuyện tô điểm cho cuộc sống của hai người, còn sinh ra hai đứa nhỏ.
Khoảng thời gian đó lại cũng không tính là ngắn. Cuộc sống hiện tại của nàng với hắn thực hạnh phúc. Tương lai không xa, bọn họ có lẽ sẽ giống như các cặp vợ chồng bình thường khác, sẽ có tranh cãi, có mâu thuẫn, còn có thể xảy ra xung đột.
Từng trải qua nhiều chuyện như vậy nên bọn họ sẽ càng quý trọng nhau hơn, không dễ dàng vứt bỏ tình cảm.

"Ngũ ca vẫn trốn sao?...... Đã mười năm rồi, hắn vẫn trốn tránh Tử Câm như vậy." 

Lý Vị Ương nhìn thoáng qua trên bàn học trong nhà, thở dài.

Nguyên Liệt khinh thường nói: 

"Hắn cho dù có trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Tử Câm."

Lý Vị Ương cười: 

"Đúng vậy, Tử Câm đã nói, cho dù có phải dùng mê hồn dược, câu hồn canh, cũng nhất định đem hắn trói chặt mang về thành thân."

Nguyên Liệt liên tiếp lắc đầu: 

"Thật sự là nữ cường nhân đáng sợ."

Lịch sử Việt Tây mở sang một trang mới, thời đại Nguyên Cẩm Phong đã sớm trôi qua, mọi người dường như cũng đã quên đi vị hoàng đế Việt Tây này.

 Tĩnh Vương Nguyên Anh đăng cơ được nửa năm liền đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Chuyện này làm cho tất cả mọi người kinh sợ. Việc hắn băng hà đối vương triều cũng gây ra ảnh hưởng không lớn. Húc Vương cùng Tần Vương đến trợ giúp Tấn vương tính tình ôn hòa đăng cơ, rất nhanh ổn định thế cục. Mà vị tân quân này lại khí chất nho nhã, tính tình ôn hòa, rộng lượng, khoan dung, từ từ xua đi bóng ma trong lòng mọi người.

Lý Vị Ương nhẹ giọng hỏi: 

"Nguyên Anh hắn......" 

Tĩnh Vương thân thể khoẻ mạnh, lại khổ cực vất vả lắm mới hoàn thành được tâm nguyện, làm sao có thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử...... 

"Ai bảo hắn nghĩ đến việc phái người đi trộm di chiếu, đây chính là gieo gió gặt bão......"

Nguyên Liệt dáng vẻ lười biếng, mỉm cười nói: 

"Đúng rồi, ta còn phải đi viết tấu chương xin nghỉ phép nửa năm, mang nàng đến Liêu Châu xem thuyền rồng......" 

Lý Vị Ương không khỏi cười rộ lên, ngửa đầu nhìn thoáng qua sắc trời, nhắc nhở nói: 

"Nghe nói bánh trứng lòng đỏ Tô Châu ăn rất ngon." 

Nguyên Liệt ôm nàng, hôn nhẹ lên môi nàng, vươn cánh tay ra ôm chặt nàng, nở nụ cười làm say đắm lòng người, khóe miệng nói: 

"Vậy đi một năm nhé." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro