Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Tiền Trần (hạ)


Thủ ái nghìn năm - hai chương trước kia (dưới)(chủ ĐôHúc/ĐôPhượng kiếp 11)

Thủ ái thiên niên, nhất nặc vô hối.

La Hầu Kế Đô x Tiêu Thừa Húc ( cẩn thận khi đi vào )

Đô Phượng (kiếp 11)

Chính văn trường thiên, cẩn thận vào cái hố

(sau khi chuyển sang kiếp khác, chủ yếu ngọt sủng, ngẫu nhiên có ngược, sợ có thủy tinh tra có thể yên tâm gặm)

Đầu ngón tay của Tư Phượng buông thõng xuống, lặng im không tiếng động ngủ say trong ngực Kế Đô, khóe miệng ẩn chứa nụ cười, yên tĩnh mà thỏa mãn.

"Tư Phượng. . . . . ."

Một nghìn ba trăm năm trước? Nhược Thủy Chi Tân?

La Hầu Kế Đô sẽ không quên, làm sao hắn có thể quên được đây? Thế nhưng, vì sao hắn chưa bao giờ đem con Kim Xích Điểu vừa kiêu ngạo tùy hứng lại kén ăn quậy cho Ma Vực gà bay chó chạy kia, cùng tên ngốc cố chấp si tình trước mắt gắn cùng với nhau. Không, hắn mới ngốc, Thiên Giới lớn như vậy, Kim Xích Thần Điểu cho tới bây giờ chỉ có một con, chỉ có Hi Huyền. Kế Đô ôm bé chim của hắn thật chặt, hận không thể nhào nặn y dung nhập vào thân thể, dung nhập vào xương thịt.

"Không trách ngươi, là lỗi của ta, ta là một tên ngốc nghếch. Ta một lòng chất chứa oán hận, chỉ nghĩ giết tới Thiên Giới báo nghìn năm thâm cừu, ta tức giận, Chử Toàn Cơ nàng dựa vào cái gì đáng giá có được ngươi cuồng dại như vậy, buông tha cả tính mạng cũng phải tìm nàng trở về người, mà ta lại làm sai điều gì chỉ có thể uổng công nhận lấy phản bội cùng vứt bỏ. Nếu như ta không bị thù hận che mắt, nhìn ngươi nhiều một chút, nhớ tới ngươi, nghe lời khuyên của ngươi, cũng sẽ không như vậy. Còn có, ta thật sự không có lừa ngươi, ta thuyết phục được Tu La Vương dừng chiến tranh, ngoại trừ chờ đợi thái bình thịnh thế, quan trọng hơn chính là, ta đã hứa vớitiểu điểu của ta, đợi ngày y hóa hình, có thể không để ý thần ma khác nhau, không hề cố kỵ dẫn y đi khắp núi sông rộng lớn."

Nhớ lại một nghìn ba trăm năm trước, Vô Chi Kỳ tham dự trận đại chiến kia muộn, nghe được có chút mơ hồ, Nguyên Lãng lại tận mắt nhìn thấy. Ma Tôn La Hầu Kế Đô là tồn tại mà cả Tam Giới sợ hãi, đến Tu La Vương cũng muốn lễ kính ba phần, nếu nói đụng phải Ma Sát Tinh nghịch lân còn có thể vui vẻ cười nói, thì cũng chỉ có Kim Xích Thần Điểu Kế Đô không biết từ đâu cứu về năm đó rồi. Năm đó, con Kim Xích Điểu kia tuổi nhỏ chưa hóa hình, mà Tu La cùng Thiên Giới đang giương cung bạt kiếm, đáng lẽ phải đem Thập Nhị Vũ Kim Xích Thần Điểu giết chết để cổ vũuy phong của Tu La mới đúng.La Hầu Kế Đô lại đem con chim kia sủng lên trời, tại Ma Vực đều là đi ngang, hắn bất quá là bất mãn con Thần Điểu kia kiêu ngạo nên đánh nó rớt mất mấy cây kim vũ, suýt nữa đã bị Kế Đô chém rớt một tay. Hắn còn chưa kịp trả thù, Kế Đô đã đem con chim kia đưa đi rồi, cũng bởi vì nó, Kế Đô vẫn luôn không vừa lòng hắn, thẳng đến hắn tiến cử Vô Chi Kỳ, Kế Đô rất là thưởng thức, xem tại Vô Chi Kỳ mặt mũi, mới tính là không hề làm khó hắn nữa.

Nào ngờ, thù cũ một nghìn ba trăm năm trước còn chưa tính,ngàn năm sau lại chạy đến Ly Trạch Cung gây thêm phiền toái cho hắn, đại kế mưu đồ nghìn năm đều hủy hoại trong tay Vũ Tư Phượng, hôm nay chết ở trên tay Nguyên Lãng hắn, đúng là đáng đời. Chẳng qua nếu là như vậy, La Hầu Kế Đô càng sẽ không bỏ qua hắn. Thừa dịp tất cả mọi người bởi vì Vũ Tư Phượng chết khóc thảm không dứt, Nguyên Lãng thoát khỏi trói buộc lại một lần nữa giơ kiếm bổ về phía Hồng Mông lò luyện.

Kế Đô trong lòng đau nhức không thôi, sao có thể chấp nhận Nguyên Lãng hủy diệt thứ mà bé chim của hắn quên mình bảo vệ, hận không thể xé Nguyên Lãng thành ngàn vạn mảnh để giải hận.

"Nguyên Lãng, ngươi nhiều lần tổn thương y hại y, ngươi giết y, hôm nay để ngươi bị Ma Diễm đốt thành tro, chết nghìn lần cũng không đủ để đè mối hận ta xuống!"

"Ta muốn làm Tam Giới Chúa Tể! Không ai có thể ngăn ta! Không ai có thể ngăn ta! Không ai có thể ngăn ta!"

Bên trong Ma Diễm, có kiếm đâm xuyên qua thân thể Nguyên Lãng, Nhược Ngọc tay cầm kiếm tràn ngập căm hận, khớp xương trắng bệch, hầu như bóp nát chuôi kiếm.

"Ngươi cướp đi hết thảy của ta, cầm tù người thân nhất của ta, giết chết người ta yêu nhất, ép huynh đệ của ta tương tàn, ngươi đừng mơ tưởng hại Tam Giới!"

"Ta chờ Tam Giới hủy diệt, ta chờ một ngàn năm! Ta nhất định phải thành công, ta nhất định phải thành công!"

Nguyên Lãng lâm vào điên cuồng, si vọng tham niệm làm cho hắn không để ý hết thảy, Nhược Ngọc chôn vùi trong Kim Diễm, Nguyên Lãng cuối cùng vẫn làm Hồng Mông lò luyện đổ.

"Ta là Tam Giới Chúa Tể! Tam Giới Chúa Tể!"

Mặc dù đã biến thành tro, Nguyên Lãng như trước không thể buông bỏ dã tâm cũng chấp niệm của hắn.

Hồng Mông lò luyện rơi xuống, Kế Đô dùng hết toàn lực, cũng không thể ngăn cản Thiên Địa Vạn Vật Chi Nguyên này.

"Thiên Đế, giúp ta! Ta muốn Tam Giới này vĩnh viễn tồn tại!"

"Đây chính là quyết định cuối cùng của ngươi?"

"Đây là quyết định cuối cùng của ta cùng Hi Huyền, ta không muốn Tam Giới biến mất."

"Được, ta đến giúp ngươi."

Càn Khôn xoay chuyển, Tam Giới lại lần nữa trật tự thái bình, tựa hồ hết thảy hết thảy đều kết thúc, kiếp nạn nghìn năm đã ngừng, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

La Hầu Kế Đô ôm bé chim của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày đen đậm của y:"Bé chim ngốc,ngươi xem, ta không làm Tam Giới biến mất,ngươi không phải nói muốn ta bảo vệ hồi ức của chúng ta sao? Ta làm được, ngươi mở to mắt nhìn một cái, được không?"

Đáng tiếc là, bảo bối kiêu ngạo mà Kế Đô bảo vệ trong lòng bàn tay ngàn năm trước, đã không có cách nào mở to mắt nữa rồi.

"Bách Lân, ngày đó Hi Huyền cùng ngươi đánh cược, cược La Hầu Kế Đô không phải hủy thiên diệt địa Đại Ma Đầu, hôm nay ngươi cảm thấy như thế nào?"

Bách Lân sớm đã đỏ mắt rơi lệ hối hận không thôi, đáng tiếc đã trễ, không có cách nào bổ cứu, hắn bịch một tiếng quỳ xuống, hối hận nói: "Đế Tôn, là ta sai rồi, ta ý nghĩ xằng bậy quá sâu, hủy Tam Giới, hại muôn dân trăm họ, hủy La Hầu Kế Đô, cũng tự hại chính mình, lại hại chết Hi Huyền tiểu điện hạ, tội của ta không thể tha thứ."

Bách Lân đứng lên, đi đến trước mặt La Hầu Kế Đô, loan gối quỳ xuống đất thành khẩn xin lỗi.

"Ta thực sự không còn mặt mũi nào để sống tiếp, La Hầu Kế Đô, xin ban cho ta cái chết, khiến ta giải thoát đi!"

Kế Đô không để ý đến lời Bách Lân nói,cẩn thận từng li từng tí chỉnh lại đầu tóc có hơi tản loạn của bé chim, bé chim của hắn là xinh đẹp nhất, bất cứ lúc nào cũng phải thật xinh đẹp.

"Hi Huyền từng nói, lấy thù báo oán không có hồi kết,Thiên Đế, ngươi cảm thấy thế nào?" La Hầu Kế Đô đột nhiên hỏi Thiên Đế.

" Thiên địa vạn vật, đều có duyên pháp, tuy rằng hết thảy bởi vì Bách Lân mà bắt đầu, nhưng cũng là muôn dân trăm họ đã định trước có một kiếp này,là Tam Giới kiếp,cũng ngươi cùng Hi Huyền kiếp, như thế nào lại không phải Bách Lân kiếp, vượt qua kiếp nạn, mới thành Đại Đạo."

La Hầu Kế Đô chẳng ừ hử gì cả, tay lướt nhẹ qua ngực Vũ Tư Phượng,huyễn hóa ra Thất Thải Lưu Ly Quang hòa vào miệng vết thương dữ tợn kia. Hắn cúi đầu xuống,yêu thương mà hôn lên cánh môi mềm mại của bé chim ngốc, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt, thật lâu không nỡ buông ra.

"Từ nay về sau, đến lượt ta bảo vệ ngươi, ai dám tổn thương ngươi dù chỉ một chút, ta cũng sẽ để cho hắn vạn kiếp bất phục!"

La Hầu Kế Đô cẩn thận để Vũ Tư Phượng nằm ngang trên mặt đất, giống như nâng niu trân bảo dễ vỡ,sợ làm bé chim của hắn đau tỉnh, quấy rầy mộng đẹp của hắn, bé chim của hắn sẽ phát cáu đó.

Đứng dậy, Kế Đô bình tĩnh nhìn Bách Lân, nói:"Bách Lân, ngươi còn nhớ Nhược Thủy Chi Tân sao?"

Bách Lân cũng đứng dậy, nhớ lại chuyện cũ: "Nhược Thủy Chi Tân, trong Bạch Ngọc Đình, ta cùng với ngươi uống rượu cùng say, những ngày kia, ta vĩnh viễn nhớ kỹ."

"Đúng vậy, ta cũng vĩnh viễn nhớ kỹ."Kế Đô lật tay, khi mở ra đã cầm một chén rượu bạch ngọc, "Nghìn năm trước lần cuối cùng ta và ngươi uống rượu, chén ngươi mời ta kia ta uống, nhưng chén ta mời ngươi ngươi nhưng luôn không uống. Hôm nay, quân uống bù chén rượu kia đi."

"Được, La Hầu huynh, rượu này, ta uống." Bách Lân nhận lấy chén rượu, một hơi uống cạn.

"Trận rượu này cuối cùng cũng đã kết thúc."

"Đế Quân!"

"Toàn Cơ!"

Mắt thấy La Hầu Kế Đô cùng Bách Lân cùng nhau chịu chết, những việc này, không phải là kết cục màmọi người muốn.

"Đều không được qua đây, đây hết thảy đều là ta tự làm tự chịu, La Hầu Kế Đô phẫn hận khó tiêu, không chịu tha thứ ta, kỳ thật ta lại làm sao có thể tha thứ cho chính mình đây?"

"Ta chỉ là vì chính mình cùng rất nhiều người bị hại, từ chỗ ngươi đòi lại công bằng mà thôi, ngươi là gieo gió gặt bão, đúng người đúng tội."

"Ta đây vạn năm tu luyện tư được chỉ là hư vô, có ngày hôm nay, không phải chết đúng chỗ sao? Nếu không phải lòng ta suy nghĩ xằng bậy,ta là thật lòng hy vọng có thể cùng Kế Đô huynh trở thành bạn bè. Chư vị đừng học ta như vậy, chấp nhất với ân oán tính toán, cuối cùng đúc thành sai lầm to lớn. Đế Tôn, Bách Lân tự biết không xứng làm tiên, hôm nay đầu thai vào phàm trần lại tu luyện một lần nữa, nếu vạn năm sau nhưng có cơ duyên, Bách Lân nguyện tiếp tục tại Đế Tôn tọa hạ, nghe Đế Tôn dạy bảo."

Thiên Đế vì Bách Lân thương tiếc, hắn vốn không phải là hạng người tội ác tày trời, bị tâm ma mê hoặc dẫn đến lạc lối, nhưng biết sai có thể thay đổi, quay đầu lại là bờ, lấy cái chết tạ tội cũng là công đức của hắn.

"Bách Lân, ý trời đã như vậy, sớm ngày ăn năn, sớm ngày hiểu ra Đại Đạo đi."

"Đế Quân!"

"Toàn Cơ! Toàn Cơ!"

La Hầu Kế Đô quay đầu lại, nhìn xem người thân bạn bè của Chử Toàn Cơ dưới phàm thế, nhắm mắt lại. Ma khí mạnh mẽ tràn ngập toàn bộ Thiên Điện, một thiếu nữ áo xanh xuất hiện ở trong sương mù, chậm rãi rơi xuống bên cạnh Chử Linh Lung, không phải Chử Toàn Cơ còn có thể là ai. Không nghĩ tới, La Hầu Kế Đô vậy mà bằng vào pháp lực hùng mạnh của bản thân, mạnh mẽ phân đôi huyết nhục.

Linh Lung cùng tiểu Lục tử nhào tới, lắc lắc hôn mê bất tỉnh nữ hài nhi, xúc động đến nước mắt tuôn ra khỏi vành mắt.

"Nha đầu này, nàng vốn là một bộ phận của ta, nhưng mà nàng so với ta may mắn, đã có được người thân cùng bạn bè cần nàng. Ta đã thu hồi đồ vật không thuộc về nàng, từ nay về sau, nàng chỉ là một nữ hài vui vẻ không lo Chử Toàn Cơ, cùng Ma Sát Tinh hoặc Chiến Thần, lại không còn quan hệ.

Kế Đô cuối cùng nhìn qua bé chim của hắn, cười cùng Bách Lân biến mất trên đại điện.

Đằng Xà nhìn Đế Quân mà mình kính trọng nhất rời đi, lại nhìn Vũ Tư Phượng đang nằm trên mặt đất một chút, trong lòng khó có thể tiếp thu: "Đế Tôn, không có biện pháp nào có thể cứu Tư Phượng sao?"

Thiên Đế cũng nhìn đứa con yêu của mình, cảm thán ý trời đã định, nói: "Hết thảy đều là mệnh trung chú định."

Mọi người khó hiểu.

"Vừa nãy khi Kế Đô lướt nhẹ qua ngực của Hi Huyền ngực, đã đem trái tim của mình chia ra một nửa trồng ở bên trong rồi, trái tim này tuy là Lưu Ly biến thành, nhưng đã sinh ra huyết nhục. Chỉ là nếu muốn để cho quả tim này nhảy lên một lần nữa, cần phải nhập vào hồng trần đến phàm thế tu dưỡng. Ài, hắn vốn không cần phải làm như vậy, Vũ Tư Phượng đã chết, cũng là muốn chuyển thế luân hồi một lần nữa. Xem ra hắn quyết tâm sẽ không buông tay, thiên ý như thế, Đằng Xà, ngươi mang Hi Huyền đi Thiên Trì trước, chờ ba ngày sau, Lưu Ly tâm cùng hắn huyết nhục dung hợp, lại đưa đi hắn hạ giới."

(được rồi, chương kế tiếp chuyển thế luân hồi, bắt đầu Đô Húc cp, Tiêu Thừa Húc Bảo Bảo thượng tuyến, Bách Lân Đế Quân (Hạo Thần), Đằng Xà, Vô Chi Kỳ, Thanh Long ... nhân vật đem tiếp tục sinh động, biết trước hậu sự như thế nào, mời xem dưới tụ tập)

đã edit 8/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro