Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Thử Miêu] Kế hoạch ăn tết của Bạch Ngọc Đường

Chương 1

Tác giả: Artims
Thể loại: Cổ trang, đoản văn, hài
Editor: Tiểu Hắc Miêu
.
.
.

Trời gần đây lạnh dần, khắp nơi nhà nhà cũng nhanh chóng chuẩn bị lễ mừng năm mới rồi.

Hôm nay, Triển Chiêu đến phiên thay ca trực hoàng cung, vừa hay thành toàn cho kế hoạch của Bạch Ngọc Đường.

“Bao đại nhân, tại hạ muốn thương lượng với ngài chuyện này” Bạch Ngọc Đường vất vả cuối cùng cũng tìm được Bao Chửng tại thiện phòng tối đen như mực.

“Ưm, ngươi có phải muốn nói tới Chiêu Chiêu của bản phủ.” Trong bóng tối hiện lên một đường bạch quang. (Mọi người đoán xem đường bạch quang đó là gì? Cuối văn xin đưa ra đáp án sau.)

“Nếu vậy thì tốt quá, đại nhân, ngài cho tại hạ một câu, ngài thực cho phép?” Bạch Ngọc Đường vội la lên.

“Bất quá, năm nay bản phủ dự định hồi hương ăn tết, đường xá xa xôi, nếu không có Triển hộ vệ bảo hộ . . . . . .” Bao Chửng vuốt vuốt râu mép, nhẹ nhàng nói rằng.

“Ta mướn người đến bảo hộ ngài!” Bạch gia gia ta chính là có tiền, mướn quân đội của Tạp Trát Phỉ [1] lại bảo hộ cho ngài cũng không có vấn đề gì.

“Cái này đường xá xa xôi . . . . . .”

“Lộ phí để ta lo liệu!” Vì Miêu nhi, chút tiền trinh [2] ấy có đáng là bao!

“Về nhà cũng không thể mang tay không về . . . . .”

“Đại nhân, ngài hồi hương ăn tết lần này toàn bộ phí dụng tại hạ xin lo chu toàn!” Bạch Ngọc Đường có điểm nóng nảy, không, phải nói là phi thường sốt ruột, chỉ hy vọng được một câu chuẩn giả của Bao Chửng.

“Chuẩn giả!” Bao Chửng nhàn nhạt phun ra 2 chữ, lòng nghĩ thầm: Bạch thiếu hiệp quả nhiên là người thành thật, bản phủ năm nay rốt cuộc cũng có thể thực hiện nguyện vọng cùng Công Tôn tiên sinh về quên ăn Tết được rồi. (Bác Bao, bác mới xứng danh là hồ ly nhá)

————————– Bắt đầu lập kế hoạch ăn mừng năm mới ———————————–

Có được lời chuẩn giả của Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường lòng vui như hoa nở, vội vàng trở về phòng bắt đầu lập kế hoạch ăn mừng năm mới.

“Vì muốn cùng trải qua đêm giao thừa với ăn cơm tất niên ở Hãm Không đảo nên phải lên đường trước ba ngày. Không, vì phòng ngừa tiểu tử Triệu Trinh kia cướp Miêu nhi của mình ở lại ăn Tết với hắn, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường, xuất phát trước 10 ngày đi!” Bạch Ngọc Đường cắn bút nghĩ lại, khoan, vẫn là nên tính toán lại một chút … “Vậy 4, 5 ngày nữa nên lên đường luôn đi.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy bút, lại rút ra một trang giấy, hạ bút viết đầu đề năm chữ “Bản kế hoạch ăn mừng năm mới” , sau đó xuống dòng viết: Đệ nhất, mùng mười tháng chạp lên đường đến Hãm Không đảo.

“Các ca ca năm nay đón nương về Hãm Không đảo ăn Tết, cho nên không cần gấp gáp quay về đảo làm gì, chỉ cần đến đêm giao thừa về là được. Trước tiên cùng Miêu nhi đến Dương Châu du ngoạn cái đã, cả hai đều nhớ mấy món ăn vặt ở Dương Châu lắm a. Sau đó đi Thường Châu, tuy rằng nhà Miêu nhi không còn ai nhưng cũng có thể ghé thăm hàng xóm, bái tế cha mẹ. (Tiểu Bạch a, gọi cha mẹ nghe thật là thuận miệng, nhị vị lão gia nếu còn sống nhất định vui đến chết cho coi.).” Bạch Ngọc Đường lại đề bút thận trọng viết xuống: Đệ nhị, trước đi Dương Châu ăn vặt, dự tính dừng lại 2 ngày. Tam, đến Thường Châu bái tế nhạc phụ nhạc mẫu. Dự tính dừng lại 5 ngày.

“Thời gian hẳn là còn dư dả, tiện đường đến Vô Tích đặt làm một đôi tượng đất giống ta với Miêu nhi vậy.”

“Về nhà mà không có gì tặng cho nương thì đảm bảo bị ăn mắng, gì chứ nương mà tức giận thì thật đáng sợ. Vậy đến Tô Châu mua gấm Tô Châu tặng nương. Sau đó ở luôn Tô Châu du ngoạn đến hôm trừ tịch (giao thừa), đến tối ăn cơm thì chạy về Hãm Không đảo.”

“Cùng Miêu nhi ăn cơm tất niên, đón giao thừa, xem pháo hoa, thật sự là một chuyện hạnh phúc, bình thường Miêu nhi rất ít khi uống rượu, ngày đó nhất định phải ép Miêu nhi uống cả bình, chuốc cho Miêu nhi quá chén, sau đó, sau đó. . . . . . Hắc hắc hắc hắc. . . . . . . . . . . . Bạch Ngọc Đường cười ha ha, nghĩ đến nước bọt chảy ra cũng không biết (Tiểu Bạch a, chú ý hình tượng a!)

“Năm mới mùng một đến mùng ba đi chúc tết, cái này không có gì phải lo lắng. Bất quá đánh chết cũng không đưa Miêu nhi đến Đinh gia ở Mạt Hoa thôn chúc tết được. Nha đầu Đinh gia mơ ước Miêu nhi đã lâu, tuyệt đối không thể cho nha đầu đó cơ hội tiếp cận Miêu nhi a!”

“Rồi tới mùng bốn, dọn dẹp một chút mấy thức rồi cùng Miêu nhi đi tới Bạch gia ở Kim Hoa thôn, hưởng thụ thế giới riêng của hai người a.”

Nghĩ thấy ổn thỏa, Bạch Ngọc Đường thu hồi tâm tư, dùng tay áo lau lau nước bọt nơi khóe miệng, đề bút chăm chú tiếp tục viết kế hoạch:

Tứ, đến Vô Tích mua tượng đất.

Ngũ, đi Tô Châu mua gấm Tô Châu làm quà cho nương.

Lục, đêm trừ tịch – đêm 30 trở lại Hãm Không đảo, cùng Miêu nhi ăn cơm tất niên, đón giao thừa, xem pháo hoa.

Thất, đầu năm cho đến mùng ba đi chúc tết, kiên quyết không đi Mạt Hoa thôn (đoạn “Không đi mạt hoa thôn” bị Bạch Ngọc Đường dùng một mực đỏ gạch dưới nhấn mạnh).

Bát, đến Kim Hoa thôn nghỉ ngơi cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ, cùng Miêu nhi quay về Khai Phong phủ.

Viết xong, Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn lại một lần, đặt bút xuống nghiên, cẩn thận gấp nhỏ lại nhét vào trong ngực. Muốn hỏi Bạch Ngọc Đường kế tiếp sẽ đi làm cái gì sao, đương nhiên là mang kế hoạch đó biến thành hiện thực rồi!

À, câu trên nhắc tới một đường bạch quang

Đáp án là: Hàm răng của Bao Chửng, có ai đoán được rồi không?

.

.

.

[2] Hệ thống tiền cổ của Trung Quốc: (Của VN thời xưa cũng gần giống vậy) thì 1 đồng = 10 hào = 100 xu = 1000 trinh, hay nói cách khác ‘trinh’ là đơn vị tiền nhỏ nhất.
Từ đó suy ra các bạn có thể hiểu Thử ca giàu cỡ nào.

Chương 2

.
.
.

Lại nói Bạch Ngọc Đường đã vạch xong kế hoạch ăn mừng năm mới, đang chuẩn bị thực thi thì đột nhiên nghĩ ra một vấn đề khiến cho kẻ khác đau đầu. Triển Chiêu tuy nói là đang chấp hành công vụ tại Khai Phong phủ, nhưng mà vẫn là đại nội ngự tiền thị vệ, dù rằng hiện tại Bao đại nhân đã chẩn giả nhưng then chốt thì còn phải chờ quyết định của tiểu tử Triệu Trinh. Nghĩ đến Triệu Trinh, Bạch Ngọc Đường lại nghiến răng oán hận: tên Hoàng đế sắc lang kia có nhiều nữ nhân chốn hậu cung như vậy, dựa vào cái gì mà cứ suốt ngày tranh giành Miêu nhi với mình! Mà cái tên vương bát đản Bàng Cát kia lớn lên bề ngoài xấu xí lại xuẩn ngốc, làm thế nào lại có thể sinh được nữ nhi là một mỹ nhân, hết lần này đến lần khác được sủng ái lên trời . . . . . . Chờ một chút, Bàng phi! Linh quang chợt lóe, Bạch Ngọc Đường kìm lòng không được cười ha hả: “Oa ha ha ha ha, phong lưu thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ ngã nhất nhân Bạch gia gia ta quả nhiên thông minh mà!”

——————————– Tuyến phân cách – Ta quả nhiên thông minh ———————–

Ban đêm, Thái sư phủ

“Ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì, ta gần đây không tìm phiền phức với Khai Phong phủ, càng, càng không có khi dễ Triển, Triển Chiêu.” Bàng Thái sư run rẩy nói.

“Yên tâm, Bạch gia gia ta ngày hôm nay không phải tới gây phiền phức cho ngươi, bất quá có việc tìm ngươi hỗ trợ.” Bạch Ngọc Đường thả người nằm dài trên ghế Thái sư, một tay gối đầu, một tay cầm lấy bình rượu từ trù phòng của Thái sư khinh mạn uống, nghĩ thầm, rượu nhà lão tặc Bàng Cát này thật đúng là hảo tửu, lần sau có thể đến đây uống rượu, đỡ mất công phải chạy một quãng thật xa đến Ngự thiện phòng tìm rượu

Bàng Thái sư vừa nghe Bạch Ngọc Đường cư nhiên là tới tìm hắn hỗ trợ , lập tức thay đổi thần tình: “Bạch Ngọc Đường, cư nhiên cũng có việc cầu lão phu hỗ trợ? Việc mà ngay cả Bạch Ngũ gia làm không được, lão phu chỉ sợ là bất lực liễu.”

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, hé ra khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Ta phi, Bạch gia gia ta không phải cầu ngươi! Ngươi nghe đây, chuyện này ngươi không muốn cũng phải làm, bằng không ta vào trong hoàng cung rạch mặt bảo bối nữ nhi của ngươi!”

Bàng Cát biến sắc, nghĩ thầm Bạch Ngọc Đường này cái gì cũng đều dám làm, vạn nhất đắc tội hắn, hắn đi tìm nữ nhi nhà mình gây tổn hại đến khuôn mặt của nàng thì … Vì vậy lại khép nép nói: “Bạch Ngũ gia, ngài có chuyện gì xin cứ nói, chỉ cần lão phu có thể làm thì nhất định sẽ dốc hết sức vì ngài.”

“Rất đơn giản, ngươi mau nghĩ biện pháp để Hoàng thượng cho phép Triển Chiêu nghỉ khoảng một tháng, đương nhiên là thời gian càng dài càng tốt.” Bạch Ngọc Đường uống một ngụm rượu, nghĩ thàm, lát nữa phải mang về một vò cho Miêu nhi nếm thử.

Bàng Cát vừa nghe yêu cầu của Bạch Ngọc Đường, cằm gần như rớt xuống đất: “Là yêu cầu này sao?”

“Thế nào, không đồng ý?” Bạch Ngọc Đường cầm Họa Ảnh giơ lên, ánh hàn đao lóe sáng.

“Được được, việc này cứ trông cậy hết vào lão phu.” Bàng Cát còn đang ước gì mọi người ở Khai Phong phủ đi hết giùm, hôm nay Bạch Ngọc Đường mở miệng muốn hắn xin cho Triển Chiêu nghỉ một tháng, như vậy chỉ có lợi chứ chẳng có chút hại nào thì làm sao lại không vui cho được , liền đáp ứng ngay tức thì.

“Hảo, ngày mai mau đi làm ngay cho ta.” Nói xong Bạch Ngọc Đường vác Họa Ảnh trên vai nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài, đương nhiên, hắn không quên “tiện đường” ghé lấy chút rượu về uống.

—————————— Đường phân tuyến – Ta rất là khẩn trương nha ———————-

Sáng sớm hôm sau, Bàng Cát vội vội vàng vàng tiến cung gặp Bàng phi, nói rõ mức độ lợi hại của việc này, rồi dặn nàng nhất định phải cầu Hoàng thương cấp phép cho Triển Chiêu nghỉ một tháng hồi hương ăn tết cho bằng được. Vì vậy, Bàng phi lại vội vã diện thánh.

“Hoàng thượng, nghe nói Bao đại nhân định hồi hương ăn Tết a?”

“A, đúng vậy nha, ái phi.”

“Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh, Triển hộ vệ, Tứ đại giáo úy, bọn họ trở về lần này chắc là mang gánh rất nặng a.”

“Bao khanh gia lần này hồi hương là đi cùng với Công Tôn tiên sinh, hơn nữa cũng không có gì cần phải mang vác nhiều.”

“A, Triển hộ vệ vì sao không theo Bao đại nhân cùng về vậy?”

“Không được, hắn phải ở lại hộ giá!” Thật vất vả mới có dịp Bao Chửng không có ở đây, lúc này hắn mới có thể độc chiếm Miêu nhi, sao lại cho nghỉ được.

“Hoàng thượng, đại nội thị vệ nhiều như vậy. Ngài trước giờ luôn là thánh quân hiền đức, không bằng cũng cho phép Triển hộ vệ nghỉ một tháng đi.”

“Cũng không thể được, Triển hộ vệ làm việc luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ lại ứng biến nhạy bén, có hắn bên người, trẫm mới có thể bớt lo lắng mà an tâm vạn phần.”

“Lễ mừng năm mới là thời khắc nhà nhà đoàn viên, Triển hộ vệ một mình ở Khai Phong này không có ai thân thích thật sự là đáng thương, Hoàng thượng, ngài chuẩn tấu cho phép hắn hồi hương thăm người thân, cùng người nhà đoàn tụ ăn Tết đi.”

“. . . . . .” Lời nói của Bàng phi không phải không có lý, Triệu Trinh không biết làm sao để phản bác lại lời của Bàng phi, lại muốn giữ Triển Chiêu ở bên cạnh, liền hạ quyết tâm quay đầu hướng ra phía ngoài cửa sổ, làm bộ không có nghe thấy, cũng không trả lời.

“Hoàng thượng . . . . . .”

“. . . . . .” Ta không có nghe thấy, ta không có nghe thấy, Triệu Trinh mặc niệm trong lòng

“55555555555555. . . . . .” Bàng phi đột nhiên lớn tiếng khóc to. Khóc, chính là đòn sát thủ của Bàng phi, chỉ cần nàng lên tiếng khóc thôi là có thể khiến quỷ thần khiếp sợ kinh thiên động địa, tay chân Triệu Trinh trở nên luống cuống. Hơn nữa mỗi lần chỉ cần nàng khóc, Thái hậu ngay tức thì sẽ tới hỏi han, sau đó, Thái hậu sẽ quở trách Hoàng đế không đúng, và cuối cùng luôn là Hoàng đế hắn đây phải chịu nhận lỗi với phi tử cho yên thân. Triệu Trinh cảm thấy cực kỳ ủy khuất a, tốt xấu gì mình cũng là một hoàng đế, đây là cái thế đạo gì thế này!

“Ái phi, ái phi, đừng khóc a!” Triệu Trinh nhìn Bàng phi khóc lớn, nhất thời cảm thấy vô lực, ai bảo ngay từ nhỏ đến lớn đều bị Bàng phi xơi tái sạch sẽ làm chi. (Chỗ này mượn của tình yêu Channoey trong đoản thiên 《 Tuyển tập nhật ký về cảnh ngộ phiền não ngày tết của Tiểu Long 》, trong đó có ghi lý do vì sao Triệu Trinh sủng ái Bàng phi ^_^) [1]

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Thái hậu liền chạy vào, sau khi hỏi kỹ nguyên do thì nói, “Hoàng thượng, Bàng phi ngôn chi hữu lễ, ngài cho phép Triển hộ vệ nghỉ một tháng thì có sao đâu.”

“Hoàng thượng, người xem, Thái hậu cũng nói như vậy. Thần thiếp cũng là vì muốn hảo cho ngài mà, Ngài cho phép Triển Chiêu được hồi hương ăn tết, hắn nhất định cảm kích khôn cùng, đương nhiên sẽ càng thêm trung tâm đối với ngài hơn.” Bàng phi lại tiếp tục ở cạnh bên nói bóng nói gió.

“Vâng, mẫu hậu.” Nếu thái hậu đã mở miệng thì đành phải đáp ứng thôi. Triệu Trinh bất đắc dĩ tuân mệnh, không có chút cam lòng, khói trắng bay đầy đầu, phiền muộn quá a. Triệu Trinh liếc thấy Bàng phi cùng Thái hậu đang nhìn kỹ mình, oán hận cắn răng đề bút chuẩn bị viết thánh chỉ. Bỗng nhiên, nhãn châu xoay động, linh quang chợt lóe: “Hừ, trẫm chuẩn giả thì cứ chuẩn giả, thế nhưng cũng không nói thời gian nào sẽ cho phép hắn nghỉ. Cứ tùy tiện tìm một cái cớ nào đó giữ hắn lại, rồi chờ hết năm sẽ cho phép nghỉ, coi như là Quân bất hí ngôn rồi. Dù sao cũng không thể cho con chuột bạch kia có cơ hội được cùng Miêu nhi của trẫm ăn Tết cùng! Ha ha ha ha, trẫm thật sự là quá thông minh!” Nghĩ vậy, phi thường thống khóa hạ bút viết thánh chỉ rồi sai nội thị đến Khai Phong phủ tuyên chỉ.

—————————————– Phân cách – Ta rất là hài lòng a ——————————–

Giờ ngọ, nội thị đến Khai Phong phủ tuyên chỉ: “Thánh chỉ đến, Triển Chiêu tiếp chỉ. Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trẫm niệm Triển Chiêu từ khi nhậm chức vụ tại Khai Phong luôn hết mình làm tròn phận sự, nghiêm cẩn làm theo việc công, chính vì vậy trẫm chuẩn tấu cho ngươi nghỉ phép đặc biệt một tháng. Khâm thử! Tạ thánh long ân.”

Triển Chiêu nhận được đạo thánh chỉ này thật sự là vừa mừng vừa sợ. Tự nhiên có một tháng ngày nghỉ a, thế nhưng vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên nghĩ đến chuyện cho mình nghỉ phép thế? Triển Chiêu dựa vào nhiều kinh nghiệm phá án lâu nay mà suy nghĩ thấy nhất định là có chuyện, nhưng mà là chuyện gì mới được? Dù sao chuyện này đối với mình cũng chỉ có lợi chứ không có hại. Quên đi quên đi, đừng quan tâm đến, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.

Buổi tối, trong phòng Triển Chiêu

Triển Chiêu quay người cước bộ về phòng nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ta vừa nhận được thánh chỉ, thánh thượng cho ta nghỉ phép một tháng.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến đấy thì vui vẻ a, lẩm bẩm: “Hiệu suất làm việc của Bàng lão đầu quả nhiên cao a.”

“Ngươi nói cái gì?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm, hồ nghi nói.

“Không, không có gì. Miêu nhi, năm nay cùng ta quay về Hãm Không đảo mừng năm mới nha.” Bạch Ngọc Đường lòng tràn đầy chờ mong nhìn Triển Chiêu.

“Hảo.”

“Miêu nhi, ngươi thật sự đáp ứng? Tuyệt, thật tốt quá!” Không nghĩ tới Triển Chiêu đáp ứng nhanh như vậy, Bạch Ngọc Đường phải nói là hưng phấn miễn bàn đi.

“Bất quá ta nghĩ thánh chỉ này có chút điểm kỳ quái.” Triển Chiêu cúi đầu, có chút đăm chiêu nói.

“Haiz, đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao cũng có thánh chỉ trong tay rồi.” Bạch Ngọc Đường nói, tay cầm lấy thánh chỉ trên bàn xem qua một chút: “Xem đi, đặc biệt cho nghỉ phép một tháng, xác thực là cho ngươi nghỉ thật mà.”

“A, khoan đã, thiếu chút nữa là quên mất đây là do tiểu tử Triệu Trinh ban chỉ!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn thánh chỉ, đột nhiên nhảy dựng lên: “Thời gian, địa điểm, nhân vật, ba yếu tố này, trong đạo thánh chỉ không có viết rõ thời gian và địa điểm, nói cách khác ngươi muốn đi hay về lúc nào thì cũng thoải mái không bị ép buộc thời gian a!”

“Vậy đi liền bây giờ đi.” Triển Chiêu nháy nháy mắt.

“A?” Đến phiên Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người.

“Có đi hay không?” Triển Chiêu cười hì hì nhìn bộ dáng giật mình của Bạch Ngọc Đường

“Hảo hảo hảo, bây giờ đi liền.” Bạch Ngọc Đường phản ứng lại, vội vội vàng vàng cuống cuồng cả lên, ngay tức thì sắp xếp đồ khởi hành ngay.

“Ngọc Đường, chờ một chút.” Triển Chiêu lấy ra một trang giấy, đề bút viết: “Triển Chiêu không phụ thánh ân, tuân chỉ nghỉ ngơi, thỉnh người không cần lo nghĩ!” Đặt cây bút xuống nghiên mực, đưa tay lôi Bạch Ngọc Đường ra cửa phòng.

Chỉ thấy 2 bóng người nhảy lên nóc nhà Khai Phong phủ, tiêu thất tại trong bóng đêm.

.
.
.

Cái này là gậy ông đập lưng ông nhỉ???

[1] Còn cái lý do sủng ái Bàng phi của Tiểu Long, theo đoản thiên đã nói trên thì do hồi nhỏ, Bàng phi dễ thương mỗi lần vào cung chơi được rất nhiều người thích, ai cũng khen ngoan hiền nhưng mà lại rất hay bắt nạt Tiểu Long, có điều Tiểu Long lại vẫn cứ tò tò đi theo cô nàng vì mỗi lần vào cung cô nàng mang theo rất nhiều đồ ăn ngon dụ được con rồng con. Thế là cứ bị dụ, bắt nạt, rồi lại dụ … cứ thế, đến lúc lớn thì quen dần rồi không dứt ra được =))))))))))))))))

CHƯƠNG 3
Mùa đông phương bắc, lạnh đến cóng người, lạnh thấu xương, tiêu điều. Mùa đông ở Giang Nam tuy rằng không hoàn toàn giống như ở phương bắc mà có chút ẩm thấp nơi sông nước, nhưng mà cũng là kiểu cái lạnh cắt da cắt thịt. Có điều, Giang Nam chung quy vẫn là Giang Nam, là gia hương mà Triển Chiêu tâm tâm niệm niệm đêm nằm mộng cũng mong được trở lại

Giang Nam vùng sông nước, sông trải dài khắp nơi, thuyền buồm là thứ phương tiện đi lại thông dụng nhất.

Trên dòng kênh đào rộng lớn, một chiếc thuyền chậm rãi tiến về phía trước. Một nam tử tuấn lãng đứng nơi mũi thuyền, trên nét mặt không giấu được vẻ vui mừng, hắn vén gọn lại tấm áo lông cáo khoác trên người, xoay người về phía sau hướng về phía một bạch y nam tử hoa mỹ khác đang ngồi trong khoang thuyền hâm nóng rượu, nói: “Ngọc Đường, đến Giang Nam rồi, Nhiều năm trôi qua như vậy mà ở đây hầu như chẳng có tí nào thay đổi, vẫn y hệt như trong trí nhớ ta thuở xưa . . . . . .” (Thứ lỗi cho ta vì không có hảo hảo miêu tả phong cảnh bên ngoài, dù sao thì phiền các đại gia tự tưởng tượng đến vậy ha)

“Miêu nhi, khi nào từ quan rồi, hai ta cùng đến Giang Nam này tìm một nơi yên lặng trụ lại đó hảo hảo hưởng thụ cuộc sống thanh bình.” Bạch Ngọc Đường vừa cười vừa nói, nhưng trong lòng than thầm: Chẳng biết cái khi nào này là đến bao giờ nữa, vì thương sinh linh vạn dân, ngươi thà đành từ bỏ cuộc sống cho bản thân. Bạch Ngọc Đường ta vì ngươi, cũng không chút luyến tiếc, cũng vĩnh viễn luôn tùy ý ngươi mà thôi.

“Ngọc Đường, ngươi biết . . . . . .” Đôi mắt trong trẻo của Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nhẹ giọng nói.

“Mà thôi mà thôi, ta là biết rõ tâm ngươi, cho nên ta cũng không ép ngươi làm gì.” Bạch Ngọc Đường cũng không nhìn Triển Chiêu nữa, cầm bình rượu nóng rót lấy một chén, uống một hơi cạn sạch.

“Ngọc Đường, cảm tạ . . . . . .”

“Miêu nhi, đối với ta, không cần phải nói từ tạ ơn!”

—————————————————————————————

Vào đông, đêm luôn luôn hạ xuống sớm hơn, sương mù cũng bắt đầu dày dặc, chạng vạng tối, rốt cuộc cũng tới được Hãm Không đảo. Lúc này, bọn gia đinh đã sớm chờ ở bến tàu rồi, thuyền lại gần bờ, bọn gia đinh mang đến chiếc cầu nối đến, Bạch Ngọc Đường thấy vậy khinh thường nói: “Tưởng rằng ta sợ nước đến mức độ này à, ngay cả dính nước một tí cũng không được sao?” Dứt lời, điểm mũi chân xuống một cái, nhẹ nhàng nhảy, vững vàng đáp lên bờ. Triển Chiêu thấy vậy thì không khỏi cười: “Tính cách cái tên Ngọc Đường này thật chẳng khác chi một tiểu hài tử.” Sau đó cũng điểm nhẹ mũi chân một cái, đáp xuống bên người Bạch Ngọc Đường. Chúng gia đinh bên cạnh thấy hai người bọn họ đều đã lên bờ, vội vàng vừa cầm đèn lồng dẫn hai người vào đại sảnh, vừa nói: “Ngũ gia, Triển gia, các ngươi rốt cuộc cũng tới rồi, lão phu nhân cùng tứ đạ igia đều đang ở đại sảnh, đang chờ hai vị đến.”

Đợi đến lúc Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bước vào phòng khách, hai gia đinh liền đến bắt đầu giúp bọn họ cởi áo khoác ngoài, lúc này Lô Phương cùng Hàn Chương cũng ra nghênh đón nói: “Sao tận bây giờ mới đến? Trên đường xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Ngọc Đường cười nói: “Đại ca, ta cùng Miêu nhi làm sao có thể có chuyện gì, chỉ bất quá đi mua lễ vật cho nương mà thôi.” Hàn chương vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt quỷ bí cười nói: “Ngũ đệ, nương coi vậy chứ nhớ ngươi rất nhiều đó nha.” Bạch Ngọc Đường nhìn dáng vẻ tươi cười không chút hảo ý của Hàn Chương, không khỏi rùng người lên, thầm nghĩ phen này thảm thật rồi. Lô Phương thấy Bạch Ngọc Đường lo sợ bất an thì trấn an: “Có Triển đệ ở đây, nương sẽ không tính toán như vậy đâu.” Liền lôi hai người trực tiếp đi tới trước mặt Giang Ninh bà bà.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cởi áo choàng ra, hướng về phía Giang Ninh bà bà đang ngồi quỳ xuống bái hạ. Triển Chiêu đối với Giang Trữ bà bà thập phần tôn kính, cung kính quỳ lễ, nói: “Vãn bối bái kiến Giang Trữ bà bà, kính chúc người phúc thọ an khang, vạn sự như ý.” Giang Trữ bà bà vội vàng nâng Triển Chiêu dậy, cười đáp: “Hảo hảo, đứng lên, đứng lên. Lão thái bà ta vừa nghe nói ngươi ghé chỗ này cùng mừng năm mới, mong muốn chết đây này.”

Một bên Bạch Ngọc Đường thấy vậy, vội vàng cuống cuồng tiến lên nói: “Nương, ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể thỉnh ngự miêu đây về cùng đó.”

Giang Trữ bà bà trừng mắt, quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường mắng: “Thằng nhãi con kia, ngươi nói, ngươi có phải là không muốn ở cùng với lão thái bà này đúng không a?”

“Nào có chuyện đó? Nương.”

“Ngươi rõ ràng là không muốn nhìn thấy ta, cho nên mới cố tình chậm chạp không trở về, chờ đến lúc này gần đến bữa cơm tất niên mới thèm đến! Còn nói không có?!”

“Nương, không phải, ta, ta là đi mua tặng ngài lễ vật .”

“Hừ, vậy mà lão thái bà này nghe nói ngươi hơn mười ngày trước đã rời khỏi Biện Kinh rồi. Mua thứ gì mà cần thời gian lâu như vậy hả? Sao, hay là trên đường có người đánh cướp ngươi sao?”

“Nương . . . . . . Ta . . . . . . Ta thật sự là đi mua lễ vật tặng người mà.”

“Tiểu nhãi con to gan, ngươi ít lừa ta thì hơn. Ngươi thằng con bất hiếu này, sớm biết vậy ngày xưa lúc cho ngươi ăn ta cho ngươi nghẹn sữa chết luôn đi.”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường bị Giang Trữ bà bà chỉnh thê thảm như vậy, nhịn cười, khuôn mặt phình ra, kết quả nghe xong câu vừa rồi thì rốt cuộc cũng nhịn không được “Phụt” một tiếng cười. Thấy mọi người trong đại sảnh quay lại nhìn hắn, Triển Chiêu thấy thập phần không có ý tứ, đành mở miệng giải vây: “Bà bà, là Triển Chiêu không phải, Triển Chiêu đã lâu không hồi hương, nên mới lôi Ngọc Đường đến Thường Châu tế bái tổ tiên rồi đi Tô Châu đặt mua lễ vật tặng bà bà nên mới trễ giờ như vậy.”

Giang Trữ bà bà nghe xong, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường nói: “Nếu Triển Chiêu đã nói như vậy, ta cũng sẽ tin ngươi lần này.” (Chậc chậc, mẹ chồng thương con dâu quá đi, cũng phải, với thằng con trai như vậy thì đáng phạt, được mỗi cái nó biết chọn vợ vừa lòng cả nhà =)))))))))))))))

“Nương, vì sao lời hắn nói người sẽ tin, còn ta nói thì người lại không tin?” Bạch Ngọc Đường cực kỳ ủy khuất, còn không quên quay mặt hướng về phía Triển Chiêu làm một cái bộ mặt ủy khuất cùng nhãn thần ai oán làm Triển Chiêu nhìn thấy phải bật cười. (Bị hành thảm vậy cũng không quên quay ra làm nũng vợ)

Lô đại tẩu đi tới trước mặt Giang Ninh bà bà cười nói: “Nương, ngài đừng tính toán với Ngũ đệ nữa, nếu không sau này Ngọc Đường chỉ dám đứng trước mặt Triển đại nhân khi đã trùm kín mặt mũi vào trong chăn mà thôi. Mà này, đừng xem Triển đại nhân bình thường luôn một dạng nghiêm trang, không ngờ rằng lúc cười rộ lên lại trông tinh nghịch đáng yêu như vậy.” Triển Chiêu nghe được Lô đại tẩu nói mình như vậy, mặt không khỏi đỏ bừng lên. Mọi người ngạc nhiên nói: “Nghĩ không ra Triển Miêu nhi cư nhiên da mặt mỏng đến cỡ này nha.” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu lúng túng, cười ha ha, nói với mọi người: “Miêu nhi là một con mèo con da cực mỏng, cấm các ngươi không được trêu chọc hắn nữa a. Ta cũng đói bụng rồi, mau ăn cơm, mau ăn cơm.”

Giang Trữ bà bà nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Triển Chiêu, lại nhìn một chút Bạch Ngọc Đường, âm thầm buồn cười, nói rằng: “Được rồi được rồi, đều ngồi xuống hết cho ta, đến bữa rồi còn không mau ngồi xuống thưởng bữa cơm đêm trừ tịch, bằng không để Triển Miêu nhi bị đói thì sẽ không biết ăn nói với Bao đại nhân thế nào đâu.”

Dứt lời lôi Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu tách ra ngồi hai bên cạnh mình. Vốn dĩ Bạch Ngọc Đường định ngồi kế bên Triển Chiêu, bây giờ cư nhiên bị tách ra liền nhăn nhó: “Nương, Hai bên chỗ này hẳn phải là đại ca cùng nhị ca ngồi, ta với Miêu nhi ngồi ở chỗ khác a.”

Giang Trữ bà bà liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường: “Ngồi xuống cho ta! Đừng cho là ta không biết tâm tư của ngươi về điểm này. Vóc người ta bây giờ ngồi giữa hai ngươi cũng không là bao, mà các ca ca ngươi cũng sẽ không để ý.”

“Không ngại, không ngại.” Tứ thử còn lại đều vội vã xua tay gật đầu, trên mặt tràn đầy biểu tình như đang xem kịch vui. Bạch Ngọc Đường tâm hoàn toàn không chút cam lòng ngồi xuống, thỉnh thoảng hướng về phía Triển Chiêu nhìn lại. Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, gật đầu, ý bảo hắn đợi một chút, đừng sốt ruột. Vì vậy đại gia đều ngồi xuống, mọi người cao hứng bừng bừng cùng Bạch Ngọc Đường tâm không cam lòng không nguyện hưởng bữa cơm tất niên.

Các món ăn được dọn lên, trên bàn cơm ăn uống linh đình, rất náo nhiệt. Những thứ này khiến cho Triển Chiêu đặc biệt cảm động, cảm giác gia đình đây nhỉ? Bản thân từ nhỏ thất cố, thời niên thiếu bôn ba giang hồ, không cần nói cũng biết là một thân cô độc quạnh quẽ. Sau đó vào quan trường, tuy rằng cùng Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh cùng tứ đại hộ vệ thân như một nhà, nhưng mà lễ mừng năm mới tại phủ nha cũng khá là khuôn khổ lễ tiết, lúc nào cũng bị ràng buộc bởi đủ loại quy củ, hôm nay nhìn Hãm Không đảo mọi người vung quyền uống rượu, vui cười ồ nháo, vô củ vô bó buộc, cảm thấy rất ước ao.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu phát ngốc, liền gắp một cuốn bánh mộc lan ngọc phỉ thúy bỏ vào bát Triển Chiêu: “Miêu nhi, đây là món ngươi thích ăn, nhanh ăn đi, nguội rồi thì sẽ ăn không ngon nữa.”

Triển Chiêu hoàn hồn, vội nói: “A, đa tạ Ngọc Đường, Triển Chiêu tự mình gắp được.”

“Hảo ngươi thằng tiểu nhãi con, có vợ rồi thì quên cả nương đi mất a!” Giang Trữ bà bà thấy vậy giả bộ cả giận nói. 

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt lấy lòng lại gắp một cuốn bánh mộc lan ngọc phỉ thúy cho Giang Trữ bà bà nói: “Nương, nương, người cũng ăn đi, cái này ăn rất ngon, lúc nóng ăn rất lạ miệng, nguội rồi thì mất vị đó a.”

“Nương a, khó có được Ngũ đệ lần đầu tiên coi như là học được cách chiếu cố người khác, người thôi đừng tính toán nữa.” Tương Bình tay cầm quạt phe phẩy, khéo tay gắp một miếng gà quay mỡ óng ánh bỏ vào miệng.

“Lại lại, uống rượu uống rượu nào. Triển tiểu miêu, ngày mai năm mới không có chuyện tình gì hết, hôm nay chúng ta nhất túy phương hưu. (đại khái là say tới mất hết phương hướng, quên hết tất cả)” Từ Khánh ôm lấy mở ra một vò rượu lớn, hướng Triển Chiêu mà nói.

“Hảo, ngày hôm nay chúng ta nhất định phải nhất túy phương hưu!” Triển Chiêu bị nhiễm bầu không khí của ngày Tết, hôm nay nghe được lời này của Từ Khánh, hào khí rong ruổi giang hồ trước đây nhất thời trỗi mạnh.

Vì vậy rót đầy một chén rượu, đứng lên hướng tất cả mọi người nói: “Triển Chiêu nhiều năm qua được chư vị huynh đệ trượng nghĩa tương trợ, tất cả ân nghĩa xin được ghi tạc trong lòng, giờ chén này tại đây xin được kính mọi người.” Nói rồi ngửa đầu đem chén rượu đầy một hơi cạn sạch.

“Triển đệ, năm mới sẽ không nên nói những việc này. Nhất là chúng ta đã sớm xem ngươi là (em dâu) người một nhà rồi, lại lại, uống rượu nào!” Lô phương cười một tràng dài sảng khoái.

“Miêu nhi, lại đây, chúng ta cùng uống. Trước đây chúng ta uống rượu dù sao cũng chỉ là thưởng thức hời hợt, ngày hôm nay nhất định phải phân cao thấp một phen a”

“Hảo!”

Ngoài cửa tuy trời đông giá rét rùng mình, nhưng mà trong tụ sảnh tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ, nghĩ tình vui sướng dào dạt trong lòng mỗi người, năm sau, mừng cho một năm thịnh thế thái bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ