Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 1

  Tôi ko biết mình đã mắc phải sai lầm ở điểm nào khi quyết định làm cái việc ngu ngốc nhất trên đời đó. Mọi việc sẽ tốt hơn khi tôi quyết định giết em ngay khi biết rằng em là con gái của kẻ đã hại chết cha tôi và hành hạ mẹ tôi đến chết.

  Jessica Jung, tôi hận em nhưng tôi càng hận bản thân mình hơn. Tôi có thể từ bỏ tất cả vì em, tại sao tôi lại như thế này? Jessica Jung, em đã biến tôi thành như thế này, em đã hài lòng chưa?

_ "Yul ah, em xin Yul hãy cho em biết đi, sự thật có phải như thế ko? Yul chỉ xem em như công cụ để trả thù bố em sao?". - Em nhìn tôi với ánh mắt tổn thương và đau đớn. "Yul…làm ơn...hãy nói đó không phải là sự thật đi".

_ "Đó là sự thật, Jessi con đã quá ngây thơ rồi,". - Bố của em, kẻ thù không đội trời chung của tôi lên tiếng.

_ "Bố im đi, con không cần bố nói". - Em hét lên và quay sang tôi, vẫn ánh mắt bị tổn thương đó, vẫn sự van nài đó. Em nhìn tôi.

_ Đúng thế đấy, Sica.

*BỐP*.

_ "Kwon Yuri! Thật không ngờ Yul lại độc ác như thế, đùa giỡn với tình cảm của em chỉ để trả thù gia đình em sao?". - Em nói và tát thẳng vào mặt tôi.

  Đau, đau lắm! Nhưng trong lòng tôi còn đau hơn, tôi đau đớn vì mình đã phạm phải một sai lầm quá lớn, đã quên đi mối thù giết cha mẹ mình để mà yêu em, yêu một cách điên cuồng. Và vô tình tôi đã để lộ thân phận của mình cho kẻ thù.

  Hôm đó do may mắn tôi đã thoát được khỏi hang ổ của bố em, nhưng tôi phải sống cuộc sống trốn chui trốn nhủi như thế này đây.

  Tiếng sóng biển rì rào đập vào bãi đá tôi đang ngồi, cùng với những ánh sao đêm trên cao tạo một cảm giác thật bình yên. Nhưng sao tôi lại có linh cảm chẳng lành thế này.

  Có tiếng bước chân trên cát.

  Quay người lại…

  Và tôi biết rằng đã đến lúc thần chết đến rước tôi...

...

  Kwon Yuri, em đã làm gì sai mà Yul lại đối xử với em như thế? Tại sao?
Em ghét Yul, em hận Yul. Điều khiến cho em ghét Yul nhất và hận Yul nhất, là cho dù em căm ghét và thù hận Yul như thế nào thì em vẫn không thể quên được Yul.

_ "Đúng thế đấy, Sica". - Chỉ 3 từ đó thôi sao? Đơn giản thế sao?

  Tôi mỉm cười cay đắng.

  Chỉ với 3 từ đơn giản như thế, Yul đã phủi sạch tất cả kỉ niệm và tình cảm của chúng ta.

  Nhưng tại sao? Tại sao khi đó trong mắt Yul lại đầy sự đau khổ và hối hận thế?

_ "Đã bao giờ Yul có cảm giác gì với em chưa?". - Tôi tự nói với chính mình. Tôi có thể cảm giác được cái thứ chất lỏng chết tiệt từ mắt tôi lại chảy xuống. Nó luôn như thế mỗi khi tôi nghĩ về con người tàn nhẫn đó. Tôi luôn cảm nhận được tình yêu từ ánh mắt của cậu mỗi khi nhìn tôi, hơi ấm từ vòng tay bảo vệ của cậu, sự ngọt ngào trong từng nụ hôn của cậu. Nhưng tại sao cậu lại tàn nhẫn gạt phắt sự thật đi như thế?

_ Thưa tiểu thư, ông chủ gọi cô ạ. Ông đang chờ ở phòng làm việc.

_ "Tôi sẽ đến ngay". - Tôi đưa tay lau nước mắt và trả lời. Kiểm tra lại mình một lúc trước gương rồi đến phòng làm việc của bố, tên tội phạm xuyên quốc gia nguy hiểm nhất hành tinh.

  Đứng trước cửa phòng, tôi cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, không hiểu sao tôi lại có cảm giác không tốt với việc bố gọi tôi một cách đột xuất thế này. Tôi đưa tay gõ lên cánh cửa gỗ dày.

_ Thưa bố, là con đây.

_ "Vào đi.". - Giọng bố vang ra từ phía sau cánh cửa. Lạnh lùng.

  Tôi mở cánh cửa gỗ nặng và dày ra, ở phía cuối phòng chỉ có cái lưng ghế đối diện với tôi. Tôi bước đến trước bàn làm việc của bố một cách nặng nề.

_ Thưa…bố gọi con?

_ "Ta có một nhiệm vụ giao cho con". - Bố tôi nói và quay ghế lại, đối diện với tôi. Vẫn cái vẻ gian hùng và ngạo nghễ đó. "Chỉ được thành công, không được thất bại".

_ "Vâng?". - Trước nay tôi chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ bao giờ, bất cứ nhiệm vụ nào.

_ "Thanh trừng kẻ phản bội.". - Chỉ 5 chữ đó của bố đã làm tôi lạnh cả người.

_ "Kwon Yuri". - Cái tên này, làm cho chân tôi mất hết sức lực, tôi chỉ đứng như trời trồng, không thể di chuyển được dù chỉ một cơ nhỏ trên người.

_ "Con không thể làm được". - Tôi nói, cố gắng nén nước mắt lại.

_ "Tại sao? Nó đã phản bội con mà? Nó đã lợi dụng con mà? Ta tưởng con muốn giết nó chứ?". - Ông mỉa mai.

_ "Con không muốn gặp lại cậu ta, cho dù là 1 lần.". - Tôi nói, cảm giác có gì đó nghẹn lại ở cổ mình.

  Có thật là không bao giờ tôi muốn gặp lại người mang tên Kwon Yuri đó không?

_ "Ta cho con suy nghĩ lại một lần nữa đấy Jessica. Có thể, con sẽ muốn nhìn thấy gương mặt đau đớn của nó khi bị chính con kết liễu đấy". - Bố tôi mỉm cười, một nụ cười không cảm xúc nhưng lại lộ rõ vẻ khinh bỉ.

_ "Con nhất quyết không làm". - Tôi không muốn tự tay mình giết chết con người đó để rồi sau này phải hối hận.

_ "Được thôi. Không sao cả, con gái. Con về phòng đi". - Bố tôi phẩy tay ra hiệu cho tôi ra ngoài. Vẻ mặt ông không có gì gọi là bực tức cả. Ngược lại còn có vẻ rất hài lòng là khác. Tôi không thể nào hiểu được cái biểu cảm đó có ý gì.

  Tôi ngay lập tức quay trở về phòng mình. Chiếc giường êm ái và giấc ngủ chính là 2 thứ duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến lúc này.

...

  Tiếng chuông điện thoại ngắt ngang giấc ngủ của tôi và đưa tôi về với thực tại.

_ "Yes?". - Tôi trả lời với giọng ngái ngủ.

_ "Jessica! Yunho đã được bố em cử đi giết Yul. Cậu ấy đang trên đường đến nơi Yul trốn. Không có nhiều thời gian nữa đâu, anh sẽ nhắn tin cho em địa điểm. Em hãy chuẩn bị đi". - Những lời tôi vừa nghe được làm cho tôi đông cứng người và đánh rơi cả điện thoại.
Tôi nhanh chóng thay quần áo, một bồ đồ da và đôi boot quân đội, cột tóc cao lên và tôi nhanh chóng chụp lấy túi dụng cụ của mình. Tất cả vũ khí và dụng cụ sơ cứu đều ở trong đó. Tôi nhảy ra cửa sổ và bấm số điện thoại của một người, một người bạn của Yul.

_ Jessica?

_ "Sooyoung, tớ cần cậu giúp một việc. Đưa xe đến góc đường gần nhà tớ, nhanh lên". - Tôi vừa nói vừa chạy ra khỏi nhà, băng qua khu vườn rộng, cố gắng tránh bọn vệ sĩ.

_ "Tớ đang ở gần đó, chờ tớ". - Sooyoung trả lời tôi. "Có cả Hyoyeon ở đây nữa, có việc gì thế?".

_ "Yul đang gặp nguy hiểm.". - Ngay khi tôi vừa kết thúc câu nói, tôi nghe tiếng động cơ gào rú lớn hơn ở đầu dây bên kia và cuộc gọi bị ngắt. Tôi biết Sooyoung rất quan tâm đến Yul. Cả hai đã là bạn thân chí cốt của nhau từ nhỏ.

Vừa leo khỏi hàng rào, tôi bắt đầu chạy thục mạng dọc con đường tối tăm này. Chạy đến đầu đường thì tiếng bánh xe rít trên mặt đường và tiếng xe phanh gấp vọng đến. Ngay lập tức một chiếc Lamborghini màu đen dừng lại trước mặt tôi, cánh cửa xe bên cạnh người lái bật mở. Tôi nhanh chóng nhảy vào trong xe.

...

_ "Là anh sao oppa?". - Tôi mỉm cười cay đắng chào người vừa xuất hiện.

_ "Là anh đây Yul". - Người đó mỉm cười chào tôi.

_ Em đã mong là...

_ Là Jessica đúng không.

  Tôi chỉ biết gục đầu cười đau đớn.

_ "Jessica đã từ chối việc này. Nên anh sẽ là người thay thế.". - Yunho oppa trả lời. "Anh rất quý em Yul à. Em là một nhân tài, nhưng thật đáng tiếc chúng ta lại không ở cùng chiến tuyến".

_ Ý của anh là sao oppa?

_ Em sẽ hiểu sau khi em chết, Yul. Điều này là bí mật lớn nhất đời anh, nó can hệ đến sinh mạng 2 đứa em gái của anh, anh không thể đùa được.

_ Có thể em sẽ chết, oppa. Nhưng không phải hôm nay, không phải dưới tay anh. Em còn 2 chuyện phải hoàn thành trước khi chết, và anh sẽ không thể giết được em đâu.

_ "Thế thì phải xem em có khả năng không đã". - Yunho oppa cười thách thức và rút khẩu súng màu bạc ra.

_ "Luật chơi thế nào?". - Tôi hỏi.

_ "Gục trước là thua. Mười lăm viên, bán kính 10m. Ân huệ là hai phát đạn tiễn vong". - Yunho oppa nói.

_ Deal!

  Tôi đưa tay mình ra sau lưng và rút súng ra. Nhưng ngay khi tay tôi vừa chạm vào báng súng thì một cảm giác đau nhói ở lưng làm tôi ngã quỵ xuống. Rồi lại một phát nữa vào bên sườn của tôi.

_ "Jung Yunho!". - Tôi gào lên.

_ "Anh xin lỗi Yul. Anh không kết liễu em đâu. Tình chiến hữu 3 năm qua của chúng ta không cho phép anh làm như thế. Anh sẽ để mặc em ở đây, số phận của em sẽ quyết định chuyện còn lại. Chúc may mắn, người anh em". - Nói rồi Yunho oppa bắn một phát vào chân tôi. Tôi có thể cảm thấy máu văng ra nhưng cả người tôi bây giờ chẳng còn cảm giác gì nữa.

_ "Chúng ta đổi luật thành chơi trò thợ săn và con mồi nhé. Có 3 tên lâu la của anh ở đây. Em và chúng sẽ rượt đuổi với nhau. Trong súng của mỗi tên có 5 viên đạn. Lúc nãy mỗi tên đã bắn em một phát, riêng một tên đã bắn trượt. Nghĩa là em hơn chúng 3 viên đạn". - Yunho oppa nói và đặt khẩu súng vào tay tôi.

  Tôi cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình và chạy ra khỏi bãi đá, một tên xuất hiện ở phía trái của tôi, tôi đưa súng lên canh ngay giữa trán hắn và bắn. Hắn chết nhưng viên đạn của hắn bay sượt ngang khóe mắt của tôi. Thị lực của tôi giảm hẳn, tất cả đều nhòe đi trong một màu đỏ.

  Sau khi ra khỏi bãi đá, địa hình có vẻ dễ di chuyển hơn, nhưng rồi tôi dần cảm thấy choáng và ngã lăn ra.

  Jessica... Làm ơn, ông trời ơi hãy để cho con một lần nữa được nhìn thấy cô ấy.

  Tôi ngồi trên xe của Sooyoung mà lòng thấp thỏm không yên, cứ liên tục cầu nguyện cho Yul.

_ "Hyo? Cậu có đem theo dụng cụ chứ?". - Sooyoung bất chợt quay sang hỏi Hyoyeon. Tôi ngạc nhiên.

_ "Trong cốp xe lúc nào cũng có mà?". - Hyoyeon ngồi ở ghế sau bình thản trả lời.

_ "Dụng cụ?". - Tôi nheo mắt hỏi Sooyoung.

_ "Cậu biết Yul là điệp viên mà, không phải sao?". - Sooyoung hỏi tôi trong khi vẫn lái xe với tốc độ kinh hồn trên đường.

_ "Đúng thế.". - Đó chính là cái nguyên nhân chết tiệt khiến cho tôi và Yul trở thành như bây giờ.

_ "Tớ là bạn của cậu ấy ở học viện. Tớ cũng là điệp viên, nhưng tớ luôn xếp hạng thứ 2, và Yul thì luôn luôn dẫn đầu". - Sooyoung nhún vai.

_ "Thế tại sao lại liên quan đến Hyoyeon". - Tôi thắc mắc.

_ "Hyoyeon là điệp viên đặc biệt, được đào tạo chuyên về các loại vết thương. Có thể xem cậu ấy như một bác sĩ thật sự, nếu không muốn nói là giỏi hơn cả một bác sĩ". - Sooyoung nói và đánh một khúc cua vô cùng gắt và hiện giờ chúng tôi đang ở ngoại ô.

  Càng lúc cảm giác bất an trong lòng tôi càng nhiều. Đột nhiên tôi trông thấy ở hướng ngược lại có một chiếc Ferrari bạc. Xe của Yunho, anh trai tôi.

_ "Soo…chúng…ta…m...muộn…r…rồi...". - Tôi run rẩy, cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì đó rất quan trọng trong cuộc đời. Nếu tôi đồng ý với bố tôi việc thanh trừ Yul, thì có lẽ tôi đã không giết cậu và chúng tôi có lẽ đã bỏ trốn cùng nhau. Và Yul vẫn sẽ sống.

_ "Chiếc xe vừa rồi là của Yunho sao?". - Sooyoung hỏi tôi. Tôi chỉ biết gật đầu trong câm lặng.

_ "Thế thì có vẻ như chưa muộn đâu, chúng ta đến đúng lúc đấy". - Sooyoung mỉm cười, ngay lập tức xe phanh lại rất gấp. Tôi ngay lập tức mở cửa và lao ra bên ngoài. Tôi chạy ngay xuống bãi biển, mặt nước biển đêm đen ngòm, những vì sao trên trời sáng lấp lánh, tiếng sóng vỗ rì rào một cách bình yên. Nhưng sao tôi lại có cảm giác bất an thế này? Sự bình yên này làm cho tôi sợ, tôi rất sợ.

_ Yul ah.

  Một tiếng súng nổ làm tôi chú ý. Tôi ngay lập tức chạy về phía bãi đá ở gần nước. Có một bóng người chạy vụt ra từ đó, một chân có vẻ như đã bị thương vừa ra khỏi bãi đá thì người đó ngã xuống, phía sau có hai người chạy ra khỏi đó và đưa súng bắn người vừa ngã xuống. Người kia ngay lập tức lăn sang một bên để tránh đạn.
Mái tóc đó, dáng người đó.

_ YUL!

  Tôi ngay lập tức đưa súng bắn vào ngay đầu một trong hai tên đang đuổi theo Yul. Sau đó tôi bắn tên kia nhưng trượt. Hắn ta tránh được và tiếp tục bắn cậu. Tôi di chuyển đến gần hơn và nã đạn. Viên đạn ghim ngay vào gáy hắn. Hắn lăn từ trên tảng đá lớn xuống bãi cát và nằm đó bất động. Tôi nhìn sang cậu.

  Và lập tức tôi chạy ngay đến chỗ cậu.
Sooyoung và Hyoyeon nhanh chóng theo sau tôi và Hyoyeon cầm theo một túi lớn.

_ Không...không được…Yul…Yul không thể bỏ em lại như thế.

_ "YUL!". - Tôi ôm lấy cơ thể bất động đầy máu của cậu. Bộ quần áo của cậu đã ướt đẫm máu, cả gương mặt thanh tú cũng thế.

  Máu đang chảy ra từ mắt trái của cậu và dây lên bộ quần áo của tôi. Tôi nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên để tránh làm cậu đau.

_ "KWON YURI! Em ra lệnh cho Yul, mở mắt ra nhìn em, N.O.W". - Cái thứ nước chết tiệt từ mắt tôi chảy xuống, làm mờ đi những hình ảnh trong mắt tôi lúc này.

_ "H...hey...baby…". - Tôi cảm nhận được một bàn tay run rẩy đang lau đi nước mắt trên mặt tôi. Hơi ấm từ bàn tay đó, rất quen thuộc. "Đừng...hét... như thế…Yul...sẽ…điếc...điếc mất…". -
Tôi nhanh chóng chụp lấy bàn tay của Yul và áp lên mặt mình. Tôi nhớ hơi ấm này, hơi ấm lan tỏa từ bàn tay này.

_ "Jessica, cậu tránh ra để Hyo có thể kiểm tra cho cậu ấy đi". - Sooyoung chạy đến và kéo tôi ra khỏi cậu nhưng Hyoyeon đã cản cậu ấy lại.

_ "Không sao đâu". - Hyoyeon nói và bắt đầu kiểm tra vết thương ở bên sườn của Yul. "Sao rồi, nhóc da đen, bị thương ở đâu?".

_ "Hey.. buddy". - Yul chào Sooyoung một cách yếu ớt. Hơi thở của cậu ấy đứt quãng, rất gấp và cậu ấy thở một cách khó khăn.

_ "Tên khờ này, câm mồm lại và nằm yên đi!". - Sooyoung quát Yul. Cậu mỉm cười yếu ớt và dụi đầu vào lòng tôi. Tôi chỉ biết ôm chặt lấy con người đã nhẫn tâm dùng tôi làm công cụ trả thù bố tôi, nhưng những hơi thở gấp gáp của Yuri làm tôi rất sợ, tôi sợ mình lại một lần nữa mất đi cái con người lạnh lùng này.

_ "Đưa cậu ấy về dorm nhanh lên Soo, tớ cần 2 nhóc kia giúp và cần nhiều dụng cụ hơn. Có vẻ như phổi cậu ấy bị thương và dường như là có 2 3 cái xương sườn gì đó đã ra đi rồi.". - Hyoyeon vừa nói vừa băng thật chặt các vết thương của Yul lại.

  Suốt dọc đường trở về dorm của họ, Yul nằm trong vòng tay tôi và chìm vào hôn mê. Tôi cố gắng ôm thật chặt lấy cậu, quyết không để vuột mất cậu một lần nào nữa. Rất may là dorm của họ ở gần nơi đó. Chỉ khoảng 5 phút với tốc độ gần 200km/ph Sooyoung đã đưa chúng tôi về đến dorm của họ.
3 cô gái chạy ra và giúp đưa Yul vào bên trong.

...

  Dorm của họ rộng lớn hơn tôi nghĩ, có cả phòng cấp cứu, phòng luyện tập và cả một khu ăn chơi theo đúng nghĩa đen dành cho cả nhóm. Trong lúc Hyoyeon và Sooyoung, cùng với 2 người khác ở trong phòng cấp cứu để cứu lấy Yul tôi chỉ biết ngồi ở phòng khách của họ để mà cầu nguyện.

_ "Chị là Jessica Jung đúng không?". - Một cô bé trông có vẻ giống Yul nhưng ốm hơn và nước da cũng trắng hơn đến chào tôi.

  Tôi lặng lẽ gật đầu. Yul ra nông nỗi này là do tôi, có lẽ họ rất ghét tôi.

_ "Em là Yoona, em gái của Yuri unnie, nói cho đúng hơn là bố mẹ em đã nhận nuôi Yuri unnie khi chị ấy còn nhỏ. Unnie ấy đã kể cho bọn em rất nhiều về chị". - Cô bé đó ngồi xuống bên cạnh tôi và nói.

_ "Vậy sao?". - Tôi cười chua chát.

_ "Em biết tất cả chuyện của 2 người". - Yoona nói và mỉm cười với tôi.

_ "Chắc em rất hận chị vì đã khiến Yul ra nông nỗi này". - Tôi ôm chặt cái gối trong lòng mình.

_ "Không, em không ghét chị hay hận chị, mà trái lại em rất quý chị. Vì chị đã khiến cho Yuri unnie vui vẻ trở lại". - Yoona nói và cũng ôm lấy một cái gối khác, mắt em ấy nhìn về một chốn xa xăm nào đó.

_ Vui vẻ trở lại?

_ Việc đó chị không cần biết đâu. Cái quan trọng là dù cho có gì đi nữa, em xin bảo đảm Yuri unnie yêu chị thật lòng đấy. Mặc dù động cơ ban đầu có hơi…

_ "Yoong". - Một cô bé khác bước từ hướng phòng cấp cứu ra, vừa đi vừa tháo khẩu trang và găng tay ra. Cô bé này có vẻ cao hơn Yoona và có vẻ mặt thánh thiện, ngây thơ như một thiên thần.

_ "Hyunie". - Yoona ngay lập tức đứng lên và chạy về phía cô bé đó. Tôi cũng theo sau Yoona.

_ Yuri unnie thế nào rồi?

_ "Có thể xem như ổn. Viên đạn ở lưng chị ấy chỉ lệch một tí nữa là vào phổi rồi, các vết thương khác đều bình thường. Chỉ có điều, xương sườn của chị ấy bị gãy 3 cái, em và Hyoyeon unnie đã cố định lại rồi nhưng chị ấy sẽ bị cấm đóng phim hành động vài tháng đấy". - Cô bé được gọi là Hyunie nói. Sau đó Hyoyeon, Sooyoung và một cô gái khác từ trong phòng cấp cứu bước ra.

_ "Yul đã yên vị trong phòng cậu ấy rồi. Mọi người có thể vào thăm, nhưng đừng động chạm gì tới cậu ấy đấy. Tớ rất khổ sở mới cố định được 3 cái xương sườn lại đấy". - Hyoyeon nói và lau mồ hôi trên trán.

...

  Sau gần 1 tuần mê man, Yul cũng đã tỉnh lại. Và đó cũng là lúc tôi phải quay về. Krystal gọi điện báo cho tôi biết rằng bố tôi đang rất giận dữ vì Yunho oppa thất bại trong việc giết Yul và cả việc tôi bỏ trốn.

_ "Được rồi Krys, chị sẽ về". - Tôi chào Krystal và cúp máy.

_ "Có chuyện gì sao?". - Yul đang nằm trên đùi tôi và tôi đang ngồi trên giường của cậu.

_ "Krystal bảo rằng bố em đang rất giận dữ vì em bỏ đi không nói không rằng và Yunho oppa thì thả cho Yul thoát". - Tôi nói và luồn tay vào mái tóc đen mượt của cậu.

_ "Em sẽ về đó sao?". - Yul đưa tay lên mặt và vuốt nhẹ gò má tôi. Tôi thật sự không muốn về đó, có thể tôi sẽ không bao giờ được gặp lại Yul.

_ Em phải làm thế, nếu không Krystal sẽ bị bố em giết mất. Ông ấy luôn lấy Krys ra làm áp lực với em.

_ "Yunho oppa sẽ bảo vệ Krystal". - Yul nói với giọng chắc nịch.

_ "Em sợ rằng anh ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm, vì tội thả Yul đi là tội phản bội". - Tôi nói và cố nuốt cục nghẹn ở cổ mình xuống.

_ "Jessica Jung, em hãy thành thật trả lời Yul. Lão già đó có phải bố ruột em không?". - Yul chống tay ngồi dậy, bật ra một tiếng rên vì đau. Tôi nhanh chóng đỡ cho cậu ngồi tựa vào thành giường và ngồi đối diện với cậu.

_ Sao Yul lại hỏi thế?

_ "Hãy trả lời Yul đi. Sự thật là bố em đã chết cách đây 6 năm đúng không? Khi mẹ em bị giết, em và 2 người anh em của mình được đưa sang Mỹ cũng là lúc mà bố em chết. Và cái tên Jung Min hiện giờ chỉ là cái xác của bố em, hay nói đúng hơn là một tên khác đã giả mạo bố em. Nói đi, Jessica Jung Soo Yeon - hay chính xác hơn, thưa thiếu úy cục điều tra liên bang Mỹ ?". - Yul ngay lập tức nắm chặt lấy vai tôi, ánh mắt của cậu thật đáng sợ nhưng giọng điệu không phải thế.

_ Làm ... làm sao.. Yul biết?

_ "Jessica Jung Sooyeon, em đã khinh thường Kwon Yuri này quá rồi. Tất cả mọi việc về em Yul và cả đám nhóc trong dorm này đều biết. Krystal Jung Soojung và Jung Yunho là hai phụ tá của em trong việc phá tan cái băng đảng của tên Jung Min giả mạo này đúng không?". - Yul nói và bất giác xoay người đẩy tôi vào thành giường.
Tôi chỉ biết sợ hãi run bần bật và nhìn Yul. Cậu ấy biết tất cả.

_ "Với Yul…em không còn là…". - Đột nhiên Yul chuyển từ trạng thái lạnh lùng và hung bạo về Yul ngày xưa - một người dịu dàng, đầy yêu thương. Đôi môi ngọt ngào và ấm áp đó áp lên môi tôi, một nụ hôn dịu dàng và chậm rãi, dần dần chuyển thành một nụ hôn nồng nàn, tôi có thể cảm thấy được tay của Yul đang lần vào bên trong áo sơ mi của tôi và những nụ hôn trải dài lên cổ tôi.

_ "Không được, Yul! Yul đang bị thương mà…". - Tôi cố gắng đẩy cậu ra, nhưng tại sao cái con người này bị thương như thế mà vẫn khỏe hơn cả tôi. Và kết cục cho việc chống đối là cúc áo của tôi bị đứt hơn một nửa.

_ "Thì sao chứ?". - Yul thì thầm vào tai tôi và cắn nhẹ lên vành tai tôi, sau đó cắn lên vai tôi. "Em có biết Yul muốn nếm thử em từ lâu lắm rồi không?". - Tôi bất giác bật ra một tiếng rên khi Yul mút cổ tôi và đè tôi xuống giường, leo lên người tôi.

...

  Quả thật những lúc Jessica lo lắng làm tôi không thể nào cầm lòng mình được. Tôi chỉ làm theo những gì mà hormone trong người thúc giục cơ thể mình.

_ "Không được, Yul! Yul đang bị thương mà…". - Tôi đã gần hoàn thành công đoạn cởi bỏ cái áo sơ mi trắng mỏng manh và rộng thùng thình trên người Jessica ra. Nhưng cô ấy chống chọi hơi bị quá và kết cục là cái áo đó đứt gần hết nút. Và đằng sau áo sơ mi là chiếc áo ngực ren màu đen tuyền gợi cảm.

  Không biết cô nàng này thừa hưởng nét quyến rũ mê hồn chết tiệt này từ ai thế nhỉ.

  Khi tôi đang bận rộn với công việc của mình thì cửa phòng bật mở. Yoong và Hyunnie đứng ở ngay cửa phòng với cái miệng chữ O và hai mắt sắp lọt ra ngoài. Tôi vội kéo chăn lên che cho Jessica trong khi cô ấy cố gắng che đi phần cơ thể đã bị lột trần bởi...chính tôi.

_ "Vào sao không gõ cửa?". - Tôi gằn giọng với Yoong và tặng cho một cái liếc chết người, nhóc ấy đứng nhìn và cười - một nụ cười gian không thể tả, trong khi Hyunie thì quay mặt đi với hai cái tai đỏ chót.

_ "Chị có treo bảng "đang bận rộn" đâu unnie?". - Thật là bó tay với nhóc Yoong. Em ấy nhất quyết kéo Hyunnie vào phòng để đem thuốc và thức ăn vào cho tôi và Jessica.

_ "Nhưng mà chị đang bị thương mà unnie? Làm sao mà…được?". - Yoong lại toét miệng, diện nụ cười gian xảo nhất thế gian này trên mặt mình và nhìn từ tôi sang Jessica rồi lại quay về tôi. Mặt Jessica cũng đỏ chẳng thua gì Hyunie.

  Mọi chuyện sau đó bắt đầu bằng việc tôi ném cái cốc nhựa vào đầu Yoong, Hyunie và Jessica thì ngồi xem tôi và Yoong ném qua ném lại cái cốc nhựa đó.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic