Chương 73 Vượt qua thử thách
Dị thú to lớn thấy con mồi đã gần như không có sức chống cự liền chậm rãi vờn quanh, thích thú nhìn con mồi đang từng chút hấp hối, nó đang chuẩn bị cho cú dứt điểm cuối cùng, nước dãi của nó không tự chủ mà bắt đầu nhỏ trên mặt đất.
Ở bên ngoài cuộc chiến, Lôi khuyển đã kích động đến cực điểm, tia điện chớp loé liên hồi cũng đủ để nói lên tâm trạng của nó lúc này, móng vuốt không ngừng cào lên mặt đất đã thành sớm biến thành một đống đất cát hỗn độn.
Cửu Vĩ đứng bên cạnh, bình tĩnh dùng đôi mắt tràn đầy sự âm hiểm nhìn trận chiến không cân sức mà chính nó đã dung túng.
Lâm Hàn gắng gượng chịu đựng cơn đau mà chật vật đứng lên, đôi mắt đỏ tỏa ra luồng sát khí nồng đậm nhìn thẳng vào kẻ địch trước mặt mình. Lý trí của cậu dường như hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sát khí, oán hận và sự không cam tâm của chính mình.
Cậu khẽ nhếch môi cười, sau đó dùng toàn bộ khí lực hét lớn - " Đến đây. Kết thúc đi!" - Nói rồi cả người cậu liền rơi vào trạng thái xuất thần, lòng bàn tay nhuộm đỏ máu tươi nhanh chóng xuất hiện một quả cầu năng lượng màu vàng đang không ngừng lớn lên nhanh chóng, luồng tinh thần lực dao động mãnh liệt, cuồn cuộn bao quanh người cậu tạo thành một luồng uy áp, nó cứ lớn dần rồi tạo thành một sức mạnh vô hình không ngừng nghiền áp về phía dị thú.
Con dị thú màu đen to lớn bị khiêu khích liền điên tiết xông lên, Lâm Hàn cũng không né tránh, ngay khi con dị thú đã xông tới trước mặt, nó chỉ cách mặt của cậu chỉ còn nữa cánh tay, Lâm Hàn hét lớn rồi trực tiếp nện một đấm mang theo nguồn năng lượng vừa tích tụ được vào đầu dị thú khiến nó một lần nữa mất đà, quay xe, cả người nó đập mạnh vào tảng đá lớn rồi rơi ầm xuống đất - "Ẳng!" - Con dị thú đau đớn kêu lên một tiếng.
Ngay khi bốn chân nó tiếp đất liền lấy tốc độ nhanh nhất vọt lên quyết một chiêu kết liễu kẻ thù, móng vuốt của nó điên cuồng xé gió trảo bất chấp.
"Rắc! Ầm...!" - Hàng loạt thân cây to nơi cậu vừa đứng liền oanh liệt gãy đỗ, máu tươi dính trên thân cây vẫn còn ấm nóng, những dòng máu vẫn tiếp tục lăn dài.
Sau cú cắn vào khoảng không, dị thú lại nối tiếp một trảo không cho con mồi có cơ hội trốn thoát lần nữa. Lâm Hàn suy cho cùng cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, chính vì cơ thể đã trải qua hai lần cải tạo mới có thể giúp cậu trụ cho tới bây giờ, Lâm Hàn đã không còn sức tránh né, một lần nữa bị một trảo đánh trúng ngực rồi nặng nề văng ra xa lăn mấy vòng mới có thể dừng lại, sau đó liền bị con dị thú dùng cả thân hình to lớn đè lên, nhanh như cắt nó há miệng thật to cắn mạnh xuống cổ Lâm Hàn, cuộc săn giết đến đây là kết thúc.
Một giây trước khi nó đạt được ý đồ, con dị thú đang thắng thế chỉ trong phút chốc liền bị đánh bật ra xa, tiếp đó là một luồng điện áp vô cùng khủng bố, một kích trí mạng, trực tiếp đánh thẳng vào con dị thú, một tiếng nổ ầm vang lên trực tiếp thiêu hủy một góc rừng. Bên trong hố đất ở phía xa chỉ còn một cái xác đã cháy đen bốc mùi khét lẹt.
Lôi khuyển cấp tốc chạy đến bên người chủ nhân lo lắng kêu lên một tiếng đau đớn - "Ngao..." - Nó dùng sức lay người cậu nhưng cậu vẫn không hề đáp lại. Đôi chân màu trắng của nó thấp ướt một tầng máu, Lôi Khiển như muốn hóa điên, nó tự trách, nó đau khổ vô cùng.
Khác với Lôi Khuyển đang vô cùng luống cuống, Cửu Vĩ im lặng đứng bên cạnh dùng tinh thần lực kiểm tra một lượt rồi dùng chân trước đập mạnh vào cái đầu ngu ngốc đang khóc lóc thảm thiết kia.
Lôi khuyển đang đau lòng muốn chết thì bị đánh, nó kêu một tiếng rồi bất mãn nhìn Cửu Vĩ - "Ngao!" - Bị đánh đau nó càng thêm phẫn uất mà trừng Cửu Vĩ, nếu không phải vì nó đánh không lại thì nó đã sớm nhào lên sóng mái với Cửu Vĩ rồi.
Cửu Vĩ khinh bỉ nhìn nó kiểu "ơ cái thằng này, dám lườm anh mày à? Có tin anh đấm mày nâu mắt luôn không?", rồi nó quay mặt nhìn sang một hướng khác, xa xa có một nhóm người đang đi về phía này.
Lôi khuyển giật giật lỗ tai, cảm nhận được giao động tinh thần lực quen thuộc nó lập tức hưng phấn kêu lên - "Gâu! Gâu! Gâu!" - Đây là lần đầu tiên nó cảm thấy vui mừng khi gặp lại những người này.
Vương Thiên Hành, Đường Ngự Long, Trần Phóng sau khi tìm thấy Tần Tranh liền phân phó lại nhiệm vụ rồi trực tiếp theo dấu vết mà tìm kiếm hai người còn mất tích. Nhìn thấy làn khói đen lượn lờ dưới đáy vực tim mọi người lập tức treo lên cao, trong lòng luôn không ngừng cầu mong hai người bình an.
Khi nhìn thấy dấu vết khoang điều khiển được phóng đi để lại trên mặt đất mọi người liền không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cho đến khi cửa phòng hộ được mở ra. Thế nhưng bên trong lại không nhìn thấy Lâm Hàn, xung quanh cũng không của dấu vết đánh nhau, có thể đoán được là cậu tự mình rời khỏi, Trần Phóng tức điên, mắng một tiếng - "Thật là ngu ngốc!" - Ở chỗ này mà cũng dám đi loạn, thật là chán sống mà.
Nhưng anh mắng thì mắng chứ lòng thì nóng như lửa đốt, Trần Phóng liền dứt khoát đi sâu vào bên trong để tìm người. Không có dấu vết của quái thú xung quanh đây khiến anh cảm thấy an tâm đôi chút, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.
Vương Thiên Hành đánh dấu lại vị trí cho những người khác đến tiếp ứng, sau đó cùng Đường Ngự Long tiến sâu vào bên trong để tìm kiếm.
Đường Ngự Long ngồi trong cơ giáp mà cảm thấy lạnh một cách khó hiểu, màn sương trắng xung quanh dường như che hết tầm nhìn, máy định vị cũng có chút chập cheng, tín hiệu nhiễu loạn rất khó xác định phương hướng.
Men theo con đường mòn nhỏ trong rừng, ba người đi được một lúc khá lâu liền cảm nhận được luồng tinh thần lực vô cùng hỗn loạn lại vô cùng yếu ớt truyền đến, cước bộ lập tức tăng lên thoáng cái đã đến rất gần nơi trận chiến vừa diễn ra.
"Gâu! Gâu!" - Tiếng của Lôi Khuyển không ngừng vang lên như chỉ đường cho bọn họ.
Chỉ chốc lát, phía xa xa liền xuất hiện ba thân ảnh quen thuộc vô cùng, Lôi Khuyển gấp đến phát khóc, nó không ngừng cào đất rồi sủa liên hồi.
Nhìn thấy Lâm Hàn nằm trên vũng máu, toàn thân đầy máu đỏ, đồng tử Trần Phóng cùng Vương Thiên Hành, Đường Ngự Long thoáng co rút. Trần Phóng hốt hoảng vội vàng đỡ lấy cơ thể Lâm Hàn kiểm tra hơi thở cùng thương tích. Những vết thương to khủng khiếp nhanh chóng được xử lý nhưng cậu đã mất quá nhiều máu, tính mạng cũng không quá lạc quan.
Đường Ngự Long không kiềm được mà gầm lên - "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chết tiệt!" - Anh thật sự không thể nhìn nổi hình ảnh một tiểu đệ nhỏ nhắn đáng yêu giờ phút này lại phải hứng chịu những vết thương vô cùng ghê rợn như thế này, anh cảm thấy đau lòng vô cùng.
Hai người Đường Ngự Long và Trần Phóng cùng nhau cầm lấy thiết bị chữa thương nhanh chóng chữa trị vết thương còn đang không ngừng chảy máu của Lâm Hàn, vết thương theo mắt thường bắt đầu lành lạnh nhưng vẫn để lại một vệt đỏ khá rõ ràng.
Vương Thiên Hành lạnh lùng nâng mắt nhìn xác dị thú đã bị đánh cho cháy đen nằm cách đó không xa, trong nhất thời cũng cảm thấy kinh ngạc.
Đường Ngự Long cũng nhìn thấy, anh khẽ rít qua kẽ răng mà nói - "Bạo Nha!"
Trần Phóng cũng nhìn sang rồi lặng lẽ đỡ trán, chẳng biết nên nói là Lâm Hàn là may mắn hay xui xẻo. Bạo nha chỉ là dị thú cấp một nhưng đối với người bình thường mà nói thì gặp nó thì đúng là chỉ có con đường chết. Bạo nha là loài dị thú vô cùng hung bạo, luôn thích săn theo bầy cho nên nếu con mồi mà gặp phải Bạo Nha thì chỉ có đường chết. Thế mà vận số của Lâm Hàn lại đỏ đến mức chỉ gặp phải một con duy nhất mà thôi, nhưng lỡ như hôm nay thật sự chỉ có một mình Lâm Hàn thì chỉ e hôm nay cái anh tìm thấy không phải là Lâm Hàn mà chỉ là bộ xương trắng cũng không chừng.
Trần Phóng nhìn sang lôi khuyển đang đưa cặp mắt ngập nước nhìn mình khẽ cười nói - "Cảm ơn mi nhé, không nhờ có mi chắc cậu ta không giữ nỗi mạng đâu."
Lôi Khuyển nghe hiểu lời anh nói cho nên nó đưa mắt nhìn anh, cúi thấp đầu phát ra những âm thanh rất giống như nó muốn nói xin lỗi -"Ư! Ư..." - Là nó vô dụng, nó đã không bảo vệ được chủ nhân trước uy quyền của Cửu Vĩ ngang tàng.
Mắt thấy Lâm Hàn đã tạm thời không có việc gì, cả ba người cùng lên cơ giáp ra để trở về. Trần Phóng cõng Lâm Hàn trở về cơ giáp của mình, chợt có hai bóng trắng cùng lúc tiến vào khoang, Trần Phóng có chút giật mình, anh nhận ra Lôi Khuyển nhưng con vật kia là sao?
Đôi mắt của Cửu Vĩ lúc này cũng đã biến thành màu đen hết sức bình thường, chẳng khác gì một con vật nhỏ vô hại. Nó đưa đôi mắt to tròn nhìn anh, Trần Phóng ngay lập tức bị độ đáng yêu của nó thu phục, trái tim anh chịu không nỗi, nếu có trách thì trách nó quá đáng yêu. Anh không tìm ra điểm gì khác lạ trên người nó nên đành gật đầu chấp nhận, có lẽ đây là sủng vật mới của Lâm Hàn. Mà lạ hơn là từ đầu đến giờ anh lại không nhận ra sự có mặt của nó, mà thôi, dù sao thì... chỉ cần nó không gây bất lợi cho Lâm Hàn thì anh không có ý kiến.
Nhìn hai cục bông màu trắng đang ngồi cạnh Lâm hàn, Trần Phóng lòng đầy ngưỡng mộ mà điều khiển cơ giáp bay lên không trung.
Tại khu đất trống được trưng dụng tạm thời, nhóm người bị thương đều đã bình phục tương đối lắm. Sau trận chiến vừa qua có thể nhìn ra tâm tình vui sướng không chút che giấu của mỗi người, mặc dù lần này có thương vong không nhẹ nhưng đúng là rất đáng để tự hào.
Tần Tranh cũng đã không có việc gì, hiện tại đang ngồi uống trà dõi mắt nhìn về phía chân trời mong đợi tin tức của năm người bọn họ.
Cuối cùng thì ba chiếc cơ giáp cũng đã an toàn trở về, ngay khi cơ giáp đáp xuống, cửa khoang bật mở. Mọi người hết sức bất ngờ cùng lo lắng khi nhìn thấy Lâm Hàn cả người đầy máu, trên người cậu đắp một chiếc áo của Trần Phóng nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tươi rất nồng, hơn nữa trên người Trần Phóng vì ôm cậu cũng bị thấm ướt toàn máu là máu, sắc mặt của Lâm Hàn trắng đến dọa người. Cơ thể không nơi nào lành lặn, mặc dù đã được chữa trị một lượt nhưng vẫn còn không ít vết thương nhỏ vẫn còn rỉ máu ướt đẫm ngón tay của Trần Phóng.
Tần Tranh chạy tới, lúc nhìn thấy cảnh này liền tái mặt hỏi Trần Phóng - "Lâm Hàn, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cậu ấy có sao không? Sẽ không có gì nguy hiểm chứ?"
Bạch Lạc Sơn cũng ngay lập tức đã có mặt, anh nhanh tay đón lấy Lâm Hàn rồi tức tốc mang người đi trị thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro