[THREESHOT] [Trans] It Can't Be Real [Chap 2], JeTi
Traffic
“Chia tay đi”
Cô đã nói thế, và không thể quay đầu lại. Khi ấy, cô rất muốn rút lại những lời nói kia, rất muốn được xin lỗi và lại ôm lấy Jessica vào lòng, giữ mãi cô gái đó cạnh bên mình không rời. Nhưng cô không thể. Tự nhủ với bản thân đó là điều không thể, cô cần phải kết thúc những điều này.
Ngắm nhìn người con gái cô yêu đứng trước mình lúc này, bất ngờ, đau đớn, sững sờ và bối rối. Những giọt nước mắt lăn dài nơi gương mặt xinh đẹp của Jesscia, và Tiffany nhận ra con tim mình bỗng nhói đau. Trông thấy người con gái, mà cho đến tận giờ phút này vẫn khiến cô khó thở chỉ bằng một ánh nhìn, bật khóc như thế chỉ vì mình, khiến cho Tiffany đau đớn. Cô cảm thấy tội lỗi. Cô muốn làm lại tất cả.
Tiffany là một cô gái kiên cường. Cô phải mạnh mẽ vì Jessica, vì mối quan hệ của cả hai. Nhưng trông thấy Jessica lúc này đây, cô bỗng trở nên yếu đuối. Cô chỉ muốn khóc, nhưng vẫn phải cố ngăn đi những giọt nước mắt.
Cô phải kết thúc chuyện này. Cố gắng không để bản thân bật khóc, giật phăng mặt dây chuyền kim cương hình ổ khóa mà Jessica đã tặng cô vào ngày kỷ niệm hai năm của cả hai, cô ném chúng về phía người đối diện. Vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không chút cảm xúc, cô quay đi rời khỏi đó trước khi bản thân không thể kìm nén những giọt lệ kia thêm được nữa.
Jessica chắc hẳn lúc này đây rất ghét cô bởi cô đã bỏ đi, để lại cô gái ấy cùng sự cô đơn, cùng những tổn thương, đau đớn mà không một lời giải thích.
Sự thật thì, cái xã hội thực dụng mà họ đang sống không bao giờ chấp nhận câu chuyện tình lãng mạn giữa hai người con gái. Họ cho đó là những thứ xấu xa.
Thật sự rất đau mỗi khi cô trông thấy Jessica trở về nhà cùng với những giọt nước mắt, đôi khi còn có đôi chỗ bầm tím, cô gái ấy bị chế nhạo bởi vì đã yêu Tiffany. Càng đau hơn khi Jessica giấu cô về chúng, nói dối rằng chẳng qua chỉ là do cô nàng trượt té nơi con mương trên đường về nhà, nhưng rồi khi một người bạn học của cô, kẻ tham gia vào những trò chế nhạo đó, chặn đường cảnh cáo cô nếu Jessica vẫn còn tiếp tục mối quan hệ với Tiffany, cô ấy sẽ đánh mất cả sự nghiệp của mình.
Sự phân biệt đối xử này có ở khắp nơi, và chúng ảnh hưởng đến Tiffany nhiều hơn Jessica.
Thật sự rất đau những lúc cô trông thấy tâm trạng Jessica thay đổi đột ngột từ hạnh phúc sang chán nản khi cả hai hẹn hò, và mọi người nhìn chằm chằm vào họ, đôi khi bọn người đó còn gọi cả tên và đổ tội họ là những kẻ đã lan truyền căn bệnh AIDS quái ác. Cô không muốn thấy Jessica phải buồn. Cô sẽ làm mọi thứ để Jessica được hạnh phúc, cho dù có phải đánh đổi bằng hạnh phúc của chính mình. Cô muốn bảo vệ nụ cười đó, bảo vệ người con gái quan trọng nhất đời cô.
Tiffany là một nhạc sĩ và thế giới giải trí là nơi rất tốt để con người ta giấu đi những bí mật sâm thẳm, đen tối nhất, nhưng Jessica lạ là một luật sư trẻ tài năng, nếu như có một vụ bê bối nào đó bị phát hiện, cô ấy sẽ dính vào những rắc rối. Sẽ không một ai nhận cô ấy vào làm việc dù cho Jessica có tài đến đâu, sẽ không một khách hàng nào chấp nhận cô ấy bào chữa dù cho Jessica có là luật sư giỏi nhất. Đây là thực tế. Họ đang sống trong thế giới nơi mà đa số luôn thắng thiểu số, và thứ tình yêu đồng giới kia luôn nằm trong số ít hiếm hoi.
Tiffany yêu Jessica bằng cả con tim mình. Cô chẳng quan tâm nếu tôn giáo của bản thân không thừa nhận điều đó. Cô chẳng quan tâm nếu nhà thờ của cô đá cô ra khỏi tôn giáo và gọi cô là kẻ tội đồ. Cô chẳng quan tâm nếu mọi người có nhìn cô khinh miệt chỉ vì tình yêu đồng giới của cô. Dù cho Jessica có tức giận với cô, cô cũng chỉ mỉm cười và làm theo mọi điều mà cô gái kia mong muốn. Cô thậm chí cắt đứt mọi liên lạc với Taeyeon, người làm cùng công ty với mình, chỉ vì Jessica nghi ngờ rằng cả hai đang lừa dối cô ấy.
Thật sự rất đau khi cô phải bỏ Jessica ở lại bằng cách lạnh lùng ấy. Không còn cách nào khác. Nếu có thể trở thành bạn Jessica thay vì là người yêu, cô sẽ không chọn cách thứ ba khiến họ phải đi về hai hướng khác nhau thế này. Biết rằng cả hai sẽ trở thành bạn thay vì người yêu, dù cho cô và Jessica yêu nhau say đắm, cảm giác đó thật sự rất đau. Cô phải làm vậy, bởi cô biết Jessica sẽ không dễ dàng bỏ cuộc nếu biết được lí do thật sự cho cuộc chia tay này. Jessica rất kiên trì, sẽ không gì có thể ngăn cản cô nàng đó nếu cô ấy đã muốn. Đây là cách duy nhất để con người kia hoàn toàn quên đi cô, quên đi cái tên Tiffany.
Không còn đủ tỉnh táo, cô đi về phía chiếc xe mình, nhưng trước khi mở cửa cô nghe tiếng ai đó gào khóc, tiếng khóc đau xé lòng khiến cô không thể chịu đựng thêm chút nào nữa. Vốn dĩ là một cô gái mạnh mẽ nhưng vào giây phút ấy, cô bỗng trở nên yếu đuối. Hoàn toàn suy sụp, cô gái ấy khụy ngã kéo theo bức tường kiên cố trong cô sụp đổ hoàn toàn, cảm thấy khó thở vì những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi, hơi thở gấp gáp, và cố gắng để bản thân không bật thành tiếng khóc thảm thương. Cô thấy đau, đau đớn vì tội lỗi.
Giờ đây, cô mặc kệ ánh nhìn của tất cả mọi người, ôm lấy thân mình, cô thổn thức trên sàn nhà lạnh giá. Cô mặc kệ tất cả. Cô muốn quay lại, vươn dài đôi tay và lại ôm lấy Jessica vào lòng, giữ mãi cạnh bên mình. Nhưng cô đã chống lại ước muốn ấy. Ngẩng dậy, giật mạnh cánh cửa xe, cô bước vào trong. Những giọt lệ cứ lăn dài mãi nơi gương mặt, cô đấm liên tục vào vô lăng, gào khóc. Nước mắt làm nhòe cả tầm nhìn, cô cứ đấm mạnh vào bánh lái, mặc kệ cảm giác đau rần nơi cổ tay. Cơn đau đó chẳng là gì, chẳng là gì nếu so với những gì mà con tim cô đang phải cảm nhận lúc này.
Sau một hồi lâu, cô dừng lại, gục đầu lên vô lăng, nước mắt vẫn rơi, cô ôm đầu trong tuyệt vọng.
“Tớ xin lỗi Jesscia… nhưng tất cả chỉ vì cậu…”
Vẫn nghe thấy tiếng gào khóc dâu đó ngoài kia, mỗi tiếng la lại càng đớn đau hơn tiếng trước. Khẽ nhắm mắt, cô với tay mở chiếc đài trên xe, hòng làm át đi tiếng nức nở lúc này. Mở mắt, cô ngắm nhìn bức ảnh cả hai, đã được gắn vào chiếc đồng hồ trước cái chắn bùn của xe, chúng được chụp hôm kỷ niệm 2 năm, và trong đó, Jessica cười toe toét đến tận mang tai. Có vài bông tuyết vương nơi mũi Jessica và cô gái ấy đã tạo hình trái tim bằng tay mình, còn Tiffany đứng cạnh bên, ôm con người kia thật chặt, đặt một nụ hôn khẽ lên đôi gò má đó.
“Tớ yêu cậu Jesscia… mãi mãi…” Tiffany thì thầm với chính mình.
***
Đây đã là lần thứ 3 Tiffany nhận ra bản thân đang lang thang trên con đường dẫn vào căn hộ của Jessica.
Có vẻ như cô vẫn chưa thể từ bỏ bởi Jessica vẫn luôn quẩn quanh trong từng suy nghĩ của cô. Cố ép bản thân tiến lên nhưng có vẻ như cô vẫn chẳng hề di chuyển.
Cô đợi ở cùng một nơi như mọi ngày, một phần nào đó trong cô cho rằng bản thân phát điên mất rồi. Cô cầu nguyện thầm mong chúng dừng lại, nhưng dường như những hồi ức về Jessica quá nhiều, nhiều đến mức chẳng thể nào quên.
“Jessica, cậu là mọi suy nghĩ của tớ lúc này, là lí do cho đống hoang tàn trong tớ”
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro