Chương 8
Chương 8]
“Âu Dương huynh! Huynh đang làm gì vậy?” Đám huynh đệ họ Đinh cùng Ngải Hổ mở cửa bước vào.
“Về trễ quá! Xong hết rồi!” Âu Dương Xuân mỉm cười nâng chén trà lên nhấp môi
Cả đám bốn người nhìn nhau, cả bọn ra ngoài dùng điểm tâm sáng, sau đó cũng chỉ cùng Nguyệt Hoa đi loanh quanh mua sắm, mới có hơn ba canh giờ, thế thì trễ cái gì?
Triệu Huệ chăm chú nhìn biểu tình bí ẩn cười tà tà cửa Âu Dương Xuân, như ngộ ra điều gì đó, hét to, “AAAAAAAAAAAAA! Sao lại làm buổi sáng?” Nói rồi chạy vội đến vách tường áp tai thật chặt, chẳng còn nghe tiếng gì cả.
Ba người còn lại nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cũng đã hiểu nguyên do, đồng thanh hét to, trời ơi, thật hận quá, biết vậy ở lại khách điếm kêu điểm tâm lên phòng có phải tốt hơn không. Mong chờ tin tốt như thế mà lại …
Lại nói Bạch Ngọc Đường, sau một hồi tình sự, nằm ngã trên người Triển Chiêu thở dốc, áp mặt lên lồng ngực ái nhân, hảo hảo hưởng thụ khoái cảm hãy còn dây dưa trên làn da mật ngọt kia. Ngắm nhìn thân ảnh Triển Chiêu đã hôn mê sâu, Bạch Ngọc Đường hiểu là hắn chỉ mới lần đầu tình sự nên không dám càn quấy thêm, chỉ nhẹ nhàng hôn lên đôi môi hé mở đỏ hồng, rồi thay qua xiêm y đi chuẩn bị nước ấm tẩy rửa cho Triển Chiêu
“Chiêu …” Bạch Ngọc Đường ôn nhu hôn lên vành tai mềm của con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, thì thầm, “Ta yêu ngươi.”
Trên khóe môi ai đó khẽ nở nụ cười …
…
“Chuột chết!!! Bỏ tay ra, đừng có sờ loạn!” Triển Chiêu sống chết cầm Cự Khuyết đánh mạnh vào người con chuột đuổi nó ra
“Miêu nhi… ba ngày rồi đó… Ta cũng sắp phát hỏa rồi đây, ngươi không cho là ta đành phải đi kỹ viện tìm nữ tử hạ hỏa a …”
“Ngươi dám?” Triển Chiêu trừng mắt nhìn con chuột vô sỉ đang đứng trước mặt mình, hắn mà dám đi thật thì ta sẽ dùng Cự Khuyết hoạn ngươi, coi như tiện nghi cho ngươi rồi.
“Ta làm sao dám a? Trong lòng ta giờ tràn ngập hình ảnh của ngươi, còn chỗ đâu mà nghĩ cho người khác? Miêu nhi …” Bạch Ngọc Đường nỉ non, tiến lại gần ôm lấy Triển Chiêu cọ cọ liên hồi, “Ta sẽ rất rất nhẹ nhàng, hơn nữa lần này không phải lần đầu nữa nên nhất định sẽ không đau đâu, được không?”
Triển Chiêu hãy còn đang phân vân do dự thì bàn tay của Bạch lão thử kia đã không chịu để đúng chỗ bắt đầu lần mò vào trong vạt áo, rồi cũng thuận tiện giải khai thắt lưng, đi dần xuống phía dưới.
Triển Chiêu hốt hoảng xoay người lại định dùng lực đẩy người nọ ra, có điều Bạch Ngọc Đường đã kịp cởi bỏ hạ y Triển Chiêu, rồi cúi người ngậm lấy hạ thể đã bắt đầu có phản ứng.
“A!” Triển Chiêu kêu lên, “Ngọc Đường! Dừng lại đi! Buông ra … A…”
Bạch Ngọc Đường ác ý dùng lưỡi tiếp tục khi dễ ngọc tiêu yếu ớt kia một phen, mắt ánh lên ý cười, Triển Chiêu mà gọi tên hắn là coi như thành công rồi, sẽ nhanh thuận theo thôi.
…
“Đệ xin phép!” Đinh Triệu Huệ cuối cùng cũng chịu không được chạy ra cùng nhập bọn với đám Triệu Lan, Nguyệt Hoa và Ngải Hổ cầm khăn tay bịt chặt máu mũi.
Âu Dương Xuân nhìn đám đệ muội lắc đầu thở dài, ai, bọn trẻ bây giờ kém quá …
Cơ mà cũng phải công nhận giọng của Triển đệ càng ngày càng thêm câu dẫn nha, cái điệu này lâu rồi không nghe đúng là nhớ thật … Ta và tiểu hồ ly giờ đang ở hai bờ sông, không biết khi nào hắn tha cho ta đây, bất quá lần vừa rồi ta làm có bốn lần thôi mà… Có nhiều đâu? Cùng lắm ta xin lỗi rồi lần tới ta làm ba lần thôi …
Cơ mà lần tới là bao giờ nhỉ?
Âu Dương Xuân bất chợt đứng lên, chỉ để lại cho đám hậu bối đang khổ sở dùng khăn tay bịt mũi, “Ta có việc phải đi, tiếp tục ở lại mà rèn luyện thêm đi.” Nói xong rồi đi thẳng một mạch để đám người nọ tròn mắt nhìn nhau khó hiểu
Trấn Giang … [1]
Tại một căn nhà gỗ sâu trong rừng trúc, vang lên tiếng gõ cửa
…
Một văn nhân tuấn tú nho nhã ra mở cửa. Vừa nhìn thấy Âu Dương Xuân, người đó nhíu mày vẻ mặt không chút hài lòng.
“Tiểu Hồ! Tìm được ngươi thật là khó nha. Lần này là văn nhân sao, trông cũng được lắm a!” Âu Dương Xuân cười tươi chói lọi [2]
“Ngươi đến đây làm gì? Biến đi cho khuất mắt ta!!!” Trí Hóa tức giận đóng sập cửa một cái
Âu Dương Xuân chỉ mỉm cười rất gian manh, nói, “Tiểu Chiêu Chiêu với Tiểu Đường Đường động phòng rồi!”
Ngay tức thì cánh cửa mở phang một cái, xém chút nữa là đập vào mặt Âu Dương Xuân, nhưng rất may Bắc Hiệp võ công đầy mình của chúng ta kịp né.
“Cái gì?” Trí Hóa ngạc nhiên pha lẫn ủy khuất, “Hai người họ thành thân mà không gửi hỉ thiệp cho ta sao? Tiểu Đường Đường không nói đi, còn Tiểu Chiêu Chiêu sao lại …???”
“Ta chỉ nói bọn họ động phòng chứ đã nói thành thân đâu?”
Trí Hóa khó hiểu …
5
4
3
2
1…
“A! Có phải ngươi LẠI chuốc dược cho Tiểu Chiêu Chiêu rồi ném hắn lên giường làm bữa ăn đêm cho tiểu bạch thử lưu manh kia đúng không?” Trí Hóa tức giận hét lớn.
“Không phải chủ ý của ta nha! Có muốn trách thì trách bè lũ hai nhà ác ôn kia a …” Âu Dương Xuân nhìn trời lơ đãng nói.
“Bè lũ nào?” Trí Hóa lại thêm mạc danh kỳ diệu. [3]
“Cho ta vào trong uống chút trà đi, ta mệt quá, cổ họng khát khô rồi, nói không được.” Âu Dương Xuân vẻ mặt lười nhác nói
Trí Hóa nghi hoặc nhìn chăm chú Âu Dương Xuân, tâm nói chẳng phải ngươi vẫn đang nói bình thường đó thôi, nhưng lại thấy hắn một thân đầy bụi, tóc cũng đã hơi rối loạn, tự nhủ, chắc là thật, dù sao hắn mệt rồi thì chắc cũng không còn sức mà càn quấy nữa. Thế là đành miễn cưỡng mở cửa mời Âu Dương Xuân vào nhà.
Mười phút sau …
Trong nhà chỉ còn tiếng giao chiến kịch liệt …
…
“Miêu nhi!!! Đừng giận nữa mà! Ta hứa là lần sau ta sẽ nhẹ nhàng thôi, chỉ làm năm lần thôi, không làm nhiều nữa đâu.” Bạch Ngọc Đường chắp tay cúi đầu lạy tới tấp xin Triển Chiêu thứ lỗi.
Triển Chiêu nằm trên giường quay lưng lại về phía tiểu bạch thử. Đó là thái độ xin lỗi của ngươi à? Ngươi hứa hai chữ “nhẹ nhàng” lần thứ mấy rồi? Không làm nhiều, hắn có biết là lần trước hắn làm những sáu lần, vậy ra sáu là nhiều còn năm là ít đó hả? Con chuột chết này, được một tấc lại muốn tiến một thước, báo hại mình đã gần hai tuần rồi mà cũng chưa điều tra rõ được rốt cuộc đồng đảng Tương Dương Vương có thật hay là không, còn cả đám người khả nghi lần trước nữa. Lần này phải hảo hảo trừng phạt nó cho biết mặt.
Phòng bên cạnh
“Sao rồi?” Ngải Hổ nhỏ giọng hỏi
“Xem chừng Triển đại ca giận nặng à nha…” Nguyệt Hoa thở dài
Đinh Triệu Huệ nhíu mày, “Cái con chuột này, nó là kẻ nằm trên, là chủ gia đình, phải biết quản vợ chứ, sao lại có thể vì vợ giận mà sẵn sàng xuống nước xin lỗi kiểu này. Biết vậy chúng ta chuốc xuân dược cho nó để Triển huynh nằm trên a.”
Ngay tức thì, Đinh Triệu Lan, Đinh Nguyệt Hoa và Ngải Hổ quay lại nhìn Đinh Triệu Huệ, đồng thanh nói, “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra, Triển huynh dù thế nào cũng KHÔNG BAO GIỜ nằm trên được đâu.”
.
.
.
.
.
[1] Trấn Giang và Dương Châu đều thuộc tỉnh Giang Tô, trong khi Dương Châu nằm về bờ bắc sông Dương Tử thì Trấn Giang nằm ở bờ nam sông, nên cũng có thể nói Dương Châu nằm giáp với Trấn Giang qua sông về phía nam, cho nên Âu Dương mới nói cúp-pồ của bọn họ đang ở hai bờ sông.
[2]: Hắc yêu hồ Trí Hóa nổi tiếng về thuật dịch dung thuộc hàng đầu thiên hạ, không bao giờ lộ bộ mặt thật của mình nên Âu Dương ca mới phải khổ công tìm kiếm như vậy.
[3]: bị khiến cho khó hiểu, ù ù cạc cạc
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro