Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Một cái bao cỏ và một cái phế vật

Cửu Tiêu đại lục, vương triều Khiếu Nguyệt

Đường phố kinh thành náo nhiệt

Trên mặt đất một thiếu nữ mập mạp đang nằm đấy, bộ dáng nàng ước chừng 14 - 15 tuổi, ngũ quan đều béo phải chen lại với nhau nhìn có vẻ hơi khó coi.

Trán của nàng vẫn còn đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là hô hấp ngày càng kém.

Một thiếu niên tuấn mỹ cực kỳ gầy yếu đầu đầy mồ hôi tách khỏi đám đông, chạy tới đem nàng ôm vào trong ngực, vội vàng lay thân thể của nàng, muốn đem nàng lay tỉnh, nhưng người trong ngực lại không nhúc nhích, nhiệt độ cơ thể dần trở nên lạnh đi.

Ánh mắt hắn kinh hoảng luống cuống, nóng vội mở miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra từ trong cổ họng, chỉ có nước mắt rơi ra một cách điên cuồng, mọi người chỉ có thể nhìn ra khẩu hình của hắn như là đang gọi " tỷ tỷ ".

" Tứ vương gia sẽ không đem cái bao cỏ Mộ Vô Song kia đánh chết a "?

" Nghe nói Mộ Vô Song đối với tứ vương gia dây dưa không ngớt, nhưng cũng không thể xuống tay nặng như vậy a! "

" Đệ đệ của nàng Mộ Ngọc Hành nguyên lai là người câm a, các ngươi nhìn, hắn thậm chí khóc có ra tiếng đâu! "

" Ồn ào! "

Đúng lúc này, thiếu nữ đang hôn mê bất tỉnh bông nhiên mở hai mắt ra, âm thanh băng lạnh, làm cho người khác như rơi vào hầm băng.

Mộ Vô Song vừa mở mắt, thấy chính là một khuôn mặt tuấn tú đẹp tựa như ngọc, lông mày như núi, mắt đen, tuy rằng có chút non nớt nhưng rất quyến rũ, nhưng lại quá gầy. Mắt hắn sáng ngời tràn đầy kinh hỉ, những giọt nước mắt ướt đẫm vẫn còn đọng ở hàng lông mi dài, có lẽ thấy nàng không sao, có chút lúng túng quay mặt đi, nhưng bàn tay đang ôm nàng lại không hề thả lỏng.

Để lấy lại báu vật Hoa Hạ - Vòng Ngọc Chu Tước, nàng không phải cùng phản đồ đồng quy vu tận rồi sao, đây là đâu, tại sao thiếu niên này lại mặc một thân cổ trang?

Trong đầu cô chợt nhói lên, vô số ký ức xẹt qua trong đầu như một bộ phim, Mộ Vô Song nhíu mày, thật ra nàng đã xuyên đến trên thân tam tiểu thư hầu phủ Cửu Tiêu đại lục, hơn nữa còn cùng nàng trùng tên trùng họ.

Nàng vốn là đặc công xuất sắc nhất thế kỷ 21, tay trái cứu người vô số, tay phải giết trăm ngàn kẻ địch, người người nói nàng một nửa là thiên sứ, một nửa là ác ma.

Nhưng nguyên chủ nổi danh là bao cỏ, từ nhỏ kinh mạch ngăn chặn, không thể tu luyện linh thuật hay võ công, ở nơi mà kẻ mạnh được coi trọng như thế này thì một người như nàng đúng là phí phạm, nàng còn vừa mập vừa béo, ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, tính cách cũng cực kỳ không tốt.

Nàng bởi vì ưa thích tứ vương gia Tây Môn Khang, đối với hắn quấn quít chặt lấy, mọi người trong kinh thành không ai không biết.

Lần này nguyên chủ đi ra ngoài dạo phố gặp được Tây Môn Khang liền cao hứng nghênh đón, ai ngờ lại bị Tây Môn Khang một cước đạp đến trên tường, thoi thóp, để cho linh hồn từ thế giới khác như nàng chiếm tiện nghi.

Mà thiếu niên ôm nàng, chính là tiểu đệ đệ Mộ Ngọc Hành kém nàng một tuổi, hắn nguyên bản cũng là một thiếu niên thiên tài, lại bởi vì một trận đấu võ suýt chút nữa không còn mạng, mặc dù cứu được nhưng lại trở thành một người câm, tu vi hoàn toàn biến mất, còn cần dùng dược liệu quý báu để kéo dài tính mạng mỗi ngày.

Mộ Ngọc Hành ngày thường cùng nguyên chủ không thân thiết là mấy, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, hắn đối với nguyên chủ quan tâm như vậy.

Tại thời điểm nàng còn xuất thần, một bàn tay chạm vào đôi lông mày hơi cau lại của nàng, Mộ Vô Song bắt gặp một đôi mắt lo long, nàng khẽ cười, nói: " yên tâm, ta không sao ".

Thiếu niên lập tức bỏ tay xuống, nhìn đi chỗ khác, như là đang nói: ai quan tâm ngươi!

Người đệ đệ này thật đáng yêu a! Mộ Vô Song hận không thể xoa bóp mặt của hắn, bất quá ở đây nhiều người, hắn nhất định sẽ đỏ mặt!

Nhiệm vụ đầu tiên là tìm Tây Môn Khang để giải quyết món nợ!Nàng đứng dậy xé một mảnh váy buộc lên trán để cầm máu, sau đó nhìn chằm chằm Tây Môn Khang, lạnh lùng nói: " Tứ vương gia ra tay thật ngoan độc a, muốn ra tay giết người sao?"

Tây Môn Khang liếc nhìn Mộ Vô Song, người đầy mỡ với vẻ kinh tởm, tiếc rằng lực đạo hơi yếu không để nàng ta chết luôn tại chỗ.

Hắn hừ lạnh một tiếng, cũng không tình nguyện nhìn nhiều hơn một chút, lớn tiếng nói trước mặt mọi người:

" định quốc Hầu phủ dính líu mưu phản, bản vương phụng chỉ đuổi bắt dư đảng nghịch tặc, những người không liên quan mau chóng giải tán, người tới, đem Mộ Vô Song và Mộ Ngọc Hành bắt lại! "

Đám đông vây xem lập tức một mảnh xôn xao.

" Cái gì? Lão Hầu gia trung can nghĩa đảm, bích huyết lòng son thiên địa có thể làm chứng, làm sao lại mưu phản! "

" Lão Hầu gia mấy chục năm như một vì chúng ta bảo vệ quốc gia, tại sao ông ấy lại trở thành nghịch tặc, nhất định là có người vu oan giá họa! "

" Đúng! Đúng vậy! Lão Hầu gia tuyệt đối sẽ không tạo phản! "

Những năm này hình tương của lão Hầu gia trong lòng mọi người rất lớn, nghe tứ vương gia nói lão Hầu gia mưu phản như vậy, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là không tin.

Mộ Ngọc Hành căn bản cũng không nghĩ tới Tây Môn Khang sẽ buộc tội danh này cho bọn họ, vội vàng nắm tay Mộ Vô Song để tránh nàng sợ.

Mộ Vô Song cười khẽ, trở tay cầm tay tiểu soái ca, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, xem Tây Môn Khang có năng lực gì.

Thần sắc Tây Môn Khang có chút hung ác và nham hiểm, hận không thể chém chết tất cả những kẻ lên tiếng phản đối nhưng không được, hoàng huynh của hắn là người xem trọng danh tiếng nhất, hắn nhất định phải đem tội danh mưu phản này đặt trên thân định quốc Hầu phủ, làm cho những dân đen này tâm phục khẩu phục, bằng không hoàng huynh sẽ trừng phạt hắn vì tội hành sự bất cẩn.

Vấn đề là trên tay hắn không có chứng cứ.

" Tổ phụ ta cùng dị tộc nội ứng ngoại hợp, trộm lấy cơ mật hoàng tộc, vọng tưởng lật đổ vương triều Khiếu Nguyệt, bằng chứng là kết luận. Đây là thư của lão Hầu gia trung thành trong mắt các ngươi cùng dị tộc tiếp xúc! Phụ thân của ta vì khuyên can tổ phụ dừng bước, không tiếc liều mạng, nhưng tổ phụ lại chấp mê bất ngộ, nhị phòng chúng ta chỉ có thể cùng tổ phụ đoạn tuyệt quan hệ, quân pháp bất vị thân! "

Đúng lúc này, từ trong đám đông có 2 nữ tử bước ra, nữ tử nói chuyện mặc một áo đỏ dung mạo diễm lệ, thần sắc kêu ngạo, trên tay nàng ta cầm một xấp thư.

Bên cạnh nàng là một nữ tử có khuôn mặt đẹp hơn nàng, một thân váy áo màu lam nhạt, khuôn mặt lạnh lùng, xinh đẹp như tiên nữ trong Thiên cung.

Đến rất đúng lúc, đôi mắt Tây Môn Khang tỏa sáng.

" Đây không phải nhị phòng đại tiểu thư Hầu phủ Mộ Ngưng Tuyết cùng nhị tiểu thư Mộ Ngưng Huyên sao? Nhị phòng các nàng mấy hôm trước mới chuyển ra Hầu phủ, hôm nay Hầu phủ xảy ra chuyện! "

" Người mặc váy xanh nhạt là Mộ Ngưng Tuyết? Nàng ta có phải là nữ tử tài năng được nhận vào học viện Hình Hải ba năm trước không? Khí chất trên người nàng ta thật khác! Bây giờ đã là đệ tử linh đồ ngũ giai đi? "

" Còn hơn thế nữa, nàng đã sớm là linh đồ cấp 6! Nàng mới 16 tuổi a! Toàn bộ Cửu Tiêu Đại Lục không có nhiều thiên tài như nàng. Vô số vương công quý tộc đã ngã xuống dưới váy hoa lựu  của nàng ấy! "

" Vì lòng trung thành và chính nghĩa, nhị phòng của Hầu phủ không ngại quân pháp bất vị thân, quả nhiên khí khái bất phàm. Chẳng trách sao lại sinh một cô con gái như Mộ Ngưng Tuyết và Mộ Ngưng Huyên
! "

" Nhìn bọn họ, rồi lại nhìn đên Mộ Vô Song, một đôi tỷ đệ phế vật, đều được sinh ra ở Hầu phủ. Sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy? Thật sự là một trời một vực! "

" Ngay cả cháu của ông ta cũng nói có bằng chứng, xem ra lão Hầu gia thật sự mưu phản! "

Giọng điệu của người dân dần dần thay đổi, vì sự xuất hiện của chị em Mộ Ngưng Tuyết, tình thế đã đảo ngược.

" Phi! "

Đột nhiên, một ngụm nước bọt phun ra trên khuôn mặt đỏ bừng của Mộ Ngưng Huyên, nụ cười tự mãn của nàng ta đông cứng lại và đôi mặt cũng trợn lớn ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro