chap 10
nắm tay nhau đi dạo quanh bờ biển, Anh cp im lặng hướng mắt về phía trước bước từng bước một. Đi cạnh bên nhau cái khoảnh khắc ấy thật đẹp.
- sao im lặng quá vậy- Phương và Anh tay trong tay
- không có gì im lặng để ngắm cảnh biển đêm thôi.
- xạo, đừng có giấu, nói em nghe thử đi
- Phương nè, nếu ba em không cho tụi mình đến với
nhau thì sao? - thì em sẽ bỏ nhà theo anh.
- đó không phải là cách em à.
- vậy nếu ba không cho anh đến với em thì sao?
- anh....- Anh thật sự chẳng trả lời được câu hỏi đó. Vốn dĩ là con rất biết nghe lời và thương ba thương mẹ. Chưa một lần cô lằm gì phật ý ba mẹ mình. Không phải gọi là ngoan nhưng mà là một đứa biết nghĩ. Nếu buộc phải lựa chọn bên hiếu bên tình thì thật sự rất khó cho Anh. Phương đã thôi nắm tay Anh, hai bàn tay thừa thải lúc này đang cuộn tròn trước ngực, mắt hướng ra phía biển. Anh chỉ biết đừng lặng nhìn mà chẳng nặn ra chữ nào nói để Phương không buồn.
- vậy là anh chọn ba mẹ, chọn vái già đình hạnh phúc theo cái mẫu mực phong kiến mà từ bỏ em đúng không- Phương nghẹn lời
- đừng có hiểu lầm ý anh, không phải là như vậy, mà là anh sẽ tìm cách thuyết phục để bác cũng như ba mẹ đống ý mối quan hệ này- Anh vội ôm Phương vào lòng để cô xua đi cái suy nghĩ đó. Nhưng có vẻ nó chưa đủ, Phương cố thoát ra vì vẫn còn hờn dỗi.
Anh hôn vội vào môi Phương để cô thôi vùng vẫy, hai bờ môi tìm đến nhau sau những cái đùng đẩy của chủ nhân nó, nụ hôn như làm say Anh Phương, cắn nhẹ vào môi dưới của Phương như xin phép Phương cho cái lưỡi quậy phá này vào sâu hơn trong khoang miệng của Phương. Đôi môi quấn chặt lấy nhau không rời, sau nụ hôn đấy là những cái vuốt ve dịu dàng và đầy tình cảm Anh dành cho Phương.
- nếu hai chúng ta không ở cạnh nhau được thì anh sẽ làm cho em hận anh thật nhiều, vì đơn giãn anh không thể ở trong cái ngăn yêu thương của trái tim em thì anh sẽ vẫn ở trong tim em nhưng nằm ở cái ngăn đầy hận thù.- Anh nói mà đôi mắt cố kiềm không để nước mắt chảy ra, nhưng có vẻ mí mắt không đủ rộng, cũng như không đủ sâu để chứa được nước mắt, nó rơi rồi. Phương đưa tay lâu hai dòng nước mắt đó cô gần nhưng hiểu được những lo lắng mà Anh đang cố chịu đựng.
- đừng rời xa em được không, đừng giấu em việc gì được không, chúng ta sẽ cùng giải quyết mà. - Phương nói nhưng đôi tay cố nắm lấy tay Anh bốp chặc như để Anh biết cô cần Anh đến thế nào. Mặc cho có phải sẽ rời xa nhau hay không thì lúc này đây Anh vẫn trao trọn trái tim của mình cho Phương, và Phương cũng thế. Phương và Anh đi tới một nơi thật lung linh, mở cái hộp quà nho ra bên trong là cặp nhẫn và cặp dây chuyền.
- em sẽ đồng ý đeo nó chứ- Anh hỏi khi đang ngồi dưới Phương,còn Phương đang loay hoay nhìn ngó hì đó và anh ngồi trên chiếc ghế đá, nghe Anh hỏi cô
xoay mặt đối diện mặt Anh. Chẳng nói gì nhiều Phương cười tít mắt, đưa tay về phía Anh. Anh cũng tủm tỉm cười chẳng nói gì đeo nhẫn và dây chuyền vào cho Phương vaPhừơng cũng làm ngược lại,
Hạnh phúc ngập tràn trên khuông mặt của hai người họ, cái khuông mặt ấy hiện rõ nụ cười mãn nguyện và đầy yêu thương dành cho nhau. Có thể cái hạnh phúc đó chỉ thoán qua hay chỉ là cái nhất thời nhưng
Anh và Phương vẫn mong nó hiện diện dù chỉ một lần để họ biết chắc rằng mình vẫn đang thuộc về nhau. Tình yêu là một bản hòa ca phổ biến được trình bày bởi hai con tim đập cùng một nhịp yêu thương. Ca khúc ấy chẳng bao giờ dỡ với hai ca sĩ đã trình bày có chăng nó chưa hay với những người
chưa cảm thụ hết được những điểm ưu của thể loại âm nhạc ấy mà thôi. Cũng như tình yêu của hai cô gái sẽ rất đẹp, sẽ rất mãnh liệt nhưng lại có những người nhìn cái hạnh phúc của họ bằng con mắt khinh rẻ, kì thị. Mặc kệ những dị nghị, những rào cản Anh vẫn sẽ cố gắng đến cạnh Phương. Cả hai sải những bước chân thoải mái dọc theo con đường con đường ấy bước vào khách sạn họ vẫn tay trong tay với nhau. Hôm nay có vẻ là hôm Anh sẽ ngủ ngon nhất đây, vì bên cạnh Anh giờ là Phương người Anh yêu vô cùng. Tiên cứ lặng nhìn Anh và Phương quấn lấy nhau rồi lại khóc. Ngồi trên chiếc ghế cạnh nhau, dựa đầu vào nhau họ chìm vào giấc ngủ. Chiếc điện thoại của Phương vô tình làm Anh thức giất, nó cứ reo ầm ầm lên mà chủ nhân ngủ như chết chẳng màn tới việc thức dậy. Lấy đt ra, chỉ là một tin nhắn vậy mà Anh cứ ngở ai điện thấy trên màn hình hiện chữ " Phong 12b2" định cất vào nhưng nhớ Phong là người lần trước Phương nói sẽ đi chung.
" cục cưng à, mai đi chơi với anh nha, phải bù lại cho anh mấy ngày ở vũng tàu em thất hứa đó"
Đọc xong Anh như điên tiếc lên, nhưng Phương đang ngủ với lại đang có rất nhiều người nên đành ngậm ngùi để dành bực bội đó tính sao.Anh hậm hực, vùng vằn chẳng làm sao ngồi yên được. Tức tối đá chân về cái ghế phía trước hàm răng nghiến chặc với cái suy nghĩ mình đang bị cấm sừng. Chẳng thể nào nguôi được nổi giận Anh đập tay xuống cái đồ để tay trên ghế miệng buông câu" má nó" mọi người ngồi gần đều giật mình lúc nào Anh cũng nhỏ nhẹ, dễ thương, chưa bao giờ có một câu chửi thề mà giờ lại như vậy, nhưng do đang bực bội nên không ai dám hỏi gì. Về tới trường Anh xuống trước, không chờ Phương, đang đi thì Phương chạy tới chặng đường Anh.
- bị cái gì vậy- giọng hậm hực vì bị bơ. Anh vẫn im lặng, lầm lì bước về phía trước, đấy Phương ra chổ khác mà đi. Phương tiếp tục chặng đường
- bị cái gì vậy- lần này Phương la lớn hơn.
- né ra đi.- Anh cũng nạt lại
- điên hả?
- uhm, điên rồi. Điên nên mới....- Anh chẳng muốn nói ra cái câu điên nên mới yêu cô của mình vì ở đây vẫn còn rất đông người. Phương tức tối tán vào
mặt Anh một cái
- tôi hỏi bị cái gì vậy- Phương gằn từng chữ. Vẻ mặt Anh vẫn vẻ thách thức, ăn ngay thêm một cái tát nữa. Mắt Anh lồng lên, đỏ ngầu vì tức. Nắm ngay khủy tay Phương kéo đi, ra tới cổng trường rẽ vào cái quán mà Anh giữ xe, kéo ra tận phía sau vắng vẻ Anh mới buông ra mà nói.
- đánh tôi nữa đi, thú vui của chị là đánh tôi đúng không, vậy đánh nữa đi. Chị có bao giờ nghĩ tôi thật sự yêu chị chưa hả. Đúng là tôi điên nên mới đi yêu chị mà từ bỏ cái tình cảm thật lòng của hai người con gái kia- Anh nói một tràng rồi nước mắt lại bắt đầu rơi. Phương nghe nhắc tới hai người con gái đó liền điên loạn lên, tán thêm một tát đổ lửa cho Anh.
- tôi làm gì mà nói như vậy hả
- chị làm gì à, chị làm gì thì tự mà biết. Có vẻ chị không xứng đáng với cái tình yêu của tôi đó. Chia tay đi- nói rồi Anh lên xe phóng nhanh đi, đôi mắt cay xé, đỏ ngầu. Phương đứng chết trân vì cái câu chia tay mà Anh nói sao dễ dàng quá. Nghĩ lại thấy mình chẳng làm gì sai Phương càng điên hơn. Phong đang uống nước phía trước của quán thấy Phương liền nói
- anh chở về nha
- thôi khỏi
- đi mà, năn nĩ đó. Một lần này thôi.
- uhm, lấy xe đi.- Phương càng nghĩ càng tức tối, nên lên xe Phong để nếu đi dọc đường gặp Anh chọc tức Anh. Vì nhà Anh và nhà Phương cùng một đường, cũng vì Phong chạy quá nhanh để Phương ôm mình nên hai chiếc xe dễ dàng gặp nhau. Anh nhìn thấy càng điên hơn, chạy với cái vận tốc 85 km/h, chiếc xe phóng như điên về phía trước bỏ xa chiếc xe của Phong phía sau. Chạy vào nhà dựng xe đi vào đá thật mạnh vào cái cửa phòng mình. Đập luôn cái balô xuống đất, đi xuống lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống, nước đổ vương vãi ra khắp áo
mình, uống xong anh quăng luôn cái chai nước xuống nền nhà. Gằm gừ lấy xe chạy ra khỏi nhà khi nội đang gọi inh ỏi bên trong vì thái độ cộc cằn hiếm thấy của Anh. Anh chạy đi đâu cũng chẳng biết nhưng cứ chạy chạy chạy và chạy. Lại ngừng trước
cửa nhà Phương, Phương ở trong nhà bực bội không kém.
- alo, em nghe anh Tâm.
- vô nhà đi đứng trước cửa làm gì cưng, chú Minh với anh đang nhậu vô làm vài ly bia nè cưng.
- dạ thôi, em ngừng nhắn tin chứ không phải định vào đâu anh. Em có việc
- anh ít nói lắm cưng đừng để anh nói nhiều nhe Anh.
- em.....
- mày có nể mặt chú Minh mày không Anh- Chú Minh lấy điện thoại nói
- dạ con vô liền.- vẫn còn đứng vần chừ vì đang cải nhau với Phương mà, Phương thì bị ba gọi ra mở cửa, lòng đang bực bội lại càng bực bội hơn. Anh chẳng thèm nhìn mặt Phương lấy một lần, bước vào bàn ngồi cạnh Tâm, và đếi diện Phương.
- hai đứa sao vậy, mọi khi đâu có ngồi xa nhau vậy đâu- bác Minh hỏi
- dạ Phương có bạn trai rồi con ngồi gần hoài kì lắm- Anh nhanh miệng nói với bác Minh cũng như đang nói khéo Phương.
- kaka, con gái giỏi quá- bác Minh cười to, anh Tâm cũng thế.
- bạn trai? Có à, ba đừng có tin, con không ngồi gần là vì bị điên con sợ lây- Phương tỏ vẻ tức tối.
- không có mà mai đi chơi đền mấy hôm thất hưa- Anh cười đầy vẻ đáng ghét, nhìn nụ cười như đang khinh bỉ điều gì đó
- thôi uống đi- anh Tâm rút bia vào ly cho Anh thay cho câu ngừng cái chuyện của hai đứa lại. Phương bực tức vì có biết gì đâu lại bị nói như vậy nên bỏ vào phòng lấy chiếc đt ra xem. Cô bực bội vì người ta chủ động nt trước chứ có phải cô nhắn trước đâu. Nhưng hiểu được vấn đề khiến Anh như vậy cô liền nt cho Anh
" không phải như vậy đâu, Phong nói vậy là hôm đầu tiên ra VT hẹn Phòng mà rồi hủy nên nó nói vậy đó"
" nhìn mặt tui có giống đang quan tâm tới việc của chị và Phong không hả"
" thôi cái kiểu giận lên cái chị chị tôi tôi đi"
" đi mà nói với thằng Phong tôi không rảnh mà làm theo yêu cầu cho chị" - tuy nói vậy nhưng Anh cũng vui vui vì không như mình suy nghĩ. Biết Anh còn giận nên Phương bước ra ngồi cạnh Anh nói nhỏ vào tai Anh
- uống nhiều vô, tối nay ở lại nhà vợ ngủ nha
- không
- thôi mà, tại chồng nghĩ bậy chứ có gì đâu
- không là không.
- ba ơi, ba nói con muốn gì cũng được phải không?- Phương lây lăy tay ba mình
- gì vậy con gái, nói ba nghe coi nào
- con muốn tối nay Anh phải ở lại nhà mình ngủ, mà Anh không chịu, ba thực hiên lời hứa đi.
- Anh, đưa đt chú mượn
- dạ
- con gọi cho nội Anh nói tối nay ngủ lại nhà mình- ông đưa đt qua cho Phương, hí hửng gọi rồi trả đt lại khi nội Anh đã đồng ý.
- Anh, tối nay ngủ lại nhà chú một cách tự nguyện được không con
- dạ, con....
- thôi dẹp vô đi cục vàng ba ngủ à, ba xĩn quá, Tâm, vô nhà ngủ với chú con.- nói rồi hai người đi vào phòng ngủ, chỉ còn Phương và Anh ở đó. Một bầu không khí im lặng bao trùm lên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro