Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(7)

Mặc dù Tô Đàn giận dỗi mà đi, nhưng tiệc rượu ở đại sảnh cũng không bị ảnh hưởng gì. Mấy huynh đệ vẫn là ăn uống đầy náo nhiệt, tuy nói chủ ý này của Tô Đàn thật làm khổ người khác, nhưng có thể tụ tập cùng một chỗ, vui vẻ hết mình chơi một trận, cũng coi là chyện tốt.

Tiệc rượu còn chưa kết thúc, Bạch Ngọc Đường liền lấy cớ mệt mỏi, mang Triển Chiêu trở về Tuyết Ảnh Cư của mình trước. Vừa vào cửa, Triển Chiêu liền kéo Bạch Ngọc Đường qua nhìn kỹ, nhìn Bạch Ngọc Đường cười tà tà nói: "Miêu Nhi, lẽ nào cảm thấy Ngũ Gia ta đêm nay dễ nhìn lạ thường? Sao lại nhìn không rời mắt như vậy?"

Triển Chiêu cau mày nói: "Ngươi còn có lòng thảnh thơi như này? Hôm nay cũng không làm cái gì, làm sao sớm như vậy đã kêu gào mệt mỏi? Chẳng lẽ là bệnh rồi?"

Ngũ gia cong lên ngón tay gõ một cái giữa trán Triển Chiêu: "Ngươi này đúng là con mèo ngốc, Ngũ Gia nói mệt rồi chẳng qua là lấy cớ thôi!" Triển Chiêu bưng cái trán, nhịn không được trợn trắng mắt. Chuột trắng này ngày càng giảo hoạt, động một chút là dùng mánh khóe giở trò lừa bịp.

"Ừ thì ngươi nhiều tâm nhãn! Không có việc gì hù chúng ta làm gì?"

"Haha, mèo ngốc! Nào có hù các ngươi chứ? Bọn họ rõ ràng đều biết Ngũ gia vì sao rời chỗ trước, chỉ là thuận miệng nói một chút, chỉ có con mèo thành thực ngươi để trong lòng."

Triển Chiêu nghe xong, cũng không tức giận. Ngươi nói là vì sao? Nghĩ xem, nếu là ngươi mỗi ngày đều bị người ta làm cho phát cáu, cũng sẽ quen thôi. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không đáp lời, liền ôm lấy eo con mèo kia, ở bên tai mèo con nói rằng: "Nhưng ngươi lo lắng cho ta như vậy, trong lòng Ngũ gia rất ngọt!"

"Miệng lưỡi trơn tru!" Trên mặt Triển Chiêu tuy nhìn như có mấy phần tức giận, nhưng khóe miệng lại giương lên. "Đang yên đang lành, nói không thoải mái làm gì?"

Ngũ gia nắm thật chặt cánh tay, cười nói: "Nếu hôm nay là Tết, vậy cơm đoàn viên này, đương nhiên là chúng ta..... hai phu thê cùng nhau ăn!" Dứt lời, không đợi Triển Chiêu phản ứng lại, nhanh chóng hôn lên mặt người kia một cái, rồi lập tức nhảy ra.

"Bạch Ngọc Đường! Ngươi....." Triển Chiêu nghe lời này rất không đúng, liền mở miệng trách mắng một câu, nhưng quay đầu nhìn về phía người kia, thấy hắn một bộ dáng vẻ đắc ý khi chuột trộm được dầu, lại cảm thấy có mấy phần buồn cười.

Bất đắc dĩ lắc đầu, đối với người kia, Triển Chiêu thật sự là không thể nổi cáu được. Còn cách nào chứ? Người kia luôn là trong lúc giận mình, lại đùa giỡn mình.

"Miêu Nhi, đừng ngây ra nữa, mau tới!" Bạch Ngọc Đường đã sớm ngồi ở bên bàn cười gọi Triển Chiêu. Triển Chiêu đi tới bên bàn ngồi xuống, trên bàn bày mấy món nhắm rượu, tuy là không nhiều, nhưng đều rất tinh xảo, nhìn qua là muốn ăn. Chỉ là, những thứ này đều không phải là những đồ ngày thường quen ăn, có mấy phần mới mẻ.

Như là biết được suy nghĩ của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nói: "Nha đầu Tô Đàn kia tuy là đáng ghét, nhưng đầu bếp của Tô gia nàng xác thực có bản lĩnh. Đây là ta vừa rồi phân phó phòng bếp làm đó, chuyên để cho con mèo ngươi ăn!" Dứt lời, đem một miếng cá trơn bóng thơm ngon đã cạo sạch vảy đưa đến bên miệng Triển Chiêu.

Nếu là lúc không có ai, Triển Chiêu sẽ rất tự nhiên mà hưởng thụ săn sóc của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu vừa ăn vừa cười nói: "Ngươi hôm nay hại Tô tiểu thư không ăn được gì mà rời tiệc, bây giờ lại dùng đầu bếp của nàng. Bạch Ngũ gia, ngươi rốt cuộc muốn đấu với nàng đến khi nào?" Lời tuy nói như vậy, nhưng lại cẩn thận thưởng thức miếng cá kia, hương vị đúng là rất ngon, còn có phong vị khác.

Bạch Ngọc Đường cười to nói: "Ha ha! Miêu Nhi ngươi không nói, Ngũ gia còn chưa quyết định. Hôm nay thật đúng là sảng khoái. Nha đầu Tô Đàn kia chưa ăn được gì đã đi rồi, trở về không biết làm sao nén giận đây! Hừ! Dám để Miêu Nhi của ta vẽ chân dung cho nàng! Nằm mơ!"

Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường nói: "Ta thấy Tô tiểu thư chỉ là thích vui đùa, sẽ không coi là thật!"

"Ngộ nhỡ coi là thật thì làm sao?" Bạch Ngọc Đường cũng không tin tưởng nữ nhân kia. "Miêu Nhi, đã nói rồi, không cho vẽ!"

Triển Chiêu cười đến ấm áp, nhìn Bạch Ngọc Đường nói rằng: "Ngươi con chuột hẹp hòi này!"

Bạch Ngọc Đường khó có được trông thấy dáng vẻ hài hước này của Triển Chiêu, sán lại gần ôm lấy Triển Chiêu: "Không cho vẽ!"

"Con chuột hẹp hòi!"

Sáp đến càng gần hơn chút, mặt dán vào mặt, hơi thở phả vào trên mặt người kia, gương mặt trắng nõn dường như đỏ lên; có thể là không đỏ, chỉ là dưới ánh nến lờ mờ hư ảo, nhìn không rõ mà thôi.

"Không cho vẽ!"

"Hẹp hòi...... ưm......"

Không cho người kia lại có cơ hội nói nữa, môi trực tiếp ấn lên môi người kia, tinh tế thưởng thức. Mãi cho đến khi hô hấp người kia có chút dồn dập, Bạch Ngọc Đường mới thả người.

Đem trán tựa vào trán người kia, cười nhìn dáng vẻ há miệng hô hấp của y: "Mèo thối, mau nói không vẽ!"

Bị hôn đến hơi thở mất ổn định, nhưng khóe miệng lại mỉm cười, mắt hạ thấp xuống, lông mi dài che khuất đi ánh mắt sáng ngời, nhưng không giấu được ý cười trong mắt.

Bạch Ngọc Đường nheo lại đôi mắt hoa đào hẹp dài, cắn răng nói rằng: "Mèo thối, ngươi gần đây ngày càng thích trêu đùa Ngũ gia rồi! Xem ta hôm nay có tha cho ngươi không!" Dứt lời, liền ôm chặt lấy eo Triển Chiêu, nhân lúc y không phòng bị, đem người kia túm lên giường, mạnh mẽ đè lại.

Triển Chiêu duỗi hai tay chống lên vai Bạch Ngọc Đường, cười nói: "Ngọc Đường, ngươi......" Bạch Ngọc Đường cười nói: "Miêu Nhi muốn xin tha? Muộn rồi!"

Dứt lời, ngón tay thon dài kéo ra đai lưng màu xanh nhạt, theo vạt áo thăm dò vào trong.

Màn giường được thả xuống, che khuất một phòng kiều diễm.

Triển Chiêu là bị một trận huyên náo bên ngoài làm tỉnh. Đêm qua hai người đúng là có phóng túng một chút, cuối cùng là Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu rửa sạch. Rửa đến cuối cùng, Triển Chiêu lại là ngủ thiếp đi. Ngũ Gia nhìn dáng vẻ ngủ say của Mèo kia, vừa mỹ mãn vừa yêu thích, vô cùng đắc ý.

Vốn định ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, nhưng trời mới tờ mờ sáng, trong sân đã náo nhiệt một mảnh. Triển Chiêu mơ mơ màng màng nhíu mày, cánh tay dùng sức ôm lấy thắt lưng gầy nhưng rắn chắc của Bạch Ngọc Đường, hướng về lồng ngực ấm áp kia mà cọ cọ.

Hiếm khi thấy được dáng vẻ đáng yêu này của người trong lòng, Ngũ Gia dự định mặc kệ tạp âm bên ngoài.

Nhưng mà trời lại cứ không chiều lòng người, thanh âm bên ngoài càng ngày càng lớn, dường như có người đi đến trước cửa phòng. Ngũ Gia không còn cách nào khác, xoay người xuống giường, đi đến gian ngoài, cách cửa hỏi: "Ai ở bên ngoài làm ồn, không phép tắc như vậy?"

Giọng của Bạch Phúc ở bên ngoài vang lên: "Ngũ Gia, không phải chúng ta không có phép tắc, mà là......"

Không đợi Bạch Phúc nói hết, một giọng nữ trong trẻo ở ngoài cửa truyền tới: "Bạch Ngũ ca, Chiêu ca ca, hai người vẫn chưa dậy sao? Gà trống cũng gáy ba lần rồi! Tiểu muội cố ý tới tìm Chiêu ca ca vẽ chân dung!"

Câu này, làm Bạch Ngọc Đường tức giận suýt chút nữa cắn nát cả răng, kinh động đến Triển Chiêu trở mình ngồi dậy, túm lấy y phục khoác lên người.

Xem ra, Tô Đàn hôm nay dậy từ sáng sớm, không phải chỉ đơn giản đến xin vẽ tranh như vậy!

Tô Đàn trong lòng vui đến nở hoa.

Hừ! Đêm qua ngươi khiến ta bụng không mà về, hôm nay ta liền quấy nhiễu mộng đẹp của ngươi, phá chuyện tốt của ngươi!

Bạch Ngọc Đường! Hiềm khích giữa chúng ta, xem như là không giải được rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro