chap 33
người yêu hỡi có những đêm anh một mình nhìn sao rơi, thầm gọi tên em với nỗi nhớ thương đầy vơi. Mùa đông tới chẳng biết có ai bên cạnh và vòng tay ôm để anh yên tâm trông thấy em vui từng đêm. Hạnh phúc sao thật mong manh, cảm giác mới
đây rồi tan đi sao thật nhanh. Chắc em đã quên anh, quên hết đi yêu thương ngày xưa, nhìn dáng em buồn trong mưa nghe nhói tim này làm sao để em hiểu đây, những mơ mộng những hy vọng hôm ấy. Dù ngày mai ra sao thì ra anh vẫn luôn yêu thương em thiết tha, đừng bỏ anh nơi đây rồi quay lưng đi vội vã, để mai sao khi ta gặp nhau. Thương nhớ bao lâu anh sẽ cố giữ nói anh nghe chúng ta sẽ quay về" tiếng nhạc phát ra từ chiếc laptop trên bàn làm việc sau khi Anh tĩnh lại và trở về Sài Gòn mà chẳng biết ai đã đưa mình tới khách sạn. Ngã người
ra sau chiếc ghế salong Anh nhắm mắt lắng nghe bài hát, Ái mở cửa vào và đập bàn hỏi
- tối hôm qua sao em điện anh không nghe máy- Anh mở mắt ra nhìn Ái rồi nhắm lại
- tôi hỏi anh có nghe không- Ái la lớn hơn , lần này cặp mắt Anh nhưng nảy lửa.
- đi ra ngoài
- trả lời đi, tại sao tôi điện anh không nghe máy
- đi ra- Anh lớn tiếng rồi đứng bật dậy chỉ tay ra phía ngoài. Ái bực tức tán Anh một cái rõ đau.
- * chát * anh trả lời kiểu đó đó hả
- cô là mẹ hay bạn gái tôi, nếu là mẹ thì tôi cho cô cái quyền nói chuyện như vậy với tôi, còn không thì tôi không muốn thấy mặt cô nữa. Bây giờ cô đi hay tôi đi- Anh lạnh lùng thấy rõ, biết mình sai nhưng do lo lắng kể cả tức giận nên Ái chẳng xin lỗi được. Thấy Ái vẫn đứng đó Anh thu xếp mọi thứ bỏ vào balo rồi đi ra ngoài.
- tôi sẽ gửi đơn thôi việc sau- câu cuối cùng anh nói. Ái gần như điếng người vì câu đó, nhưng cô nghĩ Anh không có gan làm vậy, Anh đi rồi cô cũng đi. Từ hôm ấy Anh tắt nguồn điện thoại hay chỉ mở lên khi cần gọi ai đó rồi xong lại tắt nguồn. 3 ngày Anh không đến công ty, không liên lạc với Ái và cũng không hé môi về việc đó.
- sao mấy hôm nay con không đi cùng Anh, hai đứa giận nhau hả- Ba Ái hỏi khi đang ăn cơm cùng con gái
- người gì đâu mà giận dai, nhỏ mọn, thấy ghét- Ái trả lời rồi vẫn vô tư vì nghĩ Anh sẽ đến thôi. Đúng như vậy Anh sẽ đến vì bị ba ép buộc. Ba Anh cũng thắc mắc về việc đó , ông hỏi mãi Anh mới nói và ông bắt Anh cùng ông phải tới nhà Ái.
- chị Tám ơi, mở cửa - ông Quân gọi người giúp việc.
- dạ- cô giúp việc ra mở cửa cho Anh và ba cậu, Anh bước xuống trước vì ba cậu hôm nay lái xe, Ái ngồi trong bàn ăn đắc thắng nói với ba mình
- thấy chưa,không dám giận con lâu đâu
- đúng rồi tôi không dám giận nhưng tôi dám chia tay
đó- Anh nói khi nghe câu nói của Ái, ông Quân và Ái cả ba Anh đều bất ngờ.
- ngồi dùng bữa luôn đi anh, ngồi đi con- Ba Ái nói
- con chào bác- không hẹn mà Anh và Ái nói cùng lúc. Hai ông già đang căn thẳng quá mức
- dạ hôm nay con tới là muốn thưa với ba và bác một chuyện. Con muốn ngừng ngay cái mối quan hệ giữa con và Ái lại.
- nói bậy cái gì đó- ba Anh nạt
- sao vậy con- ông Quân hỏi
- anh nói cái gì, nói lại lần nữa xem- Ái vẫn thế, vẫn ngang tàn và thách thức
- tôi nói tôi không muốn dính tới cô nữa. Nhà cô giàu thì sao, nhà cô danh giá thì sao hả? Ít nhiều gì tôi cũng là bạn trai cô, cô cũng phải cho tôi chút sĩ diện chứ.
- tôi làm gì mà anh nói như vậy
- đấy, cô đâu có làm gì. Con làm mẹ thôi, nhưng xin lỗi tôi không phải con cô.
- hai cái đứa này, ngồi xuống nói ba nghe chuyện gì.- ông Quân hỏi
- nếu cần con sẽ kể. ........
- chuyện có vậy thôi mà con cũng làm lớn chuyện, phải biết độ lượng chứ, Ái nó lo nên mới thế- ba Anh lại đứng về phía Ái
- bác thay mặt nó xin lỗi con - ông Quân nói
- bác không cần như vậy đâu, con quyết định rồi, có vẻ nhà con quá nghèo so với cuộc sống nhung lụa, tiểu thư đài cát của Ái, con không xong tầm khi sánh bước cùng Ái nên cô ấy xem thường con. Con cần đi bên cạnh con là một người con gái bình thương, một người con gái yêu con chứ không phải một cô gái hạ thấp nhân phẩm, sĩ diện của con xuống tận đáy biển. Con và Ái có vẻ không hợp nhau
- 7 năm yêu nhau rồi nói không hợp là không thể đâu
con, con suy nghĩ lại đi, chỉ là một cái tát thôi mà.
- không, một cái thì nói làm gì hả bác, biết bao lần giận lên là tát là mắng, là nạt nộ. Con không thể nào gồng mình lên mà yêu chìu cô tiểu thư này nữa. Tôi khuyên cô nếu không muốn không lấy được chồng thì nên bỏ cái thói tiểu thư đó đi. Con xin phép- nói rồi Anh bước đi ra ngoài, bỏ lại ba con người, ba tâm trạng và cả những bất ngờ. Trước giờ Anh rất dịu dàng, nhỏ nhẹ, chưa bao giờ như thế cả. Lần này có vẻ Anh muốn một công đôi ba chuyện đây thì phải. Trước giờ Anh vẫn lén lúc đưa kịch bản của mình cho cái nhà sản xuất và cái Anh muốn đã có. Hỏi điện thoại và nói muốn kí hợp đồng. Anh mạnh dạn viết đơn xin từ chức và vào ngay công ty gửi đơn lên cho Phương.
- tôi đã đủ điều kiện để tự tin bước cùng em rồi, trở về bên anh nha em
- anh nói cái gì tôi không hiễu
- em đừng như vậy, anh giờ đây không còn vướn bận gì cả, anh sẽ không để em rời xa anh nữa đâu. - nói rồi Anh bước đi và đơn xin nghĩ việc ở trên bàn. Mở ra đọc Phương đưa cho Ái xem không nói gì Ái để nó vào hộc tủ. Có vẻ Anh đang làm đảo lộn mọi thứ lên thì phải nhưng liệu Phương có trở về bên Anh khi mà trái tim cô nó lười nhát tìm tới tình yêu quá rồi, nó sợ cái cảm giác yêu và được yêu rồi
lại bị vức bỏ như lần trước. Anh thật sự đang đánh cược cả tâm hồn và thể xác của mình vì Phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro