viết cho em nhân một đêm trời không trăng
taehyung thương mến.
đã tròn chẵn 3 tuần kể từ ngày anh phải xa em, xa miền quê yên bình của chúng ta với những ngôi nhà mái lụp xụp, những thửa ruộng bậc thang cứ đến mùa gặt là nhuộm vàng cả chân trời, những lùm cây xanh mát bạt ngàn trải rộng khuất tầm mắt. anh nhớ chái nhà nhỏ xinh xắn của chúng ta, nơi có khu vườn bốn mùa đều rực rỡ màu hoa, nơi có hiên nhà mà mỗi lần trời mưa lại tạo thành rèm nước đổ xuống, nơi có khoảng sân be bé hai ta thường ngồi ngắm trời sao.
chốn thân thương ấy có bóng hình em.
anh không thể nào quên taehyung mà anh vẫn yêu da diết. taehyung với mái tóc màu nâu sáng như lẫn với ánh nắng. taehyung với cả một khoảng trời sáng bừng trong đôi mắt hạt dẻ xinh đẹp. taehyung với nụ cười có thể làm con tim anh bừng nắng hạ kể cả trong tiết trời mùa đông rét tê tái.
anh chỉ muốn được trở về nhà, trở về với căn bếp thơm nức vị béo ngậy của những bữa ăn tối, được ôm em vào lòng trên chiếc giường ọp ẹp chỉ vừa đủ hai người và chìm sâu vào trong giấc ngủ với những cái vuốt ve rất đỗi dịu dàng của em.
ở quê nhà ấy, em có đang nhớ anh không?
hãy ngủ ngon em nhé. đôi ta đành phải làm quen dần với việc không có người kia ở bên cạnh như lúc trước. em có thể sẽ trằn trọc mãi không thôi nếu thiếu anh ở bên cạnh, và anh có lẽ cũng sẽ thao thức hằng đêm nếu không có em nũng nịu dụi đầu vào vòng tay như một chú mèo nhỏ.
chiến trường ác liệt lắm em à, một giây ngắn ngủi cũng có thể là một mạng người bị tước đi. những đồng đội của anh, những con người giản dị chất phác xuất thân từ những vùng quê nghèo như chúng ta, chưa bao giờ khoác súng lên vai, giờ đây cũng phải xả thân vì tổ quốc. có những người, chỉ mới đây thôi vừa nói chuyện với anh, đã vĩnh viễn nằm lại trên mảnh đất đầy bom đạn, chưa kịp nói câu giã từ với bất kì ai.
nhưng đừng lo lắng cho anh, taehyung nhé. anh nhất định sẽ quay về với em, chỉ cần cả hai cùng kiên nhẫn chờ đợi cuộc chiến đẫm máu này qua đi. em luôn hiện diện trong tâm trí anh từng giây từng phút, là động lực cho anh tiếp tục chiến đấu và trải qua những nhọc nhằn gian khổ của một người lính.
em hãy sống tốt một mình, hãy luôn vui vẻ chan hòa như mặt trời ấm áp, đừng vì anh mà đau buồn trong nỗi nhung nhớ. nơi phương xa, nếu biết có người yêu thương đang ngóng trông, anh cũng vô cùng yên lòng.
rừng núi về đêm mang cái lạnh cắt da cắt thịt. nó lại càng làm anh thêm thèm muốn hơi ấm thân thuộc của em hơn lúc nào hết. nhưng không sao, anh sẽ sớm quen với điều này thôi mà.
hôm nay là cả một ngày dài hành quân không ngừng nghỉ, nên có lẽ bây giờ anh sẽ dừng bút tại đây.
gửi kim taehyung của anh ngàn yêu thương,
jung hoseok.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro