Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4

Đã vừa đúng một tháng kể từ ngày Anh về trường này học, những vết thương lớn nhỏ đầy rẩy ra trên cánh tay của Anh. Cô và Phương đụng độ nhau khá nhiều, nhưng đa phần Anh luôn nhúng nhường vì thế mà mới có nhiều vết thương tới vậy. Thầy hiệu trưởng muốn điên lên vì những câu nói của bà nội Minh Anh. Như " mày đâu có thương nó, mày đâu có quan tâm nó, nó chắc không phải cháu mày, thôi bỏ nó đi, đừng lo cho nó để người ta đánh nó chết đi" nhưng khi nào hỏi nguyên nhân thì đều là" con bị té,con bị ngã, con vấp cục đá..." hôm nay Phương lại kiếm chuyện với Anh.
- ê, hs mới, mua chai nước uông coi- Phương nói khi thấy Anh đang xem phim hoạt hình trên đt
- *cười nhết môi*
- mày khi dễ tao đó hả- Phơơng đi lại chổ ngồi phía trước Anh hỏi
- cô có vẻ không có xứng để tôi khi dễ thì phải.- Bỏ đt vào túi quần tây Anh nói với nụ cười đầy vẻ khi dễ
- ý mày là sao? Mày có tin tao cho mày một trận nữa không?
- con gái gì mà đanh đá, hung dữ, thiếu nhã nhặn, trai nào thích cho được.
- mày...
- tôi làm sao.
- * chát* mày ngon thì đánh lại tao đi- Phương tán một cái rõ đau vào mặt Anh, đây không biết đã là cái tán thứ bao nhiêu rồi
- xin lỗi tôi ngay đi.- cô đứng bật dậy, lần này Anh không nhịn nữa, cô nắm chặc vào cổ tay Phương, cái tay đã tán mình cái vừa rồi. Cô nắm mạnh tới độ Phương nhăn mặt.
- mơ à.
- có xin lỗi hay không- Anh nói từng tiếng qua khẻ răng, ánh mắt giận dữ.
- mày khôn hồn thì buông chị Phương ra, đừng để tao điện chú Minh với anh Tâm đó.- Lê lên tiếng nói khi thấy Anh đang tức giận.
- điện đi, điện kêu bác Minh vô đây rút học bạ cho con ổng đi, điện luôn cho bác sĩ tới đây thẩm định thương tích đi, điện đi- Anh xoay qua nạt cho Lê một tràng.
- có gì từ từ nói Anh, nghe Thắng đi, Thắng biết Anh nhịn lâu lắm rồi nhưng mà buông Phương ra trước đi- Thăng khuyên can
- đi lên kêu hiệu trưởng xuống dùm Anh.
- Thắng,..
- không dám kêu thì tôi tự kêu.
- khỏi cần, để Tiên đi- nói rồi Tiên toan bước đi. Nhưng không hiểu vì sao Anh lại nắm tay Tiên lại không cho đi.
- sao vậy
- không phải gấp đâu, bây giớco xin lỗi tôi hay không?
- tại sao tôi phải xin lỗi.
- chị tán tôi, có hay không?- chẳng nói gì Phương cắn vào tay Anh rồi bỏ chạy ra khỏi lớp. Cả ngày hôm đó cô không vào học, cô sợ lắm sẽ bị điện thoại về nhà, nghĩ tới cảnh phải nằm cúi xuống cho ba mình đánh là cô đã muốn khác rồi. Từ hôm đó cô chẳng hề chọc ghẹo gì Anh nữa,cũng như câu nước
sông không phạm nước giếng. Nhưng liệu nước giếng có phạm nước sông không, hay nước sông làm được điều đó bao lâu
Mọi việc cứ thế trôi qua, Anh quen dần với cuộc sống không chơi bời thâu đêm của mình nữa. Cô ngủ sớm hơn, học hành chăm hơn, càng ngày càng giỏi ra. Anh khá hiền như những nơi cô đến chẳng hiền tí nào. Ba cô đã không sai lầm khi tống khứ cô về quê. Cô ở cùng với bác và nội mình, cô được cưng chiều không thua gì khi ở thành phố, có khi còn nhiều hơn. Hôm nay Anh lại tới lớp như thường lệ, đã hơn 3tháng kể từ ngày đi học, và Phương cũng đã thôi hành hạ Anh.
- các bạn nè, chúng ta sẽ làm gì cho ngày 20-11 đây?- cô Hiền lên tiếng hỏi
- mình hát đi cô
- mình nhảy đi cô.
- thôi đóng kịch đi cho nhiều người tham gia
- khỏi làm gì hết là khỏe- câu cuối cùng là xuất phát từ miệng Anh. Cả lớp khá nhiều người đồng ý với ý kiến của Anh thì phải. Cả lớp nháo nhào lên cho ý kiến.
- im lặng, Tiên em hát được đúng không? Vậy em chọn bài đi rồi hát vào ngày đó. Cả lớp học tốt nhé- nói rồi cô đi ra khỏi lớp, nó được xem là mệnh lệnh thì phải đấy.
- ê bà Tiên, bà hát bài gì vậy.-Oanh quay xuống hỏi
- bà hát chung với tui luôn đi- Tiên hỏi rồi vút vút tay Anh như tình nhân.
- gì vậy, bỏ ra coi,thua rồi nè. Tại Tiên đó- Anh đanh chơi thì bị thua đổ thừa hết cho Tiên.
- vô duyên, tụi định hát hai bài. Bài đầu tiên và về thầy cô, bài thứ hai là về Anh- Tiên nói rồi nhìn qua Anh.
- Anh? Why - Anh ra vẻ khó hiểu
- anh là trong chữ anh em đó chị ạ- Tiên nói rồi không quên cốc đầu Anh một cái, cả ba cùng cười to vì cái hiểu ngu ngốc của Anh. Nhưng tận sâu trong tim Tiên cô muốn nói rằng đó là dành cho Anh, dành cho người bạn đã lấy thân mình ra che chở cho cô trong những trận đòn oan của Phương. Phương không được đề cử hát đâm ra nổi giận.
- tụi bây đánh lộn không?
- chơi thì chơi, sợ ai- Lê nói
- ai vậy chi Phương- Dương hỏi
- con Tiên.
- em cũng đang muốn xử nó nè, hôm bửa nó dám bắt em đi lao động.
- nó còn dám nt với ck em nữa chứ
- nhỏ đó không đánh cũng uổng, nó còn gài cho bà cô đuổi em ra khỏi lớp nữa-cả đám nháo nhào kể tội Tiên với Phương, chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy Tiên và Anh Phương như điên lên. Có vẻ là ganh tỵ với Tiên đấy mà. Thế nào hôm nay Tiên cũng không toàn mạng rồi. Ra về Tiên đang đi bộ, hôm nay Anh phải đi mua đồ nên không chở Tiên về được, sắp tới cua quẹo vào xòm nhà mình thì Tiên cặp Phương và cả đám Phương đang ngồi trên xe máy chờ Tiên đến.
- ê, đi đâu vậy bạn Tiên ca sĩ.-Lê hỏi
- tui đi về nhà chứ đi đâu
- chào chị Phương cái coi- Lê nói rồi đi ra chặng đường Tiên
- sao tui phải chào, tránh ra cho tui đi- Tiên cố tránh khỏi Lê để đi nhưng không được
- con này láo ta- Phương giờ này mới lên tiếng.
- láo gì, tui đâu có nghĩa vụ phải chào hỏi Phương .
- nhiêu đó là đủ để tao đánh mày rồi đó - Phương tán một cái vào mặt Tiên rồi dùng tay nắm lấy tóc Tiên kéo ra phía sau, Tiên đau tới độ phát khóc.
- giờ mày có chào không?-Phương gằng từ chữ
- không, tui đã nói rồi, tui không có ....
- có chào không- câu nói bị ngắc ngang vì Phương kéo tóc Tiên mạnh hơn
- làm cái gì đó. Sao chị cứ kiếm chuyện hoài vậy.- Anh chạy tới định vào nhà đưa tiên món đồ thù thấy Tiên ở đây. Cô leo xuống xe bước tơi kéo Tiên về phía mình
- mày đừng coi lo chuyện bao đồng.
- Tiên đi vô nhà đi,để Anh lo cho.- nói rồi Anh nhặc chiếc cặp phỉu bụi rồi đưa cho Tiên.
- chị Phương....
- giữ nó lại cho tao-như hiểu ý Lê hỏi mình nên Phương vừa nói vừa nhìn Anh.
- rồi được rồi, tại sao lại đánh Tiên.
- tại tao thích
- chị vô lý vừa thôi, sở thích của chị lạ nhĩ
- uhm. Lạ lắm- vừa dứt tiếng là Anh ăn ngay hai cái tát liên tục vào mặt
- điên hả- Anh nắm chặc cổ tay Phương rồi lấy tay mình tán lại Phương
- mày dám
- sao lại không- Phương xoay qua cầm nói bảo hiểm đập mạnh vào đầu Anh. Anh chụp lại
- nếu như lần này sẽ là lần cuối cùng chị đánh Tiên thì chị cứ đánh tôi đi.- nói rồi Anh buông ra, Phương cũng không đánh nữa. Mắt cô ngấn nước, mũi đỏ lên, giọng nghẹn ngào
- lúc nào cũng Tiên Tiên Tiên. Tiên là cái gì mà mày bênh vực nó hoài vậy.
- tôi....
- mình đi Anh- Tiên nắm tay kéo Minh Anh đi, lên xe Minh Anh rồ ga chạy vào phía nhà Tiên, thực sự chẳng hiểu vì sao Phương lại nói như vậy nhưng trong lòng Anh thấy có chút lỗi mà chẳng hiểu lỗi gì. Về tới nhà Anh vẫn còn suy nghĩ, gương mặt lộ rỗ vễ buồn bã và khá bực bội vì cứ gặp Phương là bị ăn tán ngay. Đôi khi chạy xe đi đâu đó về phía nhà Phương Anh vẫn hay ngoái nhìn vào xem có thấy Phương không, hay đôi khi lại chạy xe lên nhà Phương rồi quanh lại. Nhiều lúc chẳng hiểu mình bị gì, nhưng sau đứng trước mặt Phương Anh luôn tỏ ra bực bội và không thích Phương. Đang suy nghĩ đt Anh nhận được tn
" You ghét tui lắm hả?"
" ai vậy, sao lại hỏi thế"
" Phương nè"
" có gì không mà chị lại hỏi vậy, tôi chẳng có khái niệm ghét người khác"
" thật không, dù người đó là tôi"
" thật, tôi chưa bao giờ ghét chị cả"
" vậy từ hôm nay mình làm bạn nhe"
" uhm, nếu chị có hứng thú, lại định bày trò gì chơi tui à"
" không hề chỉ là muốn làm bạn tốt với Anh thôi"
" uhm, vậy bạn tốt đã ăn cơm chưa,đã học bài chưa"
" rồi, hihihi"
" giỏi, bye tôi đi ngủ, bạn tốt ngủ sớm đi" - kết thúc cuộc nt hai người hai tâm trạng,một vui một thấy lạ. Chưa bao giờ Anh dám nghĩ Phương sẽ nt trước cho mình cả. Còn Phương thấy Anh nt vẫn còn khách sáo và có chút xa lạ nên chẳng vui cho lắm. Phương khó hiểu lắm khi mình lại đích thân nt cho Anh trước, trước giờ chỉ toàn người khác nhắn cho mình trước mà thôi. Hôm nay là ngày 20/11, lớp 10B7 hát bài người thầy và bài gửi cho anh. Bài thứ nhất Tiên và Oanh hát, bài thứ hai Tiên và Phương hát. Phương hát là vì Anh nói với chủ nhiệm cho Phương hát. Một lần vô tình nghe Phương hát, một giọng hát cực kì giống Khởi My, hát bài của Khởi My thì khỏi chê. Không ngoài sức tưởng tượng vừa xinh đẹp, vừa hát hay, lúc này Phương mặc chiếc vấy Trắng, cô như nàng công chúa với chiếc vương miện, cô đẹp hơn bao giờ hết, gương mặt không còn đanh đá đáng ghét như mọi khi. Anh là người bất ngờ nhất vì chưa bao giờ Anh thấy Phương dịu dàng như vậy cả. Anh như đờ đẫn trước vẻ đẹp dịu dàng, hiếm thấy của Phương, Phương và Tiên hát xong nhận được khá nhiều tiếng vỗ tay, họ đi vào trong cánh gà Anh cũng lần mò vào sau.
- tặng Tiên nè, Tiên hát hay lắm. Mai mốt về làm ca sĩ độc quyền cho Anh nha- nói rồi Anh xoa đầu Tiên cười nói, Oanh và Phương nhìn thấy cả, Phương tức sôi máu lên, Phương hát hay hơn Tiên rõ ràng vậy mà Anh chẳng khen Phương gì cả.
- không định khen tui hả Anh- Oanh chạy lại ôm cánh tay Anh lây lây
- có chứ, nè tặng Oanh nè. Oanh hát hay lắm mốt cũng làm ca sĩ độc quyền cho Anh luôn há- Anh cười rồi nhéo má Oanh. Mắt Phương lúc nào như nổi lữa. Đang thay đồ mà nghe Anh khen họ nhìn lén
ra bên ngoài thấy Anh giỡn với tụi nó Phương như muốn bay ra cho Anh một trận vì cái tội khen sai người.
- tránh ra coi- Phương bước ra,đi thẳng về phía Anh, tách Anh và Oanh ra khỏi nhau.
- nè, tặng Phương đóa bự nhất đó. Cảm ơn vì đã hát cho lớp.- Anh nắm tay Phương lại nói
- có cần tui làm ca sĩ độc quyền không ?
- hihi, nếu Phương muốn. - Phương nhận bó hoa từ Anh rồi bước ra ngoài.
hết chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro