Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16-20

Chương 16Lập kế hoạch

Ban đêm Bạch Mục tiến vào không gian, nhìn thấy cà chua và dưa mình trồng đã bò đầy đất. Hắn vội vàng cầm dao đến rừng cây xung quanh chặt một ít cành bắt đầu làm giàn. May mà hắn trồng không nhiều lắm, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong.

Thông qua quan sát mấy ngày nay, Bạch Mục phát hiện rau dưa trong không gian không cần tiến hành gieo trồng đúng vụ. Hơn nữa trồng xuống rồi thì sinh trưởng đặc biệt nhanh, rau trong ruộng chín ngày đầu tiên hắn không kịp thu, ngày hôm sau liền già đi, rất nhiều thứ đã kết mầm móng, ngày thứ ba cơ hồ đều hư thối hết.

Hắn còn phát hiện ra một gian ngăn cách nhỏ tại phòng bếp, bên trong có một ít mì gạo, khoai lang và khoai tây, hiển nhiên là một gian trữ vật (kho hàng). Gian trữ vật đại khái rộng khoảng 10 mét vuông, căn cứ vào tình huống khoai tây ở bên trong vẫn bảo trì độ mới mẻ, không mất đi hơi nước, lại còn nảy mầm mà phán đoán, nơi này hẳn là có công năng giữ tươi. Bạch Mục thử đem rau dưa chín ngoài ruộng đặt vào bên trong, bèn kinh hỉ phát hiện thật sự là không biến chất.

Bạch Mục xử lý xong công việc ngoài ruộng đã mệt đến không chịu nổi. Ai về sau nếu mỗi ngày nửa đêm còn phải trồng trọt như vậy, thật đúng là mệt chết. Hắn nhìn rừng rậm bốn phía, bèn lên kế hoạch lúc nào đó vào trong rừng nhìn thử xem. Còn phải bắt một ít động vật tiến vào, không gian này cái gì cũng tốt, chính là không có sinh mệnh.

Còn có, bên ngoài không gian cũng phải khai khẩn một hai thửa ruộng để trồng các loại rau dưa. Đặc biệt phải nhanh chóng trồng chút lúa nước, đối với người đã quen ăn cơm như hắn, không có cơm ăn rất khó chịu a. Mấy cái sọt cũng phải bện nhanh lên. Nghe Angelo nói qua mấy ngày nữa trong bộ lạc sẽ tổ chức để bọn họ đi xa tới một vài chỗ thu thập thực vật. Cẩn thận ngẫm lại chuyện hắn cần làm có rất nhiều, hắn phải sắp xếp lại một chút những việc có nhu cầu cấp bách làm trước.

Bạch Mục nghĩ trong một nắm kế tiếp hắn sẽ rất bận rộn đi, trình độ sinh hoạt và sức sản xuất ở nơi này lạc hậu như vậy, hắn muốn sống tốt một chút thì phải cố gắng thay đổi hiện trạng.

Sau hừng đông, trong bộ lạc liền trở nên náo nhiệt, dựa theo phân công của tộc trưởng, các thú nhân đi ra ngoài hái trái cây, săn thú, tìm đá, các lão nhân và giống cái thì thu gom củi lửa, múc nước, nấu muối. Chờ bọn họ chuẩn bị tốt hết thảy là có thể để thần sử đại nhân dạy bọn họ bảo tồn thực vật lâu dài như thế nào. Lúc trước, thời điểm nghe tộc trưởng phái người đến nói bọn họ đều cảm thấy thập phần kinh ngạc, sau đó chính là mừng như điên.

Khi Bạch Mục rời giường, Celt đã cùng các thú nhân trong bộ lạc đi tìm đá. Bạch Mục rửa mặt xong, ăn chút hoa quả rồi bắt đầu dạy Angelo dùng mỡ nóng chiên chín thịt đã yêm chế qua bằng muối, sau đó đựng trong bình gốm. Kỳ thật việc này cũng không phải quá khó, chỉ cần nắm giữ độ to nhỏ của lửa, đừng chiên cháy thịt hoặc thời gian chiên không đủ khiến thịt còn sống là ổn. Angelo tại phương diện này rất có thiên phú, rất nhanh đã nắm giữ được.

"Bạch Mục đại ca, mấy cái chân giò kia cũng phải chiên sao?" Angelo nhìn mấy cái chân thú luolo trong bình gốm lớn.

"Không cần, mấy thứ này là để chuẩn bị làm chân giò hun khói." Lúc này trong lòng Bạch Mục đang tưởng nhớ tới cơm nấu với đậu tằm và chân giò hun khói, chè đậu đỏ chân giò hun khói, hiện tại thời tiến còn mát mẻ hẳn là có thể làm thành công đi?

"Cái gì là chân giò hun khói a?" Nói chuyện là Taber, nó sau khi thức dậy còn đang ăn hoa quả. Nghe thấy lời Bạch Mục nói, tò mò hỏi. Angelo cũng mang vẻ mặt hiếu kỳ chờ Bạch Mục giải đáp.

"Chính là một thứ ăn rất ngon." Bạch Mục cũng không biết phải giải thích cụ thể như thế nào.

"Vậy khi nào thì có thể ăn?" Taber vừa nghe là ăn ngon liền hưng trí bừng bừng.

"Phải chờ tới cuối thu mới có thể ăn." Bạch Mục tính toán thời gian một chút rồi mới trả lời.

"Ai, thời gian thật lâu a." Taber vừa nghĩ đến việc còn phải đợi một thời gian dài như vậy liền thực uể oải.

"Đúng rồi Taber, đêm hôm qua ngươi có cảm thấy bụng không thoải mái không?" Bạch Mục thấy nó hôm qua ăn rất nhiều tóp mỡ nên lo lắng nó bị tiêu chảy. Vốn hắn đã ngăn cản Taber, bảo nó đừng ăn nhiều, nhưng tiểu gia hỏa này lại không nghe.

"Không có việc gì a, ngày hôm qua ăn thật là thoải mái." Taber không rõ cho nên nhìn Bạch Mục.

"Không có việc gì là tốt rồi, ta cứ lo lắng ngươi ăn quá nhiều." Bạch Mục cảm thán dạ dày thú nhân thật là tốt, ăn nhiều thứ đầy mỡ như vậy cũng không bị làm sao. Nếu đổi lại là nhân loại bình thường đã sớm không chịu nổi.

Buổi chiều, sau khi hết thảy đều được chuẩn bị tốt, tộc trưởng khiến Celt đi đón Bạch Mục đến. Khi Bạch Mục tới bãi đất trống, nơi đó đã chật ních người. Mọi người thấy Bạch Mục đến liền tránh ra thành một lối nhỏ, ở giữa đám người bày một phiến đá được rửa sạch sẽ dựa theo lời Bạch Mục đã nói với tộc trưởng lúc trước.

Người trong dực sư tộc nhìn giống cái xinh đẹp, ăn mặc kỳ quái này. Trong đầu đều hiện lên một ý niệm, nguyên lai đây là thần sử a! Ân, làn da thật non mịn, thật trắng a. Còn có, hắn mặc trên người là thứ gì thế nhỉ? Giống cái mỹ lệ này thật sự có thể khiến thực vật bảo tồn được trong thời gian rất dài sao?

Thú nhân trẻ tuổi đã nghe nói thần sử này đang ở trong nhà Celt, nhưng trên người hắn không có mùi của giống đực thú nhân, điều này có phải đại biểu cho việc bọn họ cũng có cơ hội không?

Bạch Mục dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người chịu áp lực đi đến phía trước phiến đá. Mọi người vây quanh phiến đá tạo thành một vòng tròn lớn, giống cái thú nhân và lão nhân đứng bên trong, các thú nhân vây bên ngoài.

Trên phiến đá đặt một vò muối nhỏ và một khối thịt không biết là của động vật gì. Khối thịt kia quá lớn, hắn cần cắt nhỏ đi. Bạch Mục khó xử nhìn các loại thạch đao đa dạng trên phiến đá, hắn không quá sử dụng thuần thục, làm sao bây giờ?

"Celt, ta cần cắt miếng thịt này thành khối." Bất đắc dĩ, Bạch Mục nhìn Celt xin giúp đỡ. Celt yên lặng tiến lên cầm thạch đao, dựa theo yêu cầu của Bạch Mục cắt thịt thành những khối dài. Sau khi cắt xong thịt hắn yên lặng đứng ở bên người Bạch Mục.

Bạch Mục xắn tay áo lên bắt đầu vừa làm mẫu, vừa giảng giải cho mọi người yêm chế thịt khô như thế nào. Mọi người tập trung tinh thần nhìn mỗi bước, nghiêm túc học tập sợ bỏ qua trình tự nào đó. Bạch Mục còn dặn dò chi tiết hạng mục cần chú ý, cuối cùng lại dặn mọi người phải treo thịt đã được yêm chế xong ở chỗ khô ráo và thông gió.

Bởi vì nhân số đông nên sau khi làm mẫu xong vẫn còn có người không nghe được hết. Tộc trưởng yêu cầu Bạch Mục làm mẫu thêm một lần nữa, tới tận sau lần thứ ba mới dừng lại. Sau đó, Bạch Mục lại giảng giải cho mọi người sử dụng muối như thế nào. Mọi người nghe xong bèn sôi nổi tỏ vẻ phải về thử xem, hôm nay các nhà đều săn không ít con mồi trở về, ngay cả các lão nhân và thú nhân dũng sĩ bị thương trong tộc dưới sự an bài của tộc trưởng cũng được chia không ít thịt thú.

Sau khi Bạch Mục dạy xong, mọi người mang tâm tình chờ mong và vui sướng đều tự về nhà làm thử. Bạch Mục nhìn vẻ tươi cười phát ra từ nội tâm của bọn họ, bị bọn họ lây nhiễm, cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ. Celt nhìn nụ cười tươi đẹp của Bạch Mục, khóe miệng không tự giác cong lên.

"Bạch Mục, cám ơn ngươi đã vô tư mang trí tuệ của mình trao tặng cho người khác." Sau khi mọi người tan, tộc trưởng đi tới thành khẩn cảm tạ.

"Tộc trưởng, việc này không có gì. Nếu ta đã ở lại bộ lạc của các ngươi, cũng hy vọng mọi người sinh hoạt tốt một chút. Về sau ta sẽ đem những gì mình biết dạy cho mọi người." Bạch Mục cảm thấy những thú nhân này thật thuần phác, chính là điều kiện sinh hoạt quá mức gian khổ.

Tộc trưởng nghe lời Bạch Mục nói, nội tâm không giấu được vui sướng, dưới sự trợ giúp của thần sử, cuộc sống của bọn họ khẳng định sẽ càng ngày càng tốt.

Cáo biệt tộc trưởng, Bạch Mục khiến Celt dẫn hắn đi dạo bên trong tộc. Đến đây nhiều ngày như vậy, mỗi ngày đều bận rộn vì cuộc sống, hắn vẫn chưa hảo hảo nhìn xem toàn cảnh bộ lạc này. Ngoài ra Bạch Mục còn có một mục đích, chính là tìm một mảnh đất phì nhiêu dùng làm ruộng.

Cơm với đậu tằm và chân giò hun khói là đây

Chương 17Chọn đất

"Bạch Mục, cám ơn ngươi." Hai người sóng vai bước đi, Celt đột nhiên nói.

"A?" Bạch Mục thấy khó hiểu vì sao y bỗng nhiên lại nói lời cảm tạ?

"Cám ơn ngươi vì hết thảy những gì đã làm cho tộc nhân của ta." Celt nhìn vẻ mặt ngơ ngác khả ái của Bạch Mục, nở nụ cười.

"Ngươi nói chuyện này hả, không phải đã nói không có gì rồi sao. Hơn nữa bản thân ta cũng muốn sống tốt hơn một chút a." Bạch Mục bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là nói đến những việc này a.

"Ân." Celt vui vẻ gật đầu, đây không phải nói Bạch Mục đã dần dần bắt đầu đem nơi này trở thành nhà mình rồi sao.

"Celt, trong tộc khi nào thì đi thu lượm thực vật a?" Bạch Mục tính toán bện gùi xong sớm một chút, khi đi tìm thực vật cũng có thể mang nhiều hơn một ít.

"Ba ngày sau, có chuyện gì sao?"

"Không có gì, chỉ là muốn nhanh chóng bện xong gùi, như vậy có thể mang nhiều thêm mấy thứ trở về."

"Gùi là cái gì?" Celt chưa từng nghe nói qua thứ này bao giờ.

"Chính là có điểm giống với ba lô của ta, chẳng qua là dùng lam mộc ngươi làm giúp ta để bện thành."

"Cùng nhau làm đi, ta giúp ngươi." Celt nhìn bàn tay tinh tế trắng nõn của Bạch Mục, nhớ lại lúc mình chẻ lam mộc, bị không ít dằm đâm vào tay, vì vậy y cũng không thể để Bạch Mục động vào thứ kia được.

"Hảo." Bạch Mục dứt khoát trả lời. Ở chung nhiều ngày như vậy, Bạch Mục đã hoàn toàn coi Celt luôn yên lặng giúp đỡ hắn là người nhà, cũng không khách sáo với y nữa.

Hai người đi dạo một vòng trong bộ lạc, Bạch Mục hiện tại mới biết được toàn cảnh dực sư tộc. Nếu không phải vì muốn tìm một mảnh đất phì nhiêu màu mỡ, thật không biết lúc nào hắn mới chịu nhìn ngắm khắp nơi thế này. Kỳ thật hắn cũng là cật hóa (kẻ tham ăn), chuyện thứ nhất sau khi đến nơi này chính là cả ngày vội vàng cải thiện đồ ăn.

Bộ lạc dực sư tộc kỳ thực rất rộng, trừ bỏ ngọn núi lớn tràn đầy sơn động kia, chân núi còn có một bãi đất trống bằng phẳng. Ở chính giữa có tế đài dựng bằng đá, nói cụ thể là dùng để tộc nhân cử hành nghi thức kết đối cùng một ít hoạt động cúng tế quy mô lớn. Hơn nữa trừ bỏ khi kết đối đôi bạn lữ có thể đi lên tế đài nhận đại thần chúc phúc, cũng chỉ có đại vu có thể đi lên đó. Dựa vào quy định này có thể thấy được trình độ coi trọng của thú nhân đối với gia đình mình, đối với bạn lữ của mình.

Bên cạnh bãi đất trống có một con sông nhỏ, con sông này chảy qua dưới chân núi nơi bộ lạc cư trú, uốn mình quanh bãi đất rồi cuộn mình chảy về phương xa. Dòng suối nhỏ nơi bọn họ xử lý thú luolo hai ngày trước chính là một nhánh của con sông này. Dòng suối nhỏ chảy vắt qua bãi đất, nước suối trong suốt thấy đáy, bên bờ cùng lòng suối trải đầy đá cuội. Thường thường còn có thể thấy bóng dáng tôm cá dưới suối. Phía thượng du của dòng suối có một đoạn uốn lượn hình chữ S, Bạch Mục thực vừa ý nơi đó. Hắn nhìn qua một chút mảnh đất có một phần ba bị suối nước vây quanh này, đại khái khoảng 800m vuông. Sơn động khẳng định là không thể ở lâu, trong động không chỉ âm u ẩm ướt, ra vào không tiện. Bậc thang bằng dây leo cùng những đường hẹp quanh co ngoài động còn dễ phát sinh sự cố ngoài ý muốn.

Về sau có năng lực vẫn là phải dựng nhà, bãi đất trống bằng phẳng rộng lớn dưới chân núi này thực thích hợp để xây nhà ở, sau này toàn bộ người dực sư tộc từ trong động chuyển ra ngụ trong những ngôi nhà này cũng sẽ không quá chật chội.

Mà Bạch Mục làm một người từ hiện đại đến quả thực nhìn trúng mảnh đất này, hắn cảm thấy nơi đây thật không sai. Về sau có thể dựng lên đại viện tử, tiền viện trồng chút rau dưa, hậu viện đào hồ nước nuôi ít tôm cá. Hắn rất thích ăn cá và tôm, còn từng học qua nhiều cách chế biến khác nhau, làm được hương vị không thua đồ trong nhà hàng, khách sạn.

Bạch Mục chỉ tưởng tượng thôi cũng liền cảm thấy không tệ. Nhưng vừa nghĩ đến đến việc phải dựng nhà hắn đã thấy đau đầu, đó chính là đại công trình a. Hắn quyết định trước hết quy hoạch nơi này để trồng lương thực đã. Đợi sau này có năng lực lại tới dựng nhà.

"Celt, ta muốn trồng mấy thứ ở chỗ này." Bạch Mục nói quyết định của mình cho Celt, nhưng còn chuyện xây nhà hắn tạm thời không đề cập đến.

"Ngươi muốn trồng cái gì?" Celt cảm thấy khó hiểu, trong rừng có nhiều đồ ăn như vậy còn cần chính mình trồng sao? Hơn nữa phải trồng như thế nào?

"Ta mang theo một ít mầm móng, ta muốn trồng chút rau dưa của gia hương (quê nhà)." Bạch Mục nói xong trên mặt lộ ra biểu tình hoài niệm, Celt liền sáng tỏ.

"Ân, ngươi dạy ta trồng như thế nào, ta sẽ giúp ngươi." Celt hạ quyết tâm, việc tốn sức để y đến làm, Bạch Mục chỉ cần dạy y làm như thế nào là được.

Hai người đã đi dạo xong một vòng quanh bộ lạc, liền trở về. Trong nhà còn rất nhiều việc phải làm, Bạch Mục phải yêm chế chân giò hun khói, Celt thì phải tước lam mộc còn thừa thành nan. Trên đường về, tộc nhân gặp Bạch Mục đều gật đầu mỉm cười với hắn, quen biết một chút còn tiến đến chào hỏi. Hôm nay trên mặt mỗi người đều đều tràn đầy tươi cười khoái hoạt.

Về đến nhà, Angelo còn đang bận rộn giống như chú ong mật nhỏ cần lao, trong nhà được cậu quét tước sạch sẽ, thịt đã rán xong đựng trong bình gốm cất ở góc khuất, miệng bình dùng một cái bát đậy lại. Thịt chưa xử lý cũng đặt trong bình đặt ở một góc khác.

Angelo thấy cả hai trở lại, ngừng công việc trong tay, sung sướng chào hỏi bọn họ: "Đã về rồi à."

Thấy tình cảnh như vậy, Bạch Mục cảm giác trong lòng ấm áp, đã bao lâu rồi? Mỗi lần khi hắn về nhà nghênh đón hắn đều là phòng ở tối đen, băng lãnh. Có đôi khi hắn cũng ao ước khi về nhà có người chờ đợi mình, còn có thể ăn đồ ăn nóng sốt.

"Ân, đã về đây. Angelo, ngươi vất vả rồi." Bạch Mục nhìn một mình Angelo đem tất cả công việc đều làm xong, có chút ngượng ngùng.

"Thế này có đáng gì a, ta mỗi ngày đều làm a." Angelo cũng không cảm thấy có gì to tát.

Celt vẫn nhớ kỹ Bạch Mục nói phải nhanh một chút bện xong gùi, về đến nhà liền cầm lấy lam mộc chưa gia công bắt đầu xử lý.

Bạch Mục cũng không nói nhiều, liền xắn tay áo lên lấy ruột ướp muối ngày hôm qua ra. Sáng hôm nay hắn đã quên đem ra phơi, ngửi ngửi thử mùi, may mà thời tiết mát mẻ nên không bị biến vị. Nhưng khi hắn muốn tìm chỗ để treo ruột lên thì liền gặp rắc rối, không có chỗ treo a.

Hắn nghĩ nghĩ, bèn tìm một thanh lam mộc chưa gia công, to bằng khoảng hai ngón tay, đem nó cắm vào khe đá gần cửa động. Ân, quá dài, đầu kia không có điểm chịu lực sẽ dễ dàng bị gãy. Hắn lại dùng cưa sắt cắt lam mộc thành ba đoạn, mỗi đoạn dài khoảng một mét, cắm vào khe đá. Sau đó buộc ruột vào phía trước để hong gió.

"Bạch Mục đại ca, thứ này thật sự có thể ăn sao? Ăn như thế nào?" Angelo hiếu kỳ nhìn Bạch Mục làm việc, thỉnh thoảng lại đưa đồ vật giúp hắn.

"Có thể, đợi những thứ này phơi khô rồi, dùng dầu chiên qua một lượt là ăn được." Bạch Mục treo ruột xong, bắt đầu chuẩn bị yêm chế chân giò hun khói.

Bình thường yêm chế chân giò hun khói hay chọn chân giò sau, hiện tại hắn cũng không quản nhiều như vậy, bốn cái chân đều đem chế biến hết. Ngày hôm qua thời gian quá gấp không kịp làm, không biết bây giờ yêm chế ra hương vị như thế nào, hơn nữa làm chân giò hun khói cơ bản đều là mùa đông, mà hiện tại lại là đầu xuân. Ai, mặc kệ, cứ thử làm xem đi, dù sao thời tiết còn thực mát mẻ.

Bạch Mục đem chân giò đặt lên trên phiến đá, rắc một chút muối, ngày hôm qua rắc có vẻ ít. Sau đó bắt đầu nhu, nhu đến chỗ xuất huyết lại phết thêm muối vào, cho tới tận khi toàn bộ chân thú luolo đều mềm nhũn. Hắn vừa làm vừa dạy Angelo, Angelo cũng học thực nghiêm túc. Tới khi chế biến đến chân giò thứ hai, Angelo cũng bắt tay vào làm. Nhu xong, Bạch Mục bèn cho chân thú luolo vào trong một cái bình gốm sạch.

"Celt, ngươi có thể đi lấy chút đất sét làm gốm về đây được không?" Bạch Mục chuẩn bị tốt xong, đang định bịt bình mới nhớ ra mình đã quên mất thứ gì.

"Được, ngươi chờ một lát." Celt nói xong liền buông công việc trong tay xuống rồi xuất môn. Rất nhanh y đã mang theo đất sét trở lại.

"Sao lại nhanh như vậy?" Từ lúc Celt đi ra ngoài đến lúc trở về đại khái không đến mười phút đi.

"Barron đại thúc trong tộc có, ta tìm ông ấy lấy." Celt không đi ra bên ngoài lấy mà là trực tiếp đến nhà một lão thú nhân thiêu đồ gốm trong tộc để xin một ít. Bạch Mục liền hiểu rõ. Sau đó hắn úp một chiếc bát lên miệng bình, dùng đất sét bịt kín lại.

Haish! Biết ngay là đi làm sẽ bị ảnh hưởng đến tốc độ edit và post bài mà, không ngờ lại chững đến hơn 2 tháng liền. Ta hựn, hựn cái ngành bpo chết tiệt này quá, bảo mật cái khỉ gì, no phone, no internet, thậm chí no water!!! Ta muốn bỏ việc tìm chỗ khác ahhhhhhh!!!!!! Cho nên ta có lời khuyên chân thành cho bạn nào định bén mảng vào ngành bpo, suy nghĩ thật kỹ trước khi lao đầu vô, kẻo vào rồi lại hối không kịp nhá.

Chương 18Tỉnh ngộ

Celt thấy bình gốm trong nhà từ từ giảm bớt đồng thời tỷ lệ sử dụng càng ngày càng cao, trong lòng liền tính toán xem có phải sắm thêm vài thứ hay không. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả bát ăn cơm trong nhà cũng không đủ mất.

"Celt, ngươi lấy ít thịt rán đưa tặng Barron đại thúc đi." Bạch Mục nghĩ cầm của người khác thứ gì hẳn là nên biểu thị lòng cảm tạ một chút.

"Hảo." Celt vẻ mặt tươi cười dùng bát gốm đựng đầy thịt rán chuẩn bị đem đi tặng Barron đại thúc.

"Khi nào đưa, ngươi nói với ông ấy sau khi đun nóng là có thể ăn, thứ này cũng có thể cất giữ thời gian rất lâu." Tại thời điểm Celt xuất môn, Bạch Mục lại cẩn thận dặn dò.

"Đã biết." Khóe miệng Celt lại càng nhếch cao hơn. Bạch Mục không phát hiện bộ dạng này của hắn thật giống như bạn lữ của y, Celt liền mang tâm tình sung sướng đi tặng đồ. Barron nhận được thịt rán, cảm thấy thứ này thực thơm, hương vị chắc chắn sẽ không tệ, ông chưa từng gặp qua cách chế biến như vậy, đây nhất định là kiệt tác của thần sử đại nhân rồi.

Ban đêm Bạch Mục tiến vào không gian, hôm nay hắn chuẩn bị đến rừng rậm chung quanh xem thử. Hắn men theo bờ ruộng tiến vào rừng rậm, trong rừng thảm thực vật tươi tốt, ánh sáng có chút hôn ám. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng chim hót, ngay cả âm thanh lá kêu xào xạc do gió thổi cũng không có. Loại cảm giác này rất khó chịu, tựa như toàn thế giới này chỉ có một mình ngươi vậy.

Bạch Mục lúc lắc đầu đem ý tưởng dư thừa kia vẩy ra, kiên trì hướng vào bên trong mà đi, sau khi xâm nhập được khoảng 20 mét thì không thể tiến sâu hơn nữa. Phía trước mặt tựa hồ có một bức tường vô hình chặn đường đi của hắn. Phóng tầm mắt nhìn về đằng xa vẫn là một mảnh rừng rậm tươi tốt, hắn thử vươn tay, trong không khí trước mặt liền nổi lên gợn sóng. Hắn không bị bất cứ thương tổn nào nhưng cũng vô pháp tiến về phía trước mảy may.

Hắn đi dọc theo bức tường vô hình này một đoạn, sau đó liền rời khỏi rừng rậm. Bạch Mục cẩn thận quan sát một phen bèn đưa ra kết luận, phạm vi không gian của hắn chỉ là bộ phận có thể nhìn thấy được trong bức tranh kia. Bất quá có thể có được một mảnh không gian hắn đã vô cùng thỏa mãn.

Tiếp đó hắn đi tới ruộng thăm thú, rau dưa, lương thực hắn gieo trồng hồi mới đến đều đã được hắn thu hoạch xong rồi. Một mình hắn tinh lực hữu hạn, lại chưa từng trải qua việc nhà nông, hiện tại trong ruộng chỉ trồng dưa, cà chua, rau hẹ và gừng.

Bạch Mục cảm thấy ruộng để không thực đáng tiếc, bèn mang một ít mầm móng cải trắng tùy ý gieo xuống, hắn muốn thử xem làm như vậy rau có thể mọc lên được hay không. Nếu có thể làm vậy về sau sẽ bớt được rất nhiều việc. Bạch Mục cảm thấy bây giờ còn chưa buồn ngủ, lại chọn những củ khoai tây có nhiều mắt mầm từ trong gian trữ vật ra đặt tại phòng bếp, đợi nảy mầm rồi sẽ cắt thành khối trồng xuống ruộng. Sau đó hắn lại tìm tới một cây kéo, cắt một ít dây khoai lang đem đi trồng.

Sau khi hoàn thành mọi việc thì trời đã về khuya, Bạch Mục tắm rửa xong mới ra không gian. Ngoài phòng Bạch Mục, Celt vẫn mở to đôi mắt chờ khí tức của hắn xuất hiện. Cho dù biết rằng hiện tại Bạch Mục sẽ không rời đi, y vẫn không yên lòng, luôn phải đợi hắn an giấc mới an tâm đi ngủ.

Hôm nay đến phiên Celt cùng dũng sĩ trong tộc đi săn bắn, từ rất sớm y đã đi ra ngoài. Hôm nay cũng là ngày các lão thú nhân thân kinh bách chiến (kinh nghiệm dày dạn) trong tộc truyền dạy kinh nghiệm săn bắn cho các tiểu thú nhân, Taber cũng phải đi từ rất sớm. Tiễn chân tiểu sư tử, Bạch Mục nghĩ rằng thế này có thể coi như là tới trường đi.

Angelo hẹn hắn cùng tới bên dòng suối giặt da thú, Bạch Mục vui vẻ đáp ứng. Hắn cũng muốn biết nơi này dùng cái gì để giặt giũ, thứ hắn dùng rửa mặt gần đây đều là bộ đồ du lịch trong hành trang mang tới. Giặt quần áo cũng là dùng bột giặt tìm được trong không gian. Những thứ này dùng hết thì sẽ không còn. Hơn nữa trên cơ bản hắn đều rửa mặt trong không gian, quần áo cũng là tắm rửa xong rồi giặt. Hắn phải tìm thứ thay thế, còn phải thích ứng với hình thức sinh hoạt ở nơi này, bằng không sau này biết làm sao.

Hai người dùng một khối da thú lớn bọc những quần áo da thú cần giặt lại rồi xuất môn. Tới bên bờ suối, cả hai đặt da thú lên một tảng đá sạch sẽ. Angelo mở da thú ra, lấy một kiện quần áo da thú đi tới một phiến đá bên bờ suối, Bạch Mục cũng tiện tay cầm một cái quần da thú đi theo.

"Angelo, thứ này phải giặt thế nào a?" Bạch Mục ngồi xổm xuống nhúng ướt quần da thú, sau đó thì không rõ phải làm thế nào.

"Dùng quả chagou chà liên tục ở trên mặt, đợi có bọt xuất hiện đem da thú vò sạch là được." Angelo nói xong bèn lấy ra một vật thể màu vàng hình bầu dục, có độ lớn bằng quả trứng gà. Sau đó cậu cầm thứ gọi là quả chagou kia không ngừng chà sát lên bề mặt ướt đẫm của da thú, quả nhiên một lát sau trên mặt da thú xuất hiện một đám bọt.

"Ta thử xem." Bạch Mục hiếu kỳ cầm lấy quả chagou từ trong tay Angelo. Quả chagou bị nhúng ướt có chút trơn trượt, cảm giác giống xà phòng. Hắn thử nắn nắn, xác ngoài là cứng rắn. Tiếp đó lại đưa tới gần mũi ngửi ngửi, thấy có thoang thoảng vị chanh.

Bạch Mục bèn làm theo phương pháp sử dụng xà phòng bắt đầu giặt quần da thú. Angelo thấy thứ Bạch Mục đang giặt chính là quần da thú của ca ca mình, ái muội nhìn hắn một cái rồi nở nụ cười đầy thâm ý. Xem ra ngày Bạch Mục trở thành nata của bọn họ không còn xa nữa.

Bạch Mục sau khi thử dùng đã đưa ra một kết luận, thứ này giống như xà phòng nhưng khả năng tẩy sạch so với xà phòng còn mạnh hơn. Bạch Mục vui sướng, bản thân không còn phải lo lắng về sau giặt quần áo không sạch nữa. Nhắc đến quần áo, Bạch Mục cầm quần da thú lên xem xét, đây là cái loại dùng nguyên một khối da thú vây lại mà thành. Bạch Mục lại lấy qua áo trấn thủ trên tay Angelo để nghiên cứu, có những chỗ có dấu vết được khâu qua.

"Angelo, áo này là ngươi làm sao?" Bạch Mục hưng phấn hỏi, thứ dùng để khâu là một loại sợi màu xanh lá, hắn lôi kéo thử liền thấy độ bền dẻo thực tốt.

"Đúng thế, làm sao vậy?" Angelo lộ ra biểu tình kiêu ngạo, tay nghề của cậu chính là rất không tệ nha.

"Ngươi dùng thứ gì để làm?" Bạch Mục hai mắt tỏa sáng nhìn Angelo.

"Da thú a." Điều này không phải thực rõ ràng sao? Angelo khó hiểu.

"Ý ta nói là những chỗ tiếp giáp này, ngươi dùng thứ gì để khâu lại?" Bạch Mục chỉ những chỗ được khâu trên quần áo da thú.

"Ngươi nói chỗ này a, đây là dùng cốt châm (kim bằng xương) và sợi của cây lục đằng khâu lại a."

"Trở về ngươi cho ta xem nha." Lúc này trong lòng Bạch Mục đã có kế hoạch mới.

"Hảo." Angelo không rõ vì sao hắn đối với thứ này lại cảm thấy hứng thú như vậy, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng.

"Angelo, các ngươi dùng cái gì để gội đầu a?" Bạch Mục nhìn mái tóc dài màu vàng rực rỡ của Angelo, dưới ánh mặt trời lại càng thêm phát sáng, thiếu chút nữa sáng đến mù mắt hắn.

"Chính là dùng quả chagou a."

Bạch Mục cảm thấy quả chagou này thật đúng là vật phẩm đa năng chuẩn bị cho nhà lữ hành. Nhìn tóc Angelo đã biết thứ này bỏ xa tít mù tắp các loại dầu gội hàng hiệu, hơn nữa là thuần thiên nhiên không ô nhiễm, càng chủ yếu là không cần lo lắng hàng nhái hàng giả. Chính mình trong khoảng thời gian này luôn nghĩ đông nghĩ tây, xem nhẹ rất nhiều chi tiết bên người, đồng thời cũng bỏ lỡ rất nhiều tin tức hữu dụng.

Thế giới này thực thần kỳ, có chút đồ vật thậm chí không cần đi phát minh sáng tạo mà là có sẵn, phải chăng chỉ cần chính mình chăm chỉ quan sát, cẩn thận tìm kiếm là có thể phát hiện ra rất nhiều thứ dùng được hay không?

Bản thân mình về sau cũng không thể dùng hình thức sinh hoạt và điều kiện sinh tồn của xã hội nguyên thủy trên địa cầu đến áp dụng ở nơi đây, như vậy sẽ phải đi rất nhiều đường vòng. Xem ra trước hết hắn phải chăm chỉ học tập và hiểu biết về xã hội này mới được.

Chương 19Tâm ý

Hai người cứ giặt xong một kiện y phục da thú lại trải lên tảng đá lớn bên suối để phơi nắng, đợi sau khi giặt hết quần áo liền an vị dưới tàng cây nói chuyện phiếm.

"Bạch Mục đại ca, ngươi cảm thấy đại ca của ta thế nào?" Đại ca nhà mình thật ngốc, nhiều ngày như vậy mà một chút tiến triển cũng không có, cậu quyết định thăm dò trước xem sao.

"Ân, là một người rất tốt, bộ dạng cũng tốt, lại thực chăm chỉ." Bạch Mục trầm ngâm một chút rồi mới phát biểu ý kiến.

"Đúng vậy, đúng vậy, trong tộc không có mấy thú nhân trẻ tuổi đẹp trai bằng ca ca ta đâu, ngươi xem dáng người ca ca ta thật tốt a. Hơn nữa ca ca ta lại ôn nhu, lại săn sóc, còn là dũng sĩ số một số hai trong tộc nữa. Ngươi đừng thấy hắn ít nói, trong tộc giống cái thích hắn rất nhiều." Angelo không ngừng liệt kê ưu điểm của đại ca nhà mình, cực lực đẩy mạnh tiêu thụ.

Bạch Mục nghe thấy liền bất giác nghĩ đến từng thời khắc ở cạnh Celt, người này nói không nhiều lắm, luôn yên lặng canh giữ ở bên cạnh mình, thời điểm mình cần hỗ trợ hoặc làm việc gì đó y sẽ đúng lúc giúp một tay. Công việc gì tốn sức đều ôm đồm toàn bộ. Tuy rằng thời gian ở chung không dài, nhưng mang đến cho người ta có một loại cảm giác thực an tâm.

Bạch Mục thừa nhận, kỳ thật Celt là một nam nhân rất có mị lực, hơn nữa còn là loại nam nhân thực hấp dẫn hắn. Nhưng mà hắn còn chưa buông xuống được chuyện quá khứ, hiện tại tình cảm của hắn đối với Celt cũng chỉ là giống như với người nhà.

Hai người lại hàn huyên một hồi, y phục da thú đã khô, bèn chấm dứt đề tài thu thập đồ vật để trở về. Bạch Mục vẫn nhớ thương sợi cây lục đằng, về đến nhà liền bảo Angelo lấy cho hắn xem.

Angelo lấy từ trong phòng mình ra một cái bao da thú, đưa cho Bạch Mục. Bạch Mục nhận lấy rồi thật cẩn thận mở ra, bên trong có một vòng dây màu lục nhạt, sợi to hơn chỉ may quần áo thông thường một chút, cùng một cây cốt châm cứng rắn. Hắn cầm lấy sợi màu lục dùng sức kéo thử, ấy vậy mà không có đứt.

"Angelo, loại sợi này có dễ làm không?" Nếu dùng thứ này bện thành dây thừng kết hợp với sử dụng da thú là có thể làm thành dây đeo gùi rồi, lúc trước hắn còn vì làm thứ này mà phát sầu nha.

"Thứ này rất dễ làm, chỉ cần vào trong rừng tìm ít lục đằng về, lột bỏ vỏ cây, lấy lõi bên trong thả vào nước ấm nấu, đợi đến khi mềm rồi ngâm vào nước lạnh, vò thành tơ là được. Chẳng qua lúc vò thành tơ phải cẩn thận, nếu làm rối sẽ rất khó sửa lại, sửa không được sẽ không dùng được." Khó có được vấn đề Bạch Mục đại ca không biết, cần thỉnh giáo cậu, Angelo liền kiên nhẫn giải thích.

"Vậy có thể phiền toái ngươi giúp ta làm một ít được không? Có lẽ ta sẽ cần rất nhiều." Bạch Mục nghĩ rằng hiện tại hắn không có thời gian làm, có lẽ có thể nhờ Angelo hỗ trợ.

"Có thể a, đợi đại ca trở lại ta sẽ nhờ hắn đi lấy lục đằng về." Angelo đối với việc có thể giúp đỡ Bạch Mục rất chi là vui vẻ.

"Bạch Mục đại ca, ngươi có thể cho ta mượn một bộ quần áo như trên người ngươi đang mặc không?" Angelo đã sớm nảy sinh lòng hiếu kỳ đối với quần áo trên người Bạch Mục, nhưng thời điểm Bạch Mục vừa tới cậu ngượng ngùng không dám mở miệng, hiện tại quen thuộc lẫn nhau cũng sẽ không ngại nữa.

"Ngươi thích a? Ta sẽ tặng ngươi một bộ." Bạch Mục nghĩ rằng cậu chỉ là thích quần áo của mình.

"Ta chỉ muốn nhìn xem quần áo này là làm như thế nào." Angelo vội vàng giải thích, thứ quần áo này rất hiếm có đi? Cậu làm sao có thể nhận được.

"Không sao, ta còn có vài bộ nữa, tặng ngươi một bộ làm mẫu không có vấn đề gì." Bạch Mục nghĩ quần áo trong không gian còn nhiều, tặng cho cậu một bộ cũng không quá đáng.

"Thật sao? Cảm ơn Bạch Mục đại ca!" Angelo cao hứng nói lời cảm tạ. Bạch Mục rất muốn xoa xoa đầu cậu, đây thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, so với đám tiểu thí hài phản nghịch lại không hiểu chuyện thời bây giờ quả thực là đáng yêu hơn nhiều lắm.

Angelo nhận được quần áo Bạch Mục tặng liền bắt đầu hưng trí bừng bừng đi tìm hiểu, Bạch Mục cũng ngồi vào một chỗ khá sáng sủa gần cửa động, cầm lấy nan lam mộc và quyển sách hướng dẫn kỹ thuật đan lát kia để nghiên cứu.

Giữa trưa Redze đến đây một chuyến để tặng cho Angelo hoa quả và da lông của hồ thú. Da lông hồ thú mềm mại bóng loáng, nhan sắc diễm lệ rất được giống cái hoan nghênh. Nhưng hồ thú giảo hoạt nhạy bén, không dễ dàng bắt giữ nên da lông của nó cũng thực trân quý. Redze vì lấy lòng Angelo mà hao tâm tổn trí rất lâu, cuối cùng hắn cũng bắt được một con.

Angelo vô cùng thích tấm da thú màu hỏa hồng (lửa đỏ) kia, thừa dịp Bạch Mục không chú ý bọn họ bèn đỏ mặt hôn lên má Redze một cái. Redze cười ngốc hề hề, liền bị Angelo sai đi tìm lục đằng.

Redze từ nhỏ đã cực kỳ thích Angelo, cậu mĩ lệ nhu thuận, không giống những giống cái khác được cưng chiều có chút kiêu căng. Hắn và Celt là bằng hữu, so với Angelo lớn hơn nhiều, nhưng là hắn vẫn muốn thử xem. Vì thế hắn không ngừng ở bên người cậu đảo quanh, thường xuyên tại thời điểm Celt quá mức bận rộn mà đến hỗ trợ chăm sóc cậu. Một năm trước Angelo rốt cuộc nhận lời khiến hắn mừng điên, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất dành cho cậu.

Hắn thực mong chờ sớm đến ngày cùng Angelo kết thành bạn lữ, nhưng cậu còn quá nhỏ, hắn còn phải đợi ba năm nữa Angelo mới trưởng thành. Đến lúc đó hắn nhất định phải hảo hảo săn sóc cậu, khiến cậu hạnh phúc.

Mấy ngày kế tiếp Bạch Mục cơ hồ như không bước chân ra khỏi cửa, mỗi ngày đều oa ở trong sơn động nghiên cứu cách bện gùi. Celt có thời gian sẽ ở cùng với hắn, cầm nan lam mộc học theo động tác của Bạch Mục mà đan lát.

Angelo bắt đầu vội vàng giúp đỡ Bạch Mục làm sợi lục đằng còn Redze thành người hỗ trợ cung cấp lục đằng cho cậu. Đợi sau khi Bạch Mục nói đã đủ, Angelo lại vội vội vã vã đi nghiên cứu xem làm quần áo như thế nào. Mấy ngày nay Cesar vẫn là mỗi ngày đều tới, còn giúp đỡ Angelo làm việc. Được Bạch Mục đồng ý, khi Angelo nấu cơm cũng sẽ dạy cho cậu cách lọc mỡ, rán thịt.

Cesar sau khi nếm qua món xào liền cực kỳ yêu thích, cũng hưởng qua hương vị của thịt rán, cảm thấy loại thịt này thực thơm. Đến lúc biết được loại đồ ăn này có thể lưu trữ lâu dài lại càng thích. Nhưng không biết chế biến thế nào, ngày Bạch Mục dạy Angelo cậu ở nhà giúp mẫu phụ muối thịt nha.

Sau khi Cesar học xong, Bạch Mục nhờ cậu chuyển cáo cho tộc trưởng nếu về sau tộc nhân cần học tập thứ gì mới mẻ, không cần gióng trống khua chiêng, chỉ cần ông phái vài người tới đây học, sau đó lại truyền dạy cho người khác là được. Đồng thời sau khi Cesar trở về cũng có thể tự mình dạy cho người khác mà không cần hỏi ý kiến của hắn.

Cesar nghe xong rất cao hứng, mức độ sùng bái đối với Bạch Mục lại bay lên một độ cao khác. Buổi tối sau khi về nhà liền truyền lại ý tứ của Bạch Mục cho tộc trưởng.

Quá trình Bạch Mục bện gùi cũng không phải thực thuận lợi, bởi vì lúc hắn làm phần cạp không được chắc lắm, dễ dàng bị tản ra. Celt nhìn hắn mặt co mày cáu liền cúi đầu nghiêm túc nghiên cứu chiếc gùi sắp hoàn công trên tay mình, làm thế nào bện phần cạp cho tốt.

"Bạch Mục, ngươi xem thế này có được không?"

Bạch Mục nghe được tiếng nhìn lại, liền thấy trên tay Celt cầm một cái gùi được bện thô ráp, méo méo mó mó. Nơi hắn làm không được Celt đã xử lý tốt, cho dù rất khó coi, xộc xệch nhưng mà có thể sử dụng.

Bạch Mục vui sướng lấy qua cái gùi không quá mỹ quan kia cẩn thận đánh giá, hiểu được chỗ bị mình xem nhẹ. Vì thế liền cầm cái gùi sắp hoàn công của mình, rất nhanh liền xử lý ổn thỏa. Bất quá gùi hắn bện hiển nhiên so với cái do Celt làm nhìn đẹp hơn.

"Celt, ngươi thật thông minh, không thể tưởng tượng được tay ngươi lớn như vậy nhưng lại rất linh hoạt a." Thấy vấn đề được giải quyết, Bạch Mục lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Celt nhìn nụ cười tươi đẹp của hắn, tim bèn đập gia tốc. Bạch Mục thật sự rất đẹp, tính cách tốt, lại hiểu biết nhiều. Làm sao bây giờ, y càng ngày càng thích hắn, càng ngày càng muốn giữ lấy hắn a.

Chương 20Xuất phát

Bạch Mục cầm hai cái gùi đã được bện tốt chỉ có điều không dễ nhìn, rất có cảm giác thành tựu. Không nghĩ tới hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy có thể hoàn thành. Kế tiếp chỉ cần làm hai cái quai là được, hơn nữa sợi lục đằng đã được chuẩn bị tốt.

Bạch Mục đem sợi lục đằng chà xát thành dây thừng to bằng ngón út, sau đó lại bện mấy dây nhỏ lại thành một dây lớn. Sau khi làm xong liền cố định trên gùi, tại vị trí bả vai liền nhờ Angelo may da thú mềm mại lên, rất nhanh hai cái gùi đã đại công cáo thành.

Angelo vui sướng cõng lên thử, liền cảm thấy thực không tồi, về sau ra ngoài thu thập thực vật là có thể mang nhiều thêm một ít trở lại. Cesar ở một bên nhìn mà hâm mộ không thôi, cậu cũng rất muốn có một cái a.

"Bạch Mục đại ca, ngươi cũng dạy ta bện gùi được không?" Angelo đặt gùi xuống, sau đó nhìn Bạch Mục hỏi.

"Ta cũng có thể cùng học không?" Cesar cũng mang ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Mục.

"Có thể, đợi ngày mai sau khi thu thập thực vật trở về a." Bạch Mục suy tính dạy cho hai người, sau đó lại để bọn họ dạy người khác là được. Hắn còn dành thời gian đi trồng cấy. Thấy Bạch Mục đồng ý, hai tiểu thiếu niên liền vui vẻ cầm gùi lên bắt đầu líu ríu thảo luận.

"Bạch Mục, thứ ngươi vẫn cầm xem là cái gì vậy?" Celt ngồi vào bên cạnh Bạch Mục đang sửa sang lại sợi lục đằng, nhìn quyển sách hắn đặt trên tảng đá cất tiếng hỏi.

"Đây là sách, là một loại đồ vật ghi lại trí tuệ của mọi người." Bạch Mục cầm lấy quyển sách kia, chuẩn bị giảng giải chi tiết cho y.

"Ghi lại trí tuệ?" Celt không phải thực hiểu được.

"Đúng vậy." Bạch Mục cầm sách đưa tới trước mặt Celt, đầu tiên là để cho y nhìn những hình vẽ màu trắng đen đơn giản ở phía trên. "Ngươi xem, đây là do người biết đan lát dùng hình vẽ đơn giản và ký hiệu để ghi lại trí tuệ của mình, khiến những người khác có thể căn cứ vào thứ này mà học được trí tuệ của hắn."

Cesar cũng muốn tiến lên nhìn liền bị Angelo ngăn lại. Cậu không thể để người khác đi quấy rầy đại ca nhà mình và nata tương lai bồi dưỡng tình cảm được.

"Đây là phương pháp bện gùi?" Bạch Mục giở sách đến phần dạy bện gùi, Celt có kinh nghiệm lúc trước lập tức liền nhận ra.

"Đúng vậy, ngươi xem ở đây dùng tranh vẽ rất đơn giản, ghi lại toàn bộ trình tự bện gùi a."

"Vậy những khối đen đen ở bên cạnh này là thứ gì vậy?" Celt chỉ vào phía bên cạnh hình ảnh hỏi.

"Đây là ký hiệu dùng để ghi lại ngôn ngữ, chúng ta còn gọi là chữ viết." Bạch Mục nhìn biểu tình mê mang của Celt, lại tiếp tục giải thích: "Tỷ như nói ta gọi là Bạch Mục, sau đó sẽ dùng hai ký hiệu cố định để biểu thị." Bạch Mục vừa nói, vừa cầm lấy một nhánh lam mộc ở bên cạnh vẽ trên mặt đất hai chữ Bạch Mục.

"Ngươi xem hai ký hiệu này, chính là Bạch Mục." Sau đó hắn lại viết tên Celt, nói cho y biết đây là ký hiệu danh tự của y.

Hai người cứ như vậy kề sát cùng một chỗ, một nghiêm túc dạy dỗ, một dụng tâm để học. Celt là một học sinh giỏi lại thông minh, chỉ cần vừa dạy một chút liền hiểu. Bạch Mục trong lòng âm thầm tán thưởng, nói không chừng Celt chính là thiên tài nha.

Sau khi thuyết minh một cách đơn giản về chữ viết, Bạch Mục lại giở sang hình ảnh hướng dẫn bện vật khác. "Ngươi xem, những thứ này đều là vật sử dụng trong sinh hoạt, về sau chúng ta còn có thể bện những vật phẩm khác nữa." Vừa lật sách vừa nói cho Celt nghe công dụng của việc đan lát các loại bồ, sọt. Celt nghe xong liền đem những điều Bạch Mục miêu tả tưởng tượng ra cảnh hai người về sau cùng làm việc, ngồi sát bên nhau tại một chỗ, đan lát đồ vật cần dùng trong nhà. Trong lòng y chợt nổi lên một tia ngọt ngào, thực chờ mong đến ngày như vậy.

Đảo mắt đến ngày bộ lạc tổ chức ra ngoài thu thập thực vật, sáng sớm Redze đã tới đây. Bạch Mục và Angelo trên lưng cõng gùi, đem mấy cái chén lam mộc của mọi người chứa đầy nước, dùng nút tắc cẩn thận bỏ vào bên trong. Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, hai thú nhân biến thành thú hình cõng theo giống cái bảo bối của mình tới khoảng đất trống cạnh tế đài để tập hợp. Taber cũng biến thành thú hình lảo đảo theo ở phía sau.

Hôm nay giống cái và tiểu hài tử trong bộ lạc đều vô cùng hưng phấn, đặc biệt là bọn nhỏ luôn phải ở trong bộ lạc không được phép ra ngoài. Hôm nay bọn nó đều có thể đi theo thú phụ và mẫu phụ của mình vào rừng rậm. Nhóm giống cái sẽ ở trong rừng thu thập các loại thực vật, các thú nhân đi theo một bên bảo hộ, thuận tiện dạy các tiểu thú nhân cách săn bắt.

Taber đã sớm muốn thử tự mình đi săn con mồi, nhưng trước kia đại ca luôn nói nó còn nhỏ không mang nó theo. Hôm nay chính là lần đầu tiên chân chính đi săn của nó, bắt đầu từ ngày hôm qua nó vẫn luôn thực phấn khởi mong chờ.

Lúc tới bãi đất trống bên cạnh tế đài, nơi này có rất nhiều người đã tụ tập. Sau khi bọn Bạch Mục tới, mọi người đều tò mò đánh giá đồ vật trên lưng họ. Nhóm giống cái quen biết Angelo tiến lên chào hỏi.

"Angelo, thứ kỳ quái trên lưng ngươi kia là thứ gì vậy?" Người hỏi là một thanh niên tầm hai mươi, thân cao chừng 1,8 mét, diện mạo thanh tú. Phía sau còn hai thanh niên tuổi cùng hắn xấp xỉ, nhưng cử chỉ có chút nữ khí.

"Là Jay a, đây là cái gùi, do đại ca ta và Bạch Mục đại ca cùng nhau bện, có thể dùng để đựng đồ vật." Angelo lấy gùi xuống cho bọn hắn mượn quan khán, sau đó còn giới thiệu cho bọn họ cách sử dụng gùi và chén lam mộc. Khiến các giống cái khác hâm mộ không thôi.

Figy mà Taber nhắc tới cũng hiếu kỳ thấu lại đây vây xem, tiểu sư tử nhìn thấy nó liền nhiệt tình xán tới chào hỏi.

"Figy ngươi tới rồi, có mang theo chén nước lam mộc ta tặng ngươi không?" Tiểu sư tử ngó ngang ngó dọc nhưng không thấy chén nước lam mộc nó tặng Figy. Bạch Mục hiếu kỳ quan sát Figy, thật là đứa nhỏ đáng yêu, hơn nữa bộ dáng thoạt nhìn thực ngoan.

"Ta mang theo, mẫu phụ giúp ta cầm." Figy ngại ngùng cười cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ xinh khả ái. Chén nước lam mộc Taber tặng cho Figy không có nút, sau đó Celt giúp Bạch Mục làm ra, Taber lại bắt đại ca nhà mình làm nhiều thêm một cái để tặng cho Figy.

"Figy, chờ thêm vài ngày ta sẽ bảo đại ca cũng làm một cái gùi cho ngươi nha." Tiểu sư tử thấy Figy mang vẻ mặt hâm mộ nhìn chiếc gùi của Angelo, lập tức đem đại ca nhà mình bán. Bạch Mục nghe xong buồn cười nhìn thoáng qua Celt, Celt cũng là vẻ mặt tán dương nhìn Taber, Bạch Mục liền hết nói nổi.

"Thật sao? Nhưng mà có thực phiền toái hay không?" Figy đầu tiên là hai mắt sáng lên, sau lại thập phần ngượng ngùng hỏi.

"Không đâu, không đâu, đại ca và nata tương lai của ta đều rất lợi hại, tuyệt không phiền toái." Tiểu sư tử thấy Figy cao hứng liền ngay cả Bạch Mục cũng tha xuống nước. Bạch Mục hắc tuyến, hảo nha, tiểu sắc sư này vì lấy lòng tiểu giống cái ngay cả hắn đều tha xuống nước. Nhưng Bạch Mục không chú ý rằng, bản thân đối với xưng hô hắn làm nata tương lai của Taber không có bất cứ chán ghét nào cả.

Lúc này tộc trưởng tới đây, thấy các tộc nhân tụ tập không sai biệt lắm liền tuyên bố xuất phát. Tham dự vào lần này có khoảng năm trăm người, trong bộ lạc còn để lại một bộ phận thú nhân bảo vệ, lão nhân và hài tử còn rất nhỏ cùng giống cái cần chăm sóc hài tử đều ở lại.

Theo một tiếng ra lệnh của tộc trưởng, đội ngũ chậm rãi xuất phát hướng về chỗ sâu trong rừng. Mỗi người trong đội ngũ trên mặt đều mang theo tươi cười vui sướng, hôm nay chính là ngày thu hoạch của bọn họ nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro