Không thể
"Không thể mất đi người, không thể xa cách người. Trong sinh mệnh của tôi không thể không có dấu vết tồn tại của người. Đồng hồ báo thức sáng sớm vang lên, trong cà phê thơm ngọt là bóng dáng mỉm cười của người. Đứng ở ga tàu ngầm đợi xe, để tôi nắm lấy tay người, nói sau khi tan tầm ở nơi này đón người..."
"Đây là ca khúc gì?" Khi Bạch Ngọc Đường tháo tai nghe MP3 xuống đưa trả lại cho Triển Chiêu trong mắt mang theo dấu chấm hỏi.
"Tôi cũng không biết." Triển Chiêu tiếp nhận, một bên đeo tai nghe, "Tôi tùy tiện tải về ở diễn đàn 5sing trên internet, giọng hát ca sĩ internet này không tồi, trên diễn đàn có bài post đề cử."
"À!", sủng nịch mà vươn tay xoa bậy tóc Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường uống cạn sữa còn lại trong ly, đứng dậy đi hướng phòng khách.
Xuyên qua cánh cửa, Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhấc áo khoác trên salon nhanh nhẹn mặc cẩn thận.
"Đi nhá!" Xỏ giày, Bạch Ngọc Đường đứng ở huyền quan quay quay chìa khóa xe trên ngón tay, bộ dáng vừa muốn đi lại vừa không muốn đi, cười vô lại như cũ.
Lại muốn đòi một nụ hôn trước khi ra cửa buổi sáng sao?
"Đi thong thả, một ngày thuận lợi." Vẫy tay xoay người xem như không nhìn thấy, Triển Chiêu quyết định nhìn thử biểu tình kinh ngạc thất vọng của con chuột.
Quả nhiên, có người rất nhanh khổ ra mặt: "Này này,-"
Triển Chiêu quay đầu lại nhướng mi, tặng qua ánh mắt hoài nghi "Đang gọi tôi sao?".
"Được rồi, Chiêu Chiêu ngoan, ôm ôm, hôn hôn, cọ cọ-" Bạch Ngọc Đường mở ra hai tay đồng thời đi qua, giống như một đứa nhỏ vì đòi ăn đường mà làm nũng.
Lần này đổi thành Triển Chiêu kêu "Này này". Gạt Bạch Ngọc Đường đang đưa miệng tới gần ra, Triển Chiêu vừa bực lại vừa buồn cười. "Cậu tưởng hôm nay là 'Quốc tế thiếu nhi' sao?"
"Hả?! Hôm nay cư nhiên là một ngày tốt như vậy, tôi lại không nhớ rõ, thật có lỗi thật có lỗi," Một bên khoa trương lắc lắc đầu làm bộ ăn năn, một bên vẫn không bỏ qua thời cơ cọ phía sau Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường như trước giả bộ "bé ngoan".
"Chiêu, hôm nay tối đến tôi mời cậu cơm chiều được không? KFC hay là tiệm M? Phần ăn trẻ em còn tặng đồ chơi, cậu thích ăn cái nào ăn cái nào..."
"Này, cậu đủ rồi đó!" Triển Chiêu gõ đầu người phía sau, mặt của anh đã bị miệng Bạch Ngọc Đường "đánh lén" vài lần. "Phúc lợi của sáng hôm nay đã đưa xong, cậu có thể đi làm được rồi."
"... Không được." Vùi đầu vào hõm vai Triển Chiêu, thanh âm Bạch Ngọc Đường rầu rầu rĩ rĩ, "Tôi hôm nay muốn 'Quốc tế thiếu nhi'..., tôi muốn lễ vật..."
...
"Bạch Ngọc Đường, sắp tám rưỡi rồi đó!" Nâng tay chỉ chỉ đồng hồ trên tường, Triển Chiêu nhắc nhở con sâu lớn dính ở sau lưng.
"Ừm, không cần... - Á?!"
Một giây sau cảm giác bị người buông ra, giây tiếp theo còn chưa phục hồi tinh thần thanh âm Bạch Ngọc Đường đã ở trên hành lang rất xa.
"- Hôm nay chờ tôi ăn lễ đó!"
"..."
Người này, thật là...
Triển Chiêu trong đầu bỗng nhiên xẹt qua mấy chữ "Mash" cùng "Rebellious Girl Dress Up"... (nó là tên film, mà bạn thì không xem nên cũng không rõ lắm)
Được rồi, quả thật rất không thích hợp, thế nhưng trực giác lại nghĩ tới, thế nào?
Thời điểm cất ly sứ đã rửa sạch sẽ thứ hai lên tủ bát điện thoại trong nhà vang lên.
Triển Chiêu thuận tay tiếp.
"Alo, xin hỏi ngài tìm ai?"
"Ha ha, là tôi đây!" Thanh âm Bạch Ngọc Đường ở đầu kia điện thoại vẫn có tinh thần như trước, mặc dù là ở trong điện thoại, Triển Chiêu vẫn có thể cảm giác được con chuột này đặc biệt vô lại, "Buổi tối sáu rưỡi ở KFC quảng trường Tân Nhai chờ tôi ăn cơm, cùng nhau đón lễ."
"Cậu chuyên tâm lái xe chút!" Con chuột này, hôm nay có âm mưu sao?
Bên kia điện thoại một mảnh ồn ào.
"Không quan hệ, hiện tại chờ đèn đỏ."
"Tôi không phải trẻ em, không ăn suất trẻ em." Triển Chiêu nghiêm trang trần thuật lập trường của mình cho người bên kia điện thoại, nhưng trong giọng nói khó nén được ý cười.
"Tôi là trẻ em, theo cùng tôi ăn là được đi?" Bạch Ngọc Đường đổi điện thoại sang tay kia, nắm cần gạt chuẩn bị lăn bánh, đèn tín hiệu đường cái đối diện đã biến vàng. "Đêm nay có chương trình, đừng có không đến, được rồi, đèn xanh rồi."
"Này này!!!"
Điện thoại vang lên tiếng "tít tít", hiển nhiên đối phương đã cúp.
Luôn hành động dứt khoát như vậy. Thời điểm dính thì dính đến kéo cũng không ra, thời điểm rõ ràng dứt khoát chung quy vẫn nghiêm túc. Làm cái gì đếm "một hai ba" tiếng liền xong, quyết định rồi sẽ không thay đổi.
Triển Chiêu tự nhận tính cách hòa hợp rất nhiều, thế nhưng là một người khi bắt đầu kiên trì cái gì thì trời sập xuống cũng không lay được. Hai người như vậy gặp nhau, vốn chính là cứng rắn đụng cứng rắn, may mà Triển Chiêu bình thường luôn có thói quen tao nhã, phương diện nhỏ chung quy cũng không tính toán ai có sức ép lớn hơn ai, ở chung cũng rất vui vẻ ngọt ngào.
Bạch Ngọc Đường tính tình tuy rằng đáng ghét, nhưng khi Triển Chiêu thực sự vùng lên thì hắn cũng nhượng bộ.
Khóa vòi nước, Triển Chiêu đem giẻ rửa bát đã giặt sạch treo lên.
Cuộc sống không phải trải qua sóng to gió lớn, chính là bình thản.
Giống như nước trắng, vô vị, nhưng không thể thiếu một ngày.
Chính là không thể, không thể không có người...
Cắm MP3 vào loa rồi mở lớn tiếng lên, Triển Chiêu tiện tay với một cái gối ôm ôm trước ngực.
Trên gối, còn lưu lại hơi thở của Bạch Ngọc Đường.
"Không thể mất đi người, không thể xa cách người. Trong sinh mệnh của tôi không thể không có dấu vết tồn tại của người. Đồng hồ báo thức sáng sớm vang lên, trong cà phê thơm ngọt là bóng dáng mỉm cười của người. Đứng ở ga tàu ngầm đợi xe, để tôi nắm lấy tay người, nói sau khi tan tầm ở nơi này đón người..."
Ca khúc còn đang hát.
Triển Chiêu nằm xuống ghế salon, rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Hôm nay, anh nghỉ lớp.
Không cần trong mộngcó người, bởi vì, người không thể mất đi, ngay tại bên cạnh tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro