Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi 62: Tình tố sinh căn

Tình cảm bén rễ

Triệu Hổ còn chưa biết chính mình gây họa lớn, trên bàn cơm càng không ngừng cười đùa quan hệ của Triển đại hiệp và Triệu Thị, kỳ thật nói đến nói đi cũng chỉ nói mấy câu.

"Ta thấy Triệu Thị quả thật không tồi, lại là con gái Bát hiền vương, bộ dạng cũng đẹp, lại không làm dáng."

"Không bằng các ngươi liền thành đi?"

"Ngày sau làm con rể vương gia, vậy khí thế ở Khai Phong..."

Toàn bàn yên tĩnh không tiếng động, áp suất thấp của Bạch Ngọc Đường có lẽ cũng chỉ có loại người thô kệch Triệu Hổ mới không cảm thấy. Dưới bàn Mã Hán thật sự không nhịn được đạp Triệu Hổ một cái, Triệu Hổ còn gào to: "Ai đạp ta!"

Đũa Bạch Ngọc Đường không nhẹ không nặng đặt lên bát, tiếng vang thanh thúy vào tai mọi người lại như tiếng sấm.

"Các vị dùng từ từ." Hắn đứng lên, mắt không liếc một cái ra cửa, mãi đến khi bóng dáng biến mất, Công Tôn Sách lại gần hỏi.

"Khăn lụa kia có gì không ổn?" Không hổ là Công Tôn Sách, liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm mấu chốt.

Triển Chiêu: "..."

Triệu Hổ nói: "Chẳng lẽ hắn cũng thích Triệu Thị?"

Triển Chiêu: "... Suốt đêm gấp rút lên đường, có thể thân thể không thoải mái, ta cảm thấy có thể hầm gà để bồi bổ."

Y cố ý nhấn rất mạnh chữ "gà" kia, rốt cục Triệu Hổ híp mắt, "Đừng mong có ý đụng đến gà mái của ta!"

Triển Chiêu thấy bộ dáng hắn khẩn trương, đoán chừng tới đây con gà mái to béo kia sẽ được hắn trông coi, lúc này trong lòng mới thoải mái chút, liếc mắt trừng Triệu Hổ một cái, ngậm đũa bưng hai khay đồ ăn vội vàng ra cửa.

Một mạch theo vào viện mình, bên bàn đá Bạch Ngọc Đường ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu.

Trong lòng Triển Chiêu thở dài, rõ ràng mình cũng chưa làm gì, biến thành như đã làm chuyện sai bằng trời.

Y bưng đồ khay đồ ăn qua đặt, lại tìm nha hoàn lấy thêm hai cái bát nữa, thuận tiện bảo phòng bếp hâm một vò rượu Thiệu Hưng.

"Biết trước chẳng bằng ăn ở đây, hai người yên tĩnh hơn." Triển Chiêu tìm một đề tài, khô khan nói.

Rốt cục Bạch Ngọc Đường thu tầm mắt nhìn trời, rũ mắt nhìn y, "Nghìn vàng khó mua được biết trước*, nếu ngươi đã biết vậy, sao không nói lời nói dối vớ vẩn ấy thành khôn khéo chút?"

Loại lời nói dối một khi gặp được chính chủ sẽ lộ này, cũng mệt Nam Hiệp y nói ra.

Triển Chiêu thở dài, "Ta là không muốn ngươi hiểu lầm."

"Nhưng hiện tại ta càng hiểu lầm hơn." Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn y, "Đang yên lành tặng ngươi khăn lụa làm gì?"

"Chỉ là muốn tặng liền tặng, đúng lúc mấy ngày trước ta muốn đi mua chiếc mới, vừa vặn trong tay nàng có một chiếc thêu xong, nói không chê thì cầm dùng." Không thể nói thẳng không cần a...

Bạch Ngọc Đường quan sát vẻ mặt y, dường như đang phân biệt lần này là thật hay giả. Triển Chiêu nhấc tay thề, "Điều này là thật."

Bạch Ngọc Đường vẫn không vui, sắc mặt lại từ băng lạnh lúc trước dịu đi nhiều, "Dù sao ở Khai Phong không có chuyện gì, hôm khác ta tới cầm các nghe mấy khúc, không chừng có thể ôm một đống khăn lụa về, ngươi muốn dùng bao nhiêu cũng được."

Lời này nghe cứ có chút ý tức giận, Triển Chiêu lẩm bẩm nói: "Tính chất sao giống nhau?"

Bạch Ngọc Đường nói: "Sao không giống?"

Triển Chiêu há há miệng, lại chẳng nói ra. Trong lòng y nghĩ chính là: Triệu Thị tặng mình khăn lụa chỉ là lễ bạn bè, Bạch Ngọc Đường tới cầm các, những cô nương kia tặng đều là thật tâm thực lòng. Vậy sao có thể giống chứ?

Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường lại cất những khăn lụa mang theo mùi son phấn nhàn nhạt này về, trong lòng không hiểu sao khó chịu.

Nhưng nếu tranh luận với hắn, vậy chẳng phải mình cũng cùng loại người với hắn, chỉ vì chút chuyện chẳng ra sao ầm ĩ, nào giống người phóng khoáng phiêu bạt giang hồ?

Nghĩ thế, Triển Chiêu không nói, rót rượu từ từ uống, ăn đồ ăn nhìn bầu trời.

Bạch Ngọc Đường đợi hồi lâu không thấy y có biểu hiện gì, trong lòng càng không vui.

Nghĩ tới nghĩ lui, thời điểm nói ra tiếng lòng mình, đối phương chỉ đáp lời, nhưng rốt cục trong lòng Triển Chiêu có xem trọng mình không chứ?

Nếu Triển Chiêu nói nói cười cười với những kẻ khác, dù nam nữ mình cũng sẽ không thoải mái, nhưng đổi lại là Triển Chiêu...

Dường như y chưa bao giờ có loại cảm xúc này với mình.

Bạch Ngọc Đường có chút thấy vọng, thấy y không nói lời nào, bản thân dứt khoát cũng không nói, hai người cứ vô vị uống rượu dùng bữa như vậy, chờ đến buổi tối, đầu kia hạ nhân ôm chăn mới sạch sẽ tới, Bạch Ngọc Đường cởi đồ lên giường, trực tiếp ngủ ở bên trong.

Triển Chiêu nhìn hắn, dường như Bạch Ngọc Đường cảm nhận được tầm mắt, dứt khoát xoay lưng qua, mặt hướng vào tường.

Triển Chiêu im lặng thở dài, chung quy cảm thấy hai người ấu trĩ như trẻ con, nhưng lại vẫn cứ không tìm được phương pháp tốt hơn khác.

Trong đầu y đột nhiên liền hiện lên cách nói Thử Miêu không hợp, không chừng thật sự là nợ nghiệt oan gia đó.

Cởi áo khoác, chỉ mặc áo trong, Triển Chiêu vào trong chăn, hai người mỗi người một chăn, không đụng chạm nhau, kỳ thật cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung, nhưng lần này trong lòng lại hơi khác.

Triển Chiêu nhắm mắt lại, trong đầu lại chẳng buồn ngủ chút nào, nghĩ tới nghĩ lui đều là bóng dáng Chuột Bạch kia.

Rốt cuộc vì sao hắn thích mình chứ? Hai bên đều là nam nhân chưa nói, tính cách cũng trên trời dưới đất.

Thứ tình cảm này, trước khi gặp được Bạch Ngọc Đường mình còn chưa từng trải qua, mọi người nói việc hôn nhân là lệnh cha mẹ, lời bà mối, nữ tử như Đinh Nguyệt Hoa, Triệu Thị, bằng lòng lộ diện bên ngoài, để tướng công tương lai liếc nhìn một cái cũng không nhiều.

Đại khái đều là uống rượu hợp cẩn rồi mới có thể biết phải dắt tay cả đời là ai, thích hay không để ở sau cùng, lễ nghĩa vợ chồng chỉ là tôn trọng nhau.

Nữ tử có bảy điều*: bất hiếu, không con, trộm cắp, dâm, ghen, bệnh hiểm nghèo, nhiều lời.

* Thời xưa, trong bảy điều này, khi phạm phải một điều thì chồng có thể bỏ vợ. Cụ thể nói ở cuối chương.

Đổi lại trên người Bạch Ngọc Đường, những thứ khác chưa nói, chỉ ghen tuông này đã phạm phải mấy lần rồi? Còn một mực làm y bế tắc, cũng không tìm được cách nào khác, làm tướng công phải làm sao? Lừa? Khuyên?

Trong đầu Triển Chiêu rối loạn lung tung đổi tới đổi lui, vất vả lắm mới cảm thấy buồn ngủ, lại đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình.

Mắt vừa mở, Bạch Ngọc Đường lại một tay chống cằm cúi người nhìn y.

Tóc đen rơi trên ngực, khuôn mặt tuấn mỹ dưới ánh nến đầu dường càng lộ nét sắc cạnh, khiến tim đập thình thịch.

Bộ dáng này đổi thành cô nương nào cũng sẽ thích, nhưng hắn vẫn cứ chẳng yêu ai...

Ý thức được điểm này, Triển Chiêu đưa tay sờ ngực, hình như mình quá vui?

Bạch Ngọc Đường mở miệng, "Đang nghĩ gì?"

"Hử?"

Bạch Ngọc Đường vươn tay xoa mày hơi nhíu của Triển Chiêu, "Ngủ cũng nhíu mày, cẩn thận già nhanh."

Triển Chiêu chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đột nhiên dịu dàng lại. Thầm nghĩ: Lại không tức giận nữa?

Y nghĩ nghĩ mở miệng, "Nghĩ tới ít chuyện."

"Chuyện gì?"

"... Ngươi cùng ta."

Bạch Ngọc Đường thấy hứng thú, nhướng mày, "Nói nghe chút?"

"Nam tử cùng nam tử sao thành hôn?"

Bạch Ngọc Đường sững sờ, sau đó trong mắt hiện lên vui sướng, "Ngươi muốn thành hôn với ta?"

Triển Chiêu bị hắn nói cũng ngây người, sau đó nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn?" Dừng một chút y kinh ngạc nói: "Ngươi chỉ vui đùa chút?"

"Ai nói!" Không vui trong lòng Bạch Ngọc Đường nháy mắt tiêu tan chẳng còn, hắn nâng người bao lấy thân thể Triển Chiêu, hai tay chống hai bên đầu nam nhân, khàn giọng nói: "Khi nào thì thành hôn?"

"Á..." Triển Chiêu có chút ngượng ngùng, "Việc này phải tính bát tự trước, sau đó tìm bà mối làm mối, sau đó đặt sính lễ..."

Triển Chiêu mím môi, "Tặng sính lễ gì được chứ?"

Bạch Ngọc Đường trừng mắt, "Ngươi đặt sính lễ?"

Triển Chiêu thành thật gật đầu, "Ừm."

"..." Cho nên mình là kẻ gả?

Bạch Ngọc Đường cong khóe miệng, cười gian, "Miêu Nhi, nhìn đoán không ra a."

"?"

"Đại nam nhân ngươi ý thức còn rất rõ ràng, muốn làm tướng công? Hử?"

Mặt Triển Chiêu từ từ hồng lên, so với khí thế bức người của Bạch Ngọc Đường, khí thế của y xìu xuống nhiều.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường cười: Cứ vậy còn muốn làm tướng công? Chưa nói được vài câu thì đã hồng thành tôm...

Ánh nến vang tách tách, hơi thở mờ ám bị xua tan nhiều.

Triển Chiêu đang vươn tay đẩy Bạch Ngọc Đường, muốn nói nhanh ngủ, ngày mai còn tra án, lại không ngờ nam nhân đột nhiên liền hôn.

Không thể không nói trên quyền chủ động Triển Chiêu luôn thất bại, từ góc độ nào đó mà nói, y lại vẫn vô thức dung túng Bạch Ngọc Đường, cho nên mấy lần rồi, hắn lại bắt đầu thói quen hôn bất ngờ. Rất nhanh, hơi thở mãnh liệt của Bạch Ngọc Đường liền kéo y sa vào.

Nhưng lần này Bạch Ngọc Đường không chỉ dừng ở trước mắt, ngón tay đi vào trong chăn, cởi đồ Triển Chiêu, ngón tay vuốt da thịt.

Thoạt nhìn thân thể Triển Chiêu gầy mảnh, sờ lên lại đường nét cơ bắp rõ ràng, Triển đại hiệp bị hôn đến mê man, chỉ cảm thấy ngực bỗng lạnh, quần áo bị kéo ra hết, chăn bị đá đến một bên, nụ hôn nhỏ nóng bỏng dọc theo cổ xuống xương quai xanh ngực, khiến thắt lưng người tê dại.

"Ngọc Đường..." Triển Chiêu có chút khẩn trương, Bạch Ngọc Đường lại thành thạo, ngón tay thuận lợi cởi quần lót xuống, Triển Chiêu theo bản năng nhấc chân đá.

"Này!" Bạch Ngọc Đường nghiêng người tránh, mấy lọn tóc đen bị gió cuốn theo, lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Lúc này Triển Chiêu mới ý thức được mình làm gì, vẻ mặt xấu hổ rồi lại có chút giận, "Buông ra!"

Bạch Ngọc Đường cũng nóng, vươn tay tóm nhược điểm của Triển Chiêu, đắc ý: "Không buông!"

Triển Chiêu kêu lên một tiếng buồn bực, chỉ cảm thấy sức lực như bị rút sạch, bụng dưới truyền đến khoái cảm hừng hực.

"Ngươi... Ưm..." Không muốn thừa nhận nhưng lại vô cùng có cảm giác, trên mặt Triển Chiêu hồng rực, trong mắt tràn đầy hổ thẹn.

Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, loại bộ dáng này của Triển Chiêu chưa từng thấy? Trong tay cũng càng không ngừng lại.

"Miêu Nhi..." Hắn nhẹ giọng, cúi người hôn vành tai, má Triển Chiêu, ngón tay chuyển động tới lui, không ngừng khiến Triển Chiêu hận không thể chôn mình.

"Ngươi đừng... Ngươi... A..." Triển Chiêu cắn răng ngậm chặt tiếng, nhưng vẫn để lộ ra vài tiếng khó nhịn.

Y dứt khoát cam chịu, ngăn toàn bộ mặt mình bằng gối, cả người không nhúc nhích như cá trên thớt.

Bạch Ngọc Đường buồn cười, tiếng lại tràn đầy dục vọng hưng phấn, hắn cũng không quản Triển Chiêu còn che mặt, cúi người hôn vùng xương quai xanh, trong tay càng gắng sức chuyển động.

Màn buông xuống, che khuất hai người, Bạch Ngọc Đường cọ xát dục vọng của mình cùng chỗ với Triển Chiêu, tiếng thở dốc chồng lên nhau, kiềm chế gợi cảm, tuổi trẻ khí thịnh vốn là huyết vượng, lần này lại chẳng biết đêm nay đêm nào, mãi đến khi mệt mỏi không chịu nổi mới đều ngủ.

Hôm sau Triển Chiêu tỉnh lại trước, y là đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt thì đầu tiên là đỏ mặt.

Trong mộng lại đều là hai người dây dưa cùng nhau, thậm chí làm chuyện đáng sợ hơn cả tối qua.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng, vì sao trong mộng mình lại ở dưới? Từ từ... Việc này hình như có chút nghiêm trọng, chẳng lẽ mình mới là kẻ gả?

Càng nghĩ càng kinh hãi, Triển đại hiệp âm thầm quyết định nhất định phải đoạt lại quyền chủ động, đang nghĩ, bên ngoài có người chạy vào sân, gõ cửa nói: "Triển đại nhân, Bao đại nhân tìm ngươi."

Bạch Ngọc Đường cũng liền tỉnh, Triển Chiêu ngồi dậy, vừa đáp lời vừa mặc đồ, khi cúi đầu thấy vết hồng đầy người dưới nắng sớm nhàn nhạt.

"..." Chuột chết, lần tới, lần tới y sẽ thắng lại!

Tác giả có lời muốn nói: Chung quy cảm thấy viết thịt Thử Miêu sẽ rất không được tự nhiên, không biết làm sao 【 Nhìn trời... Tóm lại, canh thịt dâng lên, ta hết sức rồi. OTZ (không phải H đầy đủ ha, chỉ có món khai vị a ~ Đừng hiểu lầm ~)

Trung quốc xưa có "thất xuất tam bất khứ" (tạm dịch: bảy bỏ ba không đi).

Thất xuất là bảy điều mà khi người vợ vi phạm một điều người chống có quyền bỏ vợ. Đó là: không hiếu thuận với cha mẹ, không có con, dâm đãng, ghen tuông, có bệnh hiểm nghèo, lắm lời, trộm cắp.

Tam bất khứ là ba điều mà nếu người vợ ở một trong ba điều thì người chồng không được phép bỏ. Đó là vợ không có nhà mẹ đẻ để về, vợ từng thay nhà cha mẹ chồng chịu tang ba năm, khi chồng cưới vợ thì nghèo khổ nhưng sau này phú quý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro