chap 1 : có đau không ?
Fan - fiction : Trả lại em tình yêu của Tae
Author : Guz
Couple : Taeny
========================================
-"Này! cậu có biết Chivas phải có đá không hả? Bartender kiểu gì vậy?"
Tiffany hét lớn làm chàng trai pha chế rượu giật mình lùi lại. Chiều lòng những vị khách thích tìm rượu giải sầu là đồng nghĩa với việc luôn phải hứng chịu những cơn thịnh nộ bất thình lình quả thật khiến con người ta dễ sinh uất ức. Một trong những vị khách khó chiều ấy là Tiffany Hwang - khách vip của quán bar
Cô đón lấy ly rượu một cách thô lỗ rồi uống một hơi dài cạn ly mà quên mất việc phải thưởng thức loại rượu ưa thích của mình có vị ngọt ngào nồng nàn, thoảng chút hương hoa thanh lịch là như thế nào. Cái thứ nước sóng sánh màu hổ phách quyến rũ chết người ấy cứ hết ly này lại ly khác cào xé nơi đầu lưỡi khô đắng. Mà dẫu có đắng đến mấy đi nữa cũng chẳng thể nào chế ngự được trái tim đang đau đớn của cô bây giờ. Bất chợt Fany lại gục đầu xuống mặt đá lạnh lẽo sau khi lẩm nhẩm điều gì đó khiến mái tóc màu hung đỏ của cô rũ rượi xõa từng lọn dài.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong làn khói trắng ma mị, vài con bướm đêm nóng bỏng xuất hiện trên sàn nhảy như muốn đốt cháy trước những cái nhìn khát tình. Mặc kệ những con thiêu thân đang lắc lư đến điên loạn trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô vẫn một mình chìm đắm trong hơi men nơi góc khuất của quầy bar – nơi mà người ta mặc định chỉ những kẻ buồn tình, buồn đời mới tìm đến cùng rượu tiêu sầu.
Cô ngồi đấy đã rất lâu rồi, cứ mãi gục đầu trên quầy bar mà chẳng biết là thức hay tỉnh. Nhìn bộ dạng người không ra hình, ma không ra ma của cô bây giờ, đến chàng trai Bartender trẻ cũng phải nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại rồi lặng lẽ phán "lại một con bướm đẹp đẽ thất tình."
*********************************
Fany từng hùng hồn khẳng định với chính mình, cô không phải loại con gái ngốc nghếch lụy vì tình. Đến lúc này thì cô chỉ biết cười nhạt với bản thân mình, hóa ra cô cũng tầm thường như bao kẻ thất tình khác. Cô khóc, gào thét trong đau đớn, tự dỗ dành mình, rồi nước mắt lại lặng lẽ rơi. Cố tìm hình bóng cậu trong hơi men mờ ảo, rượu đắng, nhưng lòng cô còn đắng hơn bội phần.Cậu đã vứt bỏ cô để tình tứ bên một cô gái khác. Níu kéo cậu cô cũng làm rồi. Van xin cậu cô cũng làm rồi. Thậm chí là dọa chết cô cũng đã thử. Nhưng những trò điên ấy chỉ là vô bổ khi chúng không đủ để tác động đến trái tim lạnh lẽo của cậu.
Bản thân cô đã từng yêu rất nhiều người. Nhiều đến nỗi cô không thể nhớ được, ai từng là người tình của mình. Họ bước vào cuộc đời cô bằng sự tẻ nhạt rồi lại nhanh chóng rời khỏi chỉ trong thoáng chốc, nhưng cô không thấy dấu vết của sự đau đớn hay có chút cảm giác gì gọi là thất tình. Có lẽ bởi vì cô đã chưa thực sự yêu chân thành một ai đó. Ngoại trừ cậu...
Nước mắt cô cứ mãi rơi mà không có dấu hiệu của sự cạn kiệt. Cô ghét cậu nhiều lắm, nhưng lại hận bản thân mình hơn. Chẳng phải trước đây cô luôn yêu trong hời hợt vô tâm hay sao? Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cô yêu cầu ở cậu một khoản tiền nho nhỏ rồi lặng lẽ rời xa cậu hay sao? Đúng với bản chất của một cô gái mặt hoa da phấn mà cậu đã áp đặt lên cô. Cô không làm được. Thực sự cô không làm được. Chỉ một phút giây bỏ quên trái tim ở một xó xỉnh nào đó, cô giật mình nhận ra mọi ngóc ngách trong quả tim trống rỗng đã đầy ắp hình bóng cậu tự bao giờ. Có lẽ việc dễ dàng nhất bây giờ là cô phải uống thật nhiều, dẫu có hóa điên cũng chẳng sao. May ra chỉ có hóa điên mới giúp cô thôi không nghĩ về cậu nữa.
********************************
-"Fany? Tiffany phải không?"
Cô ngẩng đầu xoay lại với đôi mắt lấm lem sưng vù lên khi có ai đó gọi tên mình.
-"gì?" _ Cô trả lời 1 cách hời hợt
Cô gái tên Hyoyeon ngồi lên chiếc ghế bên cạnh. Dường như quá đỗi bất ngờ trước bộ dạng bê bết của cô bạn thân khiến Hyoyeon phải mất một lúc sau mới thốt thành lời.
-"Fany ! Có chuyện gì với cậu vậy?"
Đáp lại lời Hyoyeon là tiếng lạch cạch va chạm của những viên đá trong ly Chivas trên tay Fany.
-"Trả lời tớ đi. Chuyện gì đã xảy ra mà cậu lại đến nông nỗi này?"
Cánh môi mỏng khẽ cong để lộ nụ cười yếu ớt. Cô khép chặt hàng mi dài rồi uống cạn ly rượu trong tay.
-"Chút chuyện nhỏ. Cậu đừng lo. Bộ lần đầu tiên thấy tớ có bộ dạng này à?!"
-"Ừm ! là lần đầu tiên đấy. Trước đến nay cậu chưa bao giờ như vậy cả. Cậu với Taeyeon có chuyện gì phải không?"
-"Ai yêu nhau chẳng có lúc giận dỗi. Cậu cứ lo xa quá đấy nhóc." _
-"Là chuyện gì vậy?"
-"Đã bảo không có gì mà . Tớ ổn. Tớ chưa chết đâu. Ngày mai cậu lại thấy tớ ở công ty thôi."
-"Tớ đến đây để tìm Sooyoung nên tớ không thể ngồi với cậu lâu được. Cậu cứ ngồi ở đây, để tớ gọi Taeyeon tới đưa cậu về."
Hyoyeon nhìn đồng hồ rồi vội vã rời khỏi bàn để lại mình cô. Gọi cậu đến đưa cô về? Nếu cậu đến chẳng phải là thừa nhận cậu còn quan tâm đến cô ư? Nếu thực sự quan tâm cô, cậu đã không để cô phải loay hoay tìm hình bóng cậu trong men rượu cùng cô độc rồi.
Cô cười nhạt, nhấp một ngụm rượu rồi lại gục xuống mặt bàn. Chẳng mấy chốc ly rượu vơi dần đi. Thoáng chút ký ức về cậu lại trổi dậy nơi đáy mắt đượm nụ cười buồn... Cậu đã từng nói với cô rượu là một thứ chất lỏng khiến con người ta tạm thời quên đi nỗi đau mà chìm vào tê dại trong hư cõi, là liều thuốc an thần tốt nhất đẩy những người đang đau khổ rời xa thực tại. TaeTae ! Tae sai rồi! Đến phút giây này cô mới ngộ ra một điều. Càng đắm chìm trong men rượu, cô lại càng nhớ đến cậu nhiều hơn. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình tỉnh táo và nhớ cậu như lúc này.
Không gian xung quanh náo nhiệt là vậy. Những con người ở nơi đây chẳng phải vẫn đang reo hò nhảy nhót đấy sao. Nhưng sao chỉ mình cô là đơn độc? Cô nhớ cậu. Nhớ đến phát điên lên. Nước mắt cứ rơi mãi khiến trái tim cô như kiệt sức. Giờ này cậu đang ở đâu? Cùng với ai?
Fany vô tình đánh rơi túi sách trong cơn buồn nôn. Cô loay hoay tìm cho mình một điểm tựa. Nhưng rồi bất chợt, cái cảm giác ấm áp quen thuộc kéo đến thật mạnh mẽ vây lấy. Sự hiện diện thân thương đã giày vò cô hơn một tháng nay khiến trái tim nơi lồng ngực cô thắt lại. Cô ngẩng đầu...
-"Có lẽ là mình say quá nên hoa mắt rồi."
Cô quay sang thì thào với cậu Bartender trẻ mà cảm giác vị mặn đang tuôn ra nơi khóe mi. Phải! Có lẽ là cô say thật rồi. Vì say nên cô đã thấy cậu đứng đấy, nhìn cô bằng đôi mắt thống khổ. Cậu ngay cạnh cô, thật gần... nhưng lại quá đỗi xa vời. Phải chăng vì cô đã quá nhớ một kẻ tồi như cậu?!
"Em uống nhiều quá rồi đấy!"
Cô như không tin vào tai mình. Chẳng phải là ảo ảnh sao? Cô đã uống nhiều đến mức ảo giác cũng có thể nghe được giọng nói của cậu vang bên tai mình?
"Không uống nữa. Đứng dậy. Tae đưa em về."
Tae vẫn vậy. Ngay cả trong ảo giác cô vẫn thấy một Kim Taeyeon thích ra lệnh cho người khác. Cậu đã từng bảo vệ cô theo cách đó. Và cũng từng rời bỏ cô theo cách như vậy. Cô vò mái tóc rối của mình rồi bất giác nhận ra... không phải là ảo giác. Cậu thực sự đang ở đây. Cậu giật mạnh ly rượu trong tay cô.
"Tae đã nói em không được uống nữa."
"Tae... Tae đến rồi à? Uống với em nhé? Tae cũng thích Chivas 18 mà."
"Đi về."
Cậu gằng giọng, nắm lấy cánh tay cô kéo ra khỏi quầy bar, tránh xa khỏi cái chốn ăn chơi xa đọa này. Mặc cho những ánh mắt hiếu kỳ đang vây lấy mình, cô giằng mạnh tay khỏi cậu, bước chân loạng choạng suýt té ngã.
"Tae có quyền gì mà ra lệnh với tôi. Chẳng phải Tae trả lại tôi tình yêu rồi sao? Mặc xác tôi. Tôi có uống đến chết đi chăng nữa cũng chẳng liên quan đến Tae. Đi mà nói những lời này với ả tình nhân mới của Tae đấy."
Giọng nói cô trở nên khàn và đặc lại. Gò má ửng đỏ lên vì rượu. Với tay lấy chai rượu trên bàn, lần đầu tiên trong đời cô uống rượu giống như cái cách mà người ta hay uống nước lọc. Hết ngụm này đến ngụm khác, đến khi ho tím tái mặt mũi vì sặc mới chịu dừng lại. Cô vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt khiến người ta phải ám ảnh đấy. Ngày xưa cô yêu cậu bao nhiêu, nhớ cậu bao nhiêu thì lại hận cậu gấp bội phần.
"Chẳng phải em muốn nói chuyện với Tae sao? Đi ra ngoài với Tae... Cậu gửi hóa đơn của cô ấy đến địa chỉ này giùm tôi. Tôi sẽ thanh toán."
Cậu rút tấm visit card trong túi đưa cho cậu nhân viên trẻ gần đấy rồi một tay cầm túi sách của cô, một tay kéo cô ra khỏi cái không gian ngột ngạt hơi người này. Đôi mi cụp xuống, ngoan ngoãn nằm im trong lòng bàn tay đi theo cậu. Cô không muốn quan tâm năm phút sau mọi chuyện sẽ đi đến đâu. Chí ít ngay lúc này cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu. Hơi ấm mà cô đã loay hoay vất vả tìm kiếm lâu nay.
Vừa bước ra khỏi không gian của quán bar, cô khẽ rùng mình dưới tiết trời se lạnh cuối thu. Cảm nhận được những cơn gió mỏng manh đang lùa vào tóc mình, cô buông tay cậu. Nhìn dòng xe ráo riết đuổi nhau trên con đường dài rồi nhắm nghiền mi mắt để tận hưởng cái khoái cảm này.
"Woa... Ở đây dễ chịu hơn nhiều nhỉ. Nếu biết sớm em đã ra đem rượu ra đây uống. Tự dưng lại chèn ép mình trong cái động ma quái ấy."
Đôi giày cao gót khiến bước chân cô chệnh choạng. Nở một nụ cười ngớ ngẩn cùng cái nhìn tê dại khiến tim cậu bỗng thắt lại. Cô nhìn cậu, người mà cô yêu sâu đậm ấy bỗng trở nên gầy gò và xanh xao trong mắt cô. Cô mới là người uống rượu mà. Sao cô lại có cảm giác như sự yếu ớt hiện diện ở mọi nơi trên cơ thể cậu vậy? Hơi thở của cậu nóng quá. Dù ánh sáng từ những cột đèn đường không quá sáng nhưng cũng đủ để cô nhận ra làn da của cậu nhợt nhạt đến lạ thường. Đôi môi mềm mại từng trao cho cô những nụ hôn mãnh liệt ấy đang run lên. Cậu trông lạ quá...
"Hôm nay em uống nhiều quá rồi. Ra xe, Tae sẽ đưa em về."
"Em không muốn về. Tae đi đi. Trước khi em nhảy xuống sông dọa Tae đấy. Haha."
Cô cười khiêu khích trước ánh mắt xa cách của cậu mà lòng thì nhói đau đến tột cùng.
"Tại sao em lại uống đến mức này?"
"Kim Tổng giàu có, Tae đang quan tâm một cô gái mặt hoa da phấn như em đấy à?"
"Trả lời Tae."
Cậu trao cho cô thái độ cương quyết dù bản thân cậu đang có điều gì đó vô cùng bất ổn. Cả cô và cậu đều nhận ra điều này. Bước chân run rẩy đối diện cậu, nắm lấy bàn tay cậu nhẹ nhàng đặt nơi lồng ngực bên trái của mình. Giọt lệ nóng hổi chảy dài trên gò má gầy vì cậu...
"Taeyeon à. Ở chỗ này... là tim của em. Ở chỗ này... có tên của Tae. Ở chỗ này... chỉ có mỗi Tae thôi. Em phải làm sao bây giờ? Chỗ này của em... khó chịu lắm. Đau lắm. Em không phải là cô gái hoàn hảo dành cho Tae. Nhưng tim em không thể nào chịu nổi khi thấy Tae đi với người phụ nữ đó. Em lỡ yêu Tae mất rồi. Em phải làm sao đây. Em sắp chịu hết nỗi rồi. Chỗ này của em sắp nổ tung rồi Tae à."
Giọng nói cô run lên trong từng tiếng nấc nghẹn. Cô òa khóc, tiếng khóc vỡ òa như phá vỡ bức tường mà cậu đã kỳ công xây nên giữa họ. Tiếng khóc ấy đang thốt ra vì cậu, tiếng khóc đau đớn nơi trái tim khắc tên cậu. Đôi chân cô khuỵa xuống, quả tim thắt chặt đau đớn khiến cô chẳng thể đứng vững. Những giọt nước mắt như chính những mảnh vỡ trái tim đang cứa vào từng thớ thịt khiến cô đau đớn chẳng thể thốt thành lời.
"Fany à. Nếu cứ thế này... anh sẽ không buông tay em được mất... Đừng như thế này nữa. Đừng khiến Tae phải hối hận vì đã đẩy em ra khỏi Tae."
Ngữ điệu của cậu phát ra như mặt nước phẳng trong veo, không trầm cũng chẳng bổng. Nhưng nó là nỗi đau mà cậu đã gồng mình chịu đựng. Cậu cũng đau lắm chứ, đau như chính trái tim đang rỉ máu của cô bây giờ. Cậu siết chặt lấy cô như sợ rằng sẽ không còn cơ hội được ôm cô gái bé bỏng này nữa. Cô gái này sẽ sống tốt. Rồi cô ấy sẽ lại đứng vững trên chính đôi chân của mình như lúc chưa gặp cậu. Rồi cô sẽ quên được kẻ tồi tệ như cậu thôi.
Người ta nói trong cơn say. Rượu sẽ là một loại độc dược tác động đến thần kinh khiến ta sinh ra ảo giác với những điều ta mong muốn và chờ đợi như chính tiềm thức của ta. Có phải... những điều này cũng chỉ là ảo giác do chính cô tạo ra không? Những ngón tay của cậu luồn vào mái tóc của cô. Trong mơ hồ của một nỗi đau khốn khổ, cô thấy cánh môi mình khẽ run rẩy tìm kiếm cậu. Cánh môi mềm mại vương chút vị ngọt nơi đầu lưỡi hòa lẫn trong vị đắng của trái tim, vị mặn của nước mắt. Cô nép mình vào lòng cậu, siết chặt lấy cánh tay cậu như sợ rằng cậu sẽ lại một lần nữa tan biến khỏi cuộc đời cô.
Hơi thở họ hòa quyện vào như chính họ từng thuộc về nhau. Tìm kiếm mãnh liệt nhau trong nụ hôn bỏng cháy điên dại. Hơi thở gấp đứt quãng khiến cô nhận thức được cậu đang rất cô, gần hơn bao giờ hết. Nhưng có phải sau đó cậu lại ra đi để lại cô trong mớ hỗn độn của một trái tim vỡ vụn? Cánh môi cô khẽ thì thầm bên tai cậu.
"Đừng bỏ em lại. Làm ơn... em không thể sống mà không có Tae..."
Nếu thời gian là một chiếc đồng hồ hết pin thì có phải nó sẽ dừng lại ở thời điểm này? Cô cần cậu. Ở mọi nơi trong trái tim này đều có dấu vết của cậu. Nếu định mệnh đã không thể mỉm cười với họ thì chi bằng thời gian hãy cứ mãi dừng lại ở giây phút này. Yêu một người sao lại khó khăn đến như vậy...
"Thế giới bao la quá. Mở mắt ra... em nhìn thấy một cỗ máy mang tên cuộc sống không cảm xúc. Nhắm mắt lại... em thấy Tae ngay cạnh mình, gần gũi thân thương nhưng lại quá đỗi xa vời vợi. Yêu thương là món quà của thượng đế mà ai cũng có được. Vậy tại sao em lại chẳng có được sự ưu ái vốn dĩ rất tầm thường ấy? Đừng khiến em phải tìm kiếm yêu thương trong tuyệt vọng được không Tae..."
==============================================
end chap 1
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro