Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bất an (trích 271)

Chạng vạng, Lý Vị Ương đứng ở đình viện nhìn ra xa, yên lặng ngắm mưa bụi trước mắt, vẻ mặt có chút không nắm bắt được. Triệu Nguyệt nhìn thấy, liền tiến lên phủ thêm áo choàng lên người nàng, thấp giọng nói:

"Tiểu thư! Trời lạnh, người phải giữ gìn sức khỏe."

Lý Vị Ương quay đầu nhìn nàng rồi mỉm cười nói:

"Triệu Nguyệt, ngươi đi theo ta được bao lâu rồi?"

Triệu Nguyệt sửng sốt, lập tức cúi đầu nói:

"Bẩm tiểu thư, nô tỳ đi theo người đã hơn bốn năm rồi."

Lý Vị Ương nhẹ nhàng thở dài một tiếng: "Ngày tháng trôi qua nhanh quá, vậy mà cũng đã bốn năm rồi."

Triệu Nguyệt nghe thấy ngữ khí Lý Vị Ương cảm khái như vậy, không khỏi có chút nghi hoặc.

Lý Vị Ương nhìn nàng cũng không giải thích nhiều, chỉ thản nhiên nói:
"Mấy năm này, chúng ta đã trải qua không ít mưa gió, mỗi lần ta đều cảm thấy có thể bình an vượt qua, nhưng lần này lại là lần đầu tiên ta cảm thấy không chắc chắn."

Triệu Nguyệt nghe đối phương nói như vậy, không khỏi càng thêm kinh ngạc.

Lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên:

"Ta chưa bao giờ từng thấy vẻ mặt nàng bất an như vậy, chẳng lẽ tình hình lần này thật sự không ổn sao?"

Đây là thanh âm của Nguyên Liệt. Lý Vị Ương không quay đầu, cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Triệu Nguyệt nhẹ nhàng lui sang một bên, Nguyên Liệt đi tới, nhìn sườn mặt Lý Vị Ương, trên mặt luôn mang theo tươi cười:

"Vị Ương, sao nàng lại lo lắng như vậy, thế này thật không giống với nàng chút nào."

Lý Vị Ương bật cười: "Chẳng lẽ Lý Vị Ương là người bách chiến bách thắng sao? Trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều như ý muốn, ta không phải lúc nào cũng có thể nghĩ ra biện pháp đánh lui địch."

Nguyên Liệt nhíu nhíu mày, nói:

"Nàng là lo lắng Quách Đôn hành sự lỗ mãng? Tính tình hắn cũng không phải ngày đầu tiên mới biết, đừng để ý tới nữa."

Lý Vị Ương lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:

"Nếu ta không cùng Lâm An công chúa kết thù oán trước đó, thì cũng sẽ không bức Bùi Hậu làm chuyện thủy hỏa bất dung. Nay Bùi Hậu làm ráo riết như vậy là muốn nhằm vào Quách gia, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vì đối phó ta.

Quách Đôn chính là một quân cờ nhỏ, Bùi Hoàng Hậu sẽ không vô duyên vô cớ kéo hắn xuống nước, mục đích thật sự của bà ta là vì  muốn đưa ta đi vào chỗ chết mà thôi."

Nguyên Liệt đương nhiên biết Bùi Hậu đả kích Quách Đôn là có mục đích sâu xa, mượn lần ra tay này để đả kích Lý Vị Ương, nhưng mà hắn không hề cảm thấy lần này sẽ phải nhận thua hoàn toàn, hắn tiến lên từng bước, nhẹ nhàng chà nhẹ lên tay Lý Vị Ương, ôn nhu nói:

"Chuyện này căn bản không liên quan đến nàng. Cho dù nàng có xuất hiện hay không, một ngày Quách gia còn tồn tại thì sẽ còn chống lại Bùi thị. Một núi không thể có hai hổ, Bùi gia tuyệt đối sẽ không cho phép thế lực của Quách gia tồn tại lớn mạnh như vậy.
Huống hồ, Tĩnh Vương dã tâm lớn như vậy, một khi hắn một lòng muốn lật đổ thái tử, ngay cả Quách gia không muốn cũng khó tránh khỏi sẽ bị cuốn vào tranh đấu, cuối cùng vẫn là bị Bùi Hoàng Hậu coi như cái đinh trong mắt.
Sự xuất hiện của nàng chẳng qua là làm gia tăng tiến trình này mà thôi."

Lý Vị Ương làm sao lại không biết điều này? Ánh mắt nàng thoạt nhìn có chút nghi ngờ hiếm thấy:

"Nhưng đây là lần đầu tiên ta gặp được một đối thủ lợi hại như Bùi Hậu."

Nhiều năm như vậy, cho đến giờ, nàng đã gặp rất nhiều người nhưng chưa bao giờ lại cảm thấy bất an như này.
Đấu nhau qua lại một hồi, nàng lại hoàn toàn không biết bước tiếp theo của đối phương sẽ đi như thế nào.
Nguyên Liệt nhẹ nhàng cười, nói:
"Bùi Hoàng Hậu là một cường địch mạnh, nàng đương nhiên sẽ kiêng kị bà ta, ta không hề thấy kỳ quái chút nào."
Tâm Nguyên Liệt khẽ  động, đột nhiên vươn tay đem nàng ôm vào trong lòng, thản nhiên nói:
"Cho dù có xảy ra chuyện gì, đều có ta ở đây rồi, nàng đừng lo lắng nữa."

Lý Vị Ương ở trong lòng hắn tìm một vị trí thoải mái, sau đó hơi hơi nhắm mắt lại.

Nguyên Liệt nhìn nàng, trong lòng nhất thời trăm chuyển ngàn hồi, dùng sức đem nàng bế ôm lên, cúi đầu xuống hôn lên má nàng, đau lòng cười nói:

"Chuyện này thật đáng ghét, không nghĩ ra cách thì nàng đừng nghĩ nữa, cứ giao cho ta giải quyết đi!"

Lý Vị Ương bỗng nhiên mở to hai mắt, trong mắt có ba phần kinh ngạc:
"Chàng có thể có chủ ý gì chứ?"

Nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt giật mình, Nguyên Liệt ấm ức chớp chớp mắt, lông mi hắn thật dài thế nhưng cũng run run buông xuống:
"Đừng coi thường ta nha!"

Lý Vị Ương nhướn mày:
"Ta không tin chàng có thể cho ra ý kiến gì hay ho."

Nguyên Liệt buồn cười cúi đầu, trán hắn nhẹ nhàng cụng vào trán Lý Vị Ương cọ xát vô cùng thân thiết, ánh mắt màu hổ phách lúc này cười đến tỏa sáng, giống như trăng rằm trên trời đêm vậy:

"Ta tất nhiên có diệu kế, không thì...... Nàng thưởng cho ta trước đi rồi ta nói." Thanh âm của hắn rất nhẹ, bên trong lời nói là ôn nhu vô hạn.

Lý Vị Ương nheo nheo mắt, tay ôm lấy cổ hắn, hơi kéo hắn lại gần, bốn mắt hai người vừa vặn đối diện nhau, nàng cười nhẹ nhàng, thì thào hỏi:

" Vậy được, Húc Vương điện hạ của ta tài trí vô song, ta thật sự rất muốn biết chàng nghĩ ra chủ ý gì?"

Nguyên Liệt không ngờ nàng nói như vậy thì ngẩn ra, sau đó liền nở nụ cười thấp thoáng, trong lúc vô ý phát hiện hai người dựa vào nhau gần gũi như vậy, mắt Nguyên Liệt trầm xuống vài phần, tựa hồ biến đổi sâu sắc.

Lý Vị Ương nhìn đối phương, chỉ cảm thấy đôi mắt hắn sâu thẳm, dường như giống với tinh hải xinh đẹp, rộng lớn, mạnh mẽ, làm nàng nhìn đến thất thần, rốt cuộc không nghĩ đến việc rời mắt đi.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, làm bọn họ hoảng sợ, lập tức tách ra.

Lý Vị Ương quay đầu vừa thấy hai người Quách Đạo cùng Quách Trừng đã đi đến. Vẻ mặt Quách Trừng xấu hổ, bộ dáng giả ngượng ngùng, trong mắt Quách Đạo hiện lên tia kì quái, lập tức cười ra miệng:

"Giờ là lúc nào rồi mà hai người còn có tâm tình trêu hoa ghẹo nguyệt, chúng ta vẫn nên thương lượng một chút xem giải quyết chuyện tứ ca như thế nào!"

Đúng vậy, Quách Đạo  chính là nhìn vẻ mặt Húc Vương không thoải mái chút nào, khiến cho tâm tình của hắn tốt lên.
Nguyên Liệt nhìn chằm chằm Quách Đạo, khuôn mặt lộ ra vẻ tựa tiếu phi tiếu, chung quy chính là thản nhiên nói:

"Ngũ công tử, nghe ngươi nói, hình như là có đối sách gì rồi sao?"

Quách Đạo sửng sốt, lập tức suy sụp, lắc đầu nói:

"Ta cùng tam ca suy nghĩ suốt một ngày, cũng không nghĩ ra cách gì cả, cho nên mới đến nhờ muội muội."

Lý Vị Ương có chút đăm chiêu nhìn Quách Đạo, nói:
"Chuyện này, ta còn đang suy nghĩ."

Quách Đạo lại tiến lên từng bước, thanh âm có chút bất an nói:

"Vậy muội phải nghĩ nhanh một chút. Chuyện này giờ đã trình lên bệ hạ ngự án trước, chỉ sợ ngày mai liền tuyên án."

Lý Vị Ương nhíu mày nói: " Vụ án mạng lớn như vậy, không cần qua ba, bốn lần hội thẩm sao?"

Quách Đạo chính là lắc đầu:
"Lúc này, dư luận đang bàn tán xôn xao, lời đồn có khắp bốn phía khiến bệ hạ vô cùng tức giận! Chỉ sợ không cần đợi đến ba bốn lần hội thẩm, tứ ca đã bị phán quyết rồi.
Nghe nói, buổi chiều nay Quách huệ phi cùng Tĩnh Vương đều đi cầu xin, nhưng tất cả đều bị bệ hạ nghiêm khắc khiển trách một trận. Quách huệ phi đau khổ xin tha, vẫn quỳ trước điện thỉnh cầu bệ hạ tha thứ cho Quách Đôn. Nhưng bệ hạ lại sai người khống chế đem Quách huệ phi mang ra ngoài, ta lo lắng......

Bệ hạ đã nổi lên sát tâm muốn giết Quách Đôn."

Lý Vị Ương nghe nói tin tức này, khe khẽ thở dài:

"Theo lời huynh nói, vậy bệ hạ thật sự muốn giết Quách Đôn, nhưng chúng ta lại không thể tìm đủ chứng cớ giúp Quách Đôn thoát tội. Tình hình trước mắt, chỉ có những hộ vệ, tỳ nữ làm chứng, trên người tứ ca có vết máu, lại còn vết đao trên người Vương Quảng nữa......
Cho dù như thế nào tứ ca cũng không thoát được liên can!"

Trên mặt Quách Trừng hiện ra một vạch đen, nói:

"Như vậy, nếu khiến Nam Khang công chúa, cô ta......"

Lúc trước, Lý Vị Ương đã đem toàn bộ sự việc nói cho Quách phu nhân, cho nên nay người Quách gia biết việc này cũng không có gì kỳ quái.

Lý Vị Ương lắc đầu nói: "Không ổn! Nếu để cho công chúa ra mặt, người khác chỉ cảm thấy Nam Khang công chúa cùng cấu kết với Vương Quảng, chẳng những làm nhục thanh danh người đã chết, mà còn ngay cả công chúa cũng sẽ không thoát khỏi liên quan.
Dù sao quan hệ giữa công chúa và Quách gia mọi người đều biết, tất cả mọi người sẽ cho rằng công chúa vì giúp Quách Đôn thoát tội, mới ra làm chứng.
Nghĩ thôi cũng biết, lời làm chứng của cô ấy rất bất lợi lại không thể chứng minh được gì, ngược lại sẽ khiến toàn bộ Quách gia cùng gặp phiền hà."

Quách Đạo cùng Quách Trừng liếc nhau, trong mắt cả hai đều biết rằng muốn giải quyết việc này là vô cùng khó khăn.
Húc Vương nhìn mọi người, đột nhiên đi đến bàn cờ bên cạnh cửa sổ, ngón tay tùy ý cầm lấy một quân cờ trên tay thưởng thức:

"Giờ ván cờ này dĩ nhiên là lâm vào thế trận nguy hiểm, Gia Nhi, ta muốn hỏi nàng một chút."

Lý Vị Ương sửng sốt, lập tức nhìn về phía Nguyên Liệt.
Nguyên Liệt cười cười, trong mắt phát ra ánh sáng ngọc:

"Có một lần ta bao vây  quân cờ của nàng, nàng lại theo hướng Đông Nam đi nước cờ tránh đi mũi nhọn tấn công của ta, bao vây những chỗ trọng yếu của ta, khiến ta không thể không thay đổi chiến thuật để ứng cứu.
Cứ như thế ta đã bỏ lỡ thế trận tốt như vậy rồi cuối cùng bị bại dưới tay nàng. Chuyện này nàng còn nhớ rõ không?"

Lý Vị Ương nghe Nguyên Liệt nói kỳ diệu như vậy, không khỏi cúi đầu ngẫm nghĩ. Một lát sau, nàng đột nhiên ý thức được điều gì, ánh mắt lóe ra một tia sáng rọi, nhìn chằm chằm Nguyên Liệt nói:

"Nói như vậy, trận này chàng đã nắm chắc phần thắng trên tay rồi phải không?!"
Biện pháp này không phải chưa nghĩ qua, chỉ tiếc nắm được nhược điểm của đối phương, loại chuyện này thật sự là quá khó khăn!
Nguyên Liệt nói như vậy hiển nhiên là tìm được điểm yếu rồi!

Nguyên Liệt đã định liệu trước nói:
"Chiều nay, vừa hay sưu tầm đầy đủ hết. Thật buồn cười, Bùi Hậu kia chỉ lo tấn công, cũng không nghĩ cháy sau lưng. Ta nghĩ nếu bà ta thông minh, đương nhiên sẽ biết nên làm như thế nào"

Lý Vị Ương suy tư một lúc, nhưng không quá lạc quan:

"Muốn cùng Bùi Hậu đoạt miếng ăn trong miệng, cũng không dễ dàng như vậy. Nếu có hơi sơ xuất, sẽ thua thảm hại.
Chuyện này nhất định phải tiến hành bí mật!"

Nguyên Liệt biết Lý Vị Ương là người cẩn thận quá mức, liền cười gật đầu.

Quách Trừng vẫn lo lắng nói:
"Các ngươi rốt cục đang nói cái gì, ta sao lại nghe không hiểu nhỉ."

Vừa rồi Quách Đạo dĩ nhiên nghe ra đạo lý, không khỏi vỗ vỗ bờ vai hắn nói:
"Tam ca, huynh cứ yên tâm đi, Gia Nhi cùng Húc Vương điện hạ sẽ có chủ ý."
Quách Trừng nhíu mày, ánh mắt trên mặt của ba người bọn họ cùng giao nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng nói:
"Như vậy, liền trông cậy tất cả vào muội muội cùng Húc Vương."

Đợi cho Quách Đạo cùng Quách Trừng bóng dáng hai người cùng rời đi, Nguyên Liệt mới quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Lý Vị Ương nói: "

Chứng cớ đã ở trên tay rồi, làm sao lợi dụng nó để phát huy giá trị lớn nhất, còn phải xem nàng làm thế nào."

Lý Vị Ương chính là cười nhẹ:

"Nói thì nói như vậy thôi, nhưng ta không có bao nhiêu tin tưởng có thể lấy tiện nghi ở trên người Bùi Hậu."

Nguyên Liệt thấy chung quanh không có người ngoài, nhất thời vô cùng vui sướng, mặt dày tưng bước tới gần, thần bí cười hì hì nói:

"Ta tin vào thực lực của nàng, đương nhiên, có lẽ nàng còn cần một người giúp đỡ."

Lý Vị Ương nghe được lời này, nhớ tới điều gì đó, cười đáp lại:

"Đúng vậy, ta còn cần sự giúp đỡ, hoặc là cô ấy vì lí do gì chịu giúp ta, nhưng chỉ có sự giúp đỡ của cô ấy mới chính là cực hữu dụng."

Nguyên Liệt cười không ra tiếng, lộ ra tia cười lúc tính kế người cùng hàm răng sáng lấp lánh.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị tìm một cơ hội để âu yếm, lại đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm ở ngoài cửa

"Sắc trời không còn sớm nữa , Húc Vương điện hạ vẫn nên sớm trở về đi."
Quay đầu nhìn lên thấy đầu vị ngũ công tử Quách Đạo nhô ra, tươi cười đầy mặt nói.

Nguyên Liệt sắc mặt trầm xuống, thầm nghĩ ta bôn tẩu vì Quách gia nhà ngươi, thế mà cũng không lấy được chút lợi tức nào sao? Còn tính toán chi li như vậy!
Thằng nhãi này quả thực không có ý tốt gì cả!
Hắn đang do dự, bên kia Quách Đạo đã bước nhanh đã trở vào, lôi kéo cánh tay hắn nói:

"Húc Vương điện hạ không muốn trở về sao?  Không thì đi hướng này, nào nào, đến viện của ta cùng chơi cờ cũng tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro