Chương 12
Ngồi một lát thì Tạ Đình Chấn đến thỉnh an, theo sau là Tam tỷ Tạ Bích Hân. Nàng cùng với Nhị tỷ Tạ Bích Dao do Lý di nương sinh ra. Trước khi mẫu thân vào cửa, Lý di nương đã nhiễm bệnh qua đời. Nhị tỷ và Tam tỷ do nội tổ mẫu một tay nuôi lớn, do đó với ta cũng tính là thân thiết. Nhị tỷ đã thành thân với Tri phủ Bình Dương châu Trần Gia Kính nên cũng đã vài năm rồi không gặp mặt, còn Tam tỷ đã sớm có hôn ước với Uy Vũ tướng quân, chẳng qua bây giờ y đang trấn giữ biên cương, hai năm sau thay quân về kinh thành sẽ cùng nàng thành thân. Tạ Bích Hân trời sinh hiền lành, trước giờ tranh đấu gia tộc đều bỏ ngoài tai, suốt ngày đóng cửa ở Tuyết lư may đồ cưới, không có chuyện sẽ không ra cửa.
Có nội tổ mẫu ở đây, Tạ Đình Chấn dù có hận ta cách mấy cũng không thể phát tác. Mọi người tỏ ra hòa thuận với nhau một lát rồi ra về.
Về đến Hoán Hương viện, Tố Tâm dè dặt hỏi ta:
- Tìm phu nhân và di nương có lão gia, ý tiểu thư là...
- Ngươi không thấy dạo này Tạ Chương rảnh rỗi lắm sao, còn muốn nhúng một tay vào hôn sự của ta, tìm cho y vài người để hậu viện thêm vui vẻ, không tốt sao?
- Vẫn là tiểu thu suy nghĩ chu toàn.
Sau khi bảo Tố Tâm đóng cửa không tiếp khách, ta chuẩn bị một vài thứ rồi xuất phủ đến Khương Dư sơn trang gặp Uyển Mai.
***
Năm 9 tuổi, phụ thân mắc bạo bệnh mà qua đời, không lâu sau mẫu thân cũng đi theo, từ đó Uyển Mai trở thành cô nhi. Nhị thúc của nàng sau khi lừa chiếm hết gia sản còn bán nàng vào Vương phủ làm nô tỳ. Lúc ta vào phủ Hiên Viên Tuấn, Uyển Mai là đã nha đầu tam đẳng ở Đông Viện. Nhìn nàng nhanh nhẹn hoạt bát lại có chút kiến thức, ta liền để nàng trở thành nha đầu nhị đẳng phụ trách quản lý y phục.
Một lần ta bị người tính kế hạ độc, Uyển Mai vì cứu ta mà trúng độc, cuối cùng trở thành người câm. Hung thủ tra ra là Triệu Ly Châu – tiểu thiếp của Hiên Viên Tuấn, nhưng y lại không cho ta xử lý ả ta. Phụ thân ả đỡ một đao cho Hiên Viên Tuấn mà chết, nên y cảm thấy bản thân có trách nhiệm chăm sóc ả, đồng ý để ả vào cửa, sống nửa đời sau không lo nghĩ. Lúc đó ta còn nghĩ rằng Hiên Viên Tuấn là người trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng nể mặt y là tha cho Triệu Ly Châu một mạng. Sau lần đó, ta luôn cảm thấy hổ thẹn với Uyển Mai mà đề bạt nàng lên làm nha đầu nhất đẳng. Có ta chống lưng, cuộc sống của nàng cũng nhẹ nhàng.
Sau khi bị Tống Giai Mẫn và Tạ Liên Chi tính kế hại ta trở thành thiếp, Triệu Ly Châu liền vu oan ta hại chết con của ả, Uyển Mai đứng ra nhận tội thay ta, cuối cùng bị Hiên Viên Tuấn phạt 100 trượng mà chết. Bị Triệu Ly Châu ép nhìn Uyển Mai chết, trong lòng ta bùng lên ngọn lửa hận thù. Năm xưa ta quá nhu nhược, nên mới để lại hậu họa, dẫn đến kết cục bây giờ.
Sống lại một kiếp, sau khi ổn định căn cơ, ta liền để Kinh Vũ đi điều tra Uyển Mai, kịp thời cứu nàng trước khi bị bán vào Vương phủ. Thoáng cái đã hai năm đi theo ta, Uyển Mai từ một tiểu cô nương ngây thơ trở thành một đại cô nương nhu thuận. Ta an bài nàng ở Bạch Mai viện phía Tây kinh thành, đảm bảo cho nàng một đời vô âu vô lo. Ta vạn lần không ngờ, dưới sự bảo vệ của ta, lại có kẻ muốn lấy mạng Uyển Mai
***
Lúc ta đến Khương Dư sơn trang, Kinh Vân đã đợi sẵn trước cửa.
- Công tử đến rồi! – nói đoạn quay sang Tố Tâm – A Nguyên cũng đến rồi!
Khi ta xuất phủ, Tố Tâm nhất quyết muốn đi theo, để tránh nghi ngờ, nàng cũng vận nam trang. Ta gọi nàng là A Nguyên, do đó toàn Khương Dư đều gọi như vậy.
- Công tử, lợi tức tháng trước của Vạn Ngân giảm một phần, Bảo Ngân, Cát Ngân tăng 1000 lượng, còn các nơi khác vẫn giữ ổn định.
- Lý do?
- Dạo gần đây, các chi Cố gia bên kia đều chiếu cố cho Bảo Ngân, Cát Ngân, cho nên 2 nơi này mới tăng lên đáng kể. Còn chuyện của Vạn Ngân, Kinh Vũ tra được là do Hiên Viên Tuấn nhúng tay vào.
Chưa đợi ta đáp lời liền nghe một tiếng gọi dịu dàng "A Sâm...", bóng người nhỏ nhắn lao vụt ra từ Hạ đình, nhào vào lòng ta.
- Rốt cuộc A Sâm cũng chịu đến thăm muội rồi. Muội nhớ huynh lắm.
- Nha đầu ngốc, muội không ở Tú Mai các đợi ta, ra Hạ đình làm gì? Lỡ bị nhiễm phong hàn thì phải làm sao?
Nói đoạn, ta liền phân phó để Tố Tâm đi theo Kinh Vân xem xét giấy tờ và sự vụ ở các điền trang, lúc về sẽ báo lại ta sau. Bản thân thì đưa Uyển Mai về Tú Mai các.
Uyển Mai chỉ cao tới bả vai ta, dáng người lại nhỏ nhắn, cứ như chú sơn ca ríu rít bên cạnh. Hôm nay nàng mặc một thân bạch y, ở chân váy và cổ tay thêu vài đóa hồ điệp, búi tóc đen nhánh được cố định bằng một cây trâm mẫu đơn, nhìn có chút mộc mạc.
- Y phục đơn giản mỏng manh thế này là thế nào? Người ở đây hầu hạ muội không tốt sao? – vừa nói ta vừa cởi áo choàng khoác lên người Uyển Mai.
- Là Uyển Mai muốn gặp huynh sớm một chút. Huynh đừng trách bọn họ?
- Lát nữa ta đưa muội đi mua thêm ít y phục và trang sức. Mai Nhi của ta phải là cô nương xinh đẹp nhất kinh thành này.
- Ân~...mọi chuyện muội đều nghe huynh.
Tú Mai các là nơi ta dặn Kinh Vân chuẩn bị cho Uyển Mai, là tân phòng khi nàng xuất giá. Từ năm trước ta đã cho người chuyển gần 100 gốc mai các loại từ Vân Nam về, định đợi đến mùa hoa đầu tiên nở sẽ tặng nàng. Ai ngờ Uyển Mai xảy ra chuyện, mọi việc không theo kế hoạch...
Cửa lớn Tú Mai các thấp thoáng hiện ra sau hòn non bộ, bên trong tràn ngập màu xanh biếc của những gốc mai chưa nở rộ, không khí xung quanh thoang thoảng mùi tươi mát.
Uyển Mai vừa bước vào đã gọi người mang thức ăn lên, là vài món điểm tâm tinh xảo nhìn rất đẹp mắt.
- Thời gian rảnh rỗi muội có học làm vài món điểm tâm cho A Sâm. Huynh nếm thử xem, nếu huynh thích hàng ngày muội đều sẽ làm cho huynh ăn.
- Mấy chuyện này để người dưới làm là được rồi. Ta đón muội từ Bạch Mai viện về đây là để muội nghỉ ngơi cho tốt. Đừng khiến bản thân mình mệt nhọc.
Ta gắp thử một miếng Quế Hoa Cao, vào miệng liền tan ra, cả khoang miệng đều thơm mùi hoa Quế, có một chút vị của Kỷ tử và Nhãn nhục, khác hẳn vị ta từng được ăn ở phủ. Uyển Mai ở bên cạnh mở to mắt nhìn ta, bộ dạng rất đáng yêu.
- Tay nghề của muội khá lắm. Nhưng làm gì cũng phải chú ý sức khỏe.
Uyển Mai cười ngọt ngào, cả viện như sáng bừng sức sống. Bất giác ta nhớ lại kiếp trước nàng đã phải chịu biết bao nỗi đau, đều do ta không bảo vệ nàng chu toàn.
- A Sâm, huynh nắm tay muội đau quá.
Ta vội buông tay, hóa ra, trong lúc vô thức, ta đã siết chặt tay nàng, làn da trắng ngần nổi lên một mảng đỏ ửng. Ôm ghì nàng vào lòng, ta thấp giọng nỉ non: "Mai Nhi, ta sẽ bảo vệ muội thật tốt, sẽ không để muội xa ta thêm lần nào nữa."
- Muội hứa, sẽ bên huynh cả đời, nửa tất không rời.
Có được lời đảm bảo từ nàng, trái tim vốn căng chặt của ta thoáng thả lỏng.
- Đi thôi, ta đưa muội đi dạo kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro