chap 6
Chap 6.
đang nằm yên vị trên cỏ bỗng Tiên xoay qua ôm lấy Anh thật chặt, mắt nhắm nghiền. Cô ngủ mất rồi, chẳng biết phải làm sao Anh đành nằm yên chờ Tiên dậy rồi mới về. Trời mới nãy vẫn trong xanh mà giờ đây đã mây đen kéo tới xám xịt, gió thổi mạnh hơn, Tiên có vẻ lạnh, cô ôm Anh chặt hơn, gió thổi bụi bay mịt trời, đang yên đang lành bỗng" rầm, rầm" Anh giật mình thì ra là sấm chớp. Xoay qua Tiên, Tiên giật mình thức dậy, mặt sợ hãi vô cùng, cả hai đều ngồi bật dậy vì tiếng sét, Tiên bỗng ôm Anh chặc hơn, theo phản xạ tự nhiên Anh ôm lại, nhận ra mình hơi hố nên Anh thả ra
- vô nhà, trời mưa rồi, Anh còn về nữa.
- Anh về hả, Tiên ngủ bao lâu rồi.
- hihi, ngủ từ hồi mới đi học về là 12h giờ 4h chiều rồi.- Anh nói giọng trêu ghẹo
- tại không kêu dậy chứ bộ, sao giờ này mẹ chưa về nữa ta.- nói rồi Tiên đưa hai tay ra như ra hiệu Anh phải ẳm mình vào nhà vậy. Anh chỉ biết cười vì cô bạn này quá trẻ con. Anh bỏ đi, chẳng màng tới lời đề nghị. Tiên đứng dậy chạy tới chặn Anh lại
- ẳm
- không
- ẳm
- không, lì quá.
- ẳm.- làm mặt ngầu. Thế là Anh phải ẳm Tiên thật, Anh cuối người xuống, một tay bế ở chân, một tay bế ở vai. Ẳm Tiên chạy vù vù vào nhà vì nhớ ra không biết chiếc xe còn hay mất. Ra tới cửa, thả Tiên xuống thở phào nhẹ nhõm vì chiếc xe vẫn đứng yên chờ Anh, không hề mọc cánh. Anh xách cặp ra xe chuẩn bị về lại có tiếng sấm nổ ra. Tiên ôm tay chạy ra phía Anh, ôm Anh chặc cứng. Anh không hiểu vì sao Tiên lại sợ sấm như vậy như cũng thấy tội tội.
- Tiên vào nhà đi, Anh còn về nữa,bác 2 sắp về rồi, không thấy Anh là mệt- vừa nói vừa gỡ tay Tiên ra khỏi người mình
- Anh... Anh cho Tiên đi với được không? Nãy mẹ nt nói ngoại nhập viện rồi, tối nay mẹ phải ở lại với ngoại, ở nhà một mình Tiên sợ lắm- Tiên nói với ánh mắt cún con, trông thật là tội nghiệp. Chẳng nở lòng nào từ chối Anh đành đồng ý. Tiên chạy ngay vào nhà lấy bộ đồ đồng phục, soạn sách vở ngày mai, rồi ra xe Anh chở về nhà Anh. Vào tới nhà Anh nói với nội
- Nội con mới về
- thưa bà con mới tới- Tiên và Anh lễ phép chào hỏi,
Anh lấy cặp của Tiên rồi đem vào phòng mình để.
- uhm, con đi đâu giờ mới về- Nội đang nằm trên võng trong nhà lá trước nhà hỏi
- dạ con ở nhà bạn, ngủ quên. Nội tối nay cho Tiên ở nhà mình nha nội, mẹ Tiên đi xuống bệnh viện với bà ngoại Tiên, Tiên ở nhà một mình lại sợ sấm nên con chở về nhà mình
- uhm, mà Tiên nè, ngoại con bị gì vậy
- dạ con chỉ nghe mẹ nói ngoại mệt thôi bà. Con cảm ơn bà nhiều lắm- Tiên cười rất tươi. Ba bà cháu nói chuyện với nhau vui vẻ, thì bác 2 Anh về tới.
- dạ con chào thầy, bác mới về- Anh và Tiên nói cùng một lúc, làm thầy hiệu trưởng cười to
- con là lớp trưởng 10b7 đúng không- thầy cố nhớ để nói không nhằm người
- dạ.
- bác tối nay Tiên ở lại nhà mình được không, mẹ Tiên có việc không về trời sắp mưa Tiên lại sợ sấm nên....
- có gì đâu mà giải thích dài dòng vậy, có bao giờ bác dám làm trái ý đích tôn nhà này đâu.- Thấy nói rồi mang cặp vào phòng, thay đồ xong mấy thầy trò nói chuyện với nhau vui vẻ. Nói đúng ra chỉ có thầy và Tiên nói thôi còn Anh đang bận nhắn tin nên không tham gia.
" tôi xĩn lỗi việc hồi trưa"
" chị cũng biết mình sai nữa à"
" có bao giờ you nghĩ nguyên nhân khiến tôi như vậy chưa hả"
" tại sao tôi phải nghĩ"
" thôi được rồi tôi xin lỗi"
" mình gặp nhau nha, tôi cần nói rõ việc này"
" trời sắp mưa rồi"
" tôi vẫn sẽ tới, chị không tới cũng không sao, công viên 29/4"
Anh không hiểu vì sao mình lại muốn gặp chị ta, gặp
để nói gì nhĩ, gặp để ăn thêm cái tát à, hay vài ly trà đá nữa. Thiện cảm chỉ mới gầy dựng được chưa bao lâu giờ đã trở nên như vậy, quả thật Anh chán lắm cái cảnh đánh nhau ì xèo, nó nhàm vô cùng. Anh vào phòng thây đồ, mặc chiếc áo sơ mi caro, chiếc quần kaki, trong rất đẹp, ra xe Anh đi chẳng nói ai tiếng nào, Anh ghé vào tiệm hớt tóc, cắc ngắn tóc lên, theo hướng tomboy nhưng vẫn giữ nết nữ tính. Nó là tóc nữ nhưng với gương mặt Anh chảy theo cách Anh thường hay chảy nó sẽ trở thành tóc nam ngay. Trông Anh khác vô cùng, đẹp hơn bình thường nhiều. Gương mặt Anh được bình phẩm là nữa phần đẹp gái nữa phần đẹp trai. Nó không quá nên men nhưng là khá thon, cái mũi và đôi mặt cực kì nam tính, môi rất mõng, cười rất đểu, có thể nói Anh có nét đẹp khá tiềm ẩn. Nụ cười dễ thương, không chổ chê. Tới công viên trời đã chuẩn bị mưa, nó là rí rắc rơi vài hạt mưa, mở cốp bỏ đt vào vì sợ đi tông cái samsung 16tr của mình, vì vậy mà ai gọi cũng không hay biết. Mưa lớn hạt hơn rồi, và ướt từ trên xuống dưới, nhưng Anh vẫn ngồi chờ Phương. Chờ vì muốn giải quyết mọi chuyện, muốn Phương phải trả lời vì sao vẫn hay vô cớ đánh mình, muốn biết cái nguyên nhân mà Phương nhắc tới. Về Phương, cô đứng ngồi không yên khi gọi mà Anh không bắt máy, trời tuy đang mưa nhưng cô cũng mặc kệ chạy tới công viên. Anh đang trong tính trạng rất tệ,tuy có mặc áo khoát nhưng vẫn run.
- sao không về mà còn ngồi đây hả- Phương ngừng xe hỏi với thái độ bực bội.Anh đang đội nón của chiếc áo khoát, nghe có ai hỏi liền ngước lên, làm chiếc nón rơi xuống, lộ rõ cái đầu mới, Phương bất ngờ thấy rõ. Ngồi xuống cạnh Anh trên chiếc ghế đá.
- trời mưa có biết không?
- biết
- sao không về?
- thích
- ngốc hay khùng ha? - giọng Phương càng ngày càng tỏ ra bực bội
- không bị gì cả, chỉ muốn nghe thử xem cái nguyên nhân gì khiến tôi bị đánh hết lần này tới lần khác là gì thôi.
- xem trọng tới vậy à, tôi đánh tổn thương lắm à- Phương nói với giọng đáng ghét lắm. Anh lại im lặng
- đừng đi chung với Tiên nữa được không, đừng ngồi chung với nó nữa, đừng liên quan gì với nó luôn.- Phương nói như năn nĩ
- tại sao?
- đừng lúc nào cũng hỏi tại sao hết,, làm ơn- Phương như sắp khóc, Anh lại im lặng tiếp tục
- tôi xin Anh đó, đừng làm tim tôi đau nữa- Phương vô thức nói ra, nhận thấy hố hàng liền quay mặt chổ khác ngay, Anh nghe rõ mồn một như lại không hiểu nguyên nhân khiến Phương nói câu đó nên tiếp tục lại ngu ra lần nửa.
- chị nói gì chứ
- tôi nói Anh đừng để tôi đánh đau nữa
- tôi đến để biết lí do mình bị đánh đó- Anh cứ ngỡ mình nghe lầm nên nói qua vấn đế chính. Phương chẳng hề trả lời, trời cũng chỉ còn lâm râm vài giọt mà thôi. Cả hai lại tiếp tục im lặng, im lặng vì chẳng ai giám phá vở cái không khí đẹp dưới mưa lúc này. Phương khóc thì phải đó chính là suy nghĩ bây giờ của Anh. Trời đã thôi mưa, Anh nghe cí tiếng chuông đt thì lấy ra coi, là Tiên, giờ này Anh mới nhớ ra có Tiên đang ở nhà mình.
- alo, Anh nghe nè Tiên.
- đi đâu nãy giờ hả?- Tiên nạt Anh thật to Anh giật thoát mình vội đưa đt ra xa để không khéo tổn thương màng nhĩ.
- Anh về liên, Tiên với nội ăn cơm chưa?
- rồi đợi về chắc chết vì đói, về lẹ đi nội lo lắm đó.
- uhm, Anh biết rồi.
- mà đã ăn cái gì chưa? Có bị mắc mưa không?
- à chưa, ờ mà rồi. - cái gì vậy, rồi hay chưa
- chưa.- giọng yểu xìu
- đi về cho lẹ
- biết rồi bye
- bye ai
- bye Tiên - bye ai chứ
- ờ thì bye Vy
- Vy là gì ta
- mệt quá. Bye vợ yêu được chưa-Anh nói cho vừa lòng Tiên. Tắt máy mới ngước lên nhìn , giờ Anh mới thấy Phương nhìn mình bằng con mắt rất lạ có chút giận hờn.
- xin lỗi, Tiên điện thoại nên tôi...- Anh bỏ lững câu nói, nhưng Phương cũng hiểu được phần nào.
- hai người tiến xa hơn tôi tưởng- Phương nói với nụ cười thật buồn
- không như Phương nghĩ đâu, tôi với Tiên chẳng có gì cả
- không có mà vợ yêu à. Đâu cần phải nói dối như vậy- Phương nói giọng lạc hẳn đi
- tôi.... Chuyện đó không quan trọng đâu, tôi tới đây để nghe cái nguyên nhân mà chị nói đó- Anh lãng qua vấn đề khác
- nguyên nhân à? Nguyên nhân là tôi thích Anh, tôi không muốn Anh đi chung với nó,tôi không muốn Anh nắm tay nó, tôi không muốn Anh để nó ngã vào vai- Phương nói như hét, Anh mở mắt to hết cỡ, nhìn Phương không chớp mắt.
- chị đánh tôi vì ghen đó à- lần này Anh thông minh ra rồi, Phương chỉ im lặng để nước mắt tự rơi.
- hai người đang chơi tôi đó hả, cùng một ngày cả hai đều nói thích tôi, nếu như đem tôi ra để làm tro chời của hai người thì quên đi nhé. - Anh cứ đinh ninh Tiên và Phương đang cá cược với nhau cái gì đó, và mình đang làm vui trong cái trò chơi của họ, chẳng hặn như ai làm Anh chấp nhận quen trước người đó thắng chẳng hạn. Nghĩ vậy thì Anh đứng dây, định bước lại phía xe chạy về thì Phương ôm lấy Anh từ phía sau
- tôi không hiểu Anh nói gì, nhưng tôi yêu Anh là thật, tôi chẳng thể nào nhìn Anh cứ quan tâm, chăm sóc nó, nên tôi mới đánh Anh, tôi đánh vì tôi ghen, tôi xin lỗi- Phương nói cùng nước mắt, sao lúc này Anh vui lắm, vui như chưa bao giờ được vui vậy đấy, chắc có lẽ Anh có tình cảm với Phương. Nếu như tua lại quãng thời gian lúc trước chúng ta vẫn hay thấy sự nhún nhường của Anh dành cho Phương, những ngày rãnh rỗi hay nghĩ đến Phương và những buổi trưa dư xăng thường hay chạy xe qua lại ngang nhà Phương chỉ mong gặp Phương thôi. Anh xoay người lại về phía Phương, lau vội những giọt nước mắt đang rơi, lần này Anh chủ động hôn Phương, Anh muốn thử cái cảm giác hôn Phương có khác hôn Tiên không. Cả hai đều sở hữu một bờ môi mềm mại, ngọt ngào, nhưng với Tiên Anh chẳng thấy vị ngọt của tình yêu hay sự mong chờ một nụ hôn nữa, mà ở Phương Anh lại tìm thấy điều đó. Nhắm mắt lại để cảm nhận cảm giác đang ngự trị là gì trái tim Anh thật sự lỗi nhịp trước Phương. Một con người hiền lành, dễ thương , hòa đồng và vui vẻ như Anh lại thích một người con gái có chút hun dữ, đanh đá, thích đánh nhau như Phương được ư? Và thật sự là họ đang yêu nhau đấy, cái mùi của mưa vẫn còn quanh đây, nó quyện vào với cái ngọt ngào của đôi bạn, thật đẹp,như xuất hiện cầu vòng giữa đêm vậy đấy. Họ rời nhau, cả Phương và chính Anh chẳng tin rằng mình đã có nhau rồi, lại ngồi xuống chiếc ghế đó Phương ngã hẵn vào người Anh.
- Anh và Tiên thế nào?
- chẳng có gì cả, chỉ là trưa này Tiên nói thích Anh
- vậy đã đồng ý chưa?
- Anh nói cần thời gian để xác định tình cảm của mình.
- khi nãy là sao?
- quên cái cuộc gọi lúc nãy đi, nó chỉ là đùa thôi, Tiên đang ở nhà Anh đấy- Phương ngồi bật dậy, ánh mắt có chút giận dữ. Nhìn Anh chầm chầm
- đừng có nghĩ bậy, tại mẹ Tiên đi không về ở nhà một mình Tiên sợ nên mới...- Anh vội giải thích, Phương phì cười vì nhìn thái độ gắp gáp của Anh trông dễ thương vô cùng. Đưa tay lên chạm vào đầu
Anh, mấy cọng tóc dài đâu mất chỉ còn lại vài cọng ngắn ngủn thế này
- tóc đâu hết rồi.
- mới cắt, đẹp không
- hihi, đẹp. Ăn cái gì chưa?
- chưa,
- đi ăn, nói rồi hai đứa hai chiếc xe chạy tới tiệm phở gần đó vào ăn xông thì ra về. Phương có ý muốn về nhà Anh ngủ lại đêm nay nên về tới nhà mình kêu Anh chờ
- chờ chút nhe. Đừng có đi đó- Phương nói rồi rẽ xe vào nhà. Vào nhà cô cũng lấy đồng phục và hai bộ đồ đá banh giống hệt nhau , sách vở nữa, cô xin phép ba về nhà Anh ngủ, vì ba Phương biết Anh là banđ tốt nên cũng đồng ý. Mang cái cặp ra thấy Anh vẫn chờ mình Phương cười
- gì vậy
- vợ hờ được ngủ nhà chồng vậy vợ chính thức cũng phải được ngủ chứ. Không khéo tối nay vợ hờ quyến rũ chồng thì sao- nói rồi cô để cặp lên phía trước, leo lên xe ôm Anh cứng ngắt. Anh chỉ biết cười thôi, rồo cũng rồ ga chạy.
- chổ đâu mà ngủ ta- Anh nói vu vơ
- hai đứa mình ngủ chung
- Tiên thì sao
- không còn phòng hả
- không - vậy ngủ chung luôn
- chật lắm
- lên người vợ mè ngủ cho không chật- Phương và Anh cười to giữa đêm khuya vắng vẻ. Về tới nhà chạy xe lên thềm nhà, mở cửa dẫn xe vào, cả nhà vẫn còn thức đợi Anh. Mới chỉ hơn 9h nên chưa ai ngủ cã, bà nội giận ra mặt không thèm để ý đến Anh, Anh vẫn trùm cái nón của áo khoát lên đầu, đi kế bên là Phương, Tiên nhìn Phương , Phương nhìn Tiên, sắp có đại chiến xảy ra tại nhà Anh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro