Hồi 30: Dạ tham Khai Phong
Thăm dò Khai Phong ban đêm
Lại nói người đến là ai, chính là cháu Phùng Quân Hành của Phùng thị. Phùng Quân Hành là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, không chỉ dốt đặc cán mai còn tham lam háo sắc. Hắn từng có may mắn gặp tiểu thư trong khuê phòng một lần, chính là Kim Thiền, lần đó cũng chỉ là ngoài ý muốn, tuy nhiên lúc ấy tiểu thư Kim Thiền liền biểu hiện không vui, cũng phải thôi, theo khuôn phép tiểu thư chưa xuất giá sao có thể để nam tử xa lạ thấy mặt? Cô nương thiên hạ này cũng không lộ ra như người Đinh phủ, chú ý vẫn phải có. Lúc ấy Phùng Quân Hành chỉ thấy mặt bên của tiểu thư, lại lộ vẻ háo sắc, mắt như chuột trộm nhìn người chằm chằm, mãi đến khi đối phương đã đi xa từ lâu, hắn vẫn dại ra.
Cũng bởi sau chuyện đó, hắn liền nhất định phải lấy tiểu thư Liễu gia, hơn nữa Phùng thị ở trong phủ giúp hắn lo liệu, đương nhiên hắn liên tục tới bên này.
Nhưng tuy Liễu Hồng là một người buôn bán, yêu cầu cơ bản với con rể vẫn có. Mặc dù hắn không muốn để con gái nhà mình gả cho một thư sinh nghèo, nhưng cũng ghét Phùng Quân Hành này, cái khác chưa nói, chỉ bộ dáng kia, sao xứng với con gái nhà mình?
Thế nhưng ngại Phùng thị, hắn cũng chưa nói thêm gì, nhưng mấy lần nói đến chuyện cưới xin, hắn cũng không gật đầu.
Phùng Quân Hành còn chưa biết chuyện Nhan Sinh, lần này tình cờ gặp ở cửa, còn hơi khó hiểu. Ánh mắt đầu tiên đảo quanh trên người Bạch Ngọc Đường, liền thấy người này khí chất bất phàm (tài giỏi, không tầm thường), nhìn đao sau lưng có lẽ là một người giang hồ, nói không hay chính là người rất hung ác gì đó. Nhưng sao bên dượng nhà mình lại qua lại với người giang hồ chứ?
Lại chuyển ánh mắt tới trên người Nhan Sinh, nhìn chằm chằm, người này lại thanh tú, mặc đồ thanh, nhã nhặn như một người đọc sách, phía sau còn theo một thiếu niên thư đồng.
Chẳng trách Phùng Quân Hành cảm thấy hơi lạ, một người đọc sách đứng cùng một người giang hồ, nhìn qua quả thật có phần khiến người ta nghi ngờ. Chẳng qua Phùng Quân Hành cũng không nghĩ nhiều, chỉ hơi gật đầu với hạ nhân Liễu gia, đi đầu vén áo vào cửa.
Hạ nhân dẫn ba người Nhan Sinh đi ở phía sau, Nhan Sinh cùng người áo đen đồng thời bước qua cửa, vai không tránh được khẽ chạm vào nhau. Nhan Sinh theo bản năng liền chắp tay, "Xin lỗi..."
Thế nhưng đối phương lại như không thấy hắn, trực tiếp bước đi, bước chân cũng không dừng một chút.
Vũ Mặc đi theo phía sau hừ một tiếng, hạ giọng, "Đúng là chủ nào tớ nấy."
Lời hắn nói cũng không lớn, nhưng người áo đen đã đi tới trước từ lâu lại đột nhiên ngoảnh lại nhìn hắn một cái. Cái nhìn kia lạnh băng vô tình, thậm chí không mang theo chút độ ấm, khuôn mặt u ám, mang theo cảm giác âm trầm.
Vũ Mặc vô thức cứng đờ, lưng toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy dường như trong chớp mắt kia bị đối phương đâm xuyên qua thân thể bằng ánh mắt.
Bạch Ngọc Đường chỉ cười nhạt, "Ngươi là quỷ lanh lợi, sao, gặp phải người lợi hại? Ngươi quản miệng tốt vào, người này không phải tiểu nhân vật."
Vũ Mặc mếu máo, như oan ức, lại gật đầu không lên tiếng.
Ánh mắt Nhan Sinh lại tò mò quan sát nam nhân một hồi, cảm thấy tuy nhìn qua người này đáng sợ, nhưng có khí tràng (năng lượng ẩn cơ thể phát ra) gần với Bạch Ngọc Đường, loại cảm giác này không nói rõ, nhưng có thể thấy rằng không phải người xấu.
Sao người như thế lại theo bên cạnh một tên chủ như vậy chứ? Ngược lại có chút khiến người khó hiểu.
Mấy người lần lượt vào phòng khách, đương nhiên Liễu Hồng đầu kia đã chờ, Phùng Quân Hành vừa vào cửa liền vái trước: "Cháu thỉnh an (thăm hỏi) lão nhân gia, không biết tôm sông qua cháu đưa tới có ngon không?"
Lời này vừa ra, Vũ Mặc thiếu chút nữa không cười ra tiếng đến. Lại nhìn Liễu Hồng, trên mặt cũng xấu hổ.
Ba người Bạch Ngọc Đường vào cửa đúng lúc, lời này không phải giải thích rõ chuyện Liễu Hồng không ở nhà vốn là giả dối sao?
Liễu Hồng khụ một tiếng, cũng không trả lời trực tiếp, chỉ nói: "May nhờ* ngươi có tấm lòng này."
* Tương tự "Cảm ơn".
Phùng Quân Hành cười hì hì vén áo ngồi, lại quay đầu nhìn mấy người Bạch Ngọc Đường, liền thấy Liễu Hồng đứng lên, ánh mắt chuyển quanh ba người, cuối cùng dừng trên người Nhan Sinh, "Ngươi chính là cháu Nhan?"
"Là cháu." Nhan Sinh cung kính hành lễ, cung kính không thấp kém, bộ dáng lễ độ ôn hòa khiến người thấy dễ chịu, "Cháu đặc biệt nghe dặn dò của gia mẫu tới chào hỏi dượng."
"Được được." Liễu Hồng cười nâng hắn, "Đều là người một nhà, lễ thì miễn." Nói xong ánh mắt lại đánh giá trên người hắn một hồi, quả thật không giống bộ dáng người đọc sách nghèo kiết cổ hủ, ngược lại khí chất cao quý tao nhã, khiến người căm hận.
Hắn bảo Nhan Sinh cùng Bạch Ngọc Đường ngồi, bản thân lại quay qua Phùng Quân Hành, càng cảm thấy không phải nghĩ nữa. Quả thực Nhan Sinh này cùng người áo trắng bên cạnh kia với Phùng Quân Hành là một trời một vực, mấy con ngựa cũng đuổi không kịp.
Trong lòng nhất thời có không ít cảm tình với Nhan Sinh, lại ôn hòa nói: "Không biết vị này là..." Hắn chỉ đương nhiên là Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chắp tay, "Tại hạ Bạch mỗ."
Hắn vẫn chưa nói tên mình, một là khinh thường nói với những người này, hai là nếu Liễu Hồng này làm buôn bán, khó tránh sẽ biết chuyện ngũ thử Lô gia trang, dù sao việc làm ăn của đại ca vang vọng khắp nơi, vẫn rất có uy tín.
Mặc dù dân chúng bình thường không biết thân phận Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, nhưng cũng sẽ biết hắn có mấy người huynh đệ có tiền.
Hắn cố ý giấu, đương nhiên Liễu Hồng không thể hỏi nhiều, vả lại người tới là khách, thoạt nhìn người áo trắng này mặc đồ quý giá còn đắt hơn đồ của Nhan Sinh rất nhiều, quả nhiên chính là điệu bộ đại gia, không dám để người ta khinh thường.
Liễu Hồng liền nghĩ sang chuyện khác, chỉ cảm thấy người áo trắng này chẳng lẽ là người bên cạnh vị quan ấy, lại thấy đao lớn phía sau hắn, càng khẳng định ý nghĩ này hơn. Người này không chừng chính là thị vệ ngay bên cạnh vị đại nhân ấy, nhìn khí thế như không đặt người trong mắt, có lẽ là đã thấy nhiều quan lớn.
Liễu Hồng liền không dám không lễ độ, mấy người tán gẫu, Phùng Quân Hành cũng thấy quái lạ, sao hôm nay Liễu Hồng nói chuyện cẩn thận thế, như sợ đắc tội ai?
Đến khi Liễu Hồng thấy trên mặt Bạch Ngọc Đường có chút không kiên nhẫn, trên mặt Nhan Sinh cũng có chút mệt mỏi, liền vội sai người đưa bọn họ vào phòng nghỉ ngơi, rốt cục giờ đại sảnh mới an tĩnh lại, lúc này Phùng Quân Hành vẫn không thể xen vào mới nói: "Dượng, hai người kia là ai?"
Liễu Hồng vuốt vuốt râu, "Thư sinh kia là Nhan Tra Tán, đó là người đính hôn với Kim Thiền lúc trước cô ngươi đã nói."
Phùng Quân Hành sững sờ, giờ mới biết không ổn rồi, vội tìm hiểu, "Chẳng phải cô nói nhà hắn không có tiền sao?"
Ngụ ý, nãy nhìn như vậy, lại không giống người không có tiền.
Liễu Hồng liếc hắn, "Hắn là lên kinh đi thi, hôm qua cô ngươi bàn với ta, chúng ta đoán Nhan Tra Tán này bám quan hệ gì đó. Ngươi thấy người áo trắng bên cạnh hắn không? Hắn lại không muốn lộ họ tên, xem ra là người võ công cao cường, mặc cũng không tồi, không chừng chính là đại nhân bên người vị quan nào đó."
Phùng Quân Hành bị hắn nói đến sững sờ, hắn cũng quen lăn lộn bên ngoài, trực giác đã cảm thấy Bạch Ngọc Đường tuyệt đối không có quan hệ gì với quan phủ, nhưng dượng nói như vậy, hắn lại có chút không rõ. Nâng chén trà lên, mắt hắn liền đảo, quay đầu nói: "Liên Phong."
"Dạ." Người áo đen vẫn đứng ở bên cạnh mở miệng.
"Ngươi thấy sao?"
"..." Liên Phong đứng khoanh tay, thẳng tắp, trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, im lặng một hồi mới nói: "Người nọ công phu rất cao."
Phùng Quân Hành cau mày, "Chỉ có vậy?"
Mặt Liên Phong không chút thay đổi, "Người này sâu không lường được."
Lời này vừa thốt ra, Phùng Quân Hành liền ngẩn người. Hắn có ngốc nữa, chút ý ngoài lời ấy hắn cũng biết. Liên Phong là người công phu cao nhất trong đám hộ vệ này của hắn, hắn lại nói đối phương sâu không lường được, đó chính là nói nếu người hai bên đối địch, mình không chiếm nổi chút lợi.
Nếu vậy sẽ không thể ngáng chân khiến người biến rồi.
Trong lòng Phùng Quân Hành đã có tính toán, nét mặt trên khuôn mặt xấu xí kia phong phú, Liên Phong đứng bên cạnh nhìn hắn một cái, không lên tiếng, cũng chuyển ánh mắt về hướng Nhan Sinh rời đi lúc trước.
Tối đó đương nhiên là chiêu đãi đồ ngon rượu ngon, Bạch Ngọc Đường kén chọn, bắt bẻ mà dặn phòng bếp một đống đồ, giống như đây là nhà hắn. Những thứ hắn mở miệng ngậm miệng, khiến miệng Liễu Hồng cùng Phùng Quân Hành giật giật. Vào tiệc Liễu Hồng mời rượu, tiện hỏi Bạch Ngọc Đường, "Không biết Bạch công tử làm gì?"
Bạch Ngọc Đường uống cạn, nói: "Có chút quan hệ với việc buôn bán, cũng có chút quan hệ với quan phủ."
Lời này của hắn có thể nói là hiểu sao cũng được, nhưng cũng không tính nói sai. Lô gia trang làm buôn bán, Triển Chiêu là người của quan phủ, chẳng phải hai bên đều tiếp xúc sao?
Nhưng lời này vào tai Liễu Hồng lại không đơn giản như vậy, có quan hệ với việc buôn bán? Lại có quan hệ với quan phủ? Chẳng lẽ nhà quan thương (làm quan quản việc buôn bán) nào?!
Kiểu này thì cũng quá lớn rồi, nói không chừng nhân mạch trải khắp triều Đại Tống cũng là điều có khả năng.
Phùng Quân Hành ở bên cạnh cũng nửa tin nửa ngờ, nhìn Liễu Hồng cung kính đối đãi hai người kia, trong lòng mình lại khó chịu. Hắn bày ra khuôn mặt tươi cười tới bên cạnh Nhan Sinh mời rượu, "Nào nào, Nhan tướng công. Chúng ta quen biết rồi thì nhất định phải uống một chén, Phùng mỗ không biết nói chuyện văn vẻ, thư sinh các ngươi lợi hại hơn, giờ uống cạn trước."
Nhan Sinh cũng đáp lễ, ngửa đầu uống cạn, hắn chỉ uống mấy chén, trên mặt đã như đánh phấn, choáng váng làm khuôn mặt có chút động lòng người.
Liên Phong canh giữ ở cửa im lặng nhìn bên này, ánh mắt dạo quanh phần cổ lộ ra khi Nhan Sinh ngửa đầu, quay đầu, lại thấy Bạch Ngọc Đường đang như cười như không nhìn mình.
Phùng Quân Hành đích thực là kẻ ngu ngốc, muốn nói ít thứ nho nhã, nhưng cứ luôn thất lễ. Liễu Hồng chỉ cảm thấy mất mặt, Nhan Sinh lại vẫn ôn hòa lễ độ, thậm chí nói: "Cách nghĩ của Phùng huynh mới lạ, nhảy trên giàn giáo, Nhan Sinh kính nể."
Phùng Quân Hành cười, lộ ra hàm răng so le không đều nói: "Đây là lời khách khí! Bản thân mấy cân mấy lạng ta lại không biết?"
Nhan Sinh chỉ cười, cũng không đáp. Đã canh ba, Vũ Mặc ngáp một cái. Bạch Ngọc Đường đứng lên, nhưng không thấy say gì, trên thực tế mặc dù Liễu Hồng vẫn uống với hắn, hắn quả thực có để ý, nhưng là lúc đầu, sau đó căn bản không uống gì, ngược lại Liễu Hồng từng ly từng ly, giờ phút này hai mắt đã lờ mờ từ lâu.
Phùng Quân Hành cũng uống nhiều chút, bám Nhan Sinh cứ xưng huynh gọi đệ, mấy người chuẩn bị trở về phòng, Phùng Quân Hành lôi kéo Nhan Sinh, khiến bước chân Nhan Sinh hơi lảo đảo.
Vũ Mặc vội lên đỡ, tới cửa lại bị vướng chân. Hắn ngã một mình không sao, dẫn tới Nhan Sinh được đỡ cùng Phùng Quân Hành tóm phía sau cũng ngã.
Nhan Sinh thấy gờ cửa cao đã cảm thấy lần này ngã là mặt mũi bầm dập, đang nghiêng ngả lại đột nhiên có một bàn tay đưa ra, quả thực là không nhanh không chập, đến đúng lúc. Tay kia nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nhan Sinh, vững vàng kéo hắn vào ngực.
Thế nhưng khổ cho Vũ Mặc cùng Phùng Quân Hành phía sau, Vũ Mặc trước hiểm cảnh ở cánh cửa được Bạch Ngọc Đường xách gáy áo, Phùng Quân Hành thì ngã thành hình chữ đại (大).
Vũ Mặc phụt một tiếng, Phùng Quân Hành cũng đã trực tiếp mê man. Đương nhiên hạ nhân người kéo thì kéo người lôi thì lôi, Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn hai người cạnh cửa, chỉ thấy Nhan Sinh ngây ngốc nhìn Liên Phong, Liên Phong giúp hắn ổn định, lễ độ lui về phía sau một bước, kéo giãn khoảng cách của hai người.
"Đa, đa tạ." Nhan Sinh mùi rượu khắp người, hai mắt lại trong veo, có chút xấu hổ hành lễ.
Liên Phong chỉ gật đầu, quay đầu đi theo người giúp đỡ Phùng Quân Hành phía trước.
Đến khi mọi người đều về phòng, Bạch Ngọc Đường ngồi bên cửa sổ, lại hơi muốn uống rượu. Hắn muốn uống rượu Thang Câu của phủ Tùng Giang, còn muốn gọi Miêu Nhi kia uống cùng. Nếu lúc này hai người cùng nhau, ngồi trên nóc nhà vừa hóng gió ngắm trăng vừa uống rượu, thực sự là chuyện tuyệt vời.
Càng nghĩ, lại càng nhớ, chẳng hiểu sao trong lòng như có lửa thiêu, lại vội vàng.
Dù sao cũng ngủ không được, không bằng dứt khoát... Trong lòng hạ quyết tâm, hắn mở cửa sổ vác đao liền nhảy ra ngoài, chính là đi thẳng về phía Khai Phong.
Khai Phong. Hai người Triệu Hổ cùng Mã Hán đang gác đêm, hai người ngáp một cái, đang chuẩn bị về thay ca, lại thấy đỉnh đầu đột nhiên vụt qua một bóng trắng, Mã Hán sững sờ, bật dậy. Triệu Hổ bên cạnh hoảng sợ, "Sao?!"
"Vừa rồi hình như ta thấy..." Mã Hán chạy vào trong phủ nha, dọc đường cứ nhìn xung quanh.
Triệu Hổ đành phải dẫn người đi theo, lại không dám đánh thức đại nhân, "Thấy gì?"
"Bóng trắng." Mã Hán nói: "Không biết là người hay quỷ."
Triệu Hổ bị hắn dọa run run, "Lời này không thể nói lung tung a! Bao đại nhân đủ dương khí! Quỷ hồn nào dám tới!"
"Vậy cũng chưa chắc." Mã Hán nói: "Bao đại nhân chính là âm dương (âm phủ và dương gian) đại học sĩ, Hoàng Thượng thân phong."
Lời này lại có lý, Triệu Hổ chớp chớp ánh mắt, "Giờ... Phải làm sao?"
"Trước hết bảo người chia nhau đi xem, đừng để ai trà trộn vào." Mã Hán hạ giọng, lập tức cùng Triệu Hổ chia nhau tới viện khác xem.
Đây là lần đầu tiên Bạch Ngọc Đường tới Khai Phong, dừng trên nóc nhà cũng trợn tròn mắt. Triển Chiêu ở phòng nào?
Tác giả có lời muốn nói: Phải, CP của Nhan Sinh xuất hiện ~~~ Nhân vật Liên Phong này là tự tạo, cũng có chút lai lịch ~~XDDDDDD
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro