chap 12
hôm nay là 1năm ngày hai người quen nhau. Hiện Phương và Anh đang học 11, kể từ ngày ấy đến giờ cái tên Đặng Cúc Phương không còn trong danh sách học sinh quậy phá nữa. Phương dần dần trở thành một cô gái đúng kiểu mẫu người Anh thích, xinh đẹp, dịu dàng và đáng mến. Hôm nay Anh dậy sớm đi tới cửa tiệm bánh kem mua một cái bánh kem to đùng, có hình trái tim được nổi lên, trên đó có chữ Anh và Phương được lồng vào trái tim đó. Ở dưới là hàng chữ " kỉ niệm 1năm yêu em". Anh tới nhà Phương thật sớm, nấu khá nhiều món, Phương cũng lăn xăng phụ Anh, họ ăn uống cùng với ông Minh, anh Tâm, và cả lũ quậy của Phương. Ăn uống no say họ ai về nhà náy để lại không khí hạnh phúc, riêng tư cho hai người. Không trang trí bày vẻ gì nhiều, Anh lúc nào cũng đơn gian nhưng luôn tạo ra được cái lãng mạn. Đang ngồi nói chuyện thì một anh nào đó tay dính đầy máu chạy vào nhà.
- chú Minh, thằng Định bị băng Dũng xẹo chém
- nguyên nhân- bác Minh nghe thì đứng bật dậy, vì Định là cháu ruột mình.
- dạ tại nó qua bên đó uống cafe rồi chạy xe nẹt bô nên....
- má nó, tao không nhịn được nữa mà, em tao giờ đang ở đâu- Tâm nhảy tới nắm áo anh đó hỏi, mặt nổi gân lên nhìn đáng sợ vô cùng.
- dạ, em đưa nó ra bến rồi anh.- anh đí run rẫy nó.
- mày hẹn thằng Dũng cho tao, chú con ...- câu nói bị bỏ lững
- ừ, con làm đi.- bác Minh như hiểu ý. Phương và Anh nhìn nhau chẳng biết gì. Rồi ba người họ bỏ đi, Anh nắm tay Phương kéo lên xe chạy theo. Họ chạy tới bến, băng Dũng xẹo đang ngồi phà qua. Bến mênh mong nước, nó là một bến đò, nơi mà những bao thuốc lá lậu được chuyển tới rồi phân phát ra mà chở đi giao. Anh và Phương chạy xe vào ngôi nhà gần đó rồi ở đó quan sát mọi chuyện. Anh Tâm vừa thấy Dũng xẹo liên bước ra cầm theo cây sắt dài, vòng tròn rất vừa cầm, bên trong là sắt đúc.
- Tâm, để chú nói chuyện- chú Minh bước lên.
- Dũng, mày làm vậy coi được hả- chú Minh nói, ông Dũng đưa tay vút tóc nói.
- nè tao làm gì, mày nói cho rành nha
- tao ít nói lắm Dũng
- đụ má tao lấy cái lỗ tay mày Dũng- anh Tâm chỉa cây sắt về phía Dũng nói.
- mày giỏi thì nhào vô.- chẳng nói thêm tiếng nào anh Tâm đập ngay cây sắt vào vai Dũng. Rồi quang cây sắt đó đi, hai bên nhào vào đánh nhau rợn người. Bác Minh chỉ đứng yên nhìn cảnh tượng đó, chẳng nói tiếng nào ông lấy ra cây súng săn loại ngắn bắn lên trời. Cả đám nằm xuống cả.
- bước đi về đây- ông la lớn vào rồi chúng lách nhau thành hai bên như lúc đầu.
- 1 chọi 1 ok- bác Minh nói
- được. Tao và mày- nói rồi Dũng chỉ tay vào mặt bác Minh.
- mày không đủ đẳng cấp đâu nhóc con. Tâm con lo được đúng không- bác Minh nói
- con chờ nãy giờ đó- Tâm cười nữa miệng, rồi bước lên, chân tay đánh liên tục, sau chưa đầy 5' Tâm đã nhanh chóng đánh gãy xương chân và trật xương tay. Mắt Tâm càng hung hãn hơn rất nhiều. Đứng dậy nắm cổ áo một thằng gần đó Tâm nhất bỗng người đó lên rồi đưa tay bốp cổ người đó một cái chặt tay cái cổ méo ngược.
- thằng nào đánh em tao- Tâm hét lên, cảnh hổn độn lại sảy ra, bác Minh bỏ đi vào phà kiểm tra số đai thuốc, một thằng trong băng Dũng sẹo đang lâm lâm cầy dao định đâm vào chú Minh, Anh thấy vậy liên chạy ra để đẩy thằng đó nhưng vô tình hụt chân thì phải ôm lấy bác Minh để đở cho bác. Phương la lớn lên
- Anh... Ba ơi- Anh la lớn lên
- mày, thằng chó-bác Minh xoay qua liền móc con dao bấm trong túi ra phóng thẳng vào đùi thằng đó. Rồi ôm vội lấy Anh chạy thật nhanh ra xe rồi liền đưa Anh tới cấp cứu. Phương chạy theo sau cô khóc ròng, cô ngồi hẳn xuống đất hai tay ôm lấy cánh cửa mong bác sĩ cho mình vào với Anh. Bác Anh cũng chạy tới, ông chết lặng trước cửa phòng khi nghe ba Phương kể lại mọi chuyện, ba mẹ Anh nhanh chóng có mặt lại bệnh viện.
- anh hai ơi, con em sao rồi anh. Minh Anh sao rồi hả anh- mẹ Anh nắm lấy tay Anh khóc lóc.
- bình tĩnh đi em, em phải để sức mà ko cho con chứ- ba Anh đỡ vợ mình.
- tôi thành thật xin lỗi anh chị, anh chị cứ trách mắng một cách thích đáng. Nếu tôi để tâm tới hai đứa nó không cho nó tới chổ đó thì không có chuyện gì.- ba Phương nói
- tôi không trách anh, tại con tôi nó tự chạy lại, tôi chỉ mong trời phật phù hộ cho nó qua chuyện này- ba Anh từ tốn nói
- anh ơi, chuyển con lên bệnh viện thành phố đi anh, con có bề gì em làm sao sống nổi hả anh. Con tôi có bề gì tôi sẽ kiện anh- ba xoay qua nói với ba Phương. Phương vẫn ngồi đó khóc, cô khóc rất nhiều, khóc tới độ ngất đi. Anh chỉ bị mất máu thôi, sau khi truyền máu thì cũng tĩnh lại nhưng Phương thì khác, do có chứng bệnh suyễn nên xúc động quá
sẽ dễ dẫn tới hôn mê. Anh phải nằm yên một chổ, không được cử động. 1 ngày không gặp Phương Anh lo lắng vô cùng.
- ba, Phương đâu rồi ba.- Anh hỏi khi ba Phương vào thăm
- con nằm nghĩ đi, nó khóc nhiều quá nên mệt mỏi dẫn tới hôn mê.
- con đi thăm Phương- Anh bật tung cái mền ra, động vết thương Anh hơi nhăn mặt nhưng vẫn cố bước xuống.
- làm cái gì đó, nằm xuống cho mẹ- mẹ Anh vào thấy và lớn tiếng
- mẹ cho con ra đây chút xíu- ánh mắt cương quyết, bà đành đẩy xe lăn vào cho con mình.
- bác Minh sẽ đẩy con, mẹ về nhà nấu cho con cháo thịt bầm đi mẹ, nấu nhiều nhiều nha mẹ- nói rồi bác Minh đẩy Anh vào phòng Phương, Phương xanh xao thấy rõ. Anh nắm tay Phương để lên má mình nói
- nè, đồ hung dữ, đồ cục bột dậy rồi nè sao đồ hung dữ lại ngủ, ai chơi với cục bột đây hả. Em dậy đi Phương, em làm anh lo lắm biết không- Anh lại yếu lòng, nước mắt lại rơi xuống. Anh Tâm tới thăm Phương thấy Anh ở đó nên ra ngoài để dành không khí riêng tư cho họ và bác Minh cũng thế.
- em dậy đi, anh nhớ giọng nói của em lắm rồi Phương à. Anh bảo vệ ba được rồi đó, anh sẽ bảo vệ em, em ngủ như thế này anh muốn bảo vệ cũng không được đó. - mẹ Anh tò mò đi theo, bà thấy tất cả, thấy những giọt nước mắt của Anh, thấy những lo lắng hiện rõ trên mặt Anh và thấy cả những yêu thương Anh dành cho cô gái đó. Bà chỉ biết đứng chôn chân trước cửa, bà không hề giận dữ mà tỏ ra rất đau khổ. Nhanh bước đi về nhà làm theo yêu cầu cũa Anh. Anh vẫn còn rất yếu, gục hẳn người vào tay của Phương. Phương may mắn thoát khỏi cơn hôn mê sớm, thấy Anh đang nằm ở đó, cô đưa tay xoa cái đầu hơi nâu nâu của Anh. Anh mở mắt ra thấy Phương tĩnh Anh mừng lắm.
- em hư lắm, em làm anh lo lắm có biết không hả- Phương gật đầu
- anh vẫn còn sống à, hay cả em và anh đều đang ở dưới âm phủ vậy- Phương đùa giỡn
- em giỡn không có vui đó. Chuyển qua nằm cạnh phòng anh đi.
- em không nghĩ mình bị nằm trong đây quá 2 ngày nữa đâu.
- bao nhiêu cũng phải qua.
- anh thấy sao rồi. Còn mệt không, em cứ tưởng không gặp lại anh nữa chứ. - đang nói chuyện thì hai người kia bước vào, họ mừng quýnh lên khi thấy Phương tĩnh. Tâm đẩy Anh về phòng vì sắp tới
giờ chít thuốc giảm đau. Mẹ Anh cũng đã có mặt bà chẳng nói gì về chuyện mình đã thấy. Anh vẫn chưa biết mẹ mình đã bắt gặp tất cả, bà đang có ý định đưa Anh về lại Sài Gòn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro