Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(3)

Trong noãn các bên hồ nước, yên tĩnh thích ý, chỉ có tiếng sóng nước nhẹ vang lên cùng tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Triển Chiêu nhắm hai mắt, nằm trên tháp quý phi trong noãn các, người dường như đang ngủ say kia bỗng nhiên mở to đôi mắt, cau mày hỏi: "Bạch Ngọc Đường, ngươi đã xong chưa?" Dứt lời, đưa tay đoạt lại mấy lọn tóc trong tay Bạch Ngọc Đường.

"Miêu Nhi?" Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc, "Ngươi chưa ngủ?"

Triển Chiêu ngồi dậy nói: "Có con chuột ở bên cạnh quấy rối, ai mà ngủ được?"

Triển Chiêu trước giờ ngủ không sâu, lại thêm mấy năm trước luôn là đao quang kiếm ảnh, vết thương lớn vết thương nhỏ không ngừng, thân thể tổn thương không nhẹ, Lô phu nhân nói biện pháp tốt nhất là tĩnh dưỡng. Bạch Ngọc Đường đau lòng Miêu Nhi nhà hắn, vì thế, sau khi hai người ẩn cư, Bạch Ngọc Đường ngày nào cũng túm con mèo kia đi ngủ trưa.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, con chuột trước giờ vẫn thích ôm mèo ngủ ngày hôm nay vậy mà lại không ngủ được, túm lấy lông mèo vuốt ve rất lâu, chính mình không ngủ cũng thôi đi, còn quấy nhiễu đến Triển Chiêu cũng tâm phiền ý loạn.

Không ngủ cũng được, Triển Chiêu trong lòng nghĩ đến, liền ngồi dậy. Nhìn Bạch Ngũ gia đang ngây người, có chút buồn cười. "Ngươi còn đang vì chuyện Tô tiểu thư mà tức giận? Đúng là con chuột hẹp hòi!"

"Miêu Nhi? Ngươi còn dám nói gia hẹp hòi?"

Người hiểu Ngọc Đường chính là Ngự Miêu, Bạch Ngọc Đường đúng là bởi vì Tô Đàn mà bực mình, ngủ trưa cũng ngủ không ngon. Nhưng bị Triển Chiêu nói mình hẹp hòi, Ngũ gia cảm thấy thật ấm ức!

"Nữ nhân kia động tay động chân với ngươi, Ngũ gia không dùng Họa Ảnh bổ nàng ta ra đã xem như là có đức hiếu sinh rồi! Còn muốn thế nào nữa?"

Triển Chiêu nghe xong, thở dài lắc đầu nói: "Hành vi cử chỉ của Tô tiểu thư..... đúng là khiến người ta không dám gật bừa. Nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là sư muội của đại tẩu, lại có ân với chúng ta. Lúc ở Tô gia trang, ngươi cũng biết đó, nàng chỉ là thích đùa mà thôi, không có ác ý, ngươi cũng đừng chấp nhặt với nàng!"

"Hừ, Ngũ gia chính là nể mặt nàng là sư muội của đại tẩu lại có ân với chúng ta, mới đối với nàng hạ thủ lưu tình! Nếu không, ngay từ lúc ở đại sảnh, đã đem móng vuốt kia của nàng ta chém đứt rồi, làm cho nàng.... đũa cũng không cầm lên được!"

"Xì....." Triển Chiêu thực sự nhịn không được, bật cười thành tiếng. Nghĩ Tô trang chủ kia, nữ tử đường hoàng, nhìn thế nào cũng không giống một người ham ăn như mạng..... Có điều, lần này nàng đến Hãm Không đảo, dường như không đơn giản là đến thăm người thân như vậy. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại nói: "Ngọc Đường, lần này Tô tiểu thư tới, tựa hồ có liên quan đến việc ngươi đốt phòng bếp của nàng!"

Bạch Ngọc Đường nghe lời này, đưa tay đem con mèo kia ôm vào trong lòng cười nói: "Con mèo ngốc nhà ngươi lần này ngược lại là không ngốc, nhanh như vậy đã nghĩ đến ý đồ của nữ nhân kia! Thật sự là đáng mừng!"

"Bạch! Ngọc! Đường!" Có lòng tốt nhắc nhở, lại rước lấy một trận cười nhạo của con chuột kia!

"Mèo ngốc yên tâm, Ngũ gia sẽ cẩn thận!" Bạch Ngọc Đường nào chịu cho Triển Chiêu cơ hội xù lông, vội vàng vuốt thuận lông mèo.

Triển Chiêu nghe xong, ở trong lòng lườm hắn một cái, sau đó nói rằng: "Ta là muốn khuyên ngươi, bất luận thế nào, cũng phải nể mặt đại tẩu, đừng làm chuyện gì quá đáng với Tô tiểu thư!"

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, sửng sốt chốc lát liền đột nhiên đem Triển Chiêu đè lên trên tháp: "Được lắm con mèo thối này, thực sự là càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng! Trêu chọc cả Ngũ gia nhà ngươi rồi!" Dứt lời, liền cúi người hôn lên cổ người kia, hơi thở nhẹ nhàng phả ra, dẫn đến người trong lòng cười lên khanh khách.

"Con chuột thối, ngươi phát điên gì vậy?"

"Mèo thối, hôm nay cho ngươi biết sự lợi hại của Ngũ gia nhà ngươi!"

"A..... Ngọc Đường...... đừng....."

"Mèo thối, lần sau còn dám không? Hửm?"

"Ngọc Đường..... ngứa....."

.......

Quãng thời gian nhàn nhã luôn trôi rất nhanh, hai người chơi đùa một phen, lại luyện kiếm một lúc, trên đảo đã đèn đuốc sáng choang rồi.

Hạ nhân đã đến Hoa Đào tiểu trúc mời ba lượt, nói tiền thính đã chuẩn bị cơm, vì Tô tiểu thư đón gió. Nhưng Bạch Ngũ gia chính là giận dỗi, nói không đi, là không đi.

Nghĩ đến nữ nhân kia, liền không khỏi nhớ đến dáng vẻ nàng ta cầm tóc Miêu Nhi sáng nay, con chuột liền giống như là ngâm mình trong hũ giấm, cảm giác cực kì khó chịu.

"Triển gia, đại phu nhân nói, tiệc rượu đã bày xong, đang chờ hai vị gia rồi. Hai vị gia nếu không tới, mọi người sẽ không khai tiệc." Người được phái đến lần thứ tư chính là tổng quản của Hãm Không đảo, Lô Nghĩa đã đi theo Lô Phương mười mấy năm.

Không hổ là tổng quản, biết nếu như muốn vị gia kia động tâm, thì trước tiên phải lay động được vị Triển gia này mới được, mà vị Triển gia này, mềm lòng nhất. Lô Nghĩa nhìn Triển Chiêu có chút do dự, lại nói thêm: "Xin gia thương xót lấy chúng nô tài, phu nhân nói, nếu lại mời không được hai vị gia, liền phạt tiền lương. Mời một lần không đến, phạt một lượng, hai lần không đến, phạt hai lượng....."

"Ngọc Đường...... Chúng ta....."

Bạch Ngọc Đường nghe con mèo kia gọi mình, trong lòng liền thầm mắng Lô Nghĩa, không hổ là người do đại tẩu dạy dỗ ra, chuyên tìm kẻ mềm lòng mà xuống tay. "Đi thôi, nói với đại tẩu, chúng ta đến ngay đây!" Ngũ gia phất tay cho Lô Nghĩa lui xuống, xoay người nhìn về phía con mèo nhẹ dạ kia nói: "Miêu đại nhân, như vậy hài lòng chưa? Đi thôi!"

Lúc Triển Bạch hai người tới tiền thính, mọi người đã sớm ngồi vào bàn tiệc, nhìn có vẻ đã đợi lâu rồi. Chỉ thấy Tô Đàn kia, ngồi bên cạnh Lô phu nhân, miệng nhỏ khẽ nhếch, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Nhìn thấy mọi người đều không cầm đũa lên, khiến Triển Chiêu vô cùng xấu hổ, liền ôm quyền nói: "Để các vị đợi lâu là Triển mỗ thất lễ!"

Không đợi những người khác nói gì, chỉ nghe Tô Đàn nói rằng: "Chiêu ca ca đến rồi? Sư tỷ, có thể ăn cơm chưa?" Tiếng nói kia, mười phần đáng thương, người không biết, còn tưởng nàng đã đói mấy bữa rồi.

Chờ Lô phu nhân gật đầu, Tô Đàn liền cười đến con mắt cong cong.

Cùng lúc đó, mấy tỳ nữ ăn mặc đẹp đẽ đứng sau lưng nàng lập tức đi lên phía trước. Có người nâng chậu rửa mặt, trong chậu là nước trong vắt phủ đầy cánh hoa hồng, Tô Đàn trước tiên rửa tay, sau đó lại có tỳ nữ tiến lên, dâng khăn lụa lau tay, tiếp theo lại có tỳ nữ dâng nước trà súc miệng..... Cuối cùng có hai tỳ nữ tiến lên phía trước, một người trong số đó cũng dùng nước hoa hồng rửa sạch tay, tiếp theo mở ra một chiếc hộp tinh xảo trong tay người còn lại, từ trong đó lấy ra một bộ bát đũa chén ly tinh xảo đặc sắc, từng cái từng cái đặt ở trên bàn trước mặt Tô Đàn.

Tô Đàn không coi ai ra gì mà bận rộn, người nhà Lô gia nhìn đến trợn mắt há mồm. Không đợi mọi người phản ứng lại, Tô Đàn đã cầm lên đôi đũa màu bạc kia, vẻ mặt tươi cười nói: "Các vị ca ca, tiểu muội không khách khí nữa!" Dứt lời, gắp lên một miếng thịt kho tàu màu sắc mê người, đặt vào trong chiếc bát bạch ngọc điêu khắc nạm vàng xung quanh kia. Tiếp theo, miệng anh đào nhỏ hồng nhuận há to, liền đem miếng thịt to kia nhét vào miệng, tinh tế thưởng thức, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Người khác không biết, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở lại Tô gia trang nửa tháng có hơn, sao lại không biết sở thích của Tô Đàn? Bạch Ngọc Đường cười đến nhếch lên khóe miệng, cầm bầu rượu đứng dậy, tự mình rót cho Tô Đàn một chén Nữ Nhi Hồng đầy.

Tô Đàn đang ăn đến vui vẻ liền nhìn thấy cái chén rót đầy rượu màu vàng nhạt kia, chính là sững sờ.

"Bạch Ngũ gia?"

"Tô tiểu thư, chén này là Bạch mỗ kính ngươi!" Dứt lời, chính mình cũng rót đầy một chén, hướng về phía Tô Đàn mời một chén, uống một hơi cạn sạch.

Tô Đàn nào biết uống rượu, nhìn dáng vẻ của Bạch Ngọc Đường, liền có chút mờ mịt. "Này......." Tô Đàn biết, rượu này nàng uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống!

Lô phu nhân biết sư muội mình tửu lượng rất kém, nhưng mặt mũi của Ngũ đệ cũng không thể hạ thấp, liền giảng hòa nói rằng: "Muội muội tửu lượng không tốt, thì uống ít một chút đi!"

Tô Đàn cảm kích nhìn Lô phu nhân, cầm chén rượu lên, cắn răng uống vào. Một chén rượu này vào bụng, chỉ cảm thấy vừa cay vừa sặc, khiến nàng nhíu chặt mày! Tô Đàn vội vàng đặt chén rượu xuống, gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, mới cảm thấy thoải mái một chút.

Chính lúc Tô Đàn đang cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, Bạch Ngọc Đường lại nói: "Hãm Không đảo chúng ta có một quy củ bất thành văn, ăn một miếng, liền phải uống một chén rượu!" Tô tiểu thư ngươi nhập gia tùy tục đi!"

Dứt lời, lại là một chén Nữ Nhi Hồng.

"Lão Ngũ, khi nào thì có quy củ này?" Từ Tam gia là người thành thực, nghe xong không khỏi hỏi một câu. Tưởng Tứ gia là con chuột lông ướt đã thành hầu tinh, đương nhiên biết trong này lợi hại, liền ở dưới bàn đá Tam gia một cái nói: "Sớm đã có rồi, Tam ca ngươi không biết! Nào nào nào, ăn cơm uống rượu!" Dứt lời, một cái đùi gà bị Tứ gia nhét vào trong miệng Tam gia.

Tô Đàn khôn khéo cỡ nào chứ, biết Bạch lão ngũ kia là cố ý gây khó dễ cho mình, hiện tại cầu xin ai cũng không được rồi. Liền cũng không cầu cứu sư tỷ nữa, ngược lại là hào phóng đứng lên, cười nói với Triển Chiêu: "Nếu Ngũ gia đã thịnh tình như vậy, Đàn Nhi cũng không tiện từ chối. Vậy chén này liền kính Ngũ gia cùng Chiêu ca ca đi!" Tô Đàn cười gian, một tiếng "Chiêu ca ca" kia gọi vô cùng ngọt. Dứt lời, liền đem rượu trong chén một hơi cạn sạch.

Bạch Ngọc Đường nghe xong, trong lòng càng tức. Lại rót đầy một chén cho Tô Đàn. Tô Đàn kia cũng không tỏ ra yếu thế, mỗi lần cụng ly, tất nhiên muốn kéo theo Triển Chiêu, ba người cụng chén cạn ly, rất có tư thế không say không nghỉ.

Tô Đàn suy cho cùng vẫn là nữ tử, qua năm sáu chén, liền có chút choáng váng.

"Sư muội, đừng uống nữa!" Lô phu nhân không nhìn nổi nữa, mở miệng khuyên nhủ. "Sư tỷ, muội không say!" Tô Đàn cười nói với Lô phu nhân, nhưng khi đứng dậy, lại loạng chà loạng choạng, suýt nữa té ngã.

Chỉ thấy nàng đứng dậy, giơ ly rượu lên, loạng chà loạng choạng đi đến bên cạnh Triển Chiêu: "Chiêu ca ca, uống cùng tiểu muội một chén nữa!" Dứt lời, gạt tỳ nữ đang đỡ bên mình ra, lại có xu thế ngã vào trong lòng Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường nhanh tay lẹ mắt, chắn ở trước người Triển Chiêu, một chưởng đem Tô Đàn đẩy ra, Tô Đàn kia cũng lại đứng không vững, ngã về phía sau đè lên tiểu tỳ bên mình.

"Trang chủ cẩn thận!"

"Ha ha, ta không sao!" Tô Đàn cười nhìn tỳ nữ kia, ngoài miệng nói không việc gì, nhưng lại từ từ nhắm mắt lại, say ngã trong lòng tiểu tỳ kia.

"Ôi chao, đứa nhỏ này, không biết uống còn thể hiện. Lão Ngũ ngươi cũng thật là, cứ một mực muốn rót rượu cho nó!" Lô phu nhân nhìn Tô Đàn say ngất ngây, vô cùng đau lòng, vừa oán giận Tô Đàn vừa oán giận Bạch Ngọc Đường. Nhưng lúc này, nàng cũng không nhớ tới truy cứu ai đúng ai sai, nhanh chóng nâng người đang say này về mới là cấp thiết.

Thế là, mấy người tiểu tỳ dung mạo xinh đẹp mà Tô Đàn mang tới liền luống cuống tay chân chăm sóc cho chủ tử, đưa trở về hậu đường.

Tiệc rượu từ lúc đó cũng tan.

Mười lăm tuy là đã qua, nhưng mặt trăng vẫn như cũ rất tròn. Chỉ nghe thấy dưới trăng có một con chuột đắc ý nói rằng: "Hừ, muốn chuốc say mèo nhà Bạch gia? Không có cửa đâu! Cũng không nghĩ xem, Bạch gia đã muốn chuốc ngươi, đương nhiên là đã sớm có chuẩn bị! Nào sẽ để ngươi thực hiện được?"

"Được rồi Bạch Ngọc Đường, đem một cô nương chuốc say, cũng là bản lĩnh của ngươi?

"Mèo thối, thế mà lại oán giận cả Ngũ gia? Nữ nhân kia vốn là không có ý tốt! Nếu không phải Ngũ gia sớm có chuẩn bị cho ngươi thuốc giải rượu, bây giờ đã say rồi, ngoại trừ nữ nhân kia, vẫn còn có con mèo tửu lượng kém ngươi đó!"

"Phải phải phải, Bạch Ngũ gia ngài thần cơ diệu toán được chưa?"

"Đó là đương nhiên, nào, Miêu Nhi, để gia hôn một cái!"

"Bạch Ngọc Đường!"

"Không muốn? Lẽ nào Miêu đại nhân dự tính lấy thân báo đáp?"

"Bạch Ngọc Đường! Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!"

Ở một nơi khác trên Hãm Không đảo.

Say trong mộng, Tô Đàn âm thầm thề, Bạch Ngọc Đường, Tô Đàn ta, nhất định phải khiến ngươi đẹp mặt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro