Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cần Người Đẹp...

Lí Vị Ương nhìn tình thế trước mắt, ánh mắt trở nên thâm trầm. Trong vở diễn này, nàng cho rằng chính mình là người thắng lớn, nhưng xem ra hiện tại cũng chỉ là người thu được chút lợi ích mà thôi, người thắng lớn nhất giờ phút này hiện đang ở trong kim trướng kia.

Hoàng đế đang xử lý công văn, trên trán xuất hiện một vết hồng nhạt. Do cơn đau đầu thường xuyên tái phát cho nên hoàng đế luôn bóp mi tâm để giảm đau, khiến để lại dấu vết màu đỏ rất rõ này. Vệt đỏ trên trán rất sâu, dường như đã chuyển sang màu đỏ sậm. Lúc này, màn trướng vừa động, đã thấy Nguyên Liệt đang bước vào, hành lễ nói:

"Nguyên Liệt tham kiến bệ hạ."

Thái độ Nguyên Liệt nhàn nhạt.

Hoàng đế thấy hắn, lộ ra sự không kiên nhẫn, bỗng chốc đặt công văn kia để sang một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm đứa con trai mình

"Cho ngươi đến thảo nguyên, đã thu hoạch được gì chưa?"

Nguyên Liệt nhìn hoàng đế, thầm nghĩ thu hoạch lần này quả thật không nhỏ, rõ ràng người thu lợi lớn nhất chính là người đang ngồi cao cao tại thượng kia, nhưng Nguyên Liệt cũng không mở miệng.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng nói:

"Quy tắc cực kỳ đơn giản trên đời này, cho dù là ở Việt Tây hay là trên thảo nguyên này đi nữa, trong tay đều phải nắm một cây đao, ta không giết ngươi, ngươi liền sẽ giết ta. Nếu không chém giết kẻ địch, mở rộng lãnh thổ, sẽ rất nhanh sau đó ngay cả địa vị bản thân cũng đều không giữ vững được, giống như tên đại quân vậy.
Nhưng mỗi lần trẫm gặp ngươi, đều trông thấy bộ dạng ngươi yếu đuối, sợ sệt, chỉ suốt ngày đảo quanh bên người nữ nhân kia."

Nói xong, hoàng đế nở nụ cười nhẹ, trong nụ cười kia còn mang theo vài phần lãnh khốc.

Nguyên Liệt nhìn hoàng đế, lặng im một lúc lâu mới chậm rãi thốt ra lời:

"Bệ hạ, người tạo ra cục diện này cũng thật sự kỳ diệu."

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn Nguyên Liệt nói:

"Ồ? Trẫm trù tính cục diện gì chứ?"

Nguyên Liệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói:

"Đại quân nếu không nghĩ vị bệ hạ ở trong kim trướng là một kẻ ngốc thì nhất định ông ta sẽ không gặp phải nguy hiểm. Thần đoán Bùi Hoàng Hậu thu mua hắn trước, muốn tính mạng của thần và Quách Gia. Bệ hạ ngầm đồng ý với hắn, vậy nên đại quân mới có thể không kiêng nể gì truy giết chúng ta. Ngay khi hắn hàng động, bệ hạ liền đi theo sau, chờ đến lúc hắn khí cùng lực kiệt, dẫn hắn vào bầy sói, lại cho hắn một kích trí mạng. Rồi sau đó vu oan cho Nhị vương tử Ba Lỗ, lợi dụng Ba Lỗ cùng Ba Thuật trong lúc tranh cãi, giết vài tên hãn vương, làm bọn họ kinh sợ và cũng khiến cho những vương tử khác muốn rục rịch ngóc đầu dậy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bệ hạ còn nâng đỡ một kẻ yếu đuối vô năng là ngũ vương tử đi lên ngôi vị đại quân. Người này không có bản lĩnh gì nhưng ưu điểm lớn nhất chính là nghe lời, chỉ có phụ thuộc vào bệ hạ, vị trí đại quân của hắn mới có thể ngồi vững chắc. Rất rõ ràng, trên thảo nguyên này nhất định sẽ bình lặng được một thời gian, tính toán này của bệ hạ thật đúng là cao minh"

Nhưng dùng tính mạng của Nguyên Liệt mình và Lý Vị Ương làm tiền đặt cược, điều này thật khó lý giải.

Hoàng đế trơ mắt xem mình bị người ta đuổi giết, hành vi này khiến Nguyên Liệt hoài nghi liệu mình có phải là con do hoàng đế thân sinh ra hay không?

Hoàng đế vẫn như trước, không có động thái nào nói:

"Nếu thật sự vì chút việc nhỏ này mà ngươi bỏ mạng, thì chỉ có thể trách chính ngươi không có bản lĩnh, không trách người khác được."

Nguyên Liệt nở nụ cười lấp lánh như ánh sao trên bầu trời, khẩu khí lại cực kì trào phúng:

"Đúng vậy, sống hay chết là chuyện của thần, thần tuyệt đối sẽ không oán trách bệ hạ nửa câu."

Hoàng đế nhìn Nguyên Liệt, lại ngửa mặt lên trời cười to:

"Sao thế? Ngươi tức giận sao?"

Nguyên Liệt cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng nói: "Không, thần không có."

Hoàng đế mở miệng nói:

"Ta biết, ngươi không tức giận ta bắt ngươi làm mồi dụ mà là vì luyến tiếc nha đầu kia sẽ cùng chết với ngươi."

Lúc hoàng đế nói đến hai chữ nha đầu, bên trong ánh mắt ánh lên một tia sáng rét lạnh. Nguyên Liệt đột nhiên ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng không phải là nha đầu gì cả mà là người trong lòng thần, nàng tên Lí Vị Ương. Không, có lẽ bệ hạ nên đổi cách xưng hô đi, gọi là Quách Gia."

Hoàng đế cười nhạo một tiếng,
"Người trong lòng?"

Nụ cười của hoàng đế chứa ba phần trào phúng cùng một phần lãnh liệt.

"Cái gì mà yêu đương chứ? Ngươi mới tầm này tuổi thì biết cái gì? Luôn miệng nói chuyện yêu đương? Thật nực cười ."

Lúc hoàng đế nói như vậy, ngữ khí không chút che giấu sự khinh miệt.

Nguyên Liệt nhìn hoàng đế, trong ánh mắt không có một tia dao động. Theo Nguyên Liệt thấy, vị hoàng đế này với mình có hay không có quan hệ huyết thống cũng chẳng còn quan trọng nữa, bọn họ đều không có với nhau bao nhiêu tình thân. Trước kia hắn nghĩ rằng ít nhất hoàng đế sẽ nể tình mẫu thân mà đối xử với mình có vài phần chiếu cố. Nhưng hiện tại xem ra, hắn hoàn toàn nghĩ sai rồi, có lẽ sự sủng ái của đối phương cũng chỉ là sự ngụy trang, có lẽ trên đời này không có bất kỳ thứ gì có thể khiến hoàng đế để vào mắt. Có điều, Nguyên Liệt cũng không cần để ý, người hắn để ý cũng chỉ có mình Lí Vị Ương. Hôm nay cha con mất hòa khí như vậy là do chính Hoàng đế đem Vị Ương đẩy vào chỗ nguy hiểm.

Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Nguyên Liệt, ngón tay Hoàng đế cầm sẵn án thư "Bộp, bộp..", trên án thư phát ra thanh âm liên tục mà nặng nề, làm người ta nghe xong cực kỳ phiền lòng, lại như ngầm chứa một loại uy hiếp. Hoàng đế mở miệng nói:

"Tối hôm đó, ngươi rõ ràng có khả năng đi đuổi giết đội nhân mã của đại quât, tại sao chỉ lo chạy trốn?"

Nguyên Liệt cả kinh, hắn thật không ngờ nhất cử nhất động của bản thân đều bị đối phương nhìn thấu, ánh mắt của hắn dần dần trở nên băng lãnh hơn, giống như con chim ưng nhìn chằm chằm về phía con mồi của mình, ánh mắt kia cũng không phải là của người con nhìn về phía phụ thân vì ánh nhìn còn có vài phần thù địch.

Hoàng đế bật cười nói:

"Ngươi không cần gấp gáp, nếu trẫm muốn diệt trừ thế lực của ngươi, ngay từ đầu đã không đem người của ta giao cho ngươi, ta chỉ muốn biết nguyên nhân thôi."

Nguyên Liệt không có hé răng nói nửa lời, thậm chí còn không nghĩ sẽ trả lời đối phương,

Hoàng đế lạnh lùng cười:

"Ngươi không nói ta cũng biết, về điểm này ta hiểu tâm tư của ngươi, hừ."

Hoàng đế đột nhiên hừ lạnh một tiếng,

"Ngươi muốn nhân cơ hội này để ở riêng với nha đầu kia đúng không? Hơn nữa, còn muốn ép Quách gia, muốn bọn họ buộc phải thừa nhận hôn sự. Ngươi vô sỉ như vậy, so với trẫm cũng không kém là bao đâu, còn có chút trò giỏi hơn thầy nữa."

Nguyên Liệt cười nhẹ: "Muốn thành đại sự thì không cần câu nệ tiểu tiết. Vì đạt được mục đích, thần đương nhiên phải hy sinh một chút, thần lại không cần thanh danh, vốn muốn tính như vậy, có điều sau đó. . ."

Hắn nói một nửa, Hoàng đế thay hắn nói tiếp

"Có điều sau đó, người trong lòng ngươi không đồng ý, ngươi sợ nàng ta tức giận, liền thay đổi chủ ý, thật là đồ vô dụng!"

Nguyên Liệt không mở miệng, cảm thấy ngay cả Hoàng đế cũng không thể hiểu được suy nghĩ của mình. Vì để làm Lí Vị Ương vui thì việc gì hắn cũng đều có thể làm, vì sao lại không chờ đợi thêm một khoảng thời gian nữa?

Đương nhiên lời này Nguyên Liệt cũng không cần phải giải thích với Hoàng đế. Trong từ điển của đối phương, vĩnh viễn chỉ có bốn chữ cường thủ hào đoạt (không có được thì chiếm lấy), một chút cũng không hiểu hàm nghĩa của hai từ quý trọng.

Hoàng đế chỉnh dung mạo:
"Là Bùi Hậu đã xúi giục đại quân động thủ với các ngươi, nếu không có ta âm thầm bố trí, ngươi cho là các ngươi sẽ đột phá vòng vây dễ dàng như vậy sao? Đây là lần đầu tiên, tuyệt không có lần cuối cùng nào nữa. Nếu ngươi không dùng thủ đoạn tàn ác, không đem giết hết những kẻ có ý đồ muốn giết hại ngươi, một kích trí mạng, như vậy về sau ngươi cũng không thể sống bình yên ở Đại Đô. Nếu ngươi không thay đổi thì cũng không có cách nào có thể tiếp tục sống sót tại cái nơi người ăn thịt người này!"

Nguyên Liệt ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt lãnh đạm:

"Đó là chuyện của thần, không quan hệ đến bất kì ai cả, người không cần quản nhiều như vậy."

Hoàng đế cười lạnh một tiếng:

"Ngươi là con của trẫm, nếu không có trẫm, căn bản cũng không có ngươi"

Nguyên Liệt đột nhiên cười nhạo một tiếng, hắn mở miệng nói:

"Đúng vậy, nếu là không có bệ hạ, căn bản cũng không có thần.
Không có bệ hạ, thần cũng sẽ không lưu lạc nơi đất khách quê người, trở thành đứa con hoang bị người ta vứt bỏ, bị xem thường, thậm chí còn trở về Đại Đô, giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người khác."

Hoàng đế biến sắc, giờ phút này không nhìn thấy được biểu cảm vui vẻ nữa, từ từ trở nên vô cùng nghiêm túc, trong giọng nói cũng mang theo sự lãnh khốc:
"Trẫm biết, ngươi còn ghi hận trẫm chuyện mẫu thân ngươi nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, ta cùng mẫu thân ngươi ở bên nhau không liên quan gì đến ngươi, ta không muốn nghe một chữ nào về chuyện này từ trong miệng ngươi ."

Giờ phút này hoàng đế giống một đế vương lãnh khốc chân chính, hiện lên trước mắt Nguyên Liệt không có chút nhân tính cùng tình cảm.

Mà Nguyên Liệt vẫn nhìn thẳng vào hoàng đế, tầm mắt hai người giao nhau, có đối kháng, kiên trì, thậm chí còn không có chút lùi bước.

Hoàng đế nhìn Nguyên Liệt nhớ tới người trong lòng kia. Trong trí nhớ của mình, Nguyên Liệt có ba phần tương tự với nàng, cảm thấy ánh mắt đấy có thể khiến đáy lòng hắn như bị lăng trì cắt xé giống một loại đau đớn không dứt, liền thật lâu sau không nói gì. Cuối cùng, hoàng đế nở nụ cười, chính là lộ ra nụ cười cực tươi

"Có lẽ, nhược điểm của ngươi chính là tiểu nha đầu kia, nếu nàng ta chết thì sao?"

Ánh mắt Nguyên Liệt bỗng chốc trở nên cực kì đáng sợ, hắn nhìn phụ thân của mình, trên mặt lạnh lùng giống như trầm tích ngàn vạn năm phủ băng tuyết, từng chữ từng chữ nói:

"Lí Vị Ương là người quan trọng nhất trong lòng thần, vượt qua cả mẫu thân, cũng vượt qua cả phụ thân người."

"Ngươi nói cái gì?"

Hoàng đế đột nhiên nổi cơn giận dữ, ở trong ánh mắt Nguyên Liệt nhìn lại đều là sự phản kháng với uy quyền của hắn. Nhiều năm như vậy, chưa có kẻ nào dám làm như vậy. Cho dù là Bùi Hoàng Hậu kiêu ngạo, ương ngạnh kia, ở trước mặt hắn cũng vẫn phải khúm núm, biết vâng lời. Hắn không nghĩ tới, tên tiểu tử này vừa mới lớn lên lại nói với mình những lời như vậy!

Nguyên Liệt không sợ hoàng đế cảnh cáo, tiếp tục nói:

"Lúc thần còn nhỏ, nếu không có nàng ấy, thần đã bị hai ma ma dìm chết ở trong nước rồi. Khi dưỡng mẫu vừa mới qua đời, nếu không có nàng ấy tìm mọi cách che chở, bảo vệ thần chu toàn, thần sớm đã chết trong tay những kẻ ám sát, căn bản không có cơ hội còn sống sót trở lại Việt Tây, cũng sẽ không thể đối mặt với xuất thân của chính mình. Thần oán hận tất cả mọi người, bao gồm cả bệ hạ, chỉ có nàng ấy là người thần chân chính để ý tới, nếu nàng biến mất, thần tồn tại cũng không còn ý nghĩa gì cả!"

Tính khí quật cường cùng với người nọ quả là giống nhau!

Đầu ngón tay trái của Hoàng đế giấu trong ống tay áo cơ hồ muốn đâm thủng lòng bàn tay, tính tình trời sinh ngoan độc của hắn nhất thời phát tác, uỳnh một tiếng, toàn bộ án thư đều rơi trên đất

"Cái gì mà tồn tại không có ý nghĩa? Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?"

Nguyên Liệt lại nở nụ cười, đã lại nói tiếp: "

Nàng ở trong mắt bệ hạ cũng chỉ là một nha đầu tầm thường, không có chút động lòng người, cũng không đáng giá phải lãng phí ánh nhìn của người. Nhưng ở trong mắt thần, mặc kệ hoàn cảnh có ác liệt như thế nào, nàng cũng có thể cố gắng sống sót, bảo vệ tốt những người thân bên cạnh, từng bước một đạt tới mục tiêu của chính mình.

Nàng thay đổi vận mệnh của thần, đem thần và nàng ấy buộc chặt vào cùng một chỗ. Thần chỉ nói một câu thôi, thần không cần ngôi vị hoàng đế, cũng không cần người quan tâm, thần chỉ để ý đến nàng ấy, nếu có bất luận kẻ nào tổn thương hoặc làm hại nàng ấy thì họ đều là kẻ thù của ta! Cho dù có đi đến chân trời góc biển, ta cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ đó!"

Hoàng đế có chút hoảng hốt, hắn nhìn đứa con của mình, thần thái trong mắt đối phương cùng sự kiên định đều là dị thường rõ ràng:

"Ngươi thật sự thích nha đầu đó đến vậy sao?"

Nguyên Liệt lộ ra một nụ cười kiêu ngạo mà chắc chắn

"Đúng vậy, thần thích nàng ấy, hơn nữa còn muốn kết hôn với nàng, trên đời này không ai có thể sánh được với nàng ấy."

Thần sắc trên mặt Nguyên Liệt phẳng lặng, Hoàng đế rốt cục thở dài một hơi, hắn dường như thấy được bóng dáng bản thân mình năm đó ở trên người Nguyên Liệt, giống với hắn lúc còn trẻ, tính tình quật cường, điên cuồng chấp nhất, hơn nữa còn ngu xuẩn.
Hoàng đế nghĩ vậy, khẩu khí liền mềm mỏng hơn

"Nếu ngươi thật sự thích nàng ta đến vậy, trẫm có thể nghĩ đến chuyện ban hôn cho ngươi."

Nguyên Liệt cười lạnh một tiếng nói:

"Việc này không liên quan đến bệ hạ, người đừng quá bận tâm."

Nói xong, hắn đã xoay người cất bước đi về phía ngoài trướng.

Hoàng đế gọi hắn lại, Nguyên Liệt quay đầu lại nhìn hoàng đế nói:

"Hoàng thượng còn có gì phân phó?"

Hoàng đế nhìn hắn, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một tia buồn cười:

"Ta nghe nói đứa nhỏ Nguyên Anh kia cũng thật thích nàng ta, ngươi có biết chứ?"

Nguyên Liệt mỉm cười, nhưng không trả lời, xoay người liền xốc màn lên đi ra ngoài.

Âm thanh oán hận của hoàng đế vượt ra cả trăm dặm, có người bên ngoài vén màn lên đi vào, đó là người hầu thân cận nhất bên cạnh Hoàng đế, Trương công công.Trương công công vừa rồi ở bên ngoài trướng thấy Nguyên Liệt đã đi xa thì mới dám vào hầu hạ, hắn đi tới đem án thư nhặt lên, đem tấu chương phủi bụi, lại đặt lên bàn. Lúc này lại nghe thấy Hoàng đế nhẹ giọng nói

"Ngươi nói xem, đứa nhỏ này rốt cục giống ai vậy?"

Trương công công nghĩ, Nguyên Liệt giống ai? Còn không phải giống ngài sao bệ hạ, chính là lời này, hắn không dám nói ra, hắn mỉm cười trả lời:

"Húc Vương điện hạ là người thông minh, hẳn sẽ hiểu ý bệ hạ."

Hoàng đế lại lắc đầu nói:

"Bị đàn sói bủa vây, rình rập, ta chỉ muốn xem hắn làm thế nào phá vòng vây. Nếu hắn không làm được, tương lai cái ngôi vị này hắn ngồi cũng không vững ."

Trương công công nghe nói như thế liền lộ vẻ sợ hãi cả kinh, hắn đột nhiên ý thức được Hoàng đế đang nói cái gì.
Hoàng đế nhìn hắn một cái, trong ánh mắt kia hình như có sát khí, Trương công công lập tức cúi đầu, hàm hồ lên tiếng nói:
"Bệ hạ yên tâm, điện hạ biết bản thân đang làm cái gì, vương gia nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ."

Hoàng đế lạnh lùng cười, rất nhanh thu hồi ánh mắt, áp lực cực lớn vừa nãy đã khiến cho trên lưng Trương công công thấm ướt một tầng mồ hôi.
Hoàng đế rời đi ánh mắt, áp lực này liền rồi đột nhiên biến mất.

Trương công công mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:
Bệ hạ, tâm tư ngài chỉ có trời biết .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro