Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Tiền Trần (thượng)


Thủ ái nghìn năm - chương một Tiền trần ( thượng)(chủ Đô Húc/ Đô Phượng kiếp 11)

Thủ ái thiên niên, nhất nặc vô hối.

La Hầu Kế Đô x Tiêu Thừa Húc (cẩn thận khi đi vào)

Đô Phượng ( kiếp 11)

Chính văn trường thiên, cẩn thận vào hố.

"Ma Tôn, Người nghe một chút, những người này nói đến nói đi, vẫn cố gắng đem Người biến thành Chử Toàn Cơ! Kỳ thật trong lòng bọn họ, Ma Tôn Người thế nào căn bản không quan trọng, quan trọng là ... Chử Toàn Cơ thế nào. Dù sao những người gọi là người thân cùng bạn bè, người yêu này, đều là của Chử Toàn Cơ, không phải của Người." Nguyên Lãng giảo hoạt cười cười, từng từ từng tiếng đâm vào lòng La Hầu Kế Đô, mê hoặc hắn phá hủy Hồng Mông lò luyện, đầu độc tư tưởng tham lam muốn thống lĩnh Tam Giới.

"Không... Không... Không phải như thế!"Nhìn ánh mắt La Hầu Kế Đô toát ra sự cô đơn, Tư Phượng dốc sức liều mạng lắc đầu, nước mắt tuôn ra khỏi hốc mắt, lướt qua trên khóe miệng chưa khô vết máu, màu đỏ chói mắt hòa vào nước mắt trong suốt nhỏ xuống bên chân, làm cho người ta đau lòng."

Con ngươi Kế Đô rũ xuống, cười cười cắt ngang lời Vũ Tư Phượng, dứt khoát nói: "Nếu như Bách Lân đều không để ý vạn vật, ta đây vì sao phải quan tâm nhân gian tình nghĩa hảo hữu thân bằng, nhất niệm mà sinh, nhất niệm mà tử mà thôi. Thiên Đế, Hồng Mông lò luyện ta hủy chắc rồi."

Thiên Đế nói: "Nếu đã như vậy, xin cứ tự nhiên đi."

Lò luyện đảo ngược, Tam Giới nghiêng.

Nhân gian ngắn ngủn hai mươi năm, hắn nhìn người thân bạn bè ngày xưa bên cạnh mình từng người từng người trở về với Hỗn Độn, đây là kết quả hắn mong muốn sao? La Hầu Kế Đô không biết, nhưng những người kia có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn không có bạn bè, không có người thân, càng không có tri kỷ, những người kia thuộc về Chử Toàn Cơ đấy, nghìn năm hiu quạnh ở bên trong Lưu Ly Trản lạnh lẽo không có độ ấm, hắn chỉ có thù hận, phản bội, oán niệm, hắn chỉ là Ma Sát Tinh người người đòi giết. Được rồi, đều hủy diệt đi, cùng nhau biến mất với tất cả ân oán đi.

Trong lúc mơ hồ, ánh mắt của ai đau khổ như vậy, Vũ Tư Phượng, cái đồ ngốc dũng cảm quên mình vì Chử Toàn Cơ, thiên giới, nhân gian thập sinh thập thế kia, cái tên yêu nô to gan vẫn luôn ngỗ nghịch hắn kia, cái con chim ngốc cố chấp đến mức hắn hận không thể bóp chết kia, vì sao? Ngươi vì nàng mà cố chấp như vậy, nàng có thể dễ dàng oán ngươi hận ngươi, tổn thương ngươi giết ngươi, sự tín nhiệm của nàng đối với ngươi như cây bèo không có rễ, thông minh như ngươi, thật sự không biết tình cảm của nàng đối với ngươi là vì sao sao? Rồi lại hết lần này tới lần khác như thiêu thân muốn lao đầu vào lửa.

Ba ngày, món y nấu ăn rất ngon, trà y pha uống rất ngon, cầm y đàn rất êm tai, y mặc đồ đỏ nhìn thật sự rất đẹp, y thật sự... rất không nghe lời.

"Không cần! Không cần!" Đầu Kế Đô đau đến muốn nứt, không thấy Tư Phượng nữa rồi, hắn không muốn, hắn không muốn y biến mất.

Nước mắt ướt đẫm mi, La Hầu Kế Đô không dám tin tưởng, đầu ngón tay run rẩy quệt qua khóe mắt, hắn, Tu La Ma Tôn, rơi lệ?

Trước mặt, người khoác chiến giáp màu vàng kim còn đang ở đây, y vẫn chưa rời khỏi hắn,y vẫn còn ở đây.

"Đây là xảy ra chuyện gì?"

"Ta vừa mới kéo dây cung Hoàng Lương, cho ngươi thấy trước, sau khi Tam Giới hủy diệt sẽ xảy ra chuyện gì."

" Ảo giác! Tất cả đều là ảo giác!"

"Đây không phải là ảo giác, nếu ngươi cố ý phá hủy lò luyện Hồng Mông, ngươi thấy được chính là sự thật, ta không thể ngăn cản ngươi báo thù, nhưng việc liên quan đến chúng sinh Tam Giới, ta chỉ hy vọng quyết định của ngươi, không cần phải hối hận."

Thật sự? Hối hận? Vì sao hối hận? Vì ai hối hận?

Trong mắt Tư Phượng nở rộ màu sắc mừng rỡ sáng rọi, khóe miệng cười yếu ớt:"La Hầu Kế Đô, ngươi nói ngươi là người vô tâm,nhưng ngươi vừa rồi đã khóc, một người vô tâm,làm sao chảy nước mắt được đây. Trong lòng ngươi rõ ràng đã sinh ra máu thịt, thử chấp nhận bản thân đi,đừng để cừu hận che mờ tất cả. "

"Câm mồm! Ta sẽ không tin tưởng những gì các ngươi nói!" La Hầu Kế Đô gào thét, chấp nhận cái gì? Hắn là Ma Sát Tinh, không phải Chử Toàn Cơ!

Nguyên Lãng nhân cơ hội nói: "Nếu Ma Tôn bởi vì lời ngon tiếng ngọt của những người này làm tâm tư rối loạn, như vậy nghe việc thuộc hạ bẩm báo xong, sẽ không phải chần chờ nữa. Tên Vũ Tư Phượng này sớm đã phản bội người, lúc trước y nói lên Thiên Giới cùng Bách Lân Đế Quân thương lượng, kỳ thật bọn họ sớm đã thương lượng tốt rồi, muốn giúp Thiên Giới dao động quyết tâm của Người. Chỉ cần Người nghe y nói không hủy Tam Giới,như vậy đã nói lên được rằng hắn có thể khống chế Người, tên Vũ Tư Phượng này, rõ ràng chính là muốn trở thành một Lưu Ly Trản mới có thể phong ấn Người một lần nữa trong tay Bách Lân Đế Quân."

Mọi người hận Nguyên Lãng đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ sợ La Hầu Kế Đô tin lời hắn nói.

La Hầu Kế Đô quay đầu lạnh mặt nhìn Nguyên Lãng, ma khí quấn quanh trong lòng bàn tay, không chút do dự đánh nát pháp thuật phòng thân của Nguyên Lãng.

"Ma Tôn, Người phá pháp thuật phòng thân của ta, Người muốn giết ta?"

"Nguyên Lãng, nếu ngươi đổi một người khác để mưu hại, ta cũng tin rồi, nhưng Vũ Tư Phượng y mười thế lịch kiếp, mỗi một việc y làm ta đều nhớ kỹ. Mặc dù y là vì nha đầu Chử Toàn Cơ kia, ngươi nói y phản bội ta, ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao?"

Sắc mặt Nguyên Lãng hoảng hốt.

"Ma Tôn, ta sai rồi, ta sai rồi!"

"Ngươi phản bội Ma Vực, hãm hại Vô Chi Kỳ, cướp đoạt sức mạnh của Chiến Thần, từng việc từng việc đều là mưu kế, nếu nói Bách Lân là ác độc, như vậy ngươi chính là nham hiểm.Nếu giữ lại một người nham hiểm như vậy ở bên cạnh ta, ta thật sự không thể yên tâm, ngươi tự sát đi."

"Ma Tôn, ta vì Người bôn ba nghìn năm, việc lớn lập tức sẽ thành công, Người bảo ta tự sát?"

"Ngươi bôn ba nghìn năm không phải vì ta, mà là vì chính ngươi, đừng cho là ta không biết chủ ý ngươi đang suy nghĩ, nếu ta thực sự hủy Tam Giới, vậy kế tiếp đối phó ta, chắc là ngươi phải không."

"Ha ha... Ha..." Nguyên Lãng không hề che giấu mà cười to, "Không nghĩ tới ta vì yêu ma đại kế tận tâm tận lực, cuối cùng đem mạng của mình bồi vào, thật sự là tính sai. Xem ra Ma Tôn tin lời xằng bậy của đám người này, không định hủy Hồng Mông lò luyện này nữa rồi. Đã như vậy, Ngài ở bên trong Đại Nhật Kim Diễm hóa thành tro tàn thì tốt rồi, ta, Nguyên Lãng, muốn trở thành người đứng đầu Tam Giới!"

Nói xong, trong tay Nguyên Lãng đột nhiên xuất hiện một lưỡi dao sắc bén, quét ngang qua Hồng Mông lò luyện đang lung lay sắp đổ, biến cố đột nhiên làm mọi người ở đây đều bất ngờ.

Lò luyện khuynh đảo, mắt thấy sinh linh biến mất, Tam Giới phải sập.

Thời khắc nguy nan, một bóng dáng màu vàng kim nhẹ nhàng vụt qua, hai tay mảnh mai đỡ lấy mép của lò luyện lô.

"Tư Phượng!"

"Tư Phượng!"

Vũ Tư Phượng nuốt máu ngai ngái trong miệng xuống: "Ta sẽ không để cho ngươi hủy Hồng Mông lò luyện, bởi vì, ta muốn bảo vệ kí ức của ta và hắn."

"Tư Phượng!" La Hầu Kế Đô gọi tên của hắn, chẳng lẽ ngươi quan tâm nàng như vậy sao?

"Vậy ngươi đi chết đi!"

Đường kiếm của Nguyên Lãng đang đâm vào ngực Vũ Tư Phượng, xuyên qua áo giáp vàng rực rỡ , máu đỏ tươi phun ra, tràn ra khắp ngực, máu từ trong miệng trào ra. Kiếm của Nguyên Lãng lại đâm vào một chút, trong tiếng kinh hô, Tư Phượng cố gắng kìm chế đau đớn kịch liệt khi trái tim bị đâm xuyên, dùng hết một chút sức lực cuối cùng, đẩy Nguyên Lãng ra, bảo vệ Hồng Mông lò luyện.

"Tư Phượng!"

Ánh nhìn của Vũ Tư Phượng rơi xuống trên người Kế Đô, không cam lòng khép hai mắt lại, thân thể bất lực rơi xuống phía Kim Diễm cuồn cuộn.

"Không!"

La Hầu Kế Đô liều mạng xông tới, hắn ôm chặt đồ ngốc mảnh mai trong lòng, không hề có La Hầu Kế Đô, canh giữ ở Vũ Tư Phượng bên người chính là Chử Toàn Cơ.

"Vũ Tư Phượng, ngươi xem Toàn Cơ đã trở về."

Vũ Tư Phượng chậm rãi mở mắt ra, cười hắn ngốc, thông minh Ma Tôn lại đi đâu rồi, cho rằng hắn không nhận ra sao?

"Ngươi là đang lo lắng sao?"

"Ta không muốn ngươi chết."

"Nghe được ngươi nói như vậy, cho dù chết,ta cũng không có tiếc nuối. Kỳ thật... Kỳ thật ta cùng Bách Lân đánh cược, ta cược là, ngươi không phải thích giết chóc Ma Đầu, bởi vì lòng ngươi sinh ra huyết nhục, quả tim này là không nỡ hủy diệt Tam Giới. Bởi vì, nó là ta từng chút từng chút một ủ ấm mà."

Vũ Tư Phượng càng lúc càng suy yếu, môi trắng bệch ho khan vài tiếng, tính mạng của hắn theo dòng máu chảy ra mà xói mòn hết.

"Tư Phượng! Tư Phượng! Ta sẽ cứu ngươi, ta sẽ cứu ngươi mà!" La Hầu Kế Đô dùng linh lực manh mẽ của mình, rót vào thân thể Vũ Tư Phượng, y là yêu nô của hắn, không có sự cho phép của hắn, sao y dám chết!

Nhưng mà, chẳng thấm vào đâu, linh lực mạnh mẽ, cũng không cách nào xoay chuyển trời đất, chỉ làm Vũ Tư Phượng chịu không nổi mà ói ra máu.

Vũ Tư Phượng rất hài lòng, y bắt lấy bàn tay bối rối của La Hầu Kế Đô.

"Không có tác dụng đâu, trái tim của ta, đã bị đâm rách rồi, nhưng mà cũng tốt, tim của ta có thể đổi tim của ngươi trở về, rất đáng giá. Thay ta xem kỹ Tam Giới, bởi vì ở bên trong Tam Giới này, có rất nhiều hồi ức của chúng ta, chỉ cần Tam Giới còn tồn tại, chúng nó vĩnh viễn sẽ không biến mất. Kế Đô,ngươi có thể biến trở về Kế Đô bộ dạng, làm cho ta lại nhìn ngươi một chút được không? Ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi phải biết rằng, từ Thiên Giới, đến mười thế, người có thể làm ta liều mạng, vẫn luôn là ngươi, chỉ có ngươi."

"Ngươi. . . . . . . . . Ngươi nói cái gì?"

Vũ Tư Phượng vươn tay, muốn sờ gương mặt hắn yêu hơn một nghìn năm này một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không đủ sức.

Tay Kế Đô cầm lấy tay Vũ Tư Phượng đặt trên mặt y: "Ngươi nói cái gì?"

Vũ Tư Phượng nở nụ cười, cười đến xinh đẹp như vậy, trong mắt của hắn ẩn chứa ánh nước, nhẹ nhàng rung động bờ môi: "Ngươi đừng trách ta được không, ta chỉ là không nhớ rõ ràng, ta chỉ biết rõ ta muốn bảo vệ Chiến Thần, rồi lại quên mất vì sao ta phải bảo vệ nàng.Vừa nãy, tại Vong Xuyên, ta đều nhớ ra rồi, là ta không tốt, nếu như ta nhớ tới ngươi sớm một chút, nhất định sẽ không để ngươi ở bên trong Lưu Ly Trản cô đơn lạnh lẽo kia. Thế nhưng là, ngươi cũng rất xấu, một nghìn ba trăm năm trước, ngươi ở Nhược Thủy Chi Tân đáp ứng ta, đợi ngày ta hóa hình, sẽ mang theo ta đi xem hết cảnh đẹp sông núi của Tam Giới, ngươi thật sự là một tên lừa đảo. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, ta rất vui vẻ, bởi vì không cần biết như thế nào, ta đều có thể gặp ngươi, như vậy, cũng rất tốt..."

Đã edit 7/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro