Chương 2: Không biết xấu hổ, vu hãm trung thần
" Đồ đê tiện, ngươi dám nhổ nước bọt vào ta! "
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Ngưng Huyên vặn vẹo, trên tay còn cầm một cây roi sắt đầy gai, trên đó còn dính máu đen đã khô, không biết đã dính bao nhiêu oan hồn, nàng quất mạnh về phía Mộ Ngọc Hành trên mặt đang co rút đi.
Nàng là linh đồ tu vi cấp 2, mà Mộ Ngọc Hành tu vi lại hoàn toàn biến mất, nếu cây roi sắt này rơi xuống, da thịt của hắn sẽ bị xé toạc ra và vẻ ngoài của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.
Mặc dù Mộ Ngọc Hành mất hết tu vi, nhưng sự mẫn cảm của cơ thể vẫn còn, rất dễ dàng để hắn trốn thoát, nhưng nếu trốn thoát, roi sắt đáng sợ sẽ ném lên trên người của Mộ Vô Song, cho nên hắn không nhúc nhích, đứng ở nơi đó ngẩng cao đầu và không khuất phục.
Tuy nhiên, cơn đau dữ dội mà hắn tưởng tượng lại lại không giáng xuống cơ thể hắn, một lúc nào đó người phía sau đã đến bên hắn và bắt lấy chiếc roi sắt bằng tay không.
Gai đâm sâu vào lòng bàn tay nàng, máu chảy ra từng giọt, nhưng nàng thậm chí không có biểu hiện đau đớn nào, thay vào đó nàng mỉm cười với hắn.
" Ngươi là đệ đệ của ta, ta có trách nhiệm phải bảo vệ đệ. " Mộ Vô Song nói.
Thiếu niên đẹp trai lanh lẹ, chính là nhổ nước bọt cũng rất khả ái a!
Chưa kể nhìn cái mặt này nàng cũng nhận ra người đệ đệ này, tính cách vụng về, đáng yêu thật đấy!
Đôi mắt Mộ Ngọc Hành hơi nóng ẩm, thậm chí nhìn bộ dạng của nàng cũng cảm thấy cao hơn, tỷ tỷ hắn, người luôn cần hắn giúp dọn dẹp đống lộn xộn, thực sự đã đứng trước mặt hắn.
Mộ Vô Song không để ý thấy có một chuỗi ngọc hình chu tước trên cổ tay mình, cũng không để ý rằng trên chuỗi ngọc đang nhỏ giọt máu, và có một luồng sáng đen chạy qua.
Nàng nhìn chằm chằm Mộ Ngưng Huyên, khóe miệng co giật, ánh mắt sắt bén.
Mộ Ngưng Huyên không nghĩ tới cái bao cỏ này vậy mà có thể đỡ được một roi của nàng, khi nàng rút roi lại, nó không hề động đậy.
Làm thế nào mà có thể được, Mộ Ngưng Huyên kinh hãi không thôi, đây vẫn là cái bao cỏ kia sao? Không! Nhất định là ảo giác!
Nàng đã dung 10% sức mạnh của mình và sau đó kéo nó thật mạnh!
Ba!
Mộ Vô Song đột nhiên buông tay, Mộ Ngưng Huyên không để ý, đột nhiên bay lộn ngược xuống bùn.
" Haha! " Đám đông phá lên cười.
" Ngươi -! " Mộ Ngưng Huyên tức giận.
Nhưng Mộ Vô Song không để nàng nói chuyện, liền mở miệng cười nhạo:
" Ta đã thấy những người vô liêm sĩ, nhưng ta chưa từng thấy những người vô liêm sĩ như ngươi. Nhị tỷ, ngươi nóng nảy nhảy ra dội nước bẩn lên người tổ phụ. Có bao giờ ngươi nghĩ rằng, máu của tổ phụ vẫn còn chảy trong người mình không? " Ngươi nói tổ phụ thông đồng với ngoại quốc qua thư từ, nhưng những bức thư này còn không có con dấu của tổ phụ, ai cũng có thể giả mạo, đây là chứng cứ nhảm nhí gì? "
" Những thứ này đều được tìm thấy trong phòng tổ phụ, chúng có là giả sao? " Mộ Ngưng Huyên vội vàng nói.
" Ngươi dáng vẻ bối rối, ánh mắt bất thường, rõ ràng là đang nói dối! Vu hãm người thân, dụng tâm ngoan độc, thật là khiến người thất vọng đau khổ a! "
" Ta không có! "
" Haha. " Mộ Vô Song cười lạnh một tiếng, ánh mắt quét về phía đám người, rất nhiều người thần sắt đang dao động không ngừng, cho thấy lời nói của nàng có tác dụng. Hạt giống của sự nghi ngờ trong trái tim bọn họ.
" Tam muội muội, ta biết ngươi nhất thời không chấp nhận được kết quả này, nhưng dù thế nào cũng không tin, chuyện tổ phụ cấu kết với người ngoại quốc là một kết cục không thể bỏ qua. Hôm nay, hoàng thượng là người nhân từ nhất và tổ phụ thương ngươi nhất, không bằng ngươi đi khuyên nhủ tổ phụ, để ông ấy thay đổi quyết định, lấy công chuộc tội a. "
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Mộ Ngưng Tuyết vốn chưa từng nói chuyện cũng chậm rãi đứng lên, vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt chân thành khiến người ta động lòng, bất giác tin lời cô ta nói.
Nhưng mà Mộ Vô Song rất rõ ràng, lão Hầu gia không thể nào mưu phản, nhưng tân goàng đế đăng cơ không lâu, hắn nhất thời nghi ngờ, lão Hầu gia trong tay nắm lấy hổ phù có thể hiệu lệnh 50 vạn binh mã, đoán chừng đã sớm khiến cho hắn kiêng kị. Bây giờ chỉ là một vở kịch của nhóm người này, để ép lão Hầu gia lấy lá bùa hộ mệnh ra, thế mà không tiệc mưu hại trung thần a!
Nhất là nhị phòng vẫn là huyết mạch thân sinh của lão Hầu gia, thật sự là nhân không già.
Nhìn phong thái và giọng điệu của Mộ Ngưng Tuyết, nó hoàn toàn khác với cô muội muội vợ lẽ Mộ Ngưng Huyên hoàn toàn không cùng một cấp độ, gia đình nàng ta thiêng liêng từ trong ra ngoài, hơn nữa Mộ Ngưng Tuyết còn là một cô gái tài sắc vẹn toàn ở kinh thành, không biết có bao nhiêu cao quý. Không biết có bao nhiêu quý công tử quỳ xuống dưới váy hoa thạch lựu của nàng, khi nàng nói những lời này, nàng đã kiên quyết đưa lão nhân gia vào chỗ không chung thủy và bất công!
Chắc chắn ngay sau khi nàng ta nói xong, nhiều người đã bắt đầu chỉ trích lão Hầu gia.
Mộ Ngưng Tuyết bước về phía Mộ Vô Song bằng những bước nhẹ nhàng, lại gần, đột nhiên nói bằng giọng mà chỉ có nàng và Mộ Ngọc Hành nghe thấy: " Tam muội muội, ta biết tổ phụ đem hổ phù cho ngươi, ngươi chỉ cần giao ra, ta liền hướng hoàng thượng cầu tình, cầu xin tha cho ngươi một mạng, nếu không số mệnh của người giống hệt như tổ phụ của ngươi! "
Khi nàng ta nói vậy, nàng ta đột nhiên di chuyển cằm của mình về phía nơi ở Hầu phủ.
" Hỏa hoạn rồi! "
" Hầu phủ hỏa hoạn rồi! "
" Chẳng lẽ là lão Hầu gia sợ tội tự sát? "
Đột nhiên, cách đó không xa hầu phủ ánh lửa đầy trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro