
Lão thử truy miêu
Lão thử truy miêu
Sơ ngộ – Bạch lão thử đích quyết định
(Gặp mặt – Quyết định của Bạch lão thử)
Tác giả: Huyết nhiễm phong hoa
Editor: Tiểu Hắc Miêu
.
.
.
Triển Chiêu múa kiếm trước lầu cao, biểu diễn tam kỹ nghệ, tài năng tuyệt đỉnh, bị Nhân Tông phong làm Tứ phẩm Đới đao hộ vệ, ban thưởng danh hào Ngự Miêu!
Đối với cái danh hào này Triển Chiêu chỉ có thể cười trừ, y từ trước đến nay là một người tùy ý, tiến nhập công môn, là đã định trước rằng dù có trốn tránh cỡ nào rồi cũng sẽ phải đối mặt với sự châm chọc khiêu khích của giang hồ, y vốn hoàn toàn không thèm để ý, cho dù cái tên này là bởi vì hoàng thượng nhất thời hứng khởi mà đặt cho, nhưng mà, Miêu, không biết y giống mèo chỗ nào? . . . . . . . . .
Nhưng y không để ý không có nghĩa là không có người để ý, người kia là ai?
Đương nhiên là có Bạch Ngọc Đường xưng danh Cẩm mao thử, trên giang hồ, hắn cùng bốn vị ca ca của mình xưng là Ngũ thử. Cho nên, Miêu??? Hừ hừ, đó đương nhiên sẽ là cái đồ mà kiếp này hắn ghét nhất. (==+)
“Các ca ca, cái tên Triển Chiêu kia thật sự kiêu ngạo, dám lấy cái tên hiệu kia, rõ ràng là muốn đối đầu với Ngũ thử của chúng ta mà!!” Bạch Ngọc Đường nói với lòng đầy căm phẫn, còn thiếu mỗi nước nhảy lên mái nhà gào to lên để biểu đạt phẫn nộ của hắn rồi . . . . . . .
“Đúng vậy, đại ca, Triển Chiêu đúng là quá phận, hắn muốn lấy tên gì không lấy, sao cứ phải lấy Ngự miêu?” Hàn Chương cũng khó chịu mà nói.
“Ta tới Khai Phong hảo hảo giáo huấn hắn ta một chút, cho hắn biết trời cao bao nhiêu!!!” Từ Khánh cầm lấy đại chùy, nói rồi hùng hổ xông ra ngoài.
“Đứng lại!!!” Lô Phương khẽ vuốt vuốt cái trán có chút đau, ngăn cản mấy huynh đệ bọn họ xung động, “Các ngươi an phận một chút cho ta, chuyện của công môn chúng ta tốt nhất không nên nhúng tay vào, hơn nữa, Ngự miêu là do Hoàng thượng sắc phong, Triển Chiêu cũng không có biện pháp từ chối! Không nên đi tìm phiền phức với người khác khi không có việc gì đáng nói.” (Lô đảo chủ quả nhiên hiếm gặp, muốn đánh lộn thì tìm thẳng hoàng thượng mà đi gây lộn!)
Một câu nói của đại ca, liền ngay tức thì ngăn trở được ba con chuột khác. Ba con? Đương nhiên, còn con Cẩm mao thử còn lại đương nhiên vẫn phi thường khó chịu, khẩu khí này, hắn nuốt không trôi!!! Vì vậy, ngay đêm hôm đó, hắn liền một mình ly khai Hãm Không đảo tìm Ngự miêu để tính sổ . . . . . .
************* Ha hả, không cần phải giới thiệu nữa ha? *************
Nhưng tới Khai Phong rồi, Bạch Ngọc Đường mới nhớ ra một vấn đề rất quan trọng —– hắn không có biết mặt Triển Chiêu . . . . . . (= =|||)
Triển Chiêu mặc dù hiệp danh nổi cồn, thế nhưng người gặp qua hắn lại không nhiều lắm, Triển Chiêu hành sự bình đạm không khoa trương, cho nên, hắn ngay cả hình dáng cơ bản của y cũng không biết . . . . . . . . (Tiểu Bạch, ngươi thật mất mặt ||)
Bảo hắn đi dò la ở quanh Khai Phong sao? Hắn cũng không phải chưa tính tới, nhưng Triển Chiêu vừa mới nhậm chức, bách tính gặp qua hắn cũng không nhiều, cuối cùng qua một ít điều tra đơn giản (chảy mồ hôi, nếu như cái đó cũng tính là “điều tra” . . . . ), Bạch Ngọc Đường đã biết quan phục của y màu đỏ, y mỗi ngày sẽ đi tuần nhai . . . .
Có những tư liệu này, bằng với sự thông minh tài trí của Bạch Ngũ gia hắn đây nhất định sẽ dễ dàng tìm được con mèo nhỏ đó, sẽ cho hắn một bài học nhớ đời, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, hắn thật sự là thông minh a! (==||)
Giữa lúc Bạch Ngọc Đường đang xuất thần (tự kỉ ==||) là lúc một con ngựa điên phi nhanh tới đó, gần sắp đụng vào tiểu hài tử đang đứng ven đường! Nói thì chậm nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, Bạch Ngọc Đường vội phi thân, phóng người về phía con ngựa điên kia! Nhưng vào lúc này, hắn thấy một đạo lam ảnh cũng từ bên đường đối diện phóng tới, hướng tới hài tử đang sợ hãi ngã trên mặt đất . . . . .
Không có bắt chuyện gì, nhưng hai người lại ăn ý cực kỳ, Triển Chiêu phi thân ôm lấy hài tử đang ngã ven đường, nhẹ nhàng lóe thân, liền mang hài tử đến chỗ an toàn. Mà Bạch Ngọc Đường lắc mình nhảy lên lưng ngựa, đúng lúc ngăn lại con ngựa đang phát cuồng. Hai người động tác đồng bộ nhanh như chớp, trong nháy mắt đã khiến cho một bi kịch sắp phát sinh bị ngăn trở. Nhảy xuống lưng ngựa, đi về hướng người áo lam, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn biết, người đó võ công tuyệt đối không thua hắn! Đến gần mới phát hiện đối phương tuổi còn rất trẻ, bóng lưng thon gầy nhưng thẳng tắp, không biết nguyên do gì mà Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất có hảo cảm với người trước mặt. Đang ở lúc này, người nọ quay người lại, mỉm cười với hắn. Nên nói thế nào về đôi mắt đó nhỉ, thâm thúy, ôn nhuận, giống như toàn bộ ánh sao trên trời đều dung nhập vào đôi mắt của hắn vậy, lại thêm khuôn mặt thanh tú như ngọc, thế là Bạch Ngũ gia của chúng ta vốn tự xưng là phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân cứ như vậy ngây người đến mất mặt.
Chờ đến khi hắn hồi phục tinh thần lại thì cái người ôn nhuận như nước kia đã ôm hài tử đi rồi. Hắn chỉ nhớ rõ người kia nói là cái gì mà đem hài tử kia tìm phụ mẫu của nó, rồi hình như y còn nói tên của y nữa, là cái gì nhỉ? Hắn vậy mà lại không chú ý, hơn nữa hắn cũng quên béng là phải báo tên của mình nữa . . . . . . =///= Mất mặt quá đi, muốn để người khác biết Bạch Ngũ gia hắn đây nhìn một nam nhân đến ngây người hả, thế thì sau này hắn còn mặt mũi nào mà đặt chân vào giang hồ nữa? May quá may quá, hắn còn chưa báo danh hào của mình, Vừa nghĩ đến đây, nhắm mắt lại xua xua cái cảm giác mất mặt, nhưng mà cái khuôn mặt kia sao lại không mờ đi vậy . . . . . . .
Ban đêm, một bóng người màu trắng rón rén lẻn vào Khai Phong phủ.
Lẻn vào Khai Phong phủ, hắn thấy một hộ vệ mặc đồ đỏ đi về hướng đại đường, người nọ chân hổ tay gấu, bước đi tràn ngập uy vũ, vậy người đó nhất định là Triển Chiêu đi! Đang định đi tới, nhưng đã thấy phía trước hán tử có một người đi tới.
Là y? Một thân áo lam, khuôn mặt ôn hòa, đích thị là người lúc ban ngày, y cũng là người Khai Phong sao? Trong lúc Bạch Ngũ gia đang mê muội (giai), hán tử phía trước thế nhưng đã hảo tâm giải đáp nghi vấn của hắn.
“Triển đại nhân! Ta sáng nay làm dơ quan phục của người, hại người chỉ có thể mặc thường phục đi tuần nhai, ta đã sai người giặt sạch, đang định đem đến trả người.” Vương Triều xấu hổ nói.
“Phiền phức ngươi rồi, Vương Triều! Đưa cho ta là được, ngươi trở về nghỉ ngơi đi!” Tiếp nhận y phục, Triển Chiêu ôn hòa nói.
Cái gì!!!!!!!????????? Hắn là Triển Chiêu????????????? Không tin được mà mở to hai mắ, cũng vì thế mà không cẩn thận tạo ra âm thanh.
“Ai?” Triển Chiêu rút kiếm chỉ vào bụi cỏ, trong mắt lộ ra vẻ đề phòng.
Lạch bà lạch bạch té ngửa té xuôi chật vật bò ra khỏi bụi cỏ, nhìn Triển Chiêu.
“Là huynh?” Hơi kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, lại rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, hỏi: “Huynh đài đêm khuya đến Khai Phong phủ, là có việc gì vậy?”
Nhìn người trước mặt ôn hòa nhưng phòng bị nghiêm ngặt, Bạch Ngọc Đường gượng gạo đáp lại như trả bài cho lão sư: “Văn nam hiệp đại danh, hôm nay đặc biệt đến tiếp kiến, thật đã lĩnh hội nhiều, tại hạ Bạch Ngọc Đường.”
“Thì ra là Cẩm mao thử của Ngũ thử đỉnh đỉnh đại danh, ngưỡng mộ đã lâu! Tại hạ đúng là Triển Chiêu. Xin hỏi Bạch huynh có gì chỉ bảo?”
“Không dám, Bạch mỗ hôm nay còn có việc, ngày khác trở lại tiếp kiến, cáo từ!” Nói xong, liền vội vàng chạy như bay ra khỏi Khai Phong phủ, để lại Triển Chiêu vẻ mặt mù mờ chả hiểu gì . . . . . .
*********** Ngăn tuyến gió thổi qua vù vù *************
Đó chính là Triển Chiêu sao, trong đầu hắn đã từng vẽ nên trăm nghìn hình dạng khác nhau của Triển Chiêu mà không nghĩ rằng đó là y!Bây giờ trong đầu hắn không bẻ lái được suy nghĩ, thân ảnh đó, bảo hắn ghét á, không có khả năng đâu, nhưng mà cái chuyện danh hào hắn lại không cam lòng đơn giản như vậy . . . . . .
Ừm, hắn cần thời gian hảo hảo ngẫm lại!
Ba ngày sau, chuột bạch cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng và phát hiện, hắn dường như thích Triển Chiêu mất rồi, hơn nữa lại là nhất kiến chung tình! A!!!! Xưng hào ‘Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân’ của hắn a!!!!! Nhưng mà hắn cũng tuyệt đối không phải là người không dám đối mặt với tình cảm nha, sau ba ngày lo lắng, Bạch Ngọc Đường hắn quyết định:
Hắn!!! Bạch Ngọc Đường muốn là Thiên hạ đệ nhất —– Chuột!!! Ăn!!! Mèo!!!!
Sau khi hạ quyết tâm hắn liền bắt đầu ngồi vạch ra kế hoạch trộm mèo, xem ra phải về nhà bàn bạc cho kỹ, nhớ lại hình dáng của mèo con kia, hắn không khỏi cong miệng nở một nụ cười cực hèn mọn, con mèo đẹp như vậy, của hắn là trời định rồi!!!
Lúc này, Triển Chiêu ở Khai Phong xa xa không hiểu sao lại cảm thấy có một trận gió lạnh, khiến y không khỏi sợ run người.
**************
Lão thử truy miêu
Hãm Không đảo – Bạch lão thử đích gia nhân
(Hãm Không đảo – Người nhà của Bạch lão thử)
Tác giả: Huyết nhiễm phong hoa
Editor: Tiểu Hắc Miêu
Lại nói đến Bạch Ngũ gia anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . . . sau khi trở lại Hãm Không đảo liền bắt đầu tiến nhập vào trạng thái ngơ ngẩn vô biên . . . . . à không, là trạng thái suy tưởng, lâu lâu chảy dãi, đang bắt đầu bày vẽ kế hoạch bắt mèo của hắn.
Nhưng mắt thấy lão Ngũ sau khi trở về thì mang hình dạng ‘hồn bay về trời’, bốn ca ca của hắn vì thế bắt đầu sốt ruột, Từ Khánh từ trong phòng khánh nhìn Ngũ đệ đang ngồi đờ ra trên nóc nhà đối diện lần thứ 101, lo lắng nói: “Không phải Ngũ đệ đi tìm cái con gì miêu kia rồi bị đánh cho hư đầu rồi chứ?”
“Mới có thể.” Hàn Chương đồng tình đáp.
Bốp! Bộp! Hai cú đánh từ hai cái chày gỗ bạo lực đập vào đầu hai con chuột! Nối tiếp sau đó là tiếng rống Sư tử Hà Đông của Lô đại tẩu của chúng ta, (Lô đại tẩu: ==+ Ngươi nói cái gì?), không không (lau mồ hôi-ing), là nhẹ nhàng giảng dạy: “Các ngươi coi thần y như ta là giả hả? Ngũ đệ đánh cho choáng đầu chả lẽ ta chuẩn không ra?”
Nhìn hai con chuột kia đang liều mạng bồi tội với mình, Lô đậu tẩu cũng nhẹ giọng xuống nói: “Các ngươi là đại hiệp cái gì chứ, đụng tới chuyện tình cảm thì ngu chẳng khác gì heo! Theo ta thấy, lão Ngũ chính là mắc bệnh tương tư rồi!”
Nghe thấy vậy, tứ thử đều không hẹn mà cùng nhau nhìn sang nóc nhà đối diện, có một con chuột rũ lông đang tiếp tục ngồi đần ra, Tương Bình nhẹ phe phẩy quạt lông, gật đầu nói: “Nhìn cái hình dáng ngu đần đó . . . . đúng là rất giống, chắc là Ngũ đệ đã coi trọng cô nương nhà nào ở Kinh thành rồi!”
“Nếu như vậy, chúng ta đi qua đó hỏi thử đi?” Lô Phương nhìn nương tử nhà mình, hỏi. Ba con chuột còn lại nghe xong cũng gật đầu đồng tình.
“Các ngươi ngốc hết à? Lão Ngũ sĩ diện như vậy, các ngươi một nhóm đông như vậy đi hỏi, định hù chết hắn à? Nói ra mới là lạ!” Tức giận liếc mắt nhìn từng con chuột một, tự hỏi không biết có nên kê một phương thuốc cho bọn hắn bồi bổ trí não không, ngốc thành như vậy, còn gọi Ngũ thử cái gì? Gọi là Ngũ trư luôn đi.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ta đi, càng ít người càng tốt, ta là đại tẩu của hắn, thích hợp nhất, mấy người các ngươi đừng làm chuyện hàm hồ là được!”
*******************
Ban đêm, ánh trăng xấu hổ che mặt sau đám mây mờ, không dám đi ra quấy rối con chuột nào đó đang thẫn thờ.
Nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, không ngờ lại thấy một con chuột bạch như đang mộng du nhảy xuống đứng trước mặt. Thở dài, kéo lão Ngũ vào phòng, đóng cửa lại, đi tới trước mặt lão Ngũ, đi thẳng vào vấn đề: “Lão ngũ a!!! Có đúng là phải lòng ai đó rồi không?” (= =|||| Không hổ là Lô đại tẩu, hỏi vấn đề như vậy mà cực kỳ phóng khoáng!)
Phịch một tiếng, thanh âm của một vật nặng nặng rơi xuống vang lên, cái mông của Bạch Ngũ gia anh minh thần võ, anh tuấn tiêu sai, phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở . . . . . của chúng ta đã chính thức tiếp xúc thân mật với mặt đất trong một tư thế cực kỳ bất nhã.
“Đại, đại, đại tẩu! Người, người nói cái gì a?” Chật vật từ trên mặt đất đứng lên, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Ngươi biểu đạt rõ ràng như vậy, nếu đại tẩu ta đây còn nghĩ không ra thì rõ ràng là vũ nhục chỉ số thông minh của ta rồi.”
Biết là vô pháp giấu diếm, liền thừa nhận đi, gật đầu.
“Là ai? Nói cho đại tẩu biết đi!”
Môi mấp máy mấy cái, không biết nên nói cái gì. “Hả?” Ghé lỗ tai sát vào, hỏi lại lần nữa, nhưng vẫn như cũ nghe không được chữ nào ==+ . . . . . . .
Đứng lên, hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Nam tử hán đại trượng phu, vậy mà nói lí nhí còn nhỏ hơn cả muỗi, định làm ta tức chết à? Là nam nhân thật sự thì nói lớn tiếng lên!!!!! Ngươi đường đường là Cẩm mao thử Phong lưu thiên hạ ngã nhất nhân cơ mà!!!”
“Đệ . . . . . đệ thích Triển Chiêu rồi!!!!!” Dồn hết sức lực gồng tay gồng lưng hét lớn đáp lại.
“Cái gì???????????????????” Lô đại tẩu vừa mới lên tiếng xong thì mới phát hiện cái từ vừa rồi thật ra là hợp tấu của nhiều người! Xoay người mở cửa, quả nhiên, một đống chuột rớt ra. Chú ý, thật sự là một ‘đống’ nha ! Xem bọn hắn từng người một ngã ngửa ra sau đè ngửa lên người trước đó, một đống chuột xếp chồng lên nhau, nói thật, đúng là xếp thành chồng cao a . . . . .
Không khí rơi vào trạng thái đóng băng tạm thời . . . . Gian phòng của Bạch Ngọc Đường cũng tiến nhập trạng thái mắt to trừng mắt nhỏ . . . . .
Cuối cùng, vẫn là Lô Phương với vị thế đại ca phá vỡ cục diện bế tắc: “Cái này, Ngũ đệ . . . . . Ngự miêu kia là nữ sao?”
Lắc đầu.
“Ngươi thích một cô nương cũng tên là Triển Chiêu?” Tương Bình hỏi tiếp
Vẫn lắc đầu.
“Ngũ đệ.” Vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, Hàn Chương bày cái thái độ hiểu rõ thông cảm nói: “Ngươi chắc chắn đã nằm mệt mỏi nên nghĩ nhiều rồi~!”
Tiếp tục lắc đầu.
. . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . .
“Có cái gì thì Ngũ đệ cứ nói a!” Lão tam Từ Khánh chịu không nổi cái trò ta đoán ngươi đoán sai cực kỳ quỷ dị thế này, trực tiếp hỏi.
Ngẩng đầu, hít sâu một hơi, chuột bạch hùng dũng hiên ngang nói lớn: “Ta thích Triển tiểu miêu của Khai Phong phủ rồi!!!!!!!!!!!”
Thanh âm mạnh mẽ vang dội, ngay cả Sư tử hống của Thiếu Lâm cũng phải cúi đầu kính phục, tuyệt đối có thể khiến cho tất cả các động vật nhỏ ở Hãm Không đảo ghi khắc trong tâm khảm, để ngày sau kể lại chiến tích hào hùng cho hậu thế.
Ma âm xiên xỏ lỗ tai mọi người xong, trong phòng lại khôi phục trạng thái an tĩnh. Lô đại tẩu mạnh mẽ vỗ bàn: “Hảo” Rất thẳng thắn! Đại tẩu ủng hộ ngươi!”
“Nương tử, thật sao?”
“Thật chứ sao lại không? Nam tử hán đại trượng phu dám yêu dám hận! Lão Ngũ, yên tâm mà theo đuổi mỹ nhân, đại tẩu và các ca ca sẽ giúp ngươi!” Quay đầu lại, ánh mắt đảo qua, mấy đại nam nhân căn bản còn có lời muốn nói liền lập tức câm miệng, bọn họ cũng không muốn hứng chịu bản lĩnh bỏ thuốc của Lô Phu nhân, nếu chỉ vì tâm không cùng ý mà phải chết sớm thì thật mất mặt, thôi cứ giúp Ngũ đệ cũng được, dù sao cũng không tổn thất gì, biết đâu còn được dâu hiền! Quyết định đã xong, tứ thử lần đầu tiên cùng ăn ý gật đầu đồng loạt, tựa như vừa nhận nghiêm lệnh của ai đó xong.
Thấy ca ca tẩu tử đều ủng hộ hắn, làm sao không vui cho được!
“Đa tạ đại ca đại tẩu!” Tiếp đó, hắn liền đem chuyện phát sinh ở Khai Phong nói cho huynh tẩu cùng nghe.
Thì ra Ngũ đệ bọn họ là coi trọng người ta, nhưng mà người ta hình như ngay cả nhận thức Ngũ đệ cũng không có . . . . .
“Vậy lão Ngũ à, ngươi định là sao bây giờ?”
“Ta nghĩ . . . . định hẹn (lừa?) y đến Hãm Không đảo . . . . . .”
Ánh trăng lặng lẽ từ đằng sau đám mây chui ra, chứng kiến một đám chuột đang thảo luận gian kế.
“Hắt xì!” Sờ sờ cái trán, xác định không hề sốt cũng không cảm mạo, rõ ràng là khí trời đầu mùa hạ, nhưng Triển Chiêu lại như cảm thấy có một trận khí lạnh lảng vảng đâu đây . . . . . Lát nữa phải nhờ Công Tôn tiên sinh xem qua. Tiếp tục tuần nhai, hồn nhiên không biết có một âm mưu đang bày ra chuẩn bị bắt cóc mình . . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro