Buồn bực
Lý Vị Ương trở lại Quách phủ, Triệu Nguyệt vội truyền tới một phong mật hàm. Lý Vị Ương nhận lấy nhìn kỹ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười. Ngoài việc nhắm vào Bùi thị, Lý Vị Ương còn bố trí thêm một chuyện khác. Có điều, Bùi gia trước đó vừa mới thua thiệt một khoản tiền lớn, chỉ sợ không còn sức chống đỡ để ngoi đầu lên, Bùi Hoàng Hậu sẽ rất nhanh biết chuyện này,hy vọng bà ta sẽ thích lễ vật mà Lý Vị Ương nàng tặng.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên có một đôi bàn tay che khuất cảnh vật trước mắt, Lý Vị Ương nâng ánh mắt, trước mặt là gương mặt tuấn tú, cực kì quen thuộc, Nguyên Liệt cố tình kéo dài thanh âm nói:
"Vị Ương!"
Lý Vị Ương không nói gì, hắn đến đây từ lúc nào, hay là lúc vừa rồi hắn đi theo nàng vào trong phủ? Nàng nói: "Sao lại xuất quỷ nhập thần thế?"
Nguyên Liệt da mặt dày, mặt mày cùng giọng nói còn mang theo vô vàn ấm ức, tay cũng thừa dịp người nào đó không chú ý đặt lên eo đối phương.
"Vị Ương, vì sao đã qua nhiều ngày rồi mà nàng vẫn lạnh nhạt với ta, ngay cả đi tham gia yến hội của Vương gia cũng đều không cho ta đi theo?"
Lý Vị Ương thấp giọng nói:
"Đây là Quách phủ, cho dù là đang trong sân viện của ta thì cũng không thiếu hạ nhân, mọi người đang nhìn đấy, ngươi có thể bỏ tay ra trước rồi nói được không!"
Ánh mắt Nguyên Liệt chớp chớp, không chút do dự nói:
"Không thể!"
Lý Vị Ương lấy tay ra đỡ trán, không khỏi lắc đầu nói:
"Hôm nay ta thật sự không muốn gặp mặt ngươi!"
Nguyên Liệt làm bộ dáng vô cùng tan nát cõi lòng, chực khóc nói:
"Vì sao?"
Lý Vị Ương biết hắn cố làm ra vẻ, lười quan tâm:
"Ngươi cho rằng Vương tiểu thư mạc danh kỳ diệu kia đối với ta có ý thù địch, chả lẽ ta không có gánh nặng tâm lý sao?"
Nghe Lý Vị Ương nhắc tới Vương tiểu thư, Nguyên Liệt sửng sốt:
"Vương tiểu thư nào?"
Lý Vị Ương lạnh lùng thốt:
"Không phải là vị tiểu thư bệ hạ vì ngươi mà tự mình ban hôn sao! Hôm nay ta ra ngoài, nàng ta ra oai cho ta đòn phủ đầu, để cho mọi người thấy được chỗ độc đáo của nàng ta, rồi lại muốn nghĩ cách áp chế Quách phủ ta, ngươi nói ta có nên hay không nên đem sự ấm ức này tính lên đầu ngươi? Còn không mau buông tay!"
Nguyên Liệt kiên trì không chịu buông ra, Lý Vị Ương hung hăng tặng hắn một cước, hắn lập tức bỏ tay, Lý Vị Ương đang muốn rời đi lại đột nhiên nghe thấy hắn rên một tiếng, nàng không khỏi lắp bắp kinh hãi, không biết mình vừa rồi có ra tay nặng quá không,có khiến hắn bị thương không? Hay là vết thương cũ tái phát? Theo bản năng nàng thân thiết hỏi:
"Làm sao vậy, không thoải mái chỗ nào?"
Ai ngờ Lý Vị Ương còn chưa có động đậy, đã bị Nguyên Liệt gian xảo ôm trọn cả người nàng vào trong lòng, trên người hắn thì làm gì có chỗ nào bị thương, lại càng không có đau ốm gì:
"Vị Ương, vì sao nàng phải vì những chuyện không đâu mà giận dỗi với ta!"
Giọng nói của hắn mềm mại, nghe giống như trẻ con làm nũng.
Lý Vị Ương thấy hắn rõ ràng cố ý, quay đầu xoay người bước đi, lại bị hắn sống chết giữ lấy:
"Vị Ương, cái gì mà Vương tiểu thư, ta cũng không cần biết nàng ta là ai, có tặng cho ta, ta cũng không thèm lấy đâu?"
Giọng của hắn trầm thấp dễ nghe, dường như gió xuân thổi nhẹ ở bên tai, thập phần động lòng người. Trong lòng Lý Vị Ương vừa khẽ động, nhất thời không có lẩn tránh, giọng nói của hắn hình như là có chút bất đắc dĩ:
"Vị Ương, trên đời này ta chỉ lấy mình nàng, còn những người khác ta đều không thèm đếm xỉa. Ta trở lại Việt Tây, nhìn cái gì cũng chán ghét, nhưng vừa gặp được nàng thì những thống khổ cùng phiền não liền tiêu tan đi hết, người khác làm sao có thể đem ra so sánh với nàng? Cho nên nàng không cần thiết phải nghĩ tới Vương tiểu thư gì gì đó, nếu như nàng đồng ý gả cho ta, chúng ta lập tức cử hành hôn lễ, chả phải đến lúc đó chúng ta sẽ không còn lo lão hoàng đế kia tứ hôn lung tung sao?"
Hắn là nghiêm túc vạch ra từng bước, hơn nữa ở trước người có gương mặt vô hại cùng tuấn mỹ này, lực sát thương của hắn tuyệt đối đạt mười phần.
Nghe hắn nói với vẻ mặt trịnh trọng, hiển nhiên là không cần xin hoàng đế ngự chỉ ban hôn, Lý Vị Ương không thể không cảm thán Nguyên Liệt này hai năm nay tính tình càng thêm cố chấp, mấy từ nghe sến sẩm như vậy mà qua miệng hắn thế nào lại tràn ngập tình ý, chân thành, sự ngọt ngào từ từ thấm vào tận trong xương, lời nói ra còn rất thuận miệng.
Tuy cũng muốn sớm cử hành hôn lễ nhưng nàng biết rõ tình hình hiện tại không cho phép, giờ đang là thời buổi loạn lạc, chỗ Bùi Hoàng Hậu chưa có chút động tĩnh nào, nghĩ cũng biết đối phương nhất định đang chờ cơ hội để sinh sự.
Hơn nữa, cả đời nàng đã tranh đấu nhiều rồi, nếu như có một ngày nàng xuất giá, cũng muốn chờ hết thảy mọi việc đều được giải quyết thuận lợi......
Nhưng lúc này Nguyên Liệt đã cầm tay Lý Vị Ương, nói:
"Giờ nàng gả cho ta có gì không tốt sao? Đến lúc đó nàng chính là nữ chủ nhân của Húc Vương phủ, không ai dám ức hiếp nàng, cũng không tranh đấu đến mức ta sống ngươi chết, chúng ta hai người vui vẻ sống chung, nàng muốn giết Bùi Hoàng Hậu, ta liền đi với nàng, nàng muốn tạo phản ta cũng ở bên nàng đến cùng."
Lý Vị Ương tức giận nói:
"Ai muốn tạo phản? Đừng có nói hươu nói vượn,ngươi thật đúng là cái gì cũng đều dám nói!"
Ánh mắt màu hổ phách như chợt dừng lại một chút, nụ cười tràn ngập ánh nắng mặt trời:
"Ta biết lão hoàng đế kia nói rất nhiều với nàng, không cần phải để ý đến ông ta, ta cho tới bây giờ chưa hề đem lời của ông ấy đặt ở trong lòng, ông ấy muốn kết hôn với Vương tiểu thư kia thì tự mình đi lấy đi, không phải chuyện tốt sao, dù sao trâu già gặm cỏ non cũng không phải ngày một ngày hai, tự dưng đem một bà lão tài hoa cường ngạnh đổ lên đầu ta làm gì!"
Lý Vị Ương cười nhạo nói:
"Nhưng Vương Tử Câm kia cũng tầm tuổi ta, sao lại gọi là bà lão được?"
Nguyên Liệt không chút liêm sỉ nói:
"Mọi người đều nói Vương gia không gả cho ai được vị khuê nữ này!"
Lý Vị Ương không cho là đúng:
"Không phải không gả đi được, mà là phụ hoàng ngươi cố ý giữ nàng ta lại cho ngươi, cái gọi là cực phẩm trong hàng vạn người hay tiên tử trên dao trì cùng lắm cũng chỉ như vậy, chẳng những tinh thông cầm kỳ thư họa, quan trọng nhất nàng ta còn am hiểu quân sự trận pháp, thiên văn địa lý, nói nàng ta là kỳ nữ cũng không ngoa, ngươi không chịu lấy nàng ta chính là đánh mất đi người phù tá đắc lực nhất để đi đến được ngôi vua, ngươi không lo lắng sao?"
Nguyên Liệt không hề hứng thú nói:
"Ta cho tới bây giờ vốn chưa từng nghĩ tới việc làm hoàng đế, lại càng không nghĩ, vì ngôi vua mà phải ép buộc bản thân lấy nữ nhân mà mình không thích, mặc kệ nàng ta lớn lên giống thiên tiên hay là vụng về như lợn, với ta mà nói đều không có quan hệ."
Lý Vị Ương nghe xong, không tự chủ được nhẹ nhàng lắc đầu:
"Nếu là Vương tiểu thư nghe câu này, chỉ sợ thật sự sẽ tức đến ngất xỉu mất"
Nàng cảm thấy Vương Tử Câm là một nữ tử tâm cao khí ngạo, nàng ta chẳng phải một lòng một dạ với Húc Vương Nguyên Liệt, ngược lại Húc Vương trước mặt mọi người cự hôn khiến cho nàng ta khó xử. Một nữ tử cao ngạo như vậy thì chỉ có chuyện nàng ta không chịu, chứ quyết không thể cho phép bất luận kẻ nào cự tuyệt lấy nàng ta. Vương gia thuộc loại gia thế hào môn, ngay cả con gái nhà bọn họ cũng rất ít khi xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, vị Vương tiểu thư này lại càng kì quái, hơn mười năm không xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này lập tức xuống núi, chỉ sợ còn có ẩn tình khác liên quan tới hoàng đế. Nghĩ đến chuyện trên triều hoàng đế muốn tính mạng của Lý Vị Ương nàng, nàng có thể hiểu được vì sao trên yến hội, người Vương gia hôm nay lại mang khí thế bức người như thế, chỉ sợ có hoàng đế giật dây phía sau. Có lẽ trong lòng hoàng đế Việt Tây điên điên khùng khùng kia, nàng không xứng làm con dâu của ông ấy, ông ta đương nhiên muốn con dâu phải là thục nữ xuất thân từ danh môn thế gia, quan trọng nhất là có thể phụ tá Nguyên Liệt đi lên đế vị và tọa ổn ngai vị hoàng đế, mà Vương gia là gia tộc có thực lực nhất. Kỳ thật nàng hôm nay từ Vương phủ trở về, tâm tình không phải là tốt lắm, vừa muốn nói cái gì, lại đột nhiên thấy bên môi Nguyên Liệt lộ ra ý cười nhu hòa, sóng mắt diễm lệ, rung động lòng người:
"Vị Ương, nàng gả cho ta đi, ta sẽ yêu thương, chiều chuộng nàng! Thế nên nàng tuyệt đối sẽ không hối hận!"
Hắn nói xong câu này, Lý Vị Ương không hiểu vì sao lại bị câu này của hắn chọc cười. Nhưng trong thâm tâm nàng lại đang nghĩ đến chuyện: Ngôi vua đó, Nguyên Liệt thật sự không cần sao? Hoàng quyền có sức mê hoặc vô cùng lớn đối với bất luận kẻ nào, không ai có thể cưỡng lại, Lý Vị Ương thực rất rõ điểm này. Thác Bạt Chân không cần phải nói, ngay cả Thác Bạt Ngọc năm đó cũng đều bị dục vọng quyền lực khống chế, có đôi khi không phải ngươi có muốn hay không mà là chỉ có ngồi lên đế vị mới có thể bảo vệ tốt cho chính mình, bảo vệ những người thân quan trọng của mình, nhưng mà nàng đối với hoàng cung có một loại cảm giác mâu thuẫn, nếu Nguyên Liệt muốn theo đuổi đế vị, vậy mình còn có thể thủy chung vững vàng ở bên cạnh hắn nữa sao? Nếu mình ngăn cản hắn đi giành ngôi vua, vậy nếu như mười năm sau, hắn sẽ không trách cứ mình phá hủy cuộc đời hắn chứ?
Nguyên Liệt nhìn Lý Vị Ương thần sắc biến hóa không ngừng, tươi cười đột nhiên ngừng lại, hắn bắt lấy tay Lý Vị Ương nói:
"Ta đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, chuyện này không cần phải suy nghĩ quá sâu xa làm gì, phàm là con đường tự ta lựa chọn thì quyết sẽ không hối hận, huống chi tâm nguyện chính của ta là được ở bên cạnh nàng, cái gì Vương tiểu thư, Trương tiểu thư, Lý tiểu thư, đều cho các nàng ta đi gặp quỷ đi!"
Lý Vị Ương nghe đến đó, nâng đôi mắt tĩnh lặng lên nhìn Nguyên Liệt, tuy rằng lời hắn nói lúc này có chút kiêu ngạo cùng bá đạo, nhưng lời đó lại từ miệng người trong lòng mình nói ra khiến nàng cảm thấy ấm áp.
Đúng vậy! Người trước mặt này, vẫn luôn ở bên nàng cho dù là ở Đại Lịch hay Việt Tây, mặc kệ gặp phải hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, hắn đều làm ở bên bầu bạn, tại sao mình hoài nghi hắn nhiều như vậy, hoài nghi sau này hắn sẽ dao động sao.
Mặc kệ sau này gặp phải tình huống gì, hai người cùng nhau có thể bình an vượt qua, đó mới là đồng cam cộng khổ, bên nhau đến bạc đầu. Nguyên Liệt lại cọ xát một hồi lâu, dưới sự thúc giục của Lý Vị Ương mãi mới rời đi. Không lâu sau, chợt nghe thấy Liên Ngẫu tiến vào bẩm báo nói:
"Tiểu thư, Tĩnh Vương điện hạ đến."
Lý Vị Ương ngẩn ra, lập tức thản nhiên nói:
"Mời ngài ấy đến phòng khách đi!"
Liên Ngẫu cúi đầu nhận lệnh ra ngoài. Đã trễ thế này, Tĩnh Vương điện hạ sao đột nhiên lại tới chơi? Lý Vị Ương vốn đang muốn đi nghỉ, lúc này không thể không sửa sang lại y phục rồi mới vội vàng đi vào phòng khách, Tĩnh Vương Nguyên Anh đã đợi ở đây suốt hơn nửa canh giờ.Nghe thấy tiếng bước chân, hắn nâng ánh mắt, trong đôi mắt âm trầm như có bọng nước giống như là bị cái gì đó vô cùng áp lực.
Lý Vị Ương ngữ khí bình thản nói:
"Tĩnh Vương điện hạ đột nhiên đến chơi, không biết có chuyện gì?"
Tĩnh Vương nhìn thẳng Lý Vị Ương:
"Hôm nay nàng đã thấy Vương Tử Câm kia là dạng người gì rồi, có thể tự đánh giá rồi chứ ?"
Lý Vị Ương im lặng không nói, lại không biết lời nói Tĩnh Vương có ý gì, nàng suy nghĩ một lúc mới nói:
"Tiểu thư nhà Vương gia đương nhiên tài mạo song toàn, danh môn thục nữ, lại xuất thân từ nhà đại gia phong, Tĩnh Vương điện hạ nếu có tâm, có thể đến cầu thân để nàng ta làm Vương phi, ta tin rằng đối với việc giành đế vị là vô cùng có ích."
Tĩnh Vương Nguyên Anh biến sắc, thanh âm của hắn lúc này trong khoảnh khắc trở nên âm trầm hơn:
"Gia Nhi, nàng biết rõ ý ta nói lại cố tình lảng tránh chẳng lẽ là muốn che giấu chuyện gì sao?"
Cửa sổ được tỳ nữ mở ra, lúc này làn gió nhẹ phả vào thổi tan đi mùi Đàn Hương, mang đến một bầu không khí trong lành.
Lý Vị Ương hít sâu một hơi, thần sắc mới hòa hoãn nói:
"Rốt cục Tĩnh Vương điện hạ có ý gì, xin thứ cho ta chậm hiểu."
Ánh mắt Nguyên Anh trầm lặng hơn không còn vẻ ôn hòa lúc trước nữa, không biết vì sao phòng này chỉ còn lại có hai người hắn và Lý Vị Ương, ánh mắt hắn trở nên lạnh giá làm cho người khác cảm thấy buốt thấu xương
"Nàng hẳn là biết tâm ý của phụ hoàng, mục đích là muốn Nguyên Liệt cưới Vương Tử Câm, vậy mà nàng vẫn dám cùng Húc Vương làm trái ý bệ hạ, nàng nên biết hoàng đế là dạng người gì, các ngươi làm như vậy quả thực quá ngu xuẩn!"
Trên mặt Lý Vị Ương vẫn là biểu tình bình tĩnh, không có như Tĩnh Vương Nguyên Anh dự liệu, vẻ mặt nàng sẽ thấp thỏm lo âu hoặc là bi thương khổ sở, nàng yên tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, vẫn cười nhẹ nói:
"Tĩnh Vương điện hạ, tính ta như nào người hẳn là rất rõ, cái gì có thể làm, cái gì không thể, tự ta sẽ có cân nhắc, không cần người khác chỉ điểm, nhưng ta thật có chút không rõ tâm tư của Tĩnh Vương ngài."
Tĩnh Vương tức giận, rốt cuộc che giấu không nổi:
"Tâm tư của ta nàng chả lẽ còn chưa hiểu sao?"
Lý Vị Ương trong lòng biết rất rõ, có điều nàng vờ như không hiểu, Tĩnh Vương luôn đem chuyện theo đuổi đế vị đặt lên hàng đầu sau đó mới là theo đuổi Lý Vị Ương nàng, nhưng hắn vì sao lại không chủ động đi theo đuổi Vương Tử Câm, mà lại đến nói với mình mấy lời này làm gì? Hoàng vị không phải mong ước ban đầu của hắn sao? Nghĩ một chút, Lý Vị Ương yên lặng nhìn Tĩnh Vương nói:
"Điện hạ, có rất nhiều chuyện đều là do ông trời sắp đặt, người bình thường như chúng ta chẳng thể xoay chuyển được, ngay cả bệ hạ có là thiên tử, là rồng trong loài người đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người phàm trần, cho dù như nào thì ngài ấy cũng không thể chống lại ý trời."
Những lời này rõ ràng chính là không chịu từ bỏ. Đôi mắt Nguyên Anh trào phúng nói:
"Nàng không còn đầu óc sao? Ngang nhiên kháng chỉ, Nguyên Liệt rốt cục cho nàng ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi, ta không còn hy vọng gì sao"
Thần sắc Lý Vị Ương vẫn chưa thay đổi vì mấy câu châm biếm của hắn:
"Chuyện này với Tĩnh Vương điện hạ càng không có quan hệ gì, ta khuyên ngài nếu như còn chút tâm cơ, đừng ngại trù tính tốt hơn chút, Vương gia mới chính là đối tượng tốt nhất để cưới hỏi!"
Tĩnh Vương cười lạnh một tiếng, không giận mà cười:
"Nàng thật sự cố chấp như vậy sao?"
Lý Vị Ương cười nhẹ như gió xuân, gương mặt ôn nhu, nàng nâng chén trà lên nói:
"Triệu Nguyệt, tiễn khách!"
Tĩnh Vương đứng dậy, lạnh lùng cười, bước nhanh về hướng đại sảnh, cho tới khi hắn đi tới cửa, lại xoay người lại, quay đầu, nhìn Lý Vị Ương nói:
"Gia Nhi, nàng sẽ hối hận! Dù nàng không màng đến bản thân nhưng một mực muốn cùng bệ hạ đối nghịch thì có kết cục như nào không? Cả nhà Quách gia nhiều người như vậy, nàng cam tâm khiến họ chịu liên lụy vì nàng sao? Nàng thật đúng đứa con gái ngoan của Quách gia!"
Lý Vị Ương vẫn trầm lặng như lúc trước, căn bản không nói lời nào.Tĩnh Vương nắm chặt ngón tay vào trong lòng bàn tay, thanh âm rắc rắc phát ra khiến lạnh cả người:
"Chuyện này ta sẽ bẩm báo lại cậu mợ, ta cược rằng nếu để họ nghe được, cô con gái mà họ yêu thương lại không cần màng đến bảo vệ sự vinh nhục của gia tộc thì nên được đối xử như nào!"
Nói xong hắn bước nhanh đi ra ngoài.
Lý Vị Ương nâng ánh mắt, nhìn thoáng qua bóng dáng Nguyên Anh bị cự tuyệt, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu. Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói:
"Tiểu thư, Tĩnh Vương điện hạ vừa rồi nói......"
Lý Vị Ương lạnh lùng cười nói:
"Không cần để ý đến hắn, ta thấy hắn hành xử quá điên rồ rồi!"
Triệu Nguyệt thầm nghĩ:Hành xử điên rồ thế này không phải là do chủ nhân nhà mình sao.Nhưng lời này nàng không dám nói ra, nàng lại thấp giọng nói:
"Tiểu thư, có cần chúng ta ra tay thủ tiêu trước không?"
Lý Vị Ương thật ra hơi kinh ngạc:
"Ra tay, ra tay thế nào?"
Triệu Nguyệt do dự một hồi nói:
"Thì là cái vị Vương tiểu thư kia đó......"
Lý Vị Ương bị Triệu Nguyệt chọc cười:
"Điểm mấu chốt không nằm ở chỗ Vương TửCâm, mà là ở chỗ Nguyên Liệt nghĩ như thế nào, hoàng đế hiện tại vội vàng lôi Vương Tử Câm về, rõ ràng chính là đang đứng ngồi không yên, ông ta không có cách nào trực tiếp bức bách Nguyên Liệt vâng theo thánh chỉ, hắn chỉ có thể dùng biện pháp , làm cho Nguyên Liệt thấy được giữa ta và Vương Tử Câm ai cao ai thấp, ai hơn ai kém, cái này cũng chứng minh một điều, ông ấy không có cách nào khống chế con mình."
Triệu Nguyệt nghe đến đó liền hiểu ra tiểu thư nhà nàng thấu hiểu lòng người trên đời này ít người có thể bì được.
Nhưng cho dù thế nào thì Vương Tử Câm không giống những nữ tử phàm tục, khiến nàng thập phần lo lắng:
"Nhưng mà nô tỳ thấy Vương tiểu thư kia thật sự là nhân vật lợi hại, tiểu thư nhất định phải cẩn thận!"
Lý Vị Ương đương nhiên hiểu được tâm ý của nha đầu này, chính là gật đầu:
"Điều này ta đương nhiên biết, hôm nay nàng ta cho hai tỳ nữ ở trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ, chẳng qua là muốn cho ta biết là ngay cả tỳ nữ bên người nàng ta cũng là loại văn võ song toàn, tài mạo tuyệt hảo, tỳ nữ bên người nàng ta đã như thế, huống chi là bản tiểu thư ta đây!"
Lý Vị Ương dừng một chút, lại nói tiếp
"Sau đó, nàng ta cố ý chuốc say A Lệ công chúa, tạo cơ hội ở riêng với ta, nói rõ ý tứ của bệ,để ta biết khó mà lui. Nữ tử này rất có thủ đoạn, cũng không phải hạng người tầm thường.
Phần sau lại nàng chủ động ra mặt đàn tấu, đó là vì thử tâm tư của ta, xem ta có phải hạng người tầm thường hay không, có xứng làm đối thủ của nàng ta không."
Triệu Nguyệt nghe như bị lạc vào trong sương mù, nhưng có một điều hiểu được là Vương tiểu thư là muốn cùng tiểu thư nhà mình đối nghịch, nàng không khỏi nhíu mi.
Lý Vị Ương cũng không quá lo lắng, hoàng đế trước mặt mọi người tứ hôn, nếu là đệ tử thế gia tầm thường hoặc là vương tôn quý tộc có dám phản bác thì ngay cả nói cũng không có cơ hội, nhưng Nguyên Liệt lại khác......
Tính cách hắn thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói làng, nếu hoàng đế ép buộc hắn, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Hơn nữa đối phương bức càng quá, Nguyên Liệt càng phản kháng cùng cực , đến lúc đó tình phụ tử chỉ còn thù hận lẫn phản bội, khó có thể xong việc. Cho nên, hy vọng hoàng đế có thể ý thức được điểm này, không cần phạm vào sai lầm không thể vãn hồi mà hoàn toàn mất đi đứa con ngoan này.
Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài, nói:
"Trên đời này khó tính kế nhất chính là lòng người, hoàng đế trước kia yêu người đó, gặp phải cản trở, không thể kết duyên, cho nên tâm tính của ông ấy vốn đã có chút thất thường, nay ông ta lại muốn dùng sức mạnh cường quyền trong tay buộc Nguyên Liệt đi theo cách ông ấy sống."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro