Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 2

Part 2

Thông thả dạo bước trên bãi cỏ quen thuộc, trời đã bất đầu lạnh vài bông tuyết đã lất phất rơi vươn trên chiếc áo blue và cả mái tóc đen dài. Cô không biết tại sao mình lại ra đây trong cái thời tiết này.

"Là cô đơn hay đang kiếm tìm một hình bóng"

Bất chợt Yuri bất gặp một hình bóng.

"Vẫn là chiếc xe lăn đó.

Vẫn là gốc cây đó.

Vẫn là mái tóc màu vàng đó."

"Cô ta lại ngồi ở đó"

Nhẹ nhàng tiếng lại gần đứng đối diện với người đang ngồi trên xe lăn.

Nhìn thật lâu. thật kĩ cái khuôn mặt đượm buồn, ánh mắt người đó vẫn như thế, một màu nâu thẵm hướng nhìn về một hướng vô định.

Rồi bất chợt một cơn gió mạnh thoáng qua một cách vô tình làm cho những lọn tóc màu vàng hơi bị rối và che đi gương mặt thiên thần kia.

Và cũng bất chợt Yuri đưa tay chỉnh lại chỗ rối kia, đưa tay vén những sợi tóc đang xoã dài trên gương mặt đó.

"Mình làm gì thế này"

- Là em sao Krys. 

- Không phải là tôi Yuri đây, hôm qua chúng ta đã gặp nhau.

"Lại là giọng nói này, lại là cảm giác này, lại là mùi hương này không lẽ trên đời này lại có Yuri thứ hai sao. Có lẽ chỉ là giống tên thôi....."

- Cô cũng tên là Kwon Yuri sao?

- Um. Tên tôi là Kwon Yuri, có vấn đề gì sao?

- Không, chỉ tại cô giống một người thôi. "Giọng Sica đượm buồn"

- Um.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng, Yuri không biết tại sao cô có cảm giác này, một cảm giác trước giờ cô chưa trải qua, ít nhất cũng là sau tai nạn.

"Là thương hại...

Hay là cảm giác từ chính con tim..."

Cởi chiếc áo khoác ngoài ra, Yuri nhẹ nhàng khoác lên thân hình nhỏ bé đang run lên vì những cơn gió thoáng qua.

- Chỉ là không muốn bệnh nhân mình bệnh thôi mà

Thấy sự khó hiểu hiện rõ trên gương mặt của Sica, Yuri phân trần.

- Cảm ơn

- Sao cô lại ngồi đây, ngoài trời đang rất lạnh, nó sẽ không tốt với sức khoẻ của cô đâu, hay là tôi đưa cô vào trong có được không?

- Không cần đâu, có bệnh thì đã làm sao chứ, với tôi cuộc sống đã không còn ý nghĩa nữa. "Sica nói một cách chua chát, cô đang kiềm nén những giọt nước mắt chựt chờ rơi"

- Đừng như thế, mắt của cô có thể khỏi mà, tôi sẽ làm ca phẩu thuật của cô Jesscia, tin tôi đi, sẽ thành công thôi."Yuri khẳng định, "

"Sáng mắt thì để làm gì chứ...

Để đối mặt với nỗi đau sao...

Sáng mắt để làm gì...

Khi đôi mắt này không thể nhìn thấy Yul......."

- Với tôi, việc có được nhìn thấy hay không không còn quan trọng."Sica nói một cách bất cần đời".

- Tại sao cô lại nói thế, có biết bao người khát khao nhìn lại cuộc đời nhưng họ không thể, với cô điều đó có thể thực hiện vậy tại sao lại buông tay. "Yuri lớn tiếng, có chút gì đó tức giận vì sự thờ ờ với cuộc sống của Sica".

- Vì người tôi yêu không còn nữa, cô có biết không. "Sica hét lên đầy oán, nước mắt lăn dài trên đôi má".

"Cô lại nhớ người đó rồi"

- Nếu cô cứ như thế thì người đó cũng không vui đâu, có biết không. "Yuri ân cần lau đi những giọt nước mắt kia, hành động thật kì lạ đến cả Yuri cũng không biết là tại sao, sao lại có thể như thế với một người vừa quen biết".

[i]"Là lí trí...

Là con tim...

Là đôi tay kia không thể làm chủ được nó.

Là vì bản thân cô muốn làm thế.

Cô không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đó."

[/i]

- Yu..ri... cô có thể àh....ùm..cho tôi sờ mặt có được không.

"Mình làm cần xác nhận một điều...

Dù là mong manh...

Nhưng vẫn hi vọng...."

Yuri nhướng mày khó hiếu vì lời đề nghị vừa rồi, sao tự nhiên Sica lại muốn sờ mặt cô, dấu chấm hỏi to tướng xuất hiện trên gương mặt, nhưng rồi cô cũng đưa mặt lại gần cho người kia khi thấy nét thất vọng xuất hiện trên khuôn trăng.

- Thôi được rồi, cô sờ đi, cô là người đầu tiên sờ mặt của tôi đó nha.

Cô là người đầu tiên sờ mặt tôi đó nha

"Lại là câu nói này sao"

- Cảm ơn.

- Cô nói cảm ơn nhiều rồi không cần nữa đâu. "Yuri nói đầy tinh nghịch"

Sica từ từ lần mò từng ngón tay lên khuôn mặt người đối diện, thật nhẹ nhàng đầy trân trọng như trước kia cô đã làm với người đó.

"Tay em lạnh quá"

Đôi mắt này...

Chiếc miệng này...

Đôi má này...

Và cả chiếc mũi này nữa...

"Làm sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy, giống từ cả gương mặt, cả giọng nói đến mùi hương cũng giống nhau"

"Mùi hương đó, chỉ có một người có thôi, chỉ một người..."

- Y..u.r..i. cô có thể ôm ..cô được không. "Sica lấp bấp không nên lời, thật sự hoảng loạn, thật sự là quá sức tưỡng tượng đối với cô, đó còn hơn một điều ước để cô có cả thế giới này".

"Nếu là thật thì cảm giác sẽ là thật

Không ai mang cho em cái cảm giác này ngoài Yul

Chỉ mình Yul thôi...."

- Tôi không keo kiệt đến một cái ôm cũng không cho đâu. "Mỉm cười"

Yuri khom người xuống ốm lấy thân hình bé nhỏ bên dưới một cách đầy bao bọc.

"Là cảm giác này..."

Yuri dự định chỉ ôm hờ một cách rồi tách ra, nhưng ai kí thì lại ôm cô cứng ngắc, đến thở cũng không nổi.

- Làm ơn, đừng rời ra, chỉ một chút thôi. làm ơn...

Sica van xin một cách chân thành, cô thật sự rất nhớ cái cảm giác này, nhớ vô cùng...

"Nếu là Yul, sao lại coi em như một người xa lạ, nhưng rõ ràng là Yul rồi, không lầm đâu được, chỉ Yul mới có hơi ấm này thôi, cả mùi hương mà em nhớ đến phát điên lên được...Vậy thì tại sao, tại sao lại như thế, em muốn biết...Yul đang đùa với em phải không"

- Yuri.....

- Hửh, sao nào.

- Tôi muốn làm phẩu thuật, tôi cần xác nhận một điều.

- Cô muốn xác nhận điều gì?

- Người tôi yêu còn sống hay không.

"Em muốn dùng đôi mắt này nhìn thấy Yul...

Một lần thôi, dù là một lần và rồi mọi thứ trở lại là màu đen...

Chỉ cần biết Yul vẫn luôn bên em...

Yul vẫn tồn tại....

Biệt Thự Họ Jung

Ông Bà Jung đang trầm ngâm bên cạnh chiếc bàn đầy rãy những tấm hình.

- Là cô ấy, cô ấy đã trở về. "Ông Jung thả từng đợt khói từ điếu thuốc vào không khí".

- Ông còn muốn làm gì nữa đây, Không phải vì ông gây áp lực để cô ấy lấy được tấm bằng rồi mới cho hai đứa nó lấy nhau sao. Đến khi cô ấy bị mất trí thì ông lại như thế. ông có nghĩ đến con của mình không hả. "

Bà Jung tức giận hét lên, bà rất đau khổ khi phải chứng kiến cảnh đứa con gái cưng của bà cứ vật và như một cái xác không hồn suốt hai năm nay".

- Tôi thật hối hận, tôi không nên giấu Sica là cô ta chưa chết, tôi không ngờ Sica lại yêu cô ta đến thế, hai năm nay ngày nào nó cũng khóc cả, đến cả đôi mắt cũng bị mù. Tôi thật là tệ mà.

Ông Jung đấm tay xuống bàn rồi ôm mặt khóc như một đứa bé, trông ông lúc này không phải là chủ tịch Jung đầy quyền uy mà là một người ta đầy tội lỗi đang đau khổ vì những lỗi lầm mình đã gây ra.

- Không nhờ Soojung xin phép nghĩ học bên Mĩ về an ủi chị nó thì không biết bây giờ con bé sẽ ra làm sao nữa, sao con tôi lại khổ thế này...

- Chúng ta phải sửa sai thôi.

- Bằng cách nào?

- Hãy để mọi chuyện tự nhiên, mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp.

.

.

.

.

- Sẽ thành công thôi, đã có giác mạc thích hợp. sẽ là một ca tiểu phẩu đơn giản, cô đừng sợ. 

Yuri nắm lấy bàn tay của Sica trấn an trước khi bất đầu ca phẩu thuật.

- Có cô ở đây rồi, tôi sẽ không sợ.

"Yul đang ở bên em thì em không còn sợ gì cả"

Ca phẩu thuật diễn ra hết sức thành công, mọi chuyện đều đi đúng với dự tính, mắt của Sica sẽ được tháo băng trong vài ngày nữa.

Trong những ngày đó Yuri thường xuyên đến thăm Sica, nhiều lần chạm mặt với ông bà Jung cô vẫn mỉm cười vui vẻ rồi căn dặn họ phải chăm sóc Sica thế nào, còn họ thì e dè và có chút hổ thẹn khi phải đối mặt với cô, điều đó làm cô thấy khó hiểu vô cùng.

Còn mấy tiếng nữa là đến giờ tháo băng cho Sica, cô đã năn nỉ Yuri đưa cô ra khu vườn để hóng mát.

Bàn tay nắm lấy bàn tay, Sica nhớ lại cảm giác cũ, cảm giác cô luôn điên cuồng tìm tòi suốt hai năm qua.

Còn với Yuri thì điều này thật lạ, cảm giác như đã chìm sâu trong giấc ngủ giờ đang tình giấc một cách mãnh liệt.

Đi một lúc thì họ lại đến cái góc cây đó, góc cây lần đầu tiên hai người gặp lại nhau.

- Sau khi tháo băng người cô muốn gặp nhất là ai hả Sica.

Yuri nói rồi kéo Sica ngồi xuống chiếc ghế dài màu trắng dưới góc cây.

- Ùm. là Yul, người tôi muốn gặp là Yul.

- Yul là ai? "Một chút thất vọng tồn tại trong giọng nói".

"Mình đâu phải là gì của cô ấy đâu chứ".

- Ùm. là người mà tôi luôn chờ đợi suốt hai năm nay. "Mỉm cười"

- Vậy là một lát nữa Yul sẽ đến sao?

- Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng sau khi mở băng người đầu tiên tôi nhìn thấy sẽ là Yul.

"Em không tin Yul có thể thờ ơ với em như thế

Chắc chắn để có thứ gì đó...

Thứ gì đó mà Yul không thể nhận ra em..."

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #yulsic