Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Viên mãn

Mười bốn tháng tám, dù chưa đến mười lăm, trăng đã rất tròn, mặt đất một mảnh sáng bạc, khắp nơi có vẻ an nhàn tĩnh lặng. Triển Chiêu đứng trước cửa sổ, ngửa đầu ngắm trăng tròn, tâm tình thập phần tốt.

Thế nhưng... ... .

"Miêu Nhi!" Một vật thể màu trắng đột nhiên xuất hiện cách mặt Triển Chiêu chỉ có 1cm.

Người bình thường gặp phải loại tình huống này, sẽ lui về phía sau, đồng thời vươn tay ra ngăn cản chướng ngại vật trước mặt.

Triển Chiêu là người bình thường, chính là người bình thường võ nghệ cao cường, vì thế~~~~~~~~~~~~~~~~

"A~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~" Tiếng kêu thảm thiết của con chuột bạch phá vỡ sự tĩnh lặng của bầu trời đêm.

Chuột đã biến thành gấu trúc ngồi ở bên cạnh bàn, xoa hai mắt của mình: "Đau muốn chết, ta nói Miêu Nhi, ngươi không thể xuống tay nhẹ một chút sao?"

Triển Chiêu không để ý tới bộ dáng đáng thương của hắn: "Bạch huynh có thể thử để một người đột nhiên xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi sẽ có phản ứng gì."

"Ta đây không phải là có thói quen đi cửa sổ rồi sao? Ta làm sao biết ngươi lại đứng ở cửa sổ chứ."

"Đã trễ thế này, Bạch huynh có chuyện gì không?" Triển Chiêu chuyển vào chính đề, y biết nếu cùng con chuột kia thảo luận loại vấn đề chính mình đứng ở cửa sổ này là có bình thường hay không quả thực chính là lãng phí thời gian, nếu hôm nay y còn muốn ngủ, liền để con chuột này nói nhanh chút.

"Việc này," Bạch Ngọc Đường khó xử mà gãi gãi đầu, tựa hồ không biết làm sao lên tiếng, có trời mới biết hắn mấy ngày nay ở Hãm Không đảo luôn nhớ tới con mèo kia, càng nghĩ càng không buông xuống được, vậy nên tại một ngày trước Trung thu từ Hãm Không đảo chạy, thẳng hướng Khai Phong Phủ mà đến. Thật đã tới trước mặt Triển Chiêu rồi, lại một câu cũng nói không nên lời. Hắn cũng không thể nói trắng ra là gia gia rất nhớ con mèo nhà ngươi, liền đến xem thử. Nếu nói như vậy, chẳng những sẽ khiến Triển Chiêu giật mình, chỉ sợ chính hắn cũng không cách nào nán lại thêm nữa đi.

"Ngày mai là Trung thu rồi, Miêu Nhi ngươi vẫn phải tuần nhai sao?" Bạch Ngọc Đường rốt cục đã mở miệng.

"Đương nhiên, đêm Trung thu Khai Phong nhất định náo nhiệt vô cùng, Triển mỗ tất nhiên phải duy trì trật tự." Thật là kỳ quái, chuột bạch sao đột nhiên lại hỏi việc này?

"Vậy à," Bạch Ngọc Đường có chút mất mát, "Trung thu của Miêu Nhi ngươi chẳng phải là rất không thú vị sao? Thế này đi, ngày mai sau khi tuần nhai xong, Bạch gia gia mời ngươi uống rượu thế nào?"

"Bạch huynh không trở về Hãm Không đảo ăn tết?"

"... ... . . ." (Tiểu Bạch: Miêu Nhi ngươi muốn ta làm sao trả lời hả, cũng không thể nói cho ngươi biết ta mới từ Hãm Không đảo xuất hiện mà) "Mèo thối, Bạch gia gia thấy ngươi chung quy là một người lẻ loi, mới bằng lòng mời ngươi uống rượu, ngươi dong dài hỏi nhiều như vậy làm gì? Một câu, được không?"

Tuy hành vi con chuột bạch này kỳ quái, nhưng cũng biết hắn là lo mình tối Trung thu tịch mịch, Triển Chiêu cũng có chút cảm động, vì thế gật gật đầu, mỉm cười.

Bạch Ngọc Đường lại nhìn chằm chằm nụ cười ấm áp xuân phong kia của Triển Chiêu đến phát ngốc, nụ cười của con mèo này thật đúng là không phải dễ nhìn bình thường, không được không được, xem ra Ngũ gia quả thật hãm sâu rồi, nếu không nhanh chóng lừa con mèo này tới tay, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ ăn ngủ khó yên.

"Vậy Miêu Nhi, ngày mai gặp nhá." Nói xong, con chuột bạch lớn lại theo cửa sổ leo ra ngoài.

Con chuột này thật đúng là. Triển Chiêu không khỏi lại nở nụ cười.

Mười lăm tháng tám

Trăng tròn người đoàn viên, khắp nơi một mảnh hân hoan, phi thường náo nhiệt. Đợi khi đường phố nhốn nháo rốt cục trở lại sự yên lặng, Triển Chiêu đã mỏi mệt đến chịu không nổi, trở lại phòng thầm nghĩ lên giường nằm. Đáng tiếc nguyện vọng này không thực hiện được, bởi vì trên cửa sổ đã treo một con chuột bạch thật lớn.

"Miêu Nhi, mau tới," Không nghe giải thích, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu, nhảy lên nóc nhà, Triển Chiêu đã thấy trên nóc nhà bày mấy khay đựng trái cây, bánh trung thu, khoai, củ ấu vân vân, còn đặt mấy vò nữ nhi hồng tốt nhất, ánh trăng chiếu lên phòng, có một phen tình thú khác.

Vì thế uống rượu tán gẫu, phi thường thích ý, hai vò rượu xuống bụng, Triển Chiêu cảm thấy có chút men say, ánh mắt có chút mơ màng. Bạch Ngọc Đường một bên lại nhìn đến choáng váng, Miêu Nhi này mắt say mơ màng mông lung, hai má phiếm hồng, tuấn mi tú mục dưới ánh trăng màu bạc, lại đẹp tựa như không phải phàm nhân. Hắn càng ngày càng gần, đột nhiên đặt xuống cặp môi kia.

Triển Chiêu chợt thanh tỉnh, nhất thời đẩy Bạch Ngọc Đường ra, trên mặt lại hồng như cà chua chín: "Bạch Ngọc Đường, ngươi. . . . ngươi. . ."

"Ta làm sao? Miêu Nhi, nếu ta nói Bạch gia gia thích ngươi, ngươi sẽ làm sao?"

"Cái gì?" Triển Chiêu bị thông báo bất thình lình biến thành trở tay không kịp, không thể trả lời, "Ta và ngươi đều là nam tử, há lại... . . ."

Bạch Ngọc Đường khẽ híp đôi mắt đẹp: "Miêu Nhi, chẳng lẽ ngươi từ giờ sẽ không để ý Bạch Ngũ gia nữa?"

Triển Chiêu không nói lời nào, chỉ nhìn người trước mắt: Khi mới gặp, y liền nhớ kỹ mạt trắng khí khái phóng khoáng kia; tương trợ Thái tử lánh nạn, hắn mặc dù lúc nào cũng đối địch với mình, nhưng vẫn tại lúc nguy hiểm đứng ra cứu giúp; từ khi nào thì bắt đầu, y đã quen có con chuột bạch kia ở bên người? Chẳng lẽ đây là thích?

Triển Chiêu mỉm cười, nguyên lai nghĩ thông suốt lại đơn giản như vậy, xem ra chính mình thật đúng là rời không khỏi con chuột này rồi.

Thấy Triển Chiêu lại một mình nở nụ cười, Bạch Ngọc Đường đột nhiên đưa tay vòng qua thắt lưng y: "Miêu Nhi, mị lực của Bạch gia gia nhất định rất lớn đi."

"Bạch Ngọc Đường, ngươi――" Triển Chiêu hai mắt trợn tròn, cho con chuột nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước một chưởng, sau đó nhanh chóng xoay người vào phòng: "Triển mỗ ngày mai còn phải tuần nhai, Bạch huynh nếu có hứng thú, liền theo đến đi."

Trên nóc nhà, một con chuột bạch lớn ngửa mặt nằm, giơ vò rượu, đối trăng sáng vằng vặc: "Nguyệt lão, đa tạ."

--- HẾT ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro