Phần cuối:
7 năm sau, mùa đông ở Thụy Điển quả thực đặc biệt lạnh. Thành An bị người nào đó của nhà mình quấn thành một cục tròn vo rồi mới cho đi ra ngoài. Đã bảo chỉ ra ngoài nộp bản thiết kế còn thiếu cho công ty xong là sẽ về ngay, ấy vậy mà cái người nào đó cứ một hai bó cậu kín như đòn bánh tét. Vừa đi vừa lẩm bẩm rồi cũng về tới nhà.
Cửa vừa mở, cậu đã bị vòng tay cứng cáp của người đối diện ôm lấy làm cậu giật cả mình. Đánh nhẹ người ta một cái rồi bật cười, nói:
“Em đã về rồi, buông em ra đi, ngộp quá à”
Vừa nói, cậu vừa làm động tác đẩy đẩy con gấu lớn lạc chủ trước mắt.
“Cho anh ôm em thêm một tí thôi, anh sợ buông tay em lại chạy mất”
“Anh nhìn ngón áp út của em đi, lấp lánh như vậy còn sợ em chạy mất hay sao? Với lại cũng đã qua nhiều năm như vậy…”
Giọng cậu nhỏ dần, cậu cũng thôi không đẩy tên hàng nhái nào đó nữa.
Ba năm trước sau khi cậu hoàn thành đại học, vào đúng lễ tốt nghiệp, cái tên đó chẳng biết moi móc thông tin kiểu gì mà bay từ Việt Nam sang tận Thụy Điển, một phát bước thẳng đến cầu hôn. Đúng vậy, Minh Hiếu đến thẳng lễ tốt nghiệp của cậu để cầu hôn, lúc đó cậu chỉ thấy buồn cười. Ai đời còn chưa tỏ tình mà đã cầu hôn, vậy mà tên đó mặt nhẹ bâng quơ đáp: “Bức thư em gửi cho anh có khác gì là tỏ tình đâu. Em đã thành tâm như vậy thì anh tất nhiên phải đồng ý. Chúng ta đã là người yêu bốn năm, anh đã ở Việt Nam chờ em bốn năm, bây giờ tất nhiên phải nhanh chóng sang đây cưới em.”
Thư tạm biệt bị biến thành thư tỏ tình nhưng khoảnh khắc nhìn anh bước đến, trái tim của Thành An một lần nữa sống dậy. Cứ tưởng mùa đông ở Thụy Điển đủ lạnh để đóng băng trái tim cậu nhưng khi người ấy đến, mùa đông chẳng còn lạnh nữa. Tuyết vẫn rơi nhưng đã thôi phủ băng trái tim năm ấy. Lần đầu tiên trong bốn năm du học, Thành An cảm nhận được tuyết cũng có thể ấm áp đến thế.
Bốn năm trước cậu đã sống với lí trí của mình để rồi đổi lại là sự lạnh lẽo, buốt giá nơi lồng ngực. Vậy lần này cứ đánh cược một ván, sống với trái tim với nhịp đập tình yêu.
“Em đồng ý”
Ba chữ, gánh nặng tựa bầu trời nhưng cũng là hạnh phúc cả một đời.
--------------
Lúc viết xong vừa tròn 0:00
Mỗi lần tâm trạng là viết sến vậy đó hihi, thôi tùy gu mỗi người vậy
Thật sự viết đoản khỏe và thoải mái hơn rất nhiều, lần sau phải làm một bộ BE 🫂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro