Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 2

Dương Châu …

Lại một ngày trời xanh nắng đẹp, tại khách điếm Tẫn Nhai, bọn tiểu nhị hối hả tiếp khách, ai nấy đều bận tối tăm mặt mũi.

“Hí í í í í…”

Tiếng ngựa hí gây sự chú ý của mọi người trong khách điếm. Mọi ánh nhìn đều dồn vào hai khách nhân bên ngoài. Một bạch y nhân cực suất, phong thái băng lãnh lại có nét rất kiêu ngạo, cưỡi một con bạch mã, tiếng kêu vừa rồi cũng là từ nó mà ra, xem chừng khá là ồn ào. Người còn lại là một lam y nhân, tuy cũng rất tuấn tú mỹ lệ nhưng phong thái lại tao nhã, điềm tĩnh, ngược hẳn với người kia, cả con ngựa đỏ của người đó cũng khá là tĩnh lặng.

Đó đương nhiên là Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu

“Khách quan, xin chào mừng. Hai vị là ở trọ hay gọi đồ ăn ạ?” Một tiểu nhị nhanh chóng chạy đến chào mời, đồng thời vẫy người đem cột ngựa
vào chuồng.

“Cho ta một nhã phòng.” Bạch Ngọc Đường lấy một nén bạc đặt xuống bàn, tiện quay sang Triển Chiêu hỏi, “Có muốn uống chút rượu không?”

Triển Chiêu chỉ mỉm cười, gật đầu.

“Mang hai vò Nữ nhi hồng lên phòng cho bọn ta, tiện thể mang thêm mấy món nhắm nổi tiếng Dương Châu thành luôn.”

“Dạ vâng, sẽ có ngay, mời hai vị lên phòng.”

Bạch Ngọc Đường sau khi phân phó, nhìn Triển Chiêu mỉm cười rồi vẫy tay áo gọi cùng lên.

Cả đám người trong khách điếm ngẩn ngơ, đặc biệt là mấy cô nương. Hai người họ một lam một bạch, hai phong thái một kiêu ngạo một tao nhã, hai nét cười một băng lãnh nhưng vẫn phảng phất ôn nhu, một nhẹ nhàng như suối chảy nhưng lại sáng ngời như ánh dương quang, đặc biệt là cả hai đều suất đến cực độ. Một vài người đã chịu không nổi mà chảy máu mũi 

“Ngươi không phải thay mặt đại ca đi dự đám cưới sao? Bây giờ đến Dương Châu rồi, không cần theo ta đâu.” Triển Chiêu đặt chén rượu xuống bàn
nhìn con chuột nào đó vẫn rất là vô tư thảnh thơi bám gót mình đến tận đây.

“Miêu nhi, ngươi gọi hai tiếng đại ca nghe thành thục quá nhỉ?” Bạch Ngọc Đường cười xấu xa

Triển Chiêu mặt ửng hồng, cãi lại, “Ngươi trả lời ta trước đã.”

“Ngươi không cần lo, những hai tuần nữa cơ. Bây giờ chúng ta lo chuyện điều tra trước đi. Tối nay hai ta đi đến Động Thủ Khư xem xét.”

Triển Chiêu ngạc nhiên, “Sao lại đến động Thủ Khư? Trên đường có tin tức gì sao ta không biết?”

“Sao? Phục tài Ngũ gia ta chưa?” Bạch Ngọc Đường chống cằm cười cười nhìn người đối diện

“Đừng chuyển đề tài!!! Tập trung lo chính sự đi!!!” Triển Chiêu gắt. Cái con chuột này, lúc nào cũng vậy, cứ đang bàn chuyện nghiêm túc tự nhiên lại bày ra bộ mặt hảo lưu manh.

“Ai … Là ta lúc nãy tóm được tên khất cái hỏi thăm xem gần đây có cái gì đặc biệt xảy ra hay không? Hắn nói là gần đây tại động Thủ Khư hay có những âm thanh lạ. Vốn dĩ cái động ấy do mấy cái truyền thuyết quỷ ăn thịt người mà đã ít người ghé đến, nhưng mà chỉ có hai tháng nay những âm thanh lạ truyền ra, nghe như tiếng kim loại va vào nhau. Ngươi thử nghĩ xem tiếng đó có khả năng là gì nhất?”

“Tiếng đao kiếm! Hơn nữa tin báo Bao đại nhân cũng là hai, ba tháng. Cám ơn ngươi Ngọc Đường, tối nay ta đi dò la thử.”

“Đợi đã! Ngươi vừa nói là tối nay ngươi đi dò la, vậy ta làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, không phải con mèo này lại định ném hắn sang một bên đấy chứ

“Ngươi ở lại, chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi đi cùng lỡ như …” Triển Chiêu nói đến đây thì ngập ngừng. Bạch Ngọc Đường thì nghe đã muốn nổi điên, “Cái gì mà không liên quan đến ta, ngươi lại định một mình đi rồi lại trọng thương hả? Đừng quên lần trước vụ Tương Dương Vương nếu ta không đến ngươi chắc định thí cái mạng mèo của ngươi rồi. Dù rằng ngươi có chín cái mạng nhưng mà cũng mất đi hai ba cái rồi đó.”

“Chính vì là vụ Tương Dương Vương lần trước ngươi bị trọng thương nên ta mới muốn đi một mình, có gì mình ta gánh thôi, ngươi không phải người triều đình, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ngươi.”

“Cái gì mà không liên quan đến ta? Chính vì lần trước bị đám Tương Dương thành đó đánh ta trọng thương nên giờ bọn đồng đảng phải chịu trách nhiệm, Bạch Ngọc Đường ta đây có thù thì phải trả, ta đương nhiên phải đi. Mà còn nữa, Miêu nhi! Lúc nãy ngươi gọi ta là gì?” Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường lần thứ hai nở nụ cười xấu xa, nghiêng đầu ghé tai lại gần phía Triển Chiêu

“Gọi… gọi cái gì?”

“Cái lúc ngươi nói [cám ơn ngươi Ngọc Đường, tối nay ta đi dò la thử] ấy.” Miệng Bạch Ngọc Đường không ngừng mở rộng

“Bạch … Bạch huynh, lúc đó …”, nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã bị Bạch Ngọc Đường chặn ngang, “Không phải Bạch huynh, là gì ấy?”

Triển Chiêu không khỏi buồn bực, rõ ràng là nghe rồi mà lại cố tình hỏi lại. Mà mình cũng thật là, sao lại vô ý để con chuột này bắt bẻ chứ. Đang lúc bí bách, nhìn ra ngoài cửa, a, cứu tinh tới rồi.

“Nhị vị khách quan, thức ăn đây ạ.” Một tiểu nhị bưng khay thức ăn bước vào, chợt nhận ra hình như mình tới không đúng lúc, vì từ ánh nhìn của bạch y nhân kia có thể thấy sát khí dày đặc đang bao lấy mình.

Sợ run người đặt khay thức ăn xuống, tiểu nhị khôn ngoan nhanh chóng chạy khỏi phòng.

Triển Chiêu lờ Bạch Ngọc Đường đi, cầm lấy đũa bắt đầu dùng bữa, tâm nói lát nữa phải thưởng cho tiểu nhị kia mấy nén bạc mới được. Còn Bạch Ngọc Đường thì buồn bực, đang bắt bí được con mèo kia, tự nhiên … lát nữa phải cầm đao đi dọa tên tiểu nhị chết tiệt đó một trận mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đammỹ