Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Chạy mau, yêu thú đến rồi

Hầu phủ đột nhiên bốc cháy, ngay sau khi Mộ Ngưng Tuyết đe dọa Mộ Vô Song.

Biểu hiện của Mộ Ngưng Tuyết không có gì ngạc nhiên, đuôi long mày mỉm cười, Mộ Vô Song dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết Hầu phủ bốc cháy chắc chắn có liên qua đến bọn họ.

Bọn họ thật đọc ác, muốn thêu sống lão Hầu gia trong Hầu phủ, đó là tổ phụ của các nàng đó, quả nhiên là lòng dạ rắn rết mà.

Đôi mắt của Mộ Vô Song trở nên lạnh lẽo, giống như một thần chết đến từ địa ngục, nàng dùng tay tát vào khuôn mặt của Mộ Ngưng Tuyết 2 cái, đồng thời dùng một cước đá nàng ta bay ra ngoài.

Mộ Ngưng Tuyết căn bản cũng không nghĩ tới Mộ Vô Song thế mà lại đánh nàng, chỉ cho là nàng bị dọa sợ đến phát run sau đó sẽ đem hổ phù giao ra, bởi vì Mộ Vô Song vốn là một kẻ yếu chuyên bị bắt nạt. Cho nên nàng căn bản chưa từng phòng bị, mà tốc độ của Mộ Vô Song nhanh đến mức chỉ để lại dư ảnh. Dù nàng ta có phản ứng nhanh đến đâu thì cungo đã muộn, vì vậy nàng ta đã nhận được 2 cái tát vào mặt trái và phải, trong nháy mắt sưng phồng lên như đầu heo.

Điều tồi tệ hơn là một cước kia của Mộ Vô Song rất mạnh, nó đá vào ngực nàng ta, khiến tim nàng ta tê dại, và có một dấu chân màu đen trên tấm vải tuyn màu xanh nhạt.

" Uy hiếp ta, chỉ dựa vào ngươi, người lần trước uy hiếp ta thi thể đã bị băm ra cho chó ăn từ lâu rồi, à nè nói chuyện cẩn thận một chút, lần sau chưa chắc ta đã để ý đến tình cảm tỷ muội đâu. " Mộ Vô Song lạnh giọng nói.

" Tam muội muội ta hảo tâm khuyên ngươi, thật không ngờ ngươi đói với ta như vậy, thôi, coi như là ta đã nhìn lầm ngươi, từ nay về sau chúng ta không còn tình tỷ muội nữa."

Mộ Ngưng Tuyết ôm chặt ngực, khuôn mặt buồn bã và khóe mắt ngấn lệ, điều này khiến cho một người đàn ông chạnh lòng và cảm thấy thương hại.

Tây Môn Khang vội vàng chạy lại đỡ nàng ta dậy rồi ra lệnh với vẻ mặt dữ tợn: " người tới, Mộ Vô Song ngoan cố không nghe kháng chỉ bất tuân, đem nàng ta giết ngay tại chỗ! "

" Thực sự là một đóa bạch liên hoa thuần khiết a, đáng tiếc lại không đi hát hí khúc." Mộ Vô Song chậc chậc một tiếng, sau đó ánh mắt rơi nhẹ vào đám quan binh đang vây quanh nàng, khinh thường nói: " những người này đều không đủ cho ta làm nóng người, ngươi, ngươi, còn có ngươi, đều lên hết đi."

Mộ Vô Song chỉ vào Tây Lương Khang, còn có hai tỷ muội Mộ Ngưng Tuyết, ngoắc ngón tay.

Tiếng xì xầm bàn tán, Mộ Vô Song này khẩu khí cũng thật lớn a.

Quần chúng vây xem không biết Mộ Vô Song lấy dũng khí này từ đâu, đều hít một hơi khí lạnh, phải biết rằng nàng một chút cũng không có tu luyện, mà đám binh lính này kém nhất cũng là linh đồ cấp 2, nàng nhất thời sảng khoái mạo xưng là trang hảo hán, đợi chút nữa nhất định sẽ bị đánh cho dập mặt.

" Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét, ta nhất định phải giết ngươi cho chó ăn." Mộ Ngưng Huyên tức giận nói.

" Nơi nào cần đến vương gia và hai tiểu thư ra tay, chúng ta sớm xem bao cỏ kia ko vừa mắt rồi, nàng sống trên đời chính là tội lỗi, để chúng ta ra tay thay các vị diệt trừ hai tỷ đệ vô dụng này đi."

Đột nhiên, một vài thanh niên ăn mặt chỉnh tề đi tới, thoạt nhìn họ muốn tỏ ra lấy lòng Mộ Ngưng Tuyết vậy.

Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, lấy lòng, vậy cũng phải xem có mạng còn mạng không a!

Lúc này, một cái tay nắm lấy tay áo của nàng, nhìn lại, liền thấy ánh mắt lo lắng của mỹ nhân đệ đệ đang nhìn nàng.

Nàng thực ra rất lo lắng cho lão Hầu gia, nhưng sau đó bởi vì nàng phát hiện Mộ Ngọc Hành có vẻ không lo lắng về vụ hỏa hoạn trong Hầu phủ, cho nên rất có thể lão Hầu gia không có ở trong biệt thự, cho nên nàng cảm thấy rất nhẹ nhõm.

" Yên tâm, ta sẽ không đem máu của bọn họ vấy bẩn đến trên người của ngươi." Lúc náy bắt gặp mỹ nhân đệ đệ lo lắng cho nàng, Mộ Vô Song liền cố ý nói.

Nàng không nhịn được nhéo nhéo mặt của người khác, sắc mặt lo lắng của hắn đỏ lên, vừa bóp xong liền buông ra, nhưng cảm xúc trơn mềm lại non mịn thật là làm người ta luyến tuyết không muốn buông tay.

Hắm không sợ máu tươi bắn lên người, mà là sợ người nàng bị thương, đồ ngốc, lại còn bóp khuôn mặt của hắn, Mộ Ngọc hành quay đầu đi.

Mộ Vô Song phát hiện lỗ tai của hắn đều đỏ ửng lên.

Mỹ nhân đệ đệ cũng quá dễ thẹn thùng a.

Tại thời điểm này, mà cái bao cỏ này vẫn còn có thể cười khiến người khác xông lên cảm giác mình bị xúc phạm vô cùng, trong lòng hận không thể đem Mộ Vô Song ra chặt thành tám khúc cho chó ăn để hả giận.

Nhưng mà Mộ Vô Song khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười nhạt nhẽo, chỉ là trong ánh mắt ý cười trở nên nhạt đi, nhuốm một tia lạnh lẽo, nhưng lại không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh.

" Nàng hẳn phải là sợ đến choáng váng a."

" Nàng đây là sợ mà còn ra vẻ, hồi chắc chắn chết rất khó coi a."

" Khẳng định muốn thấy chính là khuôn mặt máu tuấn tú đẹp tựa như ngọc."

Mọi người nhao nhao nghị luận.

" Không đúng, có gì đó không thích hợp." Mộ Ngưng Tuyết đột nhiên cau mày, lôi kéo Mộ Ngưng Huyên và Tây Môn Khang trốn vào tửu lâu bên cạnh.

Đúng lúc này, trên đường phố vọt tới mấy chục con yêu thú to lớn, mang theo từng đợt cuồng phong, cuốn tới.

" Trời ạ! Như thế nào nhiều yêu thú như thế! Quái thú tới rồi sao?"

" Nhìn kìa, trên trời còn có, trông như một con hổ có cánh vậy, còn là yêu thú cấp 5 a."

" Cái gì? Yêu thú cấp 5, vậy còn không mau chạy đi!"

" Chạy mau a, yêu thú tới rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro