Lão thử truy miêu
Đạo tam bảo – Bạch lão thử đích âm mưu
(Đạo tam bảo – Âm mưu của Bạch lão thử)
Tác giả: Huyết nhiễm phong hoa
Editor: Tiểu Hắc Miêu
.
.
.
Trời xanh mây trắng, cảnh đẹp rạng ngời, năm con chuột đi trên đường cái Khai Phong . . . . . Về phần vì sao lại ở chỗ này thì . . . . . .
******************
Lại nói ngày đó cả đám chuột thảo luận cả một buổi tối, rốt cuộc đã cho ra một quyết định! Muốn gạt, không không, là muốn phát triển quan hệ với tiểu Miêu trước hết phải lừa y, không phải, là mời y tới Hãm Không đảo! (= =||||| thật là kết luận không rõ ràng gì cả.)
Thế nhưng . . . . làm cách nào để lừa y đến Hãm Không đảo đây? (Huyết mỗ: Cuối cùng cũng chú ý tới vấn đề trọng điểm rồi a ==)
“Cái này, viết thiếp mời được không . . . . . “
“Lấy danh nghĩa gì mời hắn lại?”
“Cái này, chủ động đến hẹn hắn?”
“Vậy lý do để hẹn hắn ra ngoài thì sao?”
“Cái này . . . . “
“. . . . . . . .”
“. . . . . . . .”
“. . . . . . . .” ==+
“Mấy người các ngươi đều cút hết đến Khai Phong cho ta, không xong việc thì đừng trở về!!!” (Huyết mỗ (nhìn trời): Oa ~~~~ Trời sáng vậy mà cũng có tới năm ngôi sao lấp lánh để nhìn a!)
*******************
Cho nên, vì vậy, bởi . . . . . . . . . . . . nguyên nhân như vậy, mọi người Hãm Không đảo quyết định đến Khai Phong trước . . . . . . (= =||||| Hình như không phải do các ngươi quyết định nha. Chúng lão thử: Ngươi không nói lời nào không ai bảo ngươi là người câm đâu!!! ==+)
“Cái này, Ngũ đệ, nếu không ngươi trước tiên hẹn Triển Chiêu gặp mặt cái đã, sau đó mới yêu cầu hắn đến Hãm Không đảo!”
“Đề nghị hay, không hổ là đại ca!!!”
“Ủng hộ!!!”
“Tán thành!!!”
“Chờ một chút . . . . . Kiến nghị vừa rồi có khác mấy với cái đề nghị của đệ ban đầu đâu!!!”
“Ngươi chả lẽ không phân biệt được sự khác biệt của hai đề nghị sao, lời đại ca vừa rồi là một đề nghị cực tốt a!!! Cái ngươi nói chính là mời hắn đến Hãm Không đảo, đường đột như vậy sao? Cho nên thất bại là phải!”
“Ngươi thậm chí còn nói hẹn hắn đến Hãm Không đảo gặp mặt, các ngươi ai cũng không biết hắn, tự dưng đề nghị người ta đến gặp trên đảo, ai đồng ý đi chứ?”
“Đúng vậy, ý đại ca lại là, trước tiên hai ngươi gặp mặt, quen biết nhau trước đã, chờ đến khi đã khá thân thuộc thì có thể dùng phương thức hẹn gặp bằng hữu mời hắn lên đảo, đã hiểu chưa?”
“Đúng vậy đúng vậy! Ý của ta là thế đó!!!”
Bốn con chuột còn lại thi nhau biểu đạt ý nói của mình với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngũ gia anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . của chúng ta bị nước bọt của bốn con chuột kia liên hợp công kích, chỉ có thể rất khiêm tốn gật đầu dạ vâng. (Bạch: Thế đạo gì thế này?)
Vì vậy, Bạch Ngũ gia anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . của chúng ta (Huyết mỗ: Mỗi lần mở đầu đều phải dài dòng như vậy, ngươi không thấy mất mặt à? Bạch: Ta thích, ngươi quản được sao? Huyết mỗ: . . . . . Đồ con chuột tự kỷ ==) thừa dịp đêm đen tối trời, lẻn vào gian phòng của Triển Chiêu, đặt một phong thư mời tại góc trong cùng trên bàn sách của Triển Chiêu, rồi sau đó lại lặng yên không một tiếng động tiêu sái chuồn mất . . . . . . (Huyết mỗ: Khụ! Ngươi chắc chắn là đang hẹn người? Bạch: Đương nhiên!!! Huyết mỗ: Sao ta lại cảm giác ngươi giống kẻ trộm hơn? Tiểu Bạch rút Hoạ Ảnh ra. Huyết mỗ: Ta cái gì cũng chưa nói . . . . .)
Nhưng người tính không bằng trời tính, hôm đó Triển Chiêu rất khuya mới về, một ngày mệt mỏi đã khiến y ngay cả đèn cũng không thèm thắp mà ngay lập tức ngã xuống giường ngủ mất, nên căn bản không phát hiện ra bức thư nào đó. Sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu sau khi rời giường thì mở cửa sổ, một cơn gió thoảng qua . . . . . . Kết quả là, lá thư hẹn gặp của Bạch Ngũ gia của chúng ta bị gió thổi đi mất, bay đến một nơi xa xôi nào đó, chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ quanh vinh của nó mà đã hoa lệ tử trận . . . . . . .
********************
Một ngày . . . . Hai ngày . . . . Ba ngày . . . . . N ngày, Triển Chiêu vẫn không xuất hiện.
Vì vậy mà có một con chuột nào đó xù lông phát điên . . . . .
“Hắn hoàn toàn không cho ta tí mặt mũi nào hả trời!!!!”
“Lão Ngũ, ngươi chắc chắn là đã đưa thư đến tay hắn rồi hả?”
“Đương nhiên!!!”
“Đưa thế nào?”
“Là như vầy . . . . .”
“. . . . . . . . . . . . . . . .” Ngươi đúng thật là trời sinh mệnh chuột . . . . . . .
“Ta điên rồi, ta muốn hắn chủ động tới Hãm Không đảo tìm ta!!!!!!!!!!” (Huyết mỗ: Chính cái phương pháp làm quen của ngươi có vấn đề đó! Bạch, quay đầu, ánh mắt sát thủ! Huyết mỗ hoa lệ hy sinh . . . . . )
Nhìn thấy lão Ngũ gần như muốn điên lên, tứ thử quyết định phải giúp hắn bằng được, dùng sao tư vị làm pháo hôi (yêu đơn phương mù quáng) thật không dễ chịu chút nào.
“Lão ngũ, ngươi định làm thế nào?”
“Ta nghĩ . . . . . . “
*******************
Ngày hôm sau, Dạ minh châu của Hoàng thái hậu bị mất trộm! Hiện trường chỉ để lại một câu, “Muốn tìm Minh châu, thì chỉ có thể là Triển Chiêu!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, ta quả nhiên lợi hại!”
“Cái này, Ngũ đệ, như vậy Triển Chiêu sẽ tới tìm ngươi?”
“Đương nhiên!”
“Ngươi ngoại trừ câu kia thì có còn để lại gì không?”
” . . . . . . Không có . . . . . . .”
“Vậy tên của ngươi thì sao?”
“= =|||||||| Quên rồi = =||||||”
“. . . . . . . . . .”
“. . . . . . . . . .”
“. . . . . . . . . .”
“. . . . . . . . . .”
Ngày thứ ba, Ngọc như ý của Bát vương gia bị mất trộm, hiện trường để lại một câu y chang lần trước, cộng thêm một phần đề tên ngay phía dưới, là hình vẽ một con chuột bạch cực độ kiêu ngạo.
“Ha ha, lần này nhất định không thành vấn đề rồi!”
“Mong là như vậy . . . . . .” Lô Phương cảm thán. (Trước đây Ngũ đệ đâu có ngốc như vậy đâu a, lẽ nào tình cảm sẽ làm cho người ta ngốc đi sao? Huyết mỗ: Ta nghĩ trời sinh hắn đã vốn ngốc rồi, chẳng qua hắn giỏi làm màu che giấu trước đây thôi . . . . . Lô: Ta sẽ nhớ nhắc phu nhân kê dược bổ não cho đệ ấy . . . . . )
“Chúng ta đến Khai Phong xem tình huống thế nào đi!”
“Được!”
********************
“Vương gia, Thái hậu, bản phủ nghĩ đây có thể là vì phong hào của Triển hộ vệ đã làm cho Ngũ thử Hãm Không đảo tức giận, nên họ mới cướp bảo vật, giá họa cho Triển hộ vệ, thỉnh Vương gia và Thái hậu minh giám!”
Ngay trên nóc phòng . . . .
“Bọn họ dường như hiểu sai ý của đệ rồi . . . . . .”
“Hả . . . . . Sao lại như thế nhỉ?” (Mọi người: Là vì năng lực biểu đạt của ngươi có vấn đề!!!)
“Xem bọn họ giải quyết thế nào?”
. . .
“Thì ra là thế a!!! Triển hộ vệ cũng thật vô tội!!!”
“Đúng vậy!”
“Về phần bảo vật . . . . . .”
“Quên đi, mấy thứ đó Ai gia hãy còn nhiều mà, không cần phải lưu tâm.”
“Triển hộ vệ bề bộn nhiều việc, không cần phải khiến hắn càng thêm phiền não. Chuyện này coi như chấm dứt ở đây đi.”
. . . .
“Cái gì??? Quên đi????” Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa ngã từ trên mái nhà xuống, may là Từ Khánh nhanh tay túm hắn lại, tránh cho cái mông của hắn tiếp xúc thân mật với cái sàn nhà của Khai Phong phủ.
Đêm hôm đó, tiểu bạch thử trong cơn nổi giận cực độ đã đi trộm lấy đại ấn của Bao đại nhân, hắn không tin lần này không có chỗ dùng!
Ngày hôm sau, Bao đại nhân của chúng ta phát hiện, thứ đã theo ông nhiều năm, vật mà mỗi khi ông cầm trên tay sẽ khiến tội phạm dưới công đường sợ hãi tột độ, đã bị thất lạc ————————————————————- Kinh! Đường! Mộc! . . . . . . (Bạch: Chết, trời tối quá, lấy lộn rồi . . . . . . Tứ thử: . . . . . . .)
Mất đi kinh đường mộc đã dùng quen tay, Bao đại nhân bắt đầu hoảng hốt khi phá án . . . . . mỗi khi cầm kinh đường mộc mới liền bắt đầu thất thần, nhìn thấy tình huống của Bao đại nhân như vậy . . . . cộng thêm nhãn thần ai oán . . . . để không phá hủy danh dự thần án của Bao đại nhân, Triển Chiêu quyết định đến Hãm Không đảo một lần . . . . .
Vi sư xuất hữu danh . . . . . . Bao đại nhân ra lệnh hắn đến Hãm Không đảo, nhất định phải mang được tam bảo trở về . . . . . (Huyết mỗ: Đại nhân ngài xác định là vì tam bảo? Đại nhân: Cứ cho là thế đi. Huyết mỗ: . . . . . . )
Lúc đó, âm mưu của chuột bạch coi như đạt thành! (Bạch: Ha ha ha ha ha ha, ta quả nhiên thông mình! Huyết mỗ: Vận c** chó thì có . . . . Bạch: Cái gì? ==+ Huyết mỗ lần thứ hai hy sinh . . . . . . )
Lão thử truy miêu
Quy tam bảo – Bạch lão thử đích bạch nhật mộng
(Hồi tam bảo – Giấc mộng ban ngày của Bạch lão thử)
Tác giả: Huyết nhiễm phong hoa
Editor: Tiểu Hắc Miêu
.
.
.
Không khí Hãm Không đảo rất ôn hòa, ánh dương quang cũng rất rạng rỡ ~ mà Bạch Ngũ gia anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . của chúng ta ~~~~ . . . . . . đang ngủ chảy nước bọt ròng ròng . . . . . (Huyết mỗ: Chọt chọt, hình tượng a ~ hình tượng ~ Bạch: Còn không phải tại ngươi viết sao? ==+)
“Miêu nhi là của ta rồi ~ hắc hắc hắc ~”. Tiếng cười siêu cấp đáng sợ, khiến cho những con chuột trốn nơi góc tường dựng đứng hết cả lông, trong lòng hạ quyết tâm phải tuyệt đối tránh xa cái vị ‘đồng loại’ này . . . . . . .
“Khụ, Bạch thiếu hiệp . . . . . . .” Ai đang gọi? Mặc kệ, tiếp tục ngủ . . . . . .
“Bạch huynh . . . . .” Tiếp tục gọi nữa? Phiền quá đi, dám quấy rối ta và Miêu nhi an ủi lẫn nhau . . . . . .
“Bạch Ngọc Đường!” ==+ Rốt cuộc nổi giận rồi.
“Hử??? Tên hỗn đản nào gọi???” Chuột bạch rốt cuộc cũng bị tiếng gọi to tràn ngập tức giận đánh thức, còn chưa kịp nhìn đối phương là ai đã mở miệng mắng to.
“Là ta.” Đỡ cái trán đã muốn nổi gân xanh, Triển Chiêu lần thứ hai cố gắng tĩnh tâm để thanh âm có vẻ bình tĩnh, gặp phải con chuột quỷ này đúng là xui xẻo, hại y phải ngâm nước nóng mấy ngày nghỉ hiếm có khó được ==+ Đã vậy hắn còn ở chỗ này ngủ đờ ra.
“Hử????????? Miêu nhi??????” Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt mèo phóng đại, mà đôi mắt mèo xinh đẹp kia đang nhìn hắn . . . . ừm . . . . cái này . . . . hình như còn tràn ngập cả sát khí nữa . . . . . –||||.
“Miêu nhi?” Có chút ngốc lăng đứng sững người, lúc này y mới nhận ra đối phương gọi y là . . . . Chả lẽ con chuột bự này thật sự đem y thành mèo rồi?
Nhìn quanh lại một hồi, Bạch Ngũ gia vĩ đại của chúng ta cuối cùng cũng trở về với thực tại, thánh chỉ . . . . . . tứ hôn . . . . . thì ra tất cả chỉ là mộng tưởng hão huyền của hắn a ~~~ TVT (Bạch: Nói mau ~~~ Sao tự dưng lại biến thành mộng vậy????? Huyết mỗ: Ngáp, để cho ngươi dễ dàng có được Miêu Miêu như vậy, ta làm sao làm tác giả được? Bạch: ==+ Rút kiếm. Huyết mỗ: . . . . . . . Đồ chuột bạo lực . . . . . )
“Thánh chỉ của ta, mộng đẹp của ta a ~~~ 555555555555555” Chuột bạch lần thứ hai rơi vào không gian riêng của mình.
Không thể nhịn được nữa . . . . . Không cần nhịn nữa . . . . . Con chuột này định quên y đi à . . . . . . ==+
Đau!!!!!!!!!!!!!!!
Giơ chân đá rớt cái chân ghế bành dưới thân Bạch Ngọc Đường, lần thứ hai thành công lôi hắn về hiện thực . . . . . .
“Ai nha! Đau quá!!!” Lần thứ hai trở về hiện thực đã làm cho chuột bạch cuối cùng cũng nhớ được trên đời này có một từ gọi là ‘đối mặt với hiện thực’ rồi, “Mèo chết, định mưu sát người à???”
Cái này mà bảo là mưu sát? Được rồi . . . nếu như cái động tác quang minh chính đại thế này cũng coi là mưu sát, thì coi như chỉ là mưu sát hắn thôi . . . . . Nhưng nếu như đối phương bị giết thì tuyệt đối là vì hắn ta quá ngốc.
“Bạch huynh đa tâm rồi, Triển mỗ là tới để thỉnh Tam bảo về.” Mặc niệm vô hạn, ta cần phải lãnh tĩnh ta cần phải lãnh tĩnh . . . . .
Được rồi, muốn lấy Tam bảo về, tất cả vẫn còn trong kế hoạch, chờ một chút . . . . . Y vào bằng cách nào???
“Ngươi vào bằng cách nào? Nhiều bẫy rập như vậy ngươi làm sao có thể cứ như thế mà xông vào???” Kiệt tác cả đêm của ta a ~~~
“Bẫy rập?” Có cái thứ này hả? “Ngươi là nói bên ngoài có nhiều cạm bẫy hại người như vậy?” Đừng nói với y là –||||
“Đúng vậy!”
Ngu ngốc mới bị rơi xuống đó . . . . “Tại hạ cho rằng đó là do quý đảo đang xây dựng lắp đặt phòng ngự . . . . “
“. . . . . .” Bay nhanh ra Tụ Nghĩa sảnh nhìn, bên ngoài là . . . . hố . . . xếp thành hàng . . . .
A a a a a a a a a ~~~ Gió to đêm qua đã thổi bay đi tất cả những gì che chắn phòng ngự cho mấy cái hố bẫy mất rồi a = =|||| Bao nhiêu bộ phận cơ quan mà hắn đã hao hết tâm tư a . . . . . đều bị hủy hết cả rồi = =|||||||||| Ông trời đùa cái kiểu gì vậy???
“Khụ” một tiếng che giấu tâm tình, “Ngươi muốn đem Tam bảo về? Phải có điều kiện nha . . . . .” Theo kế hoạch, theo kế hoạch . . . . .
“Chỉ cần ngươi có thể trả kinh . . . . khụ. . . . . Tam . . . . Tam bảo . . . . –||| yêu cầu gì Triển mỗ đều đáp ứng . . . . .”
“Được, ta cho ngươi thời gian ba ngày, nếu như người tìm được Tam bảo thì ta sẽ đem trả cho ngươi, đồng thời theo ngươi về để triều đình xử trí, ngược lại, ngươi để cho ta xử trí. Thế nào?”
“Một lời đã định.” Y còn có sự lựa chọn khác nữa sao –+ Thật sự là . . . .
*************** Miêu Miêu bắt đầu tìm Tam bảo ***************
Thoải mái nằm trên chiếc ghế bành, chờ đợi kế hoạch đang từng bước một đi đến thành công, ha ha, loại cảm giác này cũng thật không tệ ~
Rầm!!! Tiếng của bị đá văng ra . . . . . .
“????” Bất chợt ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy một con mèo hùng hổ và một lão đầu???????
“Chuyện gì xảy ra? Tiểu Miêu ngươi sao không lo đi tìm Tam bảo mà lại tới đấy phá hỏng cửa lớn nhà ta???”
“Chính ngươi làm chuyện không minh bạch! Ta vốn tưởng rằng ngươi chí ít cũng đường đường là quân tử, không ngờ rằng ngươi lại làm ra chuyện tình đáng hổ thẹn đến thế!”
“Cái gì?? Ai làm chuyện tình đáng hổ thẹn?” Lẽ nào tâm tư của hắn đã bị con mèo này biết? Sẽ không thần đến mức đó đi . . . .
“Ngươi ngang nhiên dám cường thưởng dân nữ!”
“À . . . . Thì ra là cường thưởng dân nữ a . . . .” May quá may quá . . . chờ một chút! “Cường thưởng dân nữ???????????”
“Đúng!” Còn giả vờ kinh ngạc . . . .
“Ai?” Bạch Ngũ gia hắn đây muốn nữ nhân mà còn cần phải đi cường? (Huyết mỗ: Ngươi thật tự đại . . . . Bạch: Đó là sự thật == Huyết mỗ: . . . . . )
“Ngươi!”
“Cường ai?” Ta chỉ muốn cường ngươi — —
“Cháu gái của vị lão nhân này!”
. . . . . . .
. . . . . . .
Ngắm nhìn nhau . . . . trong an tĩnh . . . .
“Vì sao ta không biết???” Oan uổng thấu trời a!!!
“. . . . Ta làm sao biết . . . .” = =|||.
. . . . . . .
Người a!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mù mịt nửa ngày, thì ra là Hồ Liệt cường thưởng cháu gái của lão nhân này . . .
“Gọi Hồ Liệt tới đây cho ta.” Hình tượng của Bạch Ngọc Đường ta a == Nhất định phải làm cho rõ ràng.
“Ngũ gia.”
“Ngươi . . . . “
Không đợi Bạch Ngọc Đường mở miệng, Hồ Liệt nhìn thấy Quách lão liền như nhìn thấy cứu tinh mà chạy như bay tới.
“Lão nhân gia a . . . ta cuối cùng đã tìm được ngài rồi . . . . Ta cầu ngài, van xin ngài, làm ơn mang cháu gái bảo bối của ngài về dùm đi ~~~~~”
?????? Miêu Thử hai người mê man . . .
Vừa mới dứt lời, một tiếng “Oa” khiến lông tơ người ta dựng đứng cả lên truyền đến.
“Người không muốn thiếp thân nữa sao?? Sao lại có thể bạc tình như thế a ~~” Kế đó là tiếng khóc của nữ tử này . . . .
Hồ Liệt bắt đầu run . . .
Miêu Thử hai người quay đầu lại, thấy được một . . . à . . . ừm . . . một nữ tử . . . khôi ngô, một tay cầm vạt áo kéo lê theo sau thân thể cao to . . . thuận tiện lâu lâu run run người lên vài cái khiến cho lớp mỡ thừa dưới áo cũng động theo . . . .
Triển, Bạch = =||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||||.
“Đây là dân nữ mà ngươi bảo ta cường??” Ngón tay cứng ngắc chỉ vào nàng ấy, Bạch Ngọc Đường phát giác ra toàn thân hắn đã rợn cả da gà . . . . .
Người mù mới cường đó . . . Không . . . . Nghe giọng nói này . . . . Cả người mù cũng không muốn cường . . . . .
Triển = =|||| Gật đầu . . . . Sai . . . . Lắc đầu . . . Cứng ngắc . . . . Trốn tránh hiện thực-ing . . . .
“Cháu gái ngoan a . . . Gia gia đến cứu con đây . . . .” Lão nhân hai mắt đẫm lệ . . . .
Ba người còn lại triệt để hóa đá . . . . Buồn nôn rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Kinh qua một thời gian dài cố gắng chống cự và trấn an bản thân, cuối cùng mọi việc cũng rõ ràng . . . . .
Thì ra Hồ Liệt trên đường trở về đã vô tình cứu được hai ông cháu này . . . . Mà người con gái kia vì thế mà muốn lấy thân báo đáp = =|||||||||| (Huyết mỗ: Hồ đồng tử đáng thương . . . . .) liền trực tiếp đuổi theo Hồ Liệt, Hồ Liệt chỉ có thể mượn cớ nói phải nhanh chóng trở về đảo báo cáo kết quả công tác cho Bạch Ngọc Đường, nên vội cáo từ, nhưng không ngờ tới nàng kia . . . ừm . . . . . dĩ nhiên bám sát theo tới cùng, nhất định phải gả cho hắn, ngay cả nói chuyện với gia gia cũng không, báo hại lão nhân gia thương cháu nên sốt ruột, tưởng rằng cháu gái bị cường đoạt, liền lên đảo tìm người, không ngờ lại rơi vào hố bẫy của Bạch Ngọc Đường . . . .
Nghe xong toàn bộ sự kiện . . . . Triển Chiêu dựa theo phản xạ có điều kiện mà huơ huơ tay trước mắt lão nhân . . . quả nhiên mắt mờ . . . cho nên mới có thể cho rằng cháu gái của ông ta có thể bị cường, lại còn rơi vào cái hố bẫy kia . . . . .
“Thì ra là hiểu lầm . . . . . Miêu nhi, ngươi tin ta hay không?”
Gật đầu . . . . . tin rằng ngươi muốn cường nàng thì năng lực còn kém lắm . . . .
Nhìn thấy Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường rất là vui vẻ, cái này có tính là Miêu nhi ghen không? ^_^ (Huyết mỗ: ==. . . . . .)
Cho lão nhân một ít ngân lượng, rồi dùng mọi biện pháp để ông ta mang cháu gái bảo bối ly khai Hãm Không đảo, bọn họ vừa cất bước khỏi đất liền là thuyền liền hỏa tốc rời đi càng nhanh càng tốt.
*************** Đường phân tuyến cố sự được tiếp tục *********************
Chớp mắt đã ba ngày . . . . sau chuyện của Quách lão Triển Chiêu rõ ràng tùy ý đi rất nhiều, quả thật không giống là muốn đi tìm đồ như ban đầu nữa . . . .
“Ta nói Miêu nhi à, ba ngày đã đến, ngươi còn chưa tìm được Tam bảo, mau sớm nhận thua với Bạch gia gia ta đi!” Ha ha, kế hoạch của tẩu tử thật quá phức tạp ~ chỉ cần một mình hắn là dư sức đối phó rồi ~~~
“Ai nói tìm không được?”
“Hả? Nó ở chỗ nào?”
Rút kiếm, trong nháy mắt bổ đôi cái bàn phía sau Bạch Ngọc Đường, một cái bao màu vàng lấp lánh được buộc ở dưới mặt bàn xuất hiện trước mắt hai người . . . .
“Ớ . . . . .”
Giấu đồ giấu ở đâu là an toàn nhất? Dưới tầm mắt là an toàn nhất! Cái hôm Quách lão tới Triển Chiêu đã sớm tìm ra vị trí, chỉ cố tình đi lung tung tìm Tam bảo, chủ yếu là tranh thủ thời gian để y ngắm cảnh bù ngày nghỉ cái đã . . . . .
. . . . . . . . . .
“Ngươi . . . . . . .” Bộp!!!!!!!!!!!!
Tiếng của một vật nặng rơi xuống . . . . hơn nữa còn rơi ngay trúng đầu Bạch Ngọc Đường . . . . . = =||||||.
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp nói xong, đã bị Lô Phương từ bên ngoài không biết đã vào lúc nào bay lên đáp xuống tạo một dáng đứng mãnh hỗ cực kỳ đẹp mắt đúng ngay người mình . . . . . (Huyết mỗ: Khinh công của Lô đại ca quả nhiên lợi hại . . . . Không hổ danh là Toàn thiên thử . . . . )
==+ “Đại ca, người muốn mưu sát à???”
Không ai để ý tới hắn . . .
Lô Phương bước tới trước mặt Triển Chiêu, trơ mặt nói: “Ngũ đệ không hiểu chuyện, cướp lấy Tam bảo, ta đây xin thay mặt chịu tội với Triển đại hiệp, là Lô mỗ quản giáo vô phương . . . . . .”
Vậy cái hôm trộm đồ là ai cùng đệ đi trộm hả? ==+
“Tam bảo xin trả lại Triển đại hiệp, Ngũ đệ cũng xin để triều đình xử lý!”
Tuyệt tình như vậy??? ==++
“Đại ca . . . . . .”
“Ngươi câm miệng!” Chợt đổi chỗ đến trước mặt Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Đại tẩu của ngươi nói đó, không được phản bác!”
Vì vậy, Triển Chiêu bị làm cho mù mờ không rõ tình huống liền mang theo một Bạch Ngọc Đường cũng chả hiểu mô tê gì về Khai Phong phủ.
***************** Đường phân cách biểu thị lộ trình ****************
. . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . .
Triển Chiêu bỗng có cảm giác mình bị tính kế, từ lúc Lô Phương bắt đầu xuất hiện, tất cả sự tình đều phát triển thuận lợi và nhanh chóng giống như đã được sắp đặt rất tốt vậy, dẫn Bạch Ngọc Đường về Khai Phong, trả lại Tam bảo . . . . . Bạch Ngọc Đường quy thuận triều đình . . . . . bị phong làm Tứ phẩm hộ vệ, điều đến Khai Phong làm việc cùng y . . . . .
Tất cả đều tràn ngập một thứ vị đạo gọi là âm mưu . . . . Nhưng y ngay cả cơ hội nghi vấn cũng không có . . . . . ==+
************** Hoan nghênh đại tẩu ***************
“Đại tẩu, đây là kết quả kế hoạch của người? Người nói giúp ta lấy được thánh chỉ chính là lấy được cái chức hộ vệ chó má này?”
“Ngốc!” Không chút lưu tình gõ đầu con chuột bạch, “Ngươi chưa từng nghe qua câu ‘Gần quan được bổng lộc’ à?? Ta giúp ngươi tìm được một cơ hội gần gũi đối phương như vậy, ngươi không biết ơn còn trả oán à. Thế đã hiểu hay chưa???” Thì ra cái thứ dược bồi bổ trí não thật sự phải kê cho hắn ta uống ==
Đúng . . . . Đúng rồi, từ hôm nay trở đi hắn có thể cùng Triển tiểu miêu sớm chiều ở chung rồi, cùng ăn cùng ngủ cùng tắm, còn sợ không có cơ hội sao???? Ha ha ha . . . . . Bạch Ngũ gia anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . của chúng ta lại một lần nữa rơi vào trạng thái mê giai chảy dãi (Bạch: Vì sao lại là ‘lại’? ==+ Huyết mỗ: Chính ngươi tự đếm lại số lần ngươi đần mặt đi. Bạch . . . . . . . )
“Tự lo lấy, ta đi đây, nhớ nắm chặt cơ hội ~~ đừng làm ta thất vọng ~” Không có hứng thú chờ chuột bạch hoàn hồn, Lô đại tẩu liền khoát tay tướng công mình chuẩn bị ly khai.
Ngay lúc hai người vừa rời đi không lâu thì truyền đến giọng nói của Lô đại tẩu, “Ngũ đệ . . . . . Dược ta kê cho đệ lần trước . . . . Nhất định phải uống đó ~~~”
. . . . . . . ==+ Có quỷ mới đi uống cái đó ==+
************
“Hắt xì!!!” Gần đây thật sự bị cảm rồi sao? Triển Chiêu sờ sờ cái trán . . . . Không có việc gì a . . . ừm . . . . có thể có âm mưu nào đó, thôi kệ đi, có thể là mình đa tâm thôi ~~~~
.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro