Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 15

Anh vẫn còn giận vì những câu hỏi về người ếy cứ vây lấy đầu Anh. Không ôm Phương vào lòng như những lần trước, không trao Phương những nụ hôn nồng nàng. Anh xoay lưng về phía Phương.
- anh, ôm em đi, em nhớ anh nhiều lắm đó- Phương cố với tay ôm lấy Anh và cố ra sức xoay người Anh về phía mình, nhưng không được.
- để yên cho anh ngủ. Anh mệt- rồi Anh trút người vào bức tường, gần như ôm lấy cái tường ấy
- hôm qua Lâm nhắn tin cho em, Lâm nói Lâm thấy anh chở một cô gái nào đó ở thành phố, hai người ôm nhau, hôn hít đủ thứ. Lâm nói vậy nên em mới đi với Lâm. Không ngờ ra tới đó Lêm tặng hoa rồi ôm em, em cố đẩy ra nhưng không được, mai là có anh tới chứ không Lâm làm gì bậy bạ rồi- Phương nói một mình, chẳng cần biết Anh có nghe hay không, cô chỉ quan tâm tới việc mình đã giải thích cho Anh hiểu rồi. Phương đưa tay vẽ lên lưng Anh hình trái tim rồi hôn vào tấm lưng đó. Anh nghe được tất cả muốn xoay qua ôm Phương lắm, muốn nói cho Phương biết mình không như lời Lâm nói nhưng chẳng làm được.
- anh có biết ngày nào trong tuần em mong nhất không? Là t6 đó, vì em biết có như thế nào thì anh cũng về đây với em. Em xin lỗi vì em đã bỏ đi mà không ở nhà chờ anh về. Anh biết tại sao không, tại vì em yêu anh, em muốn biết người nào lại khiến anh thay lòng được. Nhưng em khờ quá hả, trái tim anh em đang giữ ở đây rồi thì làm sao anh yêu người khác được đúng không ông xã. Đừng giận nữa mà, em biết anh chưa ngủ nên anh ôm em đi. Em sắp điên lên vì sự lạnh nhạt của anh rồi đó- Phương nói với ý nghĩ Anh sẽ quay qua ôm lấy mình vào lòng và đúng như vậy. Anh giã vờ như đang ngủ say, quay qua và ôm Phương. Phương chỉ biết mỉm cười vì tính trẻ con của người yêu. Họ lại một đêm nữa ôm nhau chìm vào giấc ngủ. Anh tuy to sát, lớn con nhưng đầu ốc rất trẻ con, Anh hay giận dỗi, nhưng sau đó lại là người hạ mình làm lành trước. Họ bên nhau đã rất lâu, nhưng chưa bao giờ Anh có ý định gì bậy bạ. Cũng vì vậy mà ba Phương rất yên tâm để họ đến với nhau. Từ ngày Anh chuyển trường lớp 10b7 cũng đã thôi đứng cột cờ vì không còn ai quậy phá nữa. Phương thì ngày càng xinh đẹp và dịu dàng, Thắng tuy biết Anh và Phương yêu nhau nhưng có vẻ Anh vẫn được coi là tình đầu của Thắng. Không có cục bột không còn ai hưởng ứng những trò quậy phá nữa. Ở trường mới Anh có vẻ hơi khép kín. Anh ít nói lắm, chú tâm vào học tập hơn trước, không thụ động nhưng cái gì cần
nói Anh mới nói. Từ ngày vào trường này gần như Anh không gặp ba mẹ mình. T2 vào học tới tận thứ 6 , ra về là chạy nhanh về quê, ở dưới tới trưa chủ nhật rồi chạy xe lên trường, cần gì thì mới ghé vào nhà. Mẹ Anh tuy làm nhỡng công việc như nội trợ nhưng bà rất thường xuyên mệt, và Anh thì quay bướng nên họ đành đưa Anh vào trường tư. Hôm nay mẹ Anh đt kêu cn này về nhà, vậu là Anh phải trở về sớm hơn dự tính.
- ba mẹ con mới về- anh bước vào nhà lễ phép chào hỏi.
- uhm, ăn cơm luôn đi con. Dạo này học hành tốt chứ- ba Anh hỏi
- dạ cũng tạm, chút con sẽ đưa sổ điểm cho ba kí tên- Anh nói khi vừa uếng nước xong.
- thường xuyên về nhà đi, hạn chế về quê lại, ba không thích đâu. Nếu con ngưng hẳn thì tốt hơn- ba Anh lại ra lệnh
- con sẽ về thường mà
- về thường mà 3 tháng mới thấy mặt con một lần, thường lắm đó Anh- mẹ Anh trách móc
- hihi, con xin lỗi, ba mẹ ăn đi con no rồi. - Anh bỏ lên phòng, cũng đã 3 thánc rồi còn gì, Anh đã không về nhà ba tháng rồi, căn phòng vẫn như cũ. Anh ra ban công hóng chút gió rồi điện thoại cho Phương.
- alo, anh về tới trên đó rồi hả.
- uhm, em ăn cơm chưa
- chưa, sớm mà anh, nãy ăn với anh em còn no.
- đang làm gì đó cưng
- hihi, đang xem hình mình chụp hôm qua. Mà sao anh gọi cho em được vậy
- anh đang ở nhà mà, quên hả
- chắc em già rồi đó, quên hoài. Không ngờ ở đây lại
có chổ đẹp vậy đó.
- lầm trước đi ra bến kiểm tra thuốc với ba anh chạy ngang thấy. Còn chổ nữa, tuần sau anh về anh chở em đi
- tụi mình chụp hình cưới đi
- hihi, sao lại nói vậy. Em đợi đi, khi nào anh nói với mẹ được thì rước em về làm con dâu chụp chưa muộn
- em muốn bây giờ, chụp để làm chứng cứ, chứ không mai mốt anh lại đi cua gái nữa
- em không có thì thôi,làm sao anh có được. Thôi em ngủ ngon. Anh ngủ sáng dậy sớm vào trường.
- không, còn sớm mà. Nói yêu em đi
- hihi, anh yêu em, yêu em nhiều lắm Phương à. Vợ phải ngoan , biết nghe lời chồng.
- hihi, hôn em đi.
- làm sao hôn được bây giờ, chạy về quê nha.- Anh nói rồi xoay người lại, mẹ Anh đã đứng sẳn trong phòng lúc nào rồi. Rối quá anh nói với Phương.
- anh có việc, thôi nha- nói rồi anh tắt máy, tắt nguồn điện thoại bước vào trong. Mẹ Anh giận tới độ mặt đỏ hết cả lên, nước mắt bà lưng tròng. Anh bước vào chưa nói được lời nào thì Anh ăn ngay một cái tát
-* chát* mày đang làm cái gì vậy hả Anh.- bà thả người ngồi xuống giừơng, Anh bị tát do bất ngờ, mất thăng bằng ngã đập đầu vào bàn để tivi. Không chảy máu nhưng không phải là không đau. Anh cuối đầu không trả lời, bà bước ra ngoài phía cửa bấm khóa cửa.
- con ơi là con, mày làm như thế này ba mày mà biết thì mày chỉ có chết thôi con ơi- bà đã khóc. Anh
vẫn im lặng nhìn những giọt mước mắt của mẹ mình rơi vì mình. Lòng Anh đau như cắt.
- mình là con người, phải làm chuyện cho giống người ta chứ con. -mẹ Anh lại tiếp tục nói. Anh chỉ biết cuối đầu nhận tội mong mẹ đứng về phía mình
- con như vậy bao lâu rồi hả Anh
- dạ từ lúc con chuyển về quê. Mẹ ơi, con thấy mình không sai, con chỉ yêu người đồng tính thì có gì là xấu xa hả mẹ
- không xấu xa à, mày thấy như vậy là không xấu xa nhưng ba mày và tao thì thấy nó vô cùng xấu xa đó.
- mẹ ơi, con biết mình sai khi yêu Phương nhưng con không làm khác được mẹ ơi, mẹ nghĩ lại đi, từ lúc con sinh ra tới giờ con đã làm gì cho ba mẹ phải xấu hổ chưa. Con chỉ khác mọi người là con yêu người cùng giới thôi. Mẹ hiểu cho con
- trời ơi là trời. Mày đừng làm như vậy mà con. Coi như mẹ xin con đi, con đừng để mọi chuyện tệ thêm nữa . Nhiêu đó đủ rồi con .
- đối với mẹ mẹ xem việc đó quan trọng tới vậy hả mẹ, mẹ xem việc con yêu người cùng giới quan trọng tới vậy đó hả. Con nghĩ mẹ sẽ hiểu và thông cảm cho con chứ.
- con chỉ là đang giỡn với cô gái tên Phương thôi đúng không Anh, con không có như vậy đâu đúng không Anh. Nếu con đang giỡn thì con ngừng lại đi, con đừng làm mẹ buồn mà Anh
- mẹ ơi, mẹ tha lỗi cho con, con bất hiếu, con không thể làm theo ý mẹ được. - Anh quỳ xuống dưới chân mẹ mình khóc ròng.
- con mà làm như vậy nữa mẹ chết cho mày vừa lòng .- bà nói rồi gạt bỏ bàn tay yếu ớt Anh đang nắm lấy tay mình, bà bỏ ra khỏi phòng Anh. Anh gục
ngã hẵn. Chưa bao giờ Anh nghĩ mẹ mình lại như vậy, lúc nào Anh cũng nghĩ mẹ sẽ đứng về phía mình nhưng không ngờ bà lại làm ngược lại. Anh gần như mất thăng bằng trong cả những yêu thương
dành cho Phương. Anh sợ mẹ sẽ giận, anh sợ mẹ sẽ không nhìn mặt mình và Anh sợ mẹ sẽ như lời mẹ đã nói. Đã có lúc Anh nghĩ mình sẽ chết để kết thúc mọi chuyện nhưng không được, Anh phải sống, sống để yêu thương Phương, sống để chứng minh rằng đồng tính không hề bệnh hoạn. * cốc cốc cốc*
- anh ơi, ba vào được không
- dạ, ba vào đi ba - Anh chạy vội vào tolet rửa mặt, nhưng đôi mắt vẫn đỏ, nhìn thoáng qua đã biết Anh đang khóc.
- con nói phiếu điểm có mang về ba muốn xem
- dạ, nè ba.
- uhm. Con có tiến bộ đó chứ. Nhưng như vậy chưa đủ để tiếp quản công ty của ba đâu, ráng lên nha con. Con đang khóc à.
- dạ không có ba.
- nói ba nghe có chuyện gì.- ba Anh đang ngồi ở cái ghế dựa ngay bàn học của Anh, laptop Anh đang mở, facebook cũng đã đăng nhập vào và Phương nhắn tin liên tục vào đó vì Anh cúp máy đột ngột không biết có gì xảy ra không, tất cả ba Anh đều đọc được. Ông nhìn Anh như thay cho câu hỏi" giải thích những từ ngữ thân mật đó"
- Anh, cái gì đây.- ba Anh chỉ tay vào khung chát với những từ như ông xã, anh yêu...
- dạ con, con...
- con làm sao- ông nạt to
- dạ con... Con....
- thứ bệnh hoạn, tao không ngờ có đứa con như mày đó.- lại một cái tán nữa, nó lại làm môi Anh bật máu.
- một là mày ngừng mối quan hệ điên rồ này lại, hai là biến ra khỏi nhà tao.- ông đập bàn quả quyết
- ba.... Ba nghe con nói đi ba- Anh nắm tay van xin ông nghe Anh nói một lần
- được rồi mày bào chữa cho cái bệnh hoạn của mày đi
- con biết ba không thể nhất thời chấp nhận con được, ba cũng không thể chấp nhận con dễ dàng như vậy được, nhưng mà ba ơi con đâu có quyền lựa chọn giới tính của mình đâu ba. Con cũng đâu muốn mình như vậy như con không làm khác được. Con có yêu ai đi nữa con cũng là con ba mà, con cũng là Minh Anh của ba mẹ mà. Con xin ba mẹ đừng ép con phải lựa chọn mà- con khóc, chưa bao giờ ông thấy con mình khóc dù ông có đánh đau tới đâu đi nữa. Anh vẫn không hè rơi một giọt nước mắt nào, bờ môi Anh run lên từng hồi, đôi mắt đỏ ngầu.
- tao cấm, tao không cần biết mày như thế nào, nếu muốn tiếp tục ở trong nhà này, muốn tiếp tục làm con tao thì mày phải ngừng việc ấu trĩ đó lại.
- ba ... Ba ... Ba con xin ba mà, ba li ba hiểu cho con đi ba. Ngày con chưa xin ra ba cũng muốn con là con trai mà phải không ba, vậy bây giờ coi như vẹn cả đôi đường đi ba, ba vừa có con trai còn vừa được sống thật với trái tim con.- Anh quỳ gối cố đi bằng đầu gối heo ba mình
- mày điên hả, tao cần một đứa con trai thật sự chứ không phải một đứa nữa nam nữa nữ. Hiểu không. Tao cấm mày về quê kể từ ngày hôm nay. Tao mà biết được mày lén về thì đừng trách tao.- ông gạt tay Anh ra rồi bước đi ra khỏi phòng. Chưa bao giờ Anh lại có cả giác sợ ngôi nhà này tới vậy, sợ cái độc tài của ba mẹ mình và sợ cả khi phải rời xa Phương. Một bên hiếu một bên tình Anh phải làm sao cho đúng đây. Anh thương ba, thương mẹ, nhưng Anh cũng rất thương Phương. Chỉ cần nghĩ tới việc Anh phải quên đi những kỉ niệm đẹp đẽ của hai người thì Anh đã rất khổ sở rồi. Anh gần như chẳng còn chút sức lực nào cả, chẳng còn hi vọng mong manh rằng mình sẽ được yêu thương Phương trong sự chấp thuận của cha mẹ mình. Làm sao Anh có thể mở miệng nói chia tay với Phương đây, một cuộc tình đẹp rồi sẽ trôi về đâu khi chủ nhân nó không đủ sức vượt qua những con sóng hun dữ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro